Tôi đã tính không viết về việc của em, để em không bị áp
lực trước dư luận, để mấy tên an ninh bầy nhầy buông cho e sống
yên nhưng tôi thấy làm người cam chịu trong xã hội này thật mệt
mỏi quá.
Những ngày vừa qua, ai quen biết trên mạng xã hội với vợ chồng
tôi chắc đều có nghe đến trường hợp em gái làm công chỗ chúng
tôi. Em chuyên làm từ thiện từ những đồng lương ít ỏi kiếm
được, và rồì em bị gán ghép, suy diễn, bị mất việc, mất chỗ
ở, phá hoại tài sản chỉ vì những việc làm tốt đẹp ấy.
Sau khi ép bức em vào cảnh khốn cùng, đến hôm nay, ngày thứ 4, 4
ngày em liên tiếp bị đám an ninh quận bắt cóc vô trụ sở
phường rồi gần hết ngày mới cho về. Bốn ngày trước, chặn em
trên đường đi làm, lấm lét không khác gì phường trộm cướp, tự
xưng an ninh, đưa giấy mời chìa ra cho em đọc rồi thậm thụt giật
lại. Giấy mời không ra giấy mời, an ninh làm việc không đúng tư
cách người an ninh.
Đi làm về, em vẫn hợp tác và chấp nhận lên làm việc trước sự
lưu manh của những người mang mác an ninh. Cả một buổi chiều,
lòng vòng đủ thứ chuyện, họ cho em coi hồ sơ lý lịch của
chúng tôi theo cách mà họ vẫn bôi bác.
Sáng hôm sau, từ sáng sớm, 4 an ninh chặn cửa ép em lên phường.
Em không thể chống cự trước sự vô lý và mất dạy của 4 người
đàn ông có sức vóc.
Mục tiêu cuối cùng của những người này là gì? Họ là an ninh
quận Thủ Đức, và điều mà họ muốn là ép em rời khỏi địa
phương của họ để đùn đẩy trách nhiệm. Họ ép em ký vào cam
kết về nơi cư trú, nghĩa là về quê sống và phải nghỉ làm chỗ
chúng tôi.
Bảo vệ chế độ hay bảo vệ miếng cơm?
Nhiệm vụ của an ninh Việt Nam hiện nay là bảo vệ chế độ chứ không
phải nhân dân và Tổ quốc. Nhưng những gì mà an ninh quận Thủ Đức đang
làm với em, nói là để bảo vệ chế độ này không hoàn toàn đúng. Những
người an ninh này họ chỉ muốn chối bỏ công việc được giao để
thanh thơi ngồi uống cafe và tán dóc. Họ không thực tâm bảo vệ
chế độ mà họ thề chết đi theo, chỉ là lý do để họ bảo vệ nồi cơm
còn thơm của họ. Để không ai làm ảnh hưởng đến họ, họ bất
chấp luật pháp và lý lẽ, với quyền hành được giao phó trong
tay họ hành động bất chấp để đạt mục đích.
Họ giả mạo chữ ký của em trong một loạt giấy tờ, trong khi
chúng không có thật, nhằm đe dọa và khủng bố tinh thần em.
Hành vi của họ trắng trợn: bắt cóc giữa ban ngày, điểm giữ
người bị bắt cóc là cơ quan công an, nơi đáng lẽ ra phải thượng
tôn pháp luật.
Tôi tự hỏi, mang danh làm người an ninh mà không tuân thủ luật
pháp, không có đạo đức nghề nghiệp, có lúc nào họ cảm thấy
ghê tờm và xấu hổ vì những điều mình đang làm không?
Sau buổi sáng bị giữ cả ngày, từ đó đến hôm nay ngày nào đi
làm buổi trưa về em cũng bị họ nhốt lại trong đồn đến chiều
để ép ký cam kết mà không biết phải làm sao. Tiếng kêu cứu
nhỏ lẻ yếu ớt của người dân bị bức hại ai sẽ lắng nghe em?
Hôm nay em lại nhắn tôi: "Em buồn ngủ lắm chị ơi, em lăn ra ở đó ngủ luôn đây, em nằm đây luôn, không về nữa"...
Trịnh Kim Tiến
0 comments:
Post a Comment