CS Hà nội đưa Lm Nguyễn văn Lý vào tù trở lại, phúc thẩm y án Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, và kêu án Giáo sư Phạm minh Hoàng. Triệt ddể cấm biểu tình chống Trung Cộng xâm lấn biển đảo của VN trong thời điểm người dân Việt hết sức phẫn nộ TC xâm lấn nước nhà VN. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là những hành động “hạ quyết tâm”, tái khẳng định của Đảng Nhà Nước CS Hà nội vạch một lằn ranh rõ rệt “địch và ta”. Những người đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền VN dưới mọi hình thức kể cả đấu tranh cho chủ quyền VN, vẹn toàn lãnh thổ là lực lượng thù địch chống lại Đảng Nhà Nước. Lực lượng thù địch là danh từ CS Hà nội thường dùng chỉ những người Việt đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền VN, một cách hoà bình.
Tương quan “địch và ta” này CS Hà nội thể hiện qua công cụ của Đảng là công an và toà án sẽ giải quyết một mất một còn. CS Hà nội sữ dụng tối đa thủ tục hình sự hoá và luật đại hình để trừng trị. CS dùng danh từ dao to búa lớn để gọi như lực lượng thù địch, khủng bố để chụp mũ. CS sử dụng hai điều luật đại hình âm mưu lật đổ chánh quyền hay tuyên truyền chống phá nhà nước để trừng trị.
Do hoàn cảnh sống trong chế độ CS toàn quyền thống trị, những nhà đấu tranh dù phải uốn mình qua ngõ hẹp, phải tương kế tựu kế trong chiến thuật đấu tranh. Nhưng CS không chấp nhận mọi hình thức đấu tranh nào từ nhẹ như góp ý, yêu cầu, kiến nghị đến cải cách, cải tổ, từ khiếu kiện tập thể đến biểu tình bất bạo động. Từ dùng luật pháp, hiến pháp danh nghĩa, hữu danh vô thực của Đảng Nhà Nước để “tranh thủ” một ít dân quyền.
Dù các cơ quan truyền thông ngoại quốc có chương trình tiếng Việt thông cảm cái khó khăn của những người sống trong rọ CS, hoàn cảnh cá nằm trên thớt của người VN, đã dùng những chữ rất hoà dịu như những chữ “bất đồng chính kiến”, kể cả không dùng chữ đối lập, đối kháng, nhưng CS Hà nội đều quơ đũa cả nắm. Người Việt trong hay ngoài nước nào không theo Đảng là kẻ thù của Đảng, là “lực lượng thù địch” theo thuật ngữ chánh trị của CS. CS chụp mũ là quân khủng bố dù như những cán bộ Việt Tân từ ngoại quốc về đấu tranh bất bạo động để tháo gỡ độc tài.
Vấn đề đặt ra là tại sao CS Hà nội “kênh” và “căng” dữ vậy đối với những người Việt đấu tranh cho tự do, dân quyền và chủ quyền quốc gia, trong khi TC xâm lấn VN và toàn dân phẫn nộ.
Thiết nghĩ không phải CS Hà nội mạnh tay để làm chệch hướng chú ý của dân chúng về thế nước lâm nguy vì chánh sách bành trướng của TC đâu.
CS Hà nội làm mạnh với những người Việt đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền VN kể cả những người đấu tranh cho chủ quyền đất nước chống TC, vì CS Hà nội lúc này hơn lúc nào hết đang sợ bị đào thải từ trong đến ngoài.
CS Hà nội bị chống đối từ ngoài đến trong và từ trong ra ngoài. Chưa bao giờ Đảng Nhà nước bị chống đối như bây giờ. Ngoài Đảng, dân chống bất công, tham nhũng, độc tài. Chống đối đã thành phong trào từ Bắc chí Nam, từ thành thị đến nông thôn. Công nhân ở thành thị biểu tình, đình công, lãn công đòi tăng lương, cải thiện điều kiện làm việc.
Nông dân chống đối đất đai, ruộng vườn bị cướp, đảng nhà nước qui hoạch trả rẻ như cướp giựt. Số người trung lưu khấm khá hơn nhờ mở cửa kinh tế muốn có công bình kinh tế hơn so với quốc doanh.
Trong Đảng, số đảng viên lão thành chống những người nắm đảng quyền và công quyền. Những người này hưu trí ra sống sát dân nên thấy dân quá khổ, ngược với lý tưởng mà họ vào đảng, thấy Đảng càng ngày càng trở nên phương tiện làm giàu của một số người.
Còn lớp trẻ trong đó có những người trí thức chuyên môn, mới thành đạt kinh tế được Đảng đưa vào tạo một dòng máu mới, có dịp đi ngoại quốc và giao tiếp với làn sóng tự do, dân chủ. Nhưng người này tìm cách ảnh hưởng những đảng viên quyền thế và số quan liêu một là đổi mới hơn nữa vì quyền lợi làm ăn của họ, hai là tạo thành thế để tiến thân, không chấp nhận mấy ông lão làng ngồi lì một chỗ cản bước tiến của họ.
Nên những người này dùng những lề lối dân chủ nội bộ của Đảng để cải tổ. Trong hành chánh họ lợi dụng danh xưng nhân dân như ủy ban nhân dân để dân chủ hoá chánh quyền. Dân chúng thì cũng lợi dụng luật pháp, hiến pháp trên danh nghĩa dân chủ nhưng hữu danh vô thực để đòi thực hiện.
Đảng vì thế bị rạn nứt. Cải tiến, thủ cựu, cấp tiến, giáo điều. Trung ương quyền lợi khác địa phương, Nam bắc, v.v. Lịnh thành lạc. Nhiều chính sách dân sinh và xã hội của trung ương xuống địa phương bị cán bộ đảng viên biến lịnh thành lạc. Như chính sách nông thôn hài hoà của Bắc Kinh bị địa phương bằng mặt không bằng lòng trong thực tiễn hay thực hiện lợi cho cá nhân, gia đình, phe cánh mình mà thôi.
Thêm vào đó, các cuộc cách mạng trong thế giới Á rập cho thấy độc tài khó mà tồn tại trong thời đại kinh tế tự do toàn cầu và xu thế dân chủ của Nhân loại. Bất công xã hội và bất mãn đối với nhà cầm quyền trong các chế độ độc tài CS đã cao hơn ở các chế độ độc tài Bắc Phi và Trung Đông. Độc tài CS là độc tài đảng trị toàn diện. Mà chính cái đảng độc tài ấy bây giờ cũng rệu rã. Không có một lãnh tụ đủ lôi cuốn, quyền lực như Hồ chí Minh và Mao Trạch Đông ở VNCS và TQCS.
Ánh sáng tự do, dân chủ từ bên ngoài này càng tràn vào hai chế độ độc tài đảng trị toàn diện CS bưng bít tối tăm ấy. Những giá trị chánh trị nhân bản, khai phóng này của văn minh Nhân Loại đang “diễn biến hoà bình” người dân và “chuyển hoá” một phần cán bộ đảng viên. Chánh quyền các nước tự do dân chủ qua con đường kinh tế ngày này qua ngày nọ bằng cách này hay cách khác làm cho những lãnh tụ CS phải tập đọc lại “Khế Ước Xã hội” của Rousseau và “Tinh Lý Pháp Luật” của Montesquieu.
Dù quyết tâm mở kinh tế mà khoá chặt chánh trị, Bộ Chánh Trị của Đảng CS không ngăn cản được làn gió cách mạng. Càng trấn áp chánh trị càng làm cho bất mãn của dân chúng và của một số đảng viên cấp tiến và thức tĩnh vùng lên. Đảng Nhà Nước CS đang đứng trước một tình thế hoặc đổi thay hay bị đào thải.
0 comments:
Post a Comment