Đảng cộng sản chắc chắn sẽ diệt vong trên đất nước Việt Nam. Hoặc sẽ
vong khi Việt Nam còn tương đối giá trị độc lập hoặc sẽ vong khi đã
tuyên bố đặt trọn vẹn nước Việt Nam vào vòng tay Trung cộng. Thời gian
ấy không còn xa nữa, chỉ còn có thể đếm được trên các ngón của một bàn
tay mà thôi.
Vậy đã nên hay chưa, việc đặt một câu hỏi nghiêm túc về sự hiện diện của lực lượng đối lập Việt Nam?
Đối lập phải chăng đang được đại diện bởi 20 hội đoàn xã hội dân sự, hay
được nhân danh bởi những đảng phái đang còn âu ơ ví dầu tận mãi xứ cờ
hoa? Đã nên tỉnh dậy chưa giấc mơ màng về lời hứa dân chủ tự nhiên đến,
cộng sản cho ta thượng đài so găng với các bang hội đỏ một cách bình
đẳng và thượng tôn tam quyền phân lập! Ta không thể được quyền quên
rằng, cộng sản là một con rắn tinh ma quỷ quyệt; nếu có phải trườn xuống
ngai vàng thì dày đặc trong các hốc cột triều đình, bọn rắn già rắn
nhãi cũng sẽ đóng ổ kín rịt. Sĩ phu nước nam có mật gấu gan hùm cũng sẽ
phải lẩy bẩy chân tay khi bước vào cung đình ma phương ấy.
Để thoát khỏi hoàn cảnh bế tắc như vừa nêu, bắt buộc ngay từ bây giờ,
ngay từ hôm nay, những người quan tâm đến vận mệnh đất nước phải động
não suy nghĩ để tìm ra hành động thích ứng nhằm nhanh nhất, cẩn thận
nhất, dứt khoát nhất, bao dung nhất... tìm tòi nhân lực để hình thành
các mảng nhân lực đối lập chính trị.
Các tổ chức nhân quyền, các hội nhóm truyền thông tự do, các hội đoàn
đấu tranh tôn giáo, các mảng nhân lực bị tước đoạt đất đai... mới chỉ là
những hoạt động mang tính cách phong trào buồn đi vui ở, đàn áp sơ sơ
thì còn hò hét, đàn áp khốc liệt sẽ chỉ còn trơ lại vài chục người lầm
lũi vào tù hoặc bị cô lập bứng khỏi quần chúng. Phong trào vì thế rất
cần một đội ngũ đấu tranh chính trị dấn thân mang tính cách mất còn. Đội
ngũ ấy không thể sinh hoạt như các kiểu phong trào đã và đang sinh
hoạt. Đội ngũ ấy phải có khả năng ngoại vận đúng chừng mực để bảo vệ hữu
hiệu các tầng lớp quần chúng tham gia công tác đấu tranh, phải có những
người xả thân đứng ra bảo vệ quần chúng để chịu đựng sự đàn áp khốc
liệt trước khi quần chúng phải chịu đàn áp. Đội ngũ ấy cũng phải có
những cá nhân biết hoạt động bí mật, đủ khả năng ẩn nhẫn, nằm sâu trong
hang ổ địch để chắt lọc thông tin cần thiết. Đội ngũ ấy chính là các
đảng phái chính trị công chính.
Trong hành trình kháng cộng, lực lượng quốc gia dân tộc đã gần như bị
mất hai đảng phái lớn ở thập niên 1945/1955. Cả Việt Nam Quốc Dân Đảng
lẫn đảng Đại Việt đều đã bị truy sát bật gốc khỏi miền bắc Việt Nam để
rồi những thập niên tiếp sau đó nơi miền nam, tiếp tục bị hao tổn nguyên
khí vì những sự thích ứng với chính quyền đệ nhất Công Hòa đã gặp nhiều
tiêu cực. Những năm từ 1956 đến 1963, đảng Cần Lao Nhân Vị trở thành
gần như một chính đảng chủ lực trong việc điều hành đất nước VNCH ở phía
nam. Dù chủ thuyết Nhân Vị là một chủ thuyết đúng đắn, nhưng hầu như đã
bị khước từ bởi đa phần quần chúng nhân dân, đặc biệt sau biến cố tháng
11/1963 Cần Lao Nhân Vị trở thành đảng bị chung số phận với vị nguyên
thủ quốc gia Ngô Đình Diệm, nghĩa là đứng bên bờ tử huyệt.
Các chính đảng khác hầu hết không phát huy được ý thức và tư tưởng của
đảng. Đa số đảng viên vào đảng là để có thế lực trong xã hội, rất ít
đảng viên sống bằng và tận hiến cho lý tưởng/ chủ thuyết của đảng, đăc
biệt là đảng Dân Chủ của tổng thống Nguyễn Văn Thiệu vốn lấy căn bản tư
tưởng từ chủ thuyết Xã Hội Dân Chủ. Một chủ thuyết đã xây dựng nên các
nước Bắc Âu phồn vinh, công bằng và nhân ái.
Vì nền chính trị VNCH trong hai thập niên 1954/1975 là một nền chính trị
trong chiến tranh cao độ, trước một nỗ lực phá hoại khổng lồ và dai
dẳng đến từ quốc gia cộng sản miền bắc, VNCH đã không có bất cứ hình
thái tư tưởng chủ nghĩa nào được có cơ hội thể hiện, đăc biệt là tư
tưởng chủ thuyết Nhân Vị: Chính trị nhằm để phục vụ Con Người! (Điều này
ta thấy rất rõ nét qua những nỗ lực của Bộ Giáo Dục VNCH các năm cuối
của thập niên 1950 nhằm xiển dương tư tưởng Nhân Bản và tinh thần Khai
Phóng, trong toàn bộ ý thức của các chương trình đào tạo nhân tài cho
đất nước.)
Vì lợi ích chiến lược toàn cầu, Hoa Kỳ đã cắt quan hệ đồng minh chiến
lược với Việt Nam Cộng hòa. Miền nam rơi vào quỹ đạo cộng sản nửa Tàu
nửa Xô Viết, hình thành bước đầu cho sự khiếp đảm của nhân dân toàn thế
giới về sự man dã của chủ nghĩa cộng sản. Hàng triệu người Việt miền Nam
đâm sầm ra biển để trốn thoát nanh vuốt cộng sản (với con số mất tích
được Liên Hiệp Quốc điều tra và ước lượng là nửa triệu người). Lớp ưu tú
còn lại chịu tù đày và bách hại hầu như cả gia đình và cả cuộc đời họ.
Đại trà lớp quần chúng nhân dân bình dân lâm cảnh cơ cầu trắng tay sau
ba lần truy cướp trắng trợn bằng thủ pháp đổi tiền. Một xã hội miền nam
từ bậc ánh sáng hàng đầu Đông Nam Á, chỉ năm năm sau ngày "giải phóng"
đã tụt xuống mức hèn kém nhất Á châu, vì lãnh đạo ngu dốt và vì toàn dân
đói khát.
Trong bóng tối hoang dại ấy, hàng trăm tổ chức đấu tranh triệt chống lại
chủ nghĩa cộng sản đã tiếp nhau đứng lên. Từ Sài gòn với Mặt Trận Quốc
Gia đến toàn miền Đông Nam Bộ với Mặt Trận Kháng Chiến Liên Tôn do những
linh mục yêu nước Nguyễn Văn Vàng, Trần Học Hiệu, Nguyễn Văn Minh,
Nguyễn Văn Luân, Trần Văn Nguyện... lãnh đạo. Từ đảng Vạn Thắng dưới sự
lãnh đạo của Hòa Thượng Thích Đức Nhuận đến Mặt Trận Việt Nam Tự Do với
sự cố vấn của Thượng tọa Thích Tuệ Sĩ; đến Dân Xã đảng của Phật Giáo Hòa
Hảo, đến Mặt Trận Dân Tộc Tự Quyết (Nhân sĩ Cao Đài / Hòa Hảo). Từ Mặt
Trận Liên Bang Đông Dương đến Mặt Trận Phục Hồi Nhân Quyền Việt Nam. Từ
Sóc Trăng, Cần Thơ, Đồng Nai, Sài gòn, Cam Ranh, Bình Thuận đến Huế và
đặc biệt Quảng Nam... hàng ngàn bản án tử hình! Hàng vạn bản án chung
thân!
Phải chăng hào kiệt phương nam đã không dám có mặt với lịch sử?
Phải chăng lòng quả cảm của những con người dâng mình làm chiến sĩ cho tự do của dân tộc... họ không được lịch sử ghi danh?
Những con người ấy. Những tổ chức ấy, là tiêu biểu cho một thời kỳ sắt
máu tối đen của dân tộc. Họ bằng với tấm lòng, họ không cần chủ thuyết,
đã uy dũng thượng đài với chế độ bạo tàn. Giai đoạn đẫm máu và sự kiêu
bạc của họ phải là bài học cho chúng ta ghi nhớ về một giai đoạn không
thể quên của lịch sử.
Ngày hôm nay với lượng truyền thông vũ bão, chúng ta có được những người
sớm biết IT lao vào trận tranh đấu. Trong tập họp ấy, có cả người thật
lòng hy sinh quên mình, cũng lẫn cả những kẻ cơ hội tìm dăm chục bạc cắc
nơi những nhóm lực hải ngoại. Tập hợp vì thế trở thành một tập hợp hổ
lốn không mong muốn...
Phải tự chấn chỉnh lại!
Phải tự phán xét lại! Để biết nhìn nhận những sai sót đã có, của ngày
hôm nay cũng như của hai ba chục năm trước mà lớp tiền bối đã âm thầm hy
sinh cho hành trình có được những bậc thang tiếp nối hôm nay. Phải biết
tri ân những gia đình đã có người ngã xuống, những gia đình mà cha anh,
chồng con... của họ phải hàng 20 năm lao lý cùm xích trong ghẽ lạnh và
đói khát. Có như vậy mới biết trân trọng cái có của hôm nay, mới biết
đứng thẳng lưng mà nhận trách nhiệm trước lịch sử, bước tiếp đoạn đường
mà tiền nhân đã dang dở, xác tín, tìm nhau, thành lập ngay những tổ chức
đảng phái, mặt trận... để chính thức đối đầu với chế độ đang thời kỳ
cáo chung.
Nếu các bạn, các em không làm, sẽ chẳng bao giờ chủ nghĩa đỏ biến mất
trên đất nước này. Vì nó như một thứ đỉa hút máu người, chết hôm nay
nhưng phân thân ra hàng ngàn đỉa con khác trong ngày mai.
Thế hệ hôm nay, hãy can đảm nhìn lại chính mình để thấy ta đang ở đâu!
Paris - 24.8.15
0 comments:
Post a Comment