“Tổng Thống Đắc Cử: chỉ là một anh Joe (hay Bill) tầm thường”.
Sau khi tả vóc dáng với thói quen hay ăn vặt và la cà coi phim trong các rạp hát tối tăm, bài báo viết tiếp:
“Bill Clinton cũng là một mẫu người mà quý vị nhìn thấy trên sân Golf (qua truyền hình) chơi rất dở, thường đánh banh xuống hồ nước. Ông ta là người láng giềng của quý vị thường chen mình trên lối đi mỗi buổi sáng để phóng nhanh sợ trễ giờ vì buổi sáng hôm trước đã tới sở làm trễ tới 40 phút (…) Ông Bill Clinton phải cử ăn để được xuống cân từ 225 pounds để nay còn 210 pounds. Vậy mà tuần rồi tới Hoa Thịnh Đốn, phòng của ông ở khách sạn Hay Adams, chứa đầy chuối, cam và nước uống tinh khiết Arkansas… Tánh trễ giờ của ông ta được người dân Arkansas gán cho danh hiệu là giờ tiêu chuẩn của Clinton (Clinton Standard Time: giống như “giờ cao su” của Việt Nam). Vào sáng thứ Tư tuần rồi (18-11-92), ông Clinton đã ra phi trườngLittle Rock trễ tới 40 phút để bay đi Hoa Thịnh Đốn hội kiến với Tổng Thống Bush. Làm cố vấn của ông Clinton rất bực bội (…) Các nhân viên cao cấp trong Bộ Tham Mưu của ông đã quen với thói tật này của Clinton nên khi lập chương trình hoạt động thường ngày cho thượng cấp, họ bảo nhau rằng phải cộng thêm giờ phụ trội để tránh sự chậm trễ (…) Một bạn thân cũ của ông Clinton tại Arkansas, tên là Leo Poulos cho biết Bill là một tay lái xe hơi “đáng sợ”, Bill có thói quen quay lại nói chuyện với người ngồi băng sau xe do ông lái và bất chấp những gì xảy ra ở đằng trước xe. May là khi làm Thống đốc, Bill có tài xế riêng và bây giờ có mật vụ lái xe cho ông ta. Bạn có thể an tâm băng qua đường ít ra vài năm nữa”.
Bài báo còn tả kiểu áo, cà vạt nào, màu gì mặc lúc nào, do ai mua cho để chê tân Tổng Thống cẩu thả trong việc ăn mặc và kết luận: “Đó là Bill Clinton: Lãnh Tụ Của Thế Giới… Một Joe tầm thường”. (GC: Tên Joe cũng như tên Mít, tên Tèo của Việt Nam).
Xin thưa ngay đây không phải là bài báo do Lão Móc viết mà là do hai ký giả Douglas Jehl và David Lauter đăng trên nhật báo Los Angeles Times ngày 23-11- năm 1992, xuất bản tại Nam Califorina.
Còn nhớ mấy năm trước, Connie Chung, nghe nói là con cháu gì đó của bà Tống Mỹ Linh, vợ kế của cố Tổng Thống Tưởng Giới Thạch (?), nữ phóng viên truyền hình nổi tiếng đến nỗi có anh nhà thơ Việt tỵ nạn ở quận Cam làm thơ ca tụng:
“Đêm trầm nhạc dế, đêm mông lung
Thơm trầm mùi tóc Connie Chung…”
Em nữ phóng viên truyền hình này phỏng vấn bà mẹ của ông New Gingitch, Chủ tịch Hạ Viện lúc đó về bà Hillaray Clinton. (Năm nay, ông này ra ứng cử Tổng Thống nhưng lại bị dư luận chê bai quá xá). Bà mẹ ông Chủ tịch Hạ Viện bèn nói nhỏ vào tai em nữ phóng viên: “Con mụ đó nó là một con… chó cái (?)”. Em nữ phóng viên Connie Chung bèn chơi bạo đưa lên truyền hình. Cũng chẳng có sao vì bà Hillary cóc có “khe” cái chuyện này; nhưng công chúng thì phản ứng dữ dội khiến đài truyền hình mà em nữ phóng viên chơi nổi này phải cho nàng nghỉ việc.
Điều này cho thấy quyền tự do ngôn luận được triệt để tôn trọng tại Hoa Kỳ.
Trong khi đó thì mọi người đều thấy tại nước Việt Nam xã hội chủ nghĩa thì không có chút tự do ngôn luận nào. Trên 700 tờ báo phải đi theo “lề bên phải” dưới sự chỉ đạo của Đảng và Nhà Nước. Báo chí chỉ “đựợc phép” phanh phui những chuyện tẹp nhẹp trong xã hội nhưng không được đụng chạm đến các “quan tham” hạng gộc, nhất là đụng chạm đến “vùng nhạy cảm” của các lãnh tụ.
Nhiều năm trước đây, nhà báo Kim Hạnh của tờ Tuổi Trẻ vì dám “xâm mình” đăng tải bài báo nói là “Bác Hồ có vợ” là lập tức được Đảng và Nhà Nước “tuởng thưởng” bằng cách cho nghỉ dài hạn không có lương!
Và trong những năm gần đây, những ký giả nào viết bài dính líu tới những cái mà Đảng và Nhà Nước ta gọi là “nhạy cảm” đều bị trừng phạt bằng cách này hoặc cách khác. Điển hình, vụ PU 18 thì tất cả các ký giả đều bị bịt miệng vì dám đụng đến các ông lớn.
Năm kia, cô Lê Nguyễn Hương Trà, chủ nhân trang blog “Cô Gái Đồ Long” chơi dại viết bài “Các Người Đẹp Lấy Chồng” dính líu đến chuyện ăn chơi của các “cậu Ấm, cô Chiêu” của ông Tướng Công An VC Nguyễn Khánh Toàn là lập tức bị Công An bắt giữ đã dám “đụng đến… “vùng nhạy cảm” của gia đình ông Tướng Công An!”
Một vị có nick “TTLan, Paris” đã cảm khái về chuyện này và làm thơ đăng trong mục “Góp Ý” trên điện báo www. take2tango.com (tờ điện báo này đã ngưng hoạt động sau khi người chủ trương là ký giả Thế Phương qua đời) như sau:
“CÔ GÁI ĐỒ LONG VÔ TÙ
Thương thay Cô Gái Đồ Long
Viết sao một chưởng chạnh lòng các quan
Lệnh Hồ Xùng giận ứa gan
Đem cô bỏ bót Công An sao đành?
Chuyện cô soi mói Hồ thành,
Chuyện gì bí mật cũng thành bật mi.
Các cô gái đẹp lâm ly,
Các cậu Ấm sứt vòi si tình vờ
Đem bao công thức ra chơi
Camry, Lexus phanh phơi ra đường,
Tiền muôn, bạc triệu có thường
Trong giang hồ, giới bất lương vạch trần.
Để yên còn chỗ mần ăn
Đồ Long võ miệng khó khăn giang hồ!!
Bây giờ chấn động thànhh Hồ…
Còn khen “Lê Định bảnh bô nhất hàng”
Làm đau hơn hoạn các quan!
Chỉ còn có nước đem giam Cô Đồ
Tội tình viết lách “Pí –Pô” (People)
Ở đâu thì được, thành Hồ thì không
Thương thay Cô Gái Đồ Long!
*
Một nhân vật khác mấy lúc sau này cũng rất là nổi nang về chuyện đi kiện các lãnh đạo của đảng VC là luật sư Cù Huy Hà Vũ. Ông này là con của nhà thơ (Cù) Huy Cận nổi tiếng với nhiều bài thơ được các văn nghệ sĩ miền Nam ca tụng và giới thưởng ngoạn miền Nam ngâm nga.
Ông này nổi tiếng với những vụ liên tục kiện Thủ Tướng VC Nguyễn Tấn Dũng.
Ông này lại còn chơi bạo là đứng ra bệnh vực các giáo dân vụ Cồn Dầu.
Nhận xét về vụ kiện này, nhà thơ Đả Cẩu Bổng có làm bài thơ “GÓP Ý VỚI CÙ HUY HÀ VŨ VỀ VỤ CỒN DẦU” đăng trên Ngườiviệtonline như sau:
“Ông kiện cán cộng quỷ ma
Ông kiện cái lũ mù lòa, huề thôi!
Ông kiện lũ điếc ông ơi
Lũ câm cũng chúng, trời ơi kiện gì.
Ông kiện cái lũ vất đi
Cái lũ giặc cướp đến từ rừng xanh
Luật rừng áp dụng quẩn quanh
Quan Tòa, thẩm phán lưu manh mặt lì
Chúng là con cháu Chính Mi
Họ Hồ thôi thế còn chi để bàn
Cồn Dầu dân bị xử oan
Nó cứ tống ngục, ông làm được chi.
Chính quyền Hồ cộng như ri
Nhà cầu đạp chúng xuống thì mới yên
Chúng còn dân khổ triền miên
Chịu gì cho thấu những tên bất nghì
Bất lương, bất nghĩa chúng mi
Toàn dân đứng dậy bây thì nát thây!”
Toàn dân chưa kịp đứng dậy để bọn “bất nghì, bất lương, bất nghĩa… nát thây” – theo lời kêu gọi của nhà thơ Đả Cẩu Bổng thì luật sư CHHV, người can đảm đứng ra bênh vực cho “dân oan Cồn Dầu” bằng cách vác đơn đi kiện Chính phủ VC đã bị Công An, “cơ quan bạo lực chuyện chính của“Chính phủ” này bắt bỏ tù về tội sử dụng 2 “bao cao su” với một người khác phái trong một khách sạn ở “thành phố Hồ Chí Minh rực rỡ tên vàng” (cách đây 36 năm).
“Tội danh” này đã được sửa lại là “Chống phá và đòi lật đổ Đảng và Nhà Nước”sau khi Công An tiến hành khám xét máy Laptop của CHHV thì thấy có “nhiều tài liệu chiến tranh tâm lý”, nhiều tài liệu chống phá Nhà Nước VN như: yêu cầu đa nguyên, đa đảng. Chỉ có đa đảng mới tránh lạm quyền. Chửi bới Nhà Nước không cho ông bào chữa cho Giáo Dân Cồn Dầu. Đòi lật đổ chế độ CSVN”.
Được biết vợ ông CHHV là luật sư Nguyễn Thị Dương Hà đã công bố một đơn tố cáo các nhân vật cao cấp của Công An VC gồm các Cấp Tá và một Trung Tướng Công An là ông Hoàng Kông Tư, Tổng Cục Trưởng Tổng cục An ninh Điều Tra thuộc Bộ Công An về tội vi phạm pháp luật!
Chuyện dựng tội để gán ghép cho luật sư CHHV “chưa đủ hề” – như các vụ bắt người trước đây vì Đảng và Nhà Nước VC chưa có ghép ông CHHV là “có dính líu tới đảng Việt Tân” và đảng này lập tức xác nhận CHHV là đảng viên của đảng Việt Tân” [sic!]
Như cái tựa, bài viết này chỉ là một bài viết “tản mạn về tự do báo chí”; nhưng tác giả lại tham lam “tản mạn” thêm về chuyện luật sư CHHV vì chuyện ông này bị Đảng và Nhà Nước ta lục xét máy điện toán cá nhân và căn cứ vào các tài liệu do ông ta viết mà kết tội ông ta.
Bàn tán về chuyện ông CHHV bị bắt vì chuyện “2 cái bao cao su” có nhiều người đã mỉa mai Đảng và Nhà Nước Hà Nội “đã tự bắn vào chân” vì cái trò dàn dựng quá sơ hở và vô cùng thô bỉ!
Việc làm bỉ ổi này chỉ phơi bày trước công luận và thế giới về chuyện Đảng và Nhà Nước đã bóp họng tự do báo chí, bịt mồm tự do ngôn luận của 86 triệu người dân Việt Nam đang sống dưới chế độ do họ cầm quyền bằng NHỮNG LUẬT RỪNG do họ đặt ra và sử dụng!
*
Khi trích dẫn bài báo của hai ký giả Douglas Jehl và David Lauter, nhà văn Nguyễn Việt Nữ đưa ra nhận xét như sau:
“Dù là Tổng Thống nhưng lái xe ẩu và nguy hiểm cho an ninh công cộng thì cũng bị trách nhiệm. Lãnh tụ thế giới mà có thói đi trễ làm mất thể diện quốc gia nên phải bị chỉ trích. Miễn là sự chỉ trích ấy phải có thật và không ác ý. Tổng Thống không có quyền bắt bớ hay phạt vạ gì, dù trong lòng có thể không ưa tờ báo ấy. Nhờ truyền thông tự do phát biểu ý kiến như vậy mà Hoa Kỳ thực hiện nền dân chủ sáng chói.”
(Trích Dương Thu Hương và Con Hùm Ngủ” trang 282, 283).
*
Như chúng ta đã biết, Đảng và Nhà Nước VC thì hoàn toàn làm trái lại. Ai dám lên tiếng phê bình lãnh tụ, kêu gọi đa nguyên, đa đảng, kêu gọi trả lại tự do, dân chủ và nhân quyền cho trên 87 triệu người dân trong nước, trước sau gì, bằng cách này, cách khác Đảng và Nhà Nước tìm mọi cách BỊT MỒM, BỊT MIỆNG, ngay cả VIỆC BỎ TÙ NHỮNG AI DÁM LÊN TIẾNG TRÁI VỚI Ý CỦA HỌ!
“Độc tài mà muốn dân kêu là dân chủ. Bạo tàn mà muốn được gọi là nhân đạo. Khi con người không thể khom lưng cúi đầu, uốn cong ngòi bút hay bẻ lưỡi nói dối thì tìm cách cho đi tù”
Đây là cái cách đối xử của CSVN đối với những nhà văn, nhà báo và những người cầm bút để tranh đấu cho tự do, dân chủ ở trong nước.
LÃO MÓC
0 comments:
Post a Comment