Sunday, August 21, 2011

Thư gửi 4732 bạn công an Hà Nội

Trần Ngọc Thành - Một ngày không xa, khi Việt Nam có dân chủ, ngày đó chắc chắn sẽ đến, các bạn sẽ trả lời ra sao trước nhân dân, trước anh em bè bạn về những gì các bạn đã hành động hôm nay? Các bạn sẽ nói chuyện với con cháu các bạn ra sao? Các bạn còn dám nhìn thẳng vào mắt những người hôm nay các bạn đã đánh đập? Các bạn có hổ thẹn khi nghe con cháu đọc lại những trang sử hào hùng của lớp cha anh xuống đường chống Trung Quốc xâm lược ngày hôm nay?...


*

Ngày 19 tháng 8, Sở công an Hà Nội quyết định thăng cấp cho 4732 “công an nhân dân”.

Sự kiện này nên vui hay nên buồn?

Nếu trong một xã hội phát triển bình thường thì đây là một tin vui, không những cho các bạn công an được thăng cấp mà còn cho cả xã hội, vì việc thăng cấp chứng tỏ thành tích của các bạn trong việc bảo đảm an toàn cho xã hội, giữ gìn cuộc sống an lành cho người dân.

Nhưng trong xã hội Việt Nam ngày nay, khi ở tất cả mọi lúc, mọi nơi, từ trong nhà ra ngoài phố người dân luôn phập phồng lo sợ, không biết lúc nào tai họa ập đến với mình. Người ngay sợ kẻ gian, cái ác lộng hành, mà công an là một trong những đối tượng người dân phải luôn luôn cảnh giác đề phòng: đã có hàng chục cái chết của người dân, hàng chục vụ thương tích do công an gây ra. người bị nạn không những không được bồi thường mà còn bị đe dọa, còn công an gây ra cái chết, gây ra thương tích không những không bị truy tố đúng mức mà còn được cấp trên bao che, biện bạch thì sự kiện thăng cấp trên đây là một chuyện buồn.

Tuy nhiên, nỗi buồn trên đây chỉ là chuyện nhỏ nếu trong số 4732 bạn công an được thăng cấp kia gồm những bạn đã hăng hái, mẫn cán, có nhiều “thành tích”, nhiều “sáng kiến” trong việc bắt bớ những người yêu nước, đàn áp những người dân oan khiếu kiện vì bị cướp đất, cướp tài sản, đặc biệt là đàn áp, đánh đập những người dân yêu nước xuống đường biểu tình để bảo vệ lãnh thổ của Tổ Tiên Cha Ông trong những ngày vừa qua, thì nỗi buồn được nhân lên rất nhiều.

Vâng, đây là một sự kiện đáng buồn, rất đáng buồn.

Có thể mấy ngày qua, từ khi nhận được quyết định, hàng chục ngàn lít bia, hàng ngàn lít rượu đã được trôi qua cổ họng các bạn. Các bạn đang hân hoan vì được lên lương, được thêm tiền, những ngày lễ, ngày tết sẽ có thêm nhiều phong bao trong đó chứa nhiều ảnh các tổng thống Mỹ. Các bạn được nhiều người chúc mừng, nhiều người chia vui.

Nhưng, tôi thấy tai họa đang treo lơ lửng trên đầu các bạn.

Chắc chắn khi được gắn thêm sao, thêm vạch các bạn phải xin thề với lãnh đạo đảng, những người đã quyết định thăng cấp cho các bạn là phải tuyệt đối trung thành với họ, tuyệt đối tuân lệnh họ, thực hiện các chỉ thị của họ.

Không phải ngẫu nhiên mà ngày 18 tháng 8, “Ủy ban nhân dân” thành phố Hà Nội ra thông báo cấm người dân biểu tình thể hiện lòng yêu nước với những lời đe dọa: ”Đối với những người cố tình không chấp hành; tụ tập đông người trái pháp luật; gây rối trật tự công cộng, chống người thi hành công vụ, UBND TP yêu cầu lực lượng làm nhiệm vụ áp dụng các biện pháp cần thiết để bảo vệ trật tự công cộng theo quy định tại điều 9, Nghị định số 38/2005/NĐ-CP ngày 18/3/2005 của Chính phủ quy định một số biện pháp bảo đảm trật tự công cộng và xử lý theo quy định của pháp luật” thì ngày 19 tháng 8 công an Hà Nội thông báo thăng cấp cho các bạn.

Đây là một hình thức thuê các bạn trấn áp người yêu nước bằng “gạch” và “sao”, hay nói một cách khác họ dùng tiền thuế của nhân dân thuê các bạn đánh đập, đàn áp lại nhân dân.

Họ biết rằng ngày 21 tháng 8, nhân dân sẽ tiếp tục xuống đường biểu tình yêu nước nên ngày 19 họ vội vã ký hợp đồng với các bạn. Đây sẽ là một “bản hợp đồng “ oan nghiệt đối với các bạn. Với một ít tiền nhỏ nhoi so với lợi tức mà họ thu được từ quan thầy “4 tốt”, các bạn buộc phải trở thành những con chó trung thành với chủ, làm theo lệnh chủ, cắn xé những người yêu nước để bảo vệ tài sản kếch sù của chủ, bảo vệ ngai vàng của chủ, làm yên lòng giặc ngoại xâm.

Đàn áp người biểu tình, đàn áp người yêu nước, nhân dân sẽ căm ghét các bạn, oán thù các bạn, coi khinh các bạn như đã từng căm thù, oán ghét, coi khinh, thương hại đại úy Minh, còn những thằng chủ thì vô can, ung dung ngồi rung đùi trong nhà máy lạnh nhấm nháp rượu mao đài. Họ có thừa những trò lưu manh, láu cá để đẩy con em nhân dân đánh đập lại nhân dân, còn họ thì dửng dưng, đứng ngoài cuộc. Nếu bạn công an nào nhiệt tình quá, hăng hái quá như đại úy Minh, khi bị nhân dân phẫn nộ thì sẽ trở thành những con tốt thí.

Các bạn hãy xem cái bản “Thông báo” của cái gọi là “Ủy Ban nhân dân” thành phố Hà Nội thì rõ, không có một thằng nào dám ký tên dưới bản “thông báo” đó (Xin lỗi các bạn, với những kẻ như vậy, chỉ đáng gọi bằng thằng). Họ đúng là một lũ hèn. Dân gian có câu” Có gan ăn ốc thì có gan lội hồ”, chúng nó chỉ có gan ăn cướp thôi nhưng không có gan chịu trách nhiệm, chúng nó đẩy trách nhiệm về phía các bạn.

Chủ tịch cái “Ủy Ban nhân dân” thành phố Hà Nội Nguyễn Thế Thảo từng du học tại Ba Lan trong thời kỳ Ba Lan sôi động với những cuộc đình công, biểu tình của công nhân, sinh viên, trí thức đòi tự do, dân chủ. Ba Lan lúc đó vẫn còn là chế độ độc tài cộng sản, những cuộc biểu tình đã bị đàn áp, thậm chí công an đã được lệnh bắn vào người biểu tình. Máu của hàng chục người Ba Lan đã đổ, nhưng những giọt máu đó đã đơm hoa kết trái thành một nước Ba Lan dân chủ, tự do, phồn vinh và đẹp đẽ như ngày hôm nay để gần 30 ngàn người Việt cũng được thừa hưởng.

Nguyễn Thế Thảo đáng lý phải học cái nhân bản, cái cao thượng của người Ba Lan, hắn lại học cái trò lưu manh của đám quan chức cộng sản Ba Lan thời đó khi ra lệnh cho công an đàn áp người biểu tình. Nhưng đám quan chức cộng sản Ba Lan còn có chút tự trọng, dám ký tên vào các quyết định, còn Nguyễn Thế Thảo thì không. Hắn sợ. Hắn là một thằng hèn, không dám ký tên,không một thằng nào dám ký tên, không một thằng nào dám chịu trách nhiệm. Vì hắn biết, chúng nó biêt, cả đám quan chức tại Hà Nội, tại Ba Đình đều biết, rằng chế độ độc tài cộng sản của chúng nó chắc chắn sẽ sụp đổ, nhân dân sẽ hỏi tội những thằng nào ký lệnh đàn áp nhân dân.

Những bài học về vợ chồng tổng bí thư đảng cộng sản Rumani trở thành “lãnh tụ” với “99,9 % tín nhiệm” nhưng một thời gian sau bị nhân dân xử bắn. Tổng bí thư đảng CS Đức phải chết lưu vong ở nước ngoài. Tổng bí thư đảng công nhân thống nhất Ba Lan mặc dù tuổi trên 80 nhưng phải nhiều lần ra trước vành móng ngựa trả lời về việc ký lệnh ban bố tình trạng chiến tranh... Những bài học xưa và nay đang rành rành ra đó. Những bài học đó làm họ run sợ. Họ đã nhìn thấy hình ảnh nhà độc tài Ai Cập trên giường bệnh nhưng đặt trong cũi sắt để trả lời trước tòa án nhân dân. Nếu đã biết sợ, họ phải đứng về phia nhân dân, nhưng càng sợ họ lại càng tàn bạo.

Họ đã không còn nhân tính.

Họ đang đẩy các bạn làm vật hy sinh cho họ.

Một ngày không xa, khi Việt Nam có dân chủ, ngày đó chắc chắn sẽ đến, các bạn sẽ trả lời ra sao trước nhân dân, trước anh em bè bạn về những gì các bạn đã hành động hôm nay? Các bạn sẽ nói chuyện với con cháu các bạn ra sao? Các bạn còn dám nhìn thẳng vào mắt những người hôm nay các bạn đã đánh đập? Các bạn có hổ thẹn khi nghe con cháu đọc lại những trang sử hào hùng của lớp cha anh xuống đường chống Trung Quốc xâm lược ngày hôm nay?

Thưa 4732 bạn công an,

Tôi viết xong thư này tối ngày 20 tháng 8. Tôi chưa gửi, tôi chờ xem thái độ của các bạn đối với những người yêu nước ngày hôm nay, 21 tháng 8.

Tôi được biết các bạn đã đàn áp, đã bắt đi hàng chục người yêu nước. Các bạn đang thực hiện “bản hợp đồng” bẩn thỉu với bọn cầm quyền. Tôi rất buồn, buồn cho tương lai các bạn, mong các bạn hãy tỉnh ngộ xé tan ”bản hợp đồng” ô uế đó.

Cũng ngày hôm nay, tôi rất tự hào vì những Người Con của Tổ Quốc bất chấp hiểm nguy, tiếp tục xuống đường để quân xâm lược biết rằng Dân Tộc Việt Nam mãi mãi trường tồn vì vẫn còn những đứa con trung hiếu.

Tôi tự hào vì những người bị đẩy lên xe buýt; Tôi tự hào vì những người bị giam giữ tại các đồn công an, tôi tự hào vì những người đã đưa cơm, tiếp nước cho những người bị bắt.

Tôi tự hào vì trong tim tôi, những người đó là những anh hùng.

22 giờ, 21 tháng 8


Trần Ngọc Thành

0 comments:

Powered By Blogger