Cháu trong hình chụp bị Bác bú mồm ngày nào nay đã thành bà cụ rụng
hết răng, phải nhai trầu bỏm bẻm, nhưng mỗi lần nhìn lại cảnh mình ngày
xưa còn bé bị bác Hồ bú mồm, bà cụ thấy xấu hổ, thắc mắc: Bác có ra sao,
cháu mới bị bú mồm.
Bà cụ nghĩ cái ngày mình về với ông bà ông vải có thể đến bất cứ lúc
nào, không phải bà sợ mình rồi cũng chịu chung số phận với hai cậu Thanh
Bá, Thanh Quang, nhưng vì tuổi tác. Nhân sinh thất thập cổ lai hy,” ông
cụ” mới ngày nào ôm mình bú mồm chùn chụt cũng đã mất hút non một phần
hai thế kỷ rồi; Cháu bé trong vòng tay Bác năm xưa giờ đây cũng đã xấp
xỉ tuổi cha già DT ngày ấy. Bà muốn trước khi nhắm mắt, được thanh thản
tâm hồn, nếu không thanh thản được hoàn toàn mọi vướng víu thì ít ra
cũng giải tỏa được điều thắc mắc mà bà cho là một nỗi oan bà phải chịu,
đó là, tại sao lúc còn nhỏ, đã bị bác Hồ bú mồm.
Bà dành trọn thời gian còn lại để đi tìm hiểu Bác có ra sao, cháu mới bị
bú mồm. Bà nhờ con và cháu ra chợ mua cho bà bất cứ những sách nào viết
về bác Hồ để bà nghiên cứu. Với quyết tâm tìm cho ra sự thật trước sau
như một, không gì lay chuyển làm chao đảo lập trường được, bà dẹp luôn
nghề bê-bi-xít/giữ em tức coi bầy cháu con bà đến gửi mỗi ngày có trả
lương, để dành trọn thì giờ đọc hết đống sách báo về bác Hồ.
Nhưng sau khi đọc hết toàn bộ sách về bác, như: “Hồ Chí Minh Toàn Tập,
Vừa đi đường vừa kể Truyện, Đời hoạt động của CT Hồ Chí Minh, Búp Sen
Xanh, Từ Làng Sen, Hồ Chí Minh đẹp nhất tên Người, Cha và Con, Bác Hồ
Người cho Em tất cả, Nhật ký Trong Tù v.v...” bà thấy bác Hồ là một ông
thánh. Một ông thánh thì không thể đi bú mồm bất cứ ai, nhất là mồm bé
gái.
Bà rùng mình nhớ lại lần đó... bà bị són cả quần vì quá sợ hãi: râu bác
đâm khắp má, tay bác siết muốn gãy cổ, mồm bác ngoạp đầy mặt, ngập mùi
hôi thuốc lá...
...Và từ ngày đó về mãi sau này, hễ mỗi khi nghe hát hay bị hát bài “đêm qua em mơ gặp bác Hồ” là
toàn thân bà toát mồ hôi nhớt, bất kể thời tiết Xuân Hạ Thu Đông. Bà
thường tâm sự với chồng “Trước đó em yêu Bác bao nhiêu thì sau đó, em
tỡn bác bấy nhiêu!”. “Rõ ràng là như vậy, chứ còn gì nữa!!!”.
Những gì bà đọc được trong sách báo, mà sách báo do đảng ta xuất bản hay
cho phép xuất bản thì có bao giờ sai. “Bác Hồ từng dạy “Bác cháu ta có
thể sai, chứ Mao Chủ tịch không bao giờ sai”, chắc là tại mình sai đây”,
bà tự phê mình. “Nhưng rõ ràng bà bị bác bú mồm mà, hay là mình nằm
mơ?”.
“Hay là mình nằm mơ?”. Bà nhúc nhích cả hai tay, vận động hết cơ bắp già
véo vào hai bắp vế teo để xem mình tỉnh hay mê. Bà vẫn tỉnh táo mà, và
rõ ràng ngày xưa còn bé bà bị bác bú mồm là chuyện có thực, chứ không
phải là mơ, như người ta đang mơ thiên đàng xã nghĩa dù đến hết thế kỷ
này chưa biết mặt mũi nó ra sao.
Như đã trình bày ở trên, theo sách báo đảng, bác Hồ là thánh nhân, là
nhà văn hóa thế giới, nếu ông thánh hay nhà văn hoá thế giới có lúc bị
“sa chước cám dỗ”, cùng lắm thì cũng chỉ âm thầm tự bú mồm mình, cho đỡ
ghiền, chứ Người không thể bú mồm kẻ khác, lại bú ở chốn công khai. Vậy
thì ắt là phải có một động cơ giơ động lực nào đó ra đưa Bác lên một tầm
cao mới hơn tính Thánh nhân và tính Văn nhân của Người? Bà phải tìm cho
ra cái động cơ nào ấy trước khi bà về thế giới bên kia.
Bà nhớ đến mấy đứa cháu thường nhắc đến Giáo sư Gu Gồ, Nhà thông thái
Diu Tút; chúng hay nói với nhau, “Hỏi Du Tút, Gu Gồ là xong ngay”; chúng
còn bảo, “Diu, Gu trung với Bạn; hiếu với Chân. Khó khăn nào cũng vượt
qua, thắc mắc nào cũng thỏa mãn”.
Thế là bà nhờ cháu chỉ cho cách leo lên mạng, tìm đến Giáo sư Gu Gồ để hỏi “Sự Thật về Hồ Chí Minh”.
Sau khi được xem cái video clip “Sự Thật về Hồ Chí Minh”. Bà mỉm cười thoả mãn: “À, hèn chi! Bác có ra rứa, Cháu mới bị bác bú mồm”.
C.T
04.08.2015
0 comments:
Post a Comment