Vũ Đông Hà - Nhà chúng tôi mang nhiều họ khác nhau. Lúc thì Đinh, Lý, Trần… lúc là Hồ, Lê, Nguyễn, Nông… Bây giờ lại là Nguyễn. Cả chúa lẫn vua đều Nguyễn. Nhà chúng tôi nghèo. Gia tài của Mẹ để lại chẳng bao nhiêu. Như những câu hát:
Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Một trăm năm đô hộ giặc Tây
Hai mươi năm nội chiến từng ngày
Gia tài của mẹ để lại cho con
Gia tài của mẹ là nước Việt buồn... (1)
Nhà chúng tôi buồn thật. Nỗi buồn truyền kiếp lâu ngày đã biến thành buồn nôn. Sự nghèo thiếu trong tham lam khiến chúng tôi nhai đi nhai lại và nuốt trơn những cặn bả tự mình thải ra. Chúng tôi có một tên gọi cho món ăn truyền thống này: cặn bả cách mạng.
Khi không buồn nôn thì chúng tôi buồn ngủ. Ngủ đứng, ngủ ngồi, ngủ bàn ăn, ngủ cầu xí, ngủ ở vỉa hè, nhà thương, trường học, ngủ trên dây cáp đu sông, ngủ trên con tàu cao tốc, ngủ trong cống rãnh Vedan, ngủ trên bùn đỏ Bu xịt, ngủ ngoài biển đông lưỡi bò, ngủ dọc đầu nguồn biên giới, ngủ nát quá khứ, ngủ bấy hiện tại, ngủ tắt tương lai, ngủ bầy nhầy trên phế thải của chính mình. Chúng tôi ngủ trên những chiếc ghế quyền lực của mình, và gọi đấy là giấc ngủ vô cảm.
Chúng tôi gốc nhà Nông chuyển sang nhà Nguyễn nhưng chẳng biết cấy cày. Giữa những cơn buồn nôn và buồn ngủ chúng tôi chỉ rút ruột người khác để sống và để sướng. Ruột già, ruột non, ruột thừa, ruột thiếu, ruột nghìn dặm xa… chúng tôi công trình thi đua rút. Dù phải rút từ cửa miệng, dẫu phải rút từ hậu môn, hay phải mỗ bụng, hoặc hung hăng thương lượng bù trừ. Rút là đại chính sách gia truyền. Kẻ nào trong nhà chúng tôi còn dấu diếm một chút lòng là chúng tôi kiên trì phát hiện và đè ra rút sạch. Vì thế chúng tôi ăn vào cũng nhanh và thải ra cũng chóng. Thế là lại buồn nôn. Thế là lại buồn ngủ.
Nhà chúng tôi nghèo nhưng đông con. Con chính thức, con rơi, con rớt, con không thừa nhận, con có cha nhưng không có mẹ, con hai tiếng đầu đời không phải mẹ cha. Tại sao đông? Dễ hiểu thôi. Ngoài chuyện nôn mửa, ngủ, rút chúng tôi không có gì vui ngoài thú tiêu khiển tắt đèn cúp điện triền miên ấy. Cũng dễ hiểu nữa là chúng tôi cần phải đẻ nhiều để tương lai trả nợ hiện tại. Đừng nghĩ chúng tôi rút ruột là đủ sống. Đừng nghĩ chúng tôi chỉ nhai lại, nuốt trơn cặn bả cách mạng là đủ sướng. Chúng tôi phải chạy đầu chạy đuôi, chạy ngược chạy xuôi, lội lên phương Bắc, bơi về phương Đông, bán trước, mượn sau, thế chấp ruột già, cầm cố ruột non của lũ con cháu anh hùng. Không làm thế, chúng tôi sẽ mãi mãi đắm chìm trong tư duy tám thước.
Mỗi thời đại có được 5 năm. Một thời đại mới vinh quang không kém sẽ được tiếp nối. Chúng tôi vẫn sẽ là chủ nhân của ngôi nhà này. Dứt khoát là như thế. Nhất định phải như thế. Bởi đấy là niềm tin yêu và hy vọng mà lịch sử phải giao phó cho bầy đàn chúng tôi. Bởi vì đấy là sứ mạng cao cả đã được chúng tôi định vị. Truyền thống quang vinh, hào hùng, thần thánh, vĩ đại, sáng ngời của các triều đại Hồ, Lê, Nguyễn, Nông, Nguyễn phải được nối tiếp trong sáng ngời, vĩ đại, thần thánh, hào hùng và quang vinh. Đấy là quy luật tất yếu của con đường vòng tròn cách mạng buồn ngủ, buồn nôn, buồn nôn, buồn ngủ.
*
Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Một trăm năm đô hộ giặc Tây
Bao nhiêu năm đàn áp (2) từng ngày
Gia tài của mẹ
một bọn lai căng
Gia tài của mẹ
một lũ bội tình.
0 comments:
Post a Comment