Saturday, November 19, 2016

Việt Nam đi về đâu? (Phần kết)


Việt Minh lập hội tiêu Công Lý,
Cộng sản kết bè triệt Tự Do!

Đó là con đường bi đát mà Việt cộng đang dẫn dân ta đi. Đích đến là nô lệ, thần phục ngoại bang TC. Đất còn, tên có thể vẫn còn, nhưng Hồn Việt đã mất! Ngày ấy không còn xa, đoạn cuối có hai ngã rẽ cho người Việt Nam lựa chọn:

1. Cúi đầu tùng phục cộng sản và để chúng dẫn vào vòng nô lệ cho TC.

2. Cùng đứng lên, tìm lại cuộc sống trong Tự Do cho bản thân, cho gia đình và xây dựng nền Độc Lập cho Tổ Quốc.

Lịch sử Hoa Kỳ đang bước vào một chương mới. Chương này, như có sẵn theo một định luật: Cứ mỗi 8 năm, nó lại bước vào một cung bậc khác. Chữ khác ở đây là nói đến sự thay đổi trong cách đi, cách đứng, cách ứng sử để Hoa Kỳ có thể tiến theo một hướng mới, hoàn toàn khác với lối mòn của 8 năm đã qua. Sự thay đổi này thường bắt đầu bằng một cuộc phổ thông đầu phiếu trên toàn quốc.

Việc đổi mới này hoàn toàn khác với lối “tầm ngưu” của tập đoàn cộng sản tại VN. Đã 75 năm qua rồi, và nếu cộng sản còn tồn tại thêm bao lâu. Dù là vài ba ngày, hay năm, bảy năm nữa, nó vẫn chỉ như cái đàn có một giây sắt rỉ. Ngày qua ngày ò, í, e… với cung bậc gian trá, lừa dối, không tài nào thay đổi. Ở đó, khung lãnh đạo, một mặt dắt díu nhau đi ăn xin và rỉa rói, đục khoét tài sản của đất nước. Kế đến, khung hành sự là một tập đoàn đầu trơ mặt bóng tạo ra muôn kiểu nói, loạn ngữ trong gian trá để lừa nhau và bịp lừa công chúng. Ngoài ra không có bất cứ một thứ gì khác, khá hơn. Nghĩa là chúng tiếp tục thi nhau kéo gân cổ lên để nhai lại điệp khúc mà Hồ chí Minh đã thuổng ở trong hiến pháp của Hoa Kỳ là: “Chính quyền của Dân, do Dân và vì Dân” (The Government for People By People and Of the People). Nhưng thực ra chẳng có gì là của dân, cho dân và vì dân. Trái lại, tất cả là của đảng, do đảng và vì đảng viên!

Sở dĩ có tình trạng này là vì dù có cóp nhặt, chép lại được tư tưởng của người khác, bản thể của những con chuột nhắt không khả dĩ hiểu được tinh hoa, và sự kỳ diệu trong câu nói của con người. Bởi lẽ, tự bản thân chúng không có lực để tự sống. Chúng, phần thì nương nhờ vào túi gạo của TC như Lê chiêu Thống xưa. Phần khác thì rúc rỉa theo lai quần của dân chúng mà mưu sinh. Đánh giá về tập thể này, ông Ngô đình Nhu đã nói toạc ra sự thật cách đây hơn 60 năm trước là: “Giả sử Bắc Việt chiếm được Miền Nam thì việc Trung Cộng thôn tính Việt Nam chỉ là vấn đề thời gian”.(Ngô đình Nhu, Chính đề Việt Nam). Điều ấy có nghĩa là: Việt cộng chỉ là một tập đoàn nô lệ, kẻ chư hầu của TC. Đó chỉ là tập thể cõng rắn cắn gà nhà mà thôi. Sự thật thế nào?

I. Việc cắt đất đổi gạo, hay văn tự bán nước giá bao nhiêu?

Ai cũng bảo máu của con người là vô giá. Lại càng không thể đếm, không thể trả được khi nó đổ ra để bảo vệ mảnh đất của quê hương. Bởi vì đó là giá của Tự Do, của Độc Lập và Công Lý. Với chúng ta là thế. Nhưng dưới con mắt cộng sản nó trở nên mạt hạng, rẻ rúng không đáng mấy đồng Nhân Dân tệ! Đó là lý do để Nam Quan, Bản Giốc, Lão Sơn, Tục Làm rồi Hoàng Sa, Trường Sa… chỉ còn là những hoài niệm, không hình!

Theo như báo chí của CS còn ghi lại, thời gian trước 1940, Hồ Quang, cũng gọi là Hồ chí Minh thường đi lại, ở bên Tàu và lấy vợ Tàu. Tuy nhiên, vào đầu năm 1950, vì tình hình chiến sự và sinh hoạt của CS, Hồ Chí Minh trong vai chủ tịch nước đã phải sang Bắc Kinh cầu viện. Nếu xét về hành trình và lý do của chuyến đi, Hồ chí Minh là người thứ hai trong lịch sử sau Lê chiêu Thống, ở cương vị nguyên thủ, bị thất thế,phải đích thân chạy sang Tàu cầu cứu. Nhưng về mặt đảng, Y là đảng viên đảng cộng sản Trung quốc. Y phải có nhiệm vụ về sinh hoạt và tường trình các hoạt động của tổ chức với đảng CS/TQ. Từ đó, chuyện đi xin ăn và việc bán nước của Hồ chí Minh đã trải qua những giai đoạn sau:

1. Thời kỳ trước năm 1958.

Theo hai tác giả, Mai thái Lĩnh và Trương nhân Tuấn, Hồ chí Minh đã dâng những phần đất của Việt Nam cho TC như sau: “Năm 1953, HCM nhượng khu Trà Mần và Suối Lũng, huyện Bảo Lạc thuộc Cao Bằng, tại cột mốc biên giới số 136-137cho TC. Năm 1955-1956, Hà Nội nhờ Trung Quốc in lại bản đồ Việt Nam. Nhân dịp này, TC đã sửa lại ký hiệu ở khu vực thác Bản Giốc (mốc 53) thuộc tỉnh Cao Bằng... Đến 1956, Hồ Chí Minh thuận cho Trung Cộng phá bỏ ba cột mốc số 25, 26, 27. Kế đến, nhượng xã Khẳm Khau thuộc tỉnh Lạng Sơn và TC thừa cơ phá bỏ hai cột mốc biên giới số 17-19.

Năm 1957, Hồ nhượng quặng mõ than chì từ thị trấn Ái Ðiểm, Chi Ma thuộc tỉnh Lạng Sơn, đến xã Bình Mãng và xã Sóc Giang, tỉnh Cao Bằng cho TC. Từ đây TC “phá hủy thêm hai cột mốc biên giới số 43-114, và khu vực Phia Un hai cột mốc số 94-95 thuộc huyện Trà Lĩnh, Cao Bằng. Rồi bốn cột mốc số 136, 41, 42, và 43 thuộc tỉnh Lạng Sơn, chiều dài 2,5 km, diện tích gần 1.000 héc ta đã hoà tan vào đất Hán. Ở khu vực Nà Pảng, Kéo Trình thuộc tỉnh Cao Bằng, TC phá hủy thêm ba cột mốc số 29, 30, 31. Năm 1974, VC đồng ý cho Trung Cộng phá đường biên giới theo Công ước Pháp˗Thanh 1887, rồi xây dựng công xưởng, lập công xã trong lãnh thổ Việt Nam…” (theo Mai thái Lình và Trương nhân Tuấn). 

2. Sau năm 1958.

Chỉ vài năm sau khi chiếm được miền bắc do công sức của TC, Hồ chí Minh phải cắt đất trả nợ. Trong khi đó, đề sửa soạn cho Công Hàm năm 1958 của PVD về Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam thuộc về Trung cộng vào 1958. Ngày 16/5/1956, trong buổi tiếp Lý Chí Dân, Thứ trưởng Bộ Ngoại giao VC Ung Văn Khiêm trịnh trọng bày tỏ: “Căn cứ vào những tư liệu của Việt Nam và xét về mặt lịch sử, quần đảo Tây Sa và quần đảo Nam Sa là thuộc về lãnh thổ Trung Quốc".Để tiếp hơi cho Y, Vụ trưởng Vụ châu Á Bộ Ngoại giao Việtcộng Lê Lộc còn giới thiệu theo tư liệu của phía Việt Nam, và chỉ rõ: "Xét từ lịch sử, quần đảo Tây Sa và quần đảo Nam Sa đã thuộc về Trung Quốc ngay từ đời Nhà Tống". Với những bằng chứng này thì không phải chỉ có một mình Hồ chí Minh bán nước, nhưng cả cái tập đoàn cộng sản bắc Việt ấy là những kẻ bán nước!

3. Tự cống nạp theo Hiệp Ước Thành Đô 2020?

Ai cũng biết, trước năm 1989, hai bên TC và VC thường bác loa chửi nhau như chó với mèo sau cuộc chiến biên giới. Bỗng cộng sản tại Nga và Đông Âu tự giải thể. Sự kiện này đã đẩy tập đoàn Việt cộng vào thế không thể tự đứng vững. Nó buộc CSBV phải xin cầu hòa với TC. Kết quả, hội nghị Thành Đô 1990 được mở ra. Ở đó, không có một chi tiết nào được thông báo ra bên ngoài, ngoại trừ bản tin từ Wikilink và lời tuyên bố của Nguyễn văn Linh, chủ trì phái bộ VN là “tôi biết ký kết như thế là mất nước. Nhưng thà là mất nước còn hơn mất đảng”. Điều ấy có nghĩa gì? Có phải cái hội nghị ấy đã ký giao Việt Nam cho Trung cộng để nhờ Trung cộng bảo trợ cho đảng cộng sản VN sống còn?

Ngày nay người ta nói rất nhiều về Hội Nghị Thành Đô. Hỏi xem, nó có phải là cái thòng lọng Việt cộng buộc vào cổ dân tộc Việt Nam, và người cầm đầu giây kéo là Trung cộng hay không? Câu hỏi là thế, nhưng đến nay không ai có thể trả lời được câu hỏi này. Chỉ là võ đoán về nội dung của nó qua wikilink? Tuy nhiên, sự võ đoán và cắt nghĩa này không hoàn toàn vô lý. Nó dựa vào câu nói đầy tính ăn năn của Nguyễn văn Linh sau sự kiện. Sau đó, Y rút vào bóng tối chờ chết, thay vì ra tranh dành cái ghế TBT mà Y đang nắm giữ. 

Chuyện cũ ấy ai cũng biết, nhưng hỏi xem trong văn bản, họ đã ký kết những gì? Quả thật đến nay không một ai nắm rõ, có khi cả người ký cũng không hiểu hết được điều mình đã ký với TC là gì? Tuy nhiên, mọi đòi hỏi từ phía bên kia xem ra không quan trọng bằng hai yêu cầu của tên đầy tớ: 

- Thứ nhất: Thành tâm xin TC hòa giải những bế tắc vì cuộc chiến biên giới và Campuchia do VC gây ra để nối lại tình hữu nghị. 

- Thứ hai, rắp tâm theo TC bằng mọi giá để tập đoàn CS VN khỏi rơi vào cảnh gẫy đổ như CS Nga và Đông Âu. 

Từ yêu cầu này, tập đoàn cộng CSVN để lại dấu chứng của tội ác bán nước như sau: “…Vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng thành công CNCS, Đảng CSVN và nhà nước Việt Nam đề nghị phía Trung Quốc giải quyết các mối bất đồng giữa hai nước. Phía Việt Nam xin làm hết mình để vun đắp tình hữu nghị lâu đời vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do Chủ tịch Mao trạch Đông và Chủ tịch Hồ Chí Minh dày công xây đắp trong quá khứ và Việt nam bày tỏ mong muốn đồng ý sẵn sàng chấp nhận và đề nghị phía Trung Quốc để Việt Nam được hưởng quy chế Khu tự trị trực thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc Kinh như Trung Quốc đã từng dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng Tây…


Kết quả, Phía Trung Quốc đã đồng ý và chấp nhận đề nghị nói trên, và cho thời hạn là 30 năm (1990-2020) để Đảng CSVN giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung Quốc”…

Tin là thế, thực tế bản văn ra sao? Đến nay chưa ai khẳng định và VC cũng không dám phủ định. Tuy nhiên, cũng theo tiết lộ của Wikileak, từ 2020, Hiệp Ước Thành Đô sẽ từng bước đưa Việt Nam thành chư hầu của TC. Đến năm 2060, Việt Nam sẽ là một khu tự trị thuộc Quảng Đông, tình trạng áp dụng như Tây Tạng và Tân Cương hiện nay. Nếu chuyện này xảy ra, Hoàng Sa và Trường Sa tự nó chẳng còn một lý do gì để VC nhắc đến nữa. Tuy nhiên, từ đây sẽ tạo ra nhiều khó khăn cho các nước thuộc vùng Đông Nam Á. Không những thế, cả Hoa Kỳ cũng như Âu Châu đều phải là “khách” được cấp giấy phép để qua lại trong vùng biển đông! Liệu Hoa Kỳ, Nhật Bản và đồng minh của họ có chấp nhận cái chủ kiến này không?

II. Cộng sản Việt Nam được gì sau Hội Nghị?

Có lẽ không cần phải diễn dịch hay đọc cho bạn nghe rõ từng điều mà trước kia là những Triết, Dũng, Sang, Trọng, nay đến nhóm Quang, Huynh rồi sẽ Phúc hoặc Ngân sang Hoa Kỳ đã nói những gì, bạn cũng biết rõ mục đích của nó chỉ có hai điểm: Đi tìm chỗ dựa và kiếm cơm ăn! Bởi lẽ, chúng chẳng còn gì sau 2020.

a. Nhờ Mỹ để thoát ách Tàu? 

Xét về lực, xem ra Hoa Kỳ thừa khả năng để cứu CSBV thoát ra khỏi cái ách của Tàu. Tuy nhiên, nó có đáng để cho HK cứu hay không? Tôi cho là không. Hoàn toàn không! Lỳ do:

- Thứ nhất, bản thể của CS là gian trá và phản bội. Kẻ phản bội không bao giờ biết đến chữ tín nghĩa. Ở nơi chúng, tất cả chỉ là gian trá. Hoa Kỳ rành về bản thể của tập đoàn CS/BV hơn ta nhiều. Họ không thể bị lừa. Bởi vì, Trung cộng là chủ thể được Hồ chí Minh và tập đoàn cộng sản theo Lê chiêu Thống tâng bốc, tôn thờ mấy chục năm qua. Trong khi cái lưỡi của chúng ngày ngày dầy thêm vì những ngôn từ chửi Mỹ ròng rã hơn 60 năm qua. Nay xin hầu Mỹ, lấy gì bảo chứng để chúng không “ngựa quen đường cũ” làm phản, sau khi rút tỉa được ít Đola? Giá trị của chúng lại có thể hơn được mấy đồng tiền ư? Đã thế, khi chấp nhận cứu CS, Hoa Kỳ phải chấp nhận cuộc tranh chấp với TC. Ở đó, nếu thắng thì được một tên bội phản, mà thua thì Hoa Kỳ sẽ banh thây. Bài toán này tự tập đoàn CSBV đã biết rõ câu trả lời, cần gì phải đến Donal Trump!

- Kế đến, giữa Hoa Kỳ và tập đoàn cộng sản bắc Việt sẽ không bao giờ có tình đồng minh. Sự đi lại và ngôn ngữ của đôi bên dành cho nhau hôm nay tuy êm tai, nhưng tất cả chỉ là những môi mép, kịch bản lừa đảo mà thôi. Ở trường hợp này, cà đôi bên TC và Hoa Kỳ đều dùng con cờ Việt cộng như là một phương tiện để nghe ngóng về nhau. Theo đó, việc Mỹ ban cấp quy chế ngoại giao cho Việt cộng và đặt cấp đại sứ tại Việt Nam chỉ có hai mục đích: Ngăn chặn Trung cộng tràn xuống Đông Nam Á, một việc ngày xưa Mỹ đặt vào Nam Việt Nam nhưng thất bại. Hai là bảo vệ quyền lợi ở biển Đông mà thôi. 

Ấy là chưa kể đến giá máu của hơn 50000 binh sỹ Hoa kỳ đã thiệt mạng tại Việt Nam và hơn 200000 người bị thương còn đó. Hẳn nhiên, đó là nỗi đau của dân chúng Hoa Kỳ, không một chính phủ nào ở đây dám nhổ nước bọt lên những nấm mộ của các chiến binh Hoa Kỳ đã chết tại Việt Nam. Theo đó, sự hoà hoãn của Hoa Kỳ hôm nay phải được hiểu là cảnh chịu đau chờ thời. Nó không bao giờ là cái nấc thang đưa CSBV vào trong tòa nhà bằng hữu với Hoa Kỳ.

b. Đi kiếm cơm. Xin tỵ nạn!

Đến đây, xem ra những chuyến di hành của tập đoàn CSVN đến Hoa Kỳ chỉ còn lại một lý do duy nhất. Cầu xin Hoa Kỳ ban cho một cái vé Tỵ nạn nếu như một ngày nào đó nó bị cháy cờ! Tôi tin rằng, vì lòng nhân đạo và vi quyền lợi của Hoa Kỳ, họ có thể hứa ban cho chúng hoặc giúp chúng có một nơi tạm dung thân. Và câu chuyện chỉ đến thế mà thôi. 

III. Sự khác biệt giữa ý thức Tự Do và Nô lệ. 

Đến nay, người ta có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng, từ Hồ chí Minh cho đến tập thể cộng sản ngày nay không hề biết chủ nghĩa cộng sản là cái gì. Có chăng, tri thức của họ chỉ là những kẻ thấy trái đỏ và tưởng rằng nó đã chín! Nói cho rõ hơn, họ chỉ là những kẻ biết tập trung vào sự đập đá (hại người) để thủ lợi, nhưng không hề biết, nếu tảng đá vỡ ra cũng chưa phải là sự thành công. Trái lại, có thể là một tai họa. Bởi lẽ, tư tưởng và học thuyết Mac tuyệt đối không phải là một lý thuyết làm thăng tiến đời sống nhân bản, tri thức và luân lý của xã hội cũng như của con người. Trái lại, nó chỉ là mớ thuyết hỗn độn để giúp cho những tổ chức vô đạo đi tìm quyền lực, giày xéo nhân bản thể của con người mà thôi. Nghĩa là, nó chỉ có một khả năng mượn danh nghĩa rồi bần cùng hóa con người và xã hội, rồi tạo ra một giai cấp bóc lột tồi bại và ác độc trong xã hội. Nó tuyệt dối không có khả năng đem lại phúc lợi cho cuộc sống của người dân. 

Điều này đã được chứng minh từ Liên Sô, Đông Âu và các nước cộng sản có tri lý. Ở đó, CS đã được tạo ra và cũng đã bị chính người CS đập nát. Lý do, sau mấy chục năm miệt mài theo đuổi lý thuyết CS, họ biết rằng: Tất cả các tổ chức cộng sản đều rất giỏi trong nghề đập phá. Đập phá xả hội và hủy hoại nhân bản tính của con người, nhưng không bao giờ có khả năng xây đựng và hỗ trợ cho nhân loại. Đây chính là nguyên nhân họ phải triệt tiêu xã hội CS. Trong khi đó, những kẻ mù chữ ở Việt Nam vẫn cứ ôm lấy nó, sống trong đa trá để tiêu diệt cuộc sống nhân sinh của dân tộc mình.

Điển hình: Trong chiến dịch cải cách ruộng đất, Hồ chí Minh đã đưa ra khẩu hiệu. “Trí phú địa hào, đào tận gốc, trốc tận rễ”. Họ đã đào, đã trốc tận gốc rễ nhân bản Việt Nam với cái chết của hơn 172 ngàn chủ gia đình. Như thế, trong xã hội của cộng sản tuyệt đối không thể có, hay còn tồn tại những Trí vì dân, Trí vì nước. Nghĩa là, những Trí vì dân vì nước, vì con người đều đã bị tận diệt. Theo đó, cái mác trí thức, tiến sỹ, thạc sỹ mà CS khoác cho các nhân sự của họ chỉ là cái trí của kẻ vô đức, vô đạo, không phải là cái Trí của Đức để lo cho dân. Không phải là cái Trí của Đạo để bảo vệ nước. Nó chỉ là mớ học thức, kể cả khoa học, để kiếm sống cho mình và cho cái túi bản ngã hôi tanh của độc ác, của chủ nghĩa cộng sản mà thôi. Tuyệt đối không có chữ Nhân Phẩm, Nhân Bản và Nhân Nghĩa trong những loại trí thức CS này. Đó là lý do trả lời, tại sao VN ngày nay còn quằn quại trong bóng tối của cộng sản. Không có cơ hội để bắt kịp nhịp sống của xã hội trên trường quốc tế. 

IV. Hướng đi nào cho Việt Nam trong ngày mai?

Có một điều mà không một người Việt Nam nào không nhìn thấy: Nếu cộng sản còn tồn tại, Việt Nam không có tương lai. Đây là một điều khẳng định mà ai cũng biết, nó không phải là một suy diễn thổi phồng. Hơn thế, họ còn biết rõ rằng: Phải tẩy rửa cho hết mọi tàn tích của cộng sản trên đất Việt, Việt Nam mới hy vọng có một tương lai để bước vào sinh hoạt trong cộng đồng thế giới. 

Tứ cách nhìn này và để thực hiện hướng đi này, tôi xin đề nghị hai giai đoạn riêng biệt Cứu Quốc và Kiến Quốc. Lý do, chúng ta không thể cùng lúc thực hiện hai chương trình vĩ đại này. Ngay như Hoa Kỳ kia, muốn cứu nước họ phải cần đến George Washington. Nhưng xây dựng hòa hợp hòa giải đất nước thì nhất định phải có Abraham Lincoln. Bài học này, chúng ta phải nằm lòng đi theo. Không thể bỏ qua. Bởi lẽ, không riêng gì Hoa Kỳ, cả các nước phương tây như Đức, Pháp, Ba Lan… đều phải trải qua tiến trình mở đường rồi mới đến xây dựng.

a. Việc mở đường: Mục tiêu duy nhất và trước mắt là phải giải thể hoàn toàn tập đoàn CS trên đất Việt. Mọi người hãy vì tương lai của mình của chính con cháu Việt Nam mà tập hợp lại để làm công việc khẩn cấp này. 

b. Cuộc xây dựng: Những thế hệ kế tiếp dần theo bước đi có sẵn để hoàn thiện con đường Hòa Hợp, xây dựng Dân Chủ của Abraham Lincoln đã đi.

Thực hành được hai điều này là đại phúc cho dân tộc. Từ đó việc ai làm lãnh đạo không còn là vấn đề quan trọng, nhưng chủ lực của quốc gia phải biết hướng về hai bước đường then chốt này. Phải coi đó là chủ đích tuyệt đối của quốc gia mà mọi người phải có bổn phận và trách nhiệm hồi đáp và đồng hành. Ngoài ra chẳng có một phương cách nào khác.

Tuy nhiên, khi hướng về đích, chúng ta cần một bước đi nhịp nhàng và tổng hợp cùng nhau mới khả dĩ. Đây là lúc cuộc vận động cần phải đẩy nhanh tốc độ. Chúng ta có 4 hay 5 năm theo chu kỳ của một nhiệm kỳ TT Mỹ. Cái vị thế của VC bị Hoa Kỳ coi rẻ, xa lánh chính là cái lợi lớn cho những cuộc vận động trỗi dậy của người Việt Nam. Ở đó, có một bảo đảm gần như chắc chắn rằng, cái định mệnh của 2020 nó lại cũng trùng hợp với cuộc bầu của HK vào nhiệm kỳ tới. Nó sẽ có nhiều diễn tiến phúc tạp, nhưng cũng có niềm tin to lớn cho chúng ta. 

Kế đến, người ta có thể nhìn thấy Putin và Donnal Trump xiết lấy tay nhau. Bởi lẽ, trong cơ bản, Nga không phải là CS, HK chẳng có vấn đề gì phải đối đầu, hủy diệt nhau. Đây là cách nhìn chững chạc, xem ra hoàn toàn khác với Obama và Clinton, luôn coi Nga như kẻ thù địch vì Âu châu? Lý do, họ không dám nhìn TC như một thách thức, như một thù địch. Với Trump, Nga chẳng muốn có chiến tranh với Âu châu và cũng chẳng muốn khống chế Âu châu. Tuy nhiên, Nga lại không thể mở rộng biên cương và ảnh hướng xuống phương nam vì đụng phải bức tường quá lớn, quá dày là Trung cộng. Từ đó, Nga phải tìm cách di chuyển, chờ cơ hội. Nga chẳng dại gì theo hầu TC chống Mỹ và Âu châu. Nhưng sẵn sàng nắm lấy tay châu Âu và Mỹ cùng đả thương, chia cắt TC thành những mảnh nhỏ như thời chiến quốc. Việc làm này mới thỏa mãn được mộng bành trướng của con gấu Nga. Theo đó, Nga không thể là kẻ thù của Hoa Kỳ và Âu Châu. Dĩ Nhiên, TC cũng biết rõ điều này. Đó là lý do họ đã đổ rất rất nhiêu tiền của vào cơ chế quốc phòng. Và thế giới không thể không nhớ đến bài học của Đại Hãn xưa kia.

Quay trở lại Việt nam. Chúng ta thấy rõ là Việt cộng không thể mãi đu giây, không thể là kẻ dò đường cho TC được nữa. Donal Trump không một chút hứng thú để nhìn trò đu giây này và đã có câu trả lời cho nó. “Họ kêu gọi Mỹ và các nước khác ủng hộ họ trong vấn đề biển đông và các vấn đề xung đột liên quan đến Trung Quốc; nhưng chính họ lại phục tùng, vâng lời Trung Quốc như một sứ giả chư hầu thời phong kiến.

Tôi là người ngay thẳng và không ưa những kẻ "2 lưỡi"; những tay lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam thậm chí còn có 3-4 lưỡi... Không có TPP gì cả, không có tạo điều kiện hay viện trợ gì cả, và không có cho nhập khẩu hưởng lợi từ Mỹ nữa... Và nếu họ còn chơi trò "Lợi Dụng" nữa thì Chúng ta nên rút quân khỏi Biển Đông... để cho "Anh Em chúng nó xé xác nhau".

Như thế là dứt khoát, rõ ràng. Chuyện Việt Nam buộc phải có một hướng đi mới. Nó không thể dựa lưng Trung cộng nhưng lại xin được viện trợ của Hoa Kỳ. Theo đó, nếu không muốn trở thành một phiên bang của Trung cộng như Việt cộng dẫn dắt. Chúng ta, những ngươi Việt Nam yêu Tổ Quốc của mình, chỉ có một con đường duy nhất để đi: Phải cùng nhau đứng dậy triệt tiêu chế độ cộng sản tại Việt Nam. Trong hành động sẽ có những đau thương, nhưng ngày đổi mới sẽ đến, dân ta có tương lai. Hơn thế, nếu chúng ta bắt được nhịp tiến cùng với cái nhìn của Hoa Kỳ, của thế giới, chúng ta sẽ giảm thiểu được nhiều tổn thất. Đồng thời, có cơ hội xây dựng lại quê hương trong khát vọng Tự Do, Độc Lập, Hòa Bình và Công Lý cho dân Tộc. Ngược lại, Việt Nam sẽ bị tập đoàn CS Hồ chí Minh đưa vào cuộc xích hóa của Trung cộng vào 2020 là điều khó tránh. Khi ấy, một cuộc nổi dậy càng khó khăn và nhiều tổn thất hơn!

19/11/2016

0 comments:

Powered By Blogger