Không
phải chờ đến năm 2013 nhà nước CHXHCN/VC mới ghi điều 4 trên giấy để
chiếm độc quyền lãnh đạo đất nước và xã hội. Trái lại, trong những bản
văn họ gọi là Hiến Pháp viết vào những năm 1946, 1959, tuy không có điều
khoản nào tương tự với điều 4/2013, họ đã hành xử như là lẽ đương nhiên
có mà không cần phải viết ra. Sau này, họ thấy không thể làm liều mãi
như thế nên điều 4 mới được ghi trên giấy trắng mực đen vào năm 1980.
Sở dĩ có chuyện phải viết ra trên giấy là vì, sau ngày 30-4-1975, những
đôi mắt chão chuộc từ Bắc vào, từ bưng biền ra đã ngơ ngác trước cảnh
sống thực của miền Nam. Nơi mà nhà cầm quyền miền Bắc ra rả tuyên truyền
lừa bịp người dân và đoàn quân sinh Bắc tử Nam trong suốt hơn hai mươi
năm qua là, “ở miền Nam đồng bào ta bị Mỹ-Ngụy kìm kẹp, khổ cực đến nỗi
không có mảnh vải để che kín “bác Hồ”, khi ăn thì cái bát mẻ cũng không
có, phải lấy miếng vỏ dừa mà đựng cơm, nay đến nơi, hỡi ơi, như thiên
đàng trong mộng. Kẻ bật khóc bảo rằng “man rợ thắng văn minh”
(Dương Thu Hương). Nên sau ngày dẫn vài con heo về cột ở trước những tòa
nhà cao, cơ quan, sân tòa Đô Chánh, Tòa án và thả cá vào bồn vệ sinh để
nuôi, lớp người mới đến ngỡ ngàng nhìn lại thân thể mình, thấy miếng
ăn, tiếng nói của cả đoàn như người tiền sử đến và làm dơ bẩn lây cho
miền am. Vì chưa được giáo hóa, họ không dừng lại trong chiêm ngưỡng,
trân trọng. Trái lại, tất cả đều lăn tay áo lên, khởi đầu cho một chương
mới của cách mạng Việt cộng. Chương tháo gỡ!
Khởi đầu, kẻ len lén đưa nhau ra chợ trời kiếm vài bộ quần áo cũ, hay
cái đài mà người miền Nam đã vất vào góc nhà từ lâu, nay lôi ra lau
chùi, đem ra chợ giời ngả giá với các nhà cách mạng mới vào phố lần đầu.
Kẻ dáo dác, sững sờ nhìn xem cái đồng hồ không người lái có một, hay
hai cửa sổ. Cao cấp hơn kiếm cái xe đạp, cái máy chém... gió (quạt
điện), cái máy rét (tủ lạnh)! Cứ thế, cũ người mới ta! Kẻ nào có trong
tay 4 bảo vật điện, đài, đồng, đạp là tự nhiên thấy ngang bằng giời,
thiên hạ đều là dưới mắt! Trong lúc đó, lãnh đạo lặng lẽ đi tháo gỡ,
khuân vác đồ dùng ở các cơ quan, chất lên xe. Miếng tôn, con ốc, cái
cánh cửa của trường học, của các gia đình đã di tản, không trừ một thứ
gì đều có thể trở thành của riêng. Họ tháo gỡ nhanh nhẹn, tự nhiên lắm.
Chuyện cũ ấy, không biết “ kẻ thắng cuộc” có còn nhớ hay đã quên?
Riêng người miền Nam từ đây trắng mắt ra vì sự nghiệp cách mạng tháo gỡ
của Việt cộng. Sau màn vơ vét đồ đạc của cải là sự xuất hiện điều 4
trong bản văn gọi là “hiến pháp thống nhất” 1980: “Đảng Cộng sản Việt
Nam, đội tiên phong và bộ tham mưu chiến đấu của giai cấp công nhân
Việt Nam được vũ trang bằng học thuyết Mác Lênin là lực lượng duy nhất
lãnh đạo Nhà nước, lãnh đạo xã hội”.
Đến năm 1992, bản văn này được đem ra cạo sửa. Điều số 4 được lập lại
gần như nguyên bản. Cách đây 2 năm, nó lại ồn ào theo những cái loa ở
đầu đường. Vui hơn, nhà nước mở tuồng diễn hài, hỏi ý kiến nhân dân xem
cạo sửa thế nào cho tiện. Kết qủa, về phía dân chúng, một em sinh viên
19 tuổi, sinh ra sau cái ngày VC cạo sửa HP lần thứ 4 (1992) đã công
khai tuyên bố trước tòa án, là cơ sở bảo vệ cho cái bản văn ấy là “đảng cộng sản đi chết đi”.
Đanh thép qúa. Mọi người đã nghe rõ ràng nhá. Lời công bố trước tòa án
của em cho thấy sự tồn tại của đảng CS trên đất Việt là không chính
đáng, là hoàn toàn không thể chấp nhận được. Nó như loài ký sinh phải bị
khai trừ, phải bị triệt tiêu để người dân được sống.
Nghe thế, phía đảng cộng cũng không kém, cử chủ tịch nước ra tuyên bố “bỏ điều số 4 là tự sát”.
Nghĩa là nếu không giữ được cái điều số 4 này là đảng ta kéo nhau Xuống
Hố Cả Nút đấy. Cũng dứt khoát, quyết liệt lắm. Nhưng bám víu vào đâu mà
CS tự “cho phép”, tự “thừa hưởng”, hay là tự cướp đoạt công quyền của
người dân?
a. “Không thể bỏ Điều 4 trong Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992" (VOV, 27/5/13) cơ quan tuyên truyền chính thức của nhà nước VC phát đi lời bảo vệ điều 4 như sau: “Trải
qua nhiều thăng trầm, khó khăn của đất nước, nhân dân ta vẫn kiên trì
đi theo sự lãnh đạo của đảng… việc giữ Điều 4 quy định về vai trò lãnh
đạo của Đảng là cần thiết. Quy định này khẳng định tính lịch sử, tính
tất yếu khách quan sự lãnh đạo của Đảng…”
b. Trang mạng của Nguyễn tấn Dũng ngày 07/03/2013 có bài viết: “Tìm hiểu về điều 4 trong hiến pháp Việt Nam” như sau: “Hiến
pháp “thừa nhận” Đảng là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội không
phải “cho phép” Đảng được lãnh đạo Nhà nước và xã hội… lịch sử đã chúng
minh Đảng Cộng Sản Việt Nam là người lãnh đạo duy nhất đáp ứng các yêu
cầu bức thiết của nhân dân ta trong các giai đoạn cách mạng. Nhiều Đảng
vì không thể đáp ứng được nguyện vọng chính đáng của nhân dân mà tự
nguyện giải tán (Đảng dân chủ Việt Nam, Đảng Xã hội Việt Nam đã tự tuyên
bố giải thể năm 1988)... Như vậy “Giấy phép” cho Đảng Cộng sản Việt Nam
có vai trò lãnh đạo chính là lòng “tin yêu” của dân. Bởi lẻ, từ khi
Đảng ra đời đến nay do ý Đảng hợp lòng dân…” Viết dông dài mà không biết có hiểu chữ lịch sử là gì hay không?
c. Báo Công an TP/HCM, đại diện chính thức cho những kẻ chuyên nghề vác búa, có bài viết: “Suy nghĩ về điều 4 HP” ngày 14/10/12: “Về
việc sửa đổi Hiến pháp năm 1992, có ý kiến cho rằng, vai trò lãnh đạo
của Đảng được thực hiện là từ Đảng có chủ trương đúng, ý Đảng hợp lòng
dân. Hiểu điều 4 của Hiến pháp như là “giấy phép” cho Đảng là không
đúng. “Giấy phép” cho Đảng có vai trò lãnh đạo chính là lòng tin yêu của
dân. Từ khi Đảng ra đời đến nay do ý Đảng hợp lòng dân…” Bài báo nêu rõ gốc của lý luận này là: “các
đại biểu đều nhất trí, tán thành việc giữ Điều 4 quy định về vai trò
lãnh đạo của Đảng là cần thiết. Quy định này khẳng định tính lịch sử…”
Tưởng cũng nên nhắc lại là tất cả các đại biểu trong quốc hội Chuột mà
bài báo nhắc đến đều là các đảng viên thuộc diện ủy viên trung ương đảng
CS. Chẳng có Lê thị Công Nhân, Nguyễn văn Đài, Lê Công Định, em học
sinh Phương Uyên…. hay người dân nào khác. Lý do, đại biểu là những học
viên đã qua học tập, đã xác định lập trường trung thành với giai cấp vô
sản, là những người đã kinh qua kiểm thảo và đã công khai tuyên bố: “căm
thù và đoạn tuyệt với bố mẹ” như Trần Đĩnh đã viết trong Đèn Cù. Họ như
thế nên mới thành đại biểu, mới đủ khả năng để viết “Ý đảng hợp lòng dân”, ngoài ra là không có ai.
Trở lại với những trích dẫn trên, chúng ta có thể nhìn ra sự “chính
đáng” hay “quyền lãnh đạo” chính trị và xã hội của cộng sản do các đảng
viên Việt Cộng tự sướng, tự diễn dựa trên những điểm sau:
- Tính lịch sử: có công đánh đuổi thực dân Pháp, và công lao “Ta đánh Mỹ, chiếm miền Nam là đánh cho Trung Quốc” (Lê Duẩn), nên ta có quyền lãnh đạo.
- Chỉ có đảng cộng sản mới đủ khả năng lãnh đạo, các đảng phái khác đã thất bại, phải tự giải tán rồi.
- Nhân dân vẫn kiên trì đi theo sự lãnh đạo của đảng, vì ” Ý đảng hợp lòng dân”. Sự thật thế nào?
1. Về tính lịch sử:
Phải công bằng nhận định rằng, dù tội ác của CS gây ra cho dân tộc Việt
Nam có chất cao hơn núi, thì họ cũng có đôi ba phần công cán trong việc
kháng chiến chống thực dân Pháp cho đến 1945. Sau đó, phải khẳng định
rằng, công cán của CS đã không có, nên không thể nói đến chuyện bù lấp
cho những tội ác mà chúng đã gây ra cho đất nước từ 1945-1954. Từ sau
ngày 20-7-1954 đến nay thì chẳng còn một tý gì để gọi là công cán ngoài
những tội ác cao tày non của chúng. Bằng chứng:
a. Cuộc chiến chống thực dân Pháp.1946-1954
Đọc sử ai cũng thấy cuộc chiến do cộng sản chủ động tạo ra với chiêu bài
giành độc lập từ 1946-1954 làm tiêu hao hàng triệu sinh mệnh Việt Nam
với đoạn kết ở Điện Biên Phủ là câu chuyện phù phiếm, vô lý, không đáng
có. Bởi lẽ,
- Ngày 9/3/1945, Nhật đảo chính Pháp. Tranh thủ việc Nhật ủng hộ, vào ngày 11/3/1945, vua Bảo Đại ký đạo dụ "Tuyên cáo Việt Nam Độc Lập",
tuyên bố hủy bỏ Hòa ước Patenôtre ký với Pháp năm 1884 cùng các hiệp
ước nhận bảo hộ và từ bỏ chủ quyền khác, khôi phục nền Độc Lập của đất
nước, thống nhất Bắc Kỳ, Trung Kỳ và Nam Kỳ. Từ Tuyên Ngôn này, chính
phủ của Việt Nam Thống Nhất do Thủ Tướng Trần Trọng Kim đã được thành
lập vào ngày 17/4/1945
- Về phía Pháp, Tổng Thống Vincent Auriol, nhân danh Tổng Thống Cộng Hòa
Pháp và nhân danh Chủ Tịch Liên Hiệp Pháp, đã ký với Quốc Trưởng Bảo
Đại Hiệp Định Elysée công nhận Việt Nam Thống Nhất Và Độc Lập trong Liên
Hiệp Pháp. ngà y 8-3-2949. Quy chế Liên Bang Đông Dương đã bị bãi bỏ.
- Do Quyết Nghị ngày 23-4-1949 Quốc Hội Nam Kỳ đã giải tán chế độ Nam Kỳ
tự trị và sát nhập Nam Phần vào lãnh thổ Quốc Gia Việt Nam Độc Lập và
Thống Nhất.
Như thế, theo lịch sử, Việt Nam đã Độc Lập và Thống Nhất từ ngày
11/3/1945. Chính phủ của Việt Nam Độc Lập Thống Nhất do thủ tướng Trần
trọng Kim lãnh đạo đã ra mắt Quốc Dân vào ngày 17-4-1945 là hợp pháp.
Tuy nhiên, Hồ chí Minh vì muốn tiếm quyền nên từ ngày 19/8/1945 đã tiến
hành đánh phá, cướp chính quyền tại nhiều địa phương. Rồi nhân cuộc bãi
thị tuần hành của công chức, học sinh do chính phủ tổ chức tại Hà Nội.
Việt Minh đã cướp chính quyền và buộc Quốc Trưởng Bảo Đại thoái vị. Đến
ngày 6-3-1946, HCM ký thỏa ước Sơ bộ với Pháp, gồm 2 điều chính: Thứ
nhất, Pháp thừa nhận Việt Nam là một quốc gia tự do, có chính phủ, nghị
viện và tài chính riêng trong Liên Bang Đông Dương và nằm trong Liên
Hiệp Pháp. Kế đến, Việt Nam sẵn sàng tiếp đón quân đội Pháp đến thay thế
quân đội Trung Hoa để giải giáp quân đội Nhật. Nhưng sau đó, chính y
lại tạo ra cuộc chiến Việt Pháp từ 1946- 1954 với chiêu bài Độc Lập.
Nhìn chung, cuộc chiến này là phản bội, hoàn toàn vô ý nghĩa, phi lý. Nó
vớ vẩn và không đáng có.
Tệ hơn, nó “đã làm thương vong cho 172,708 người về phía Pháp trong
số đó 31,716 là binh sĩ thuộc ba nước Đông Dương, số thương vong về phía
quân đội cộng sản không được biết rõ, nhưng được phỏng định ít nhất là
nửa triệu, số thường dân bị thiệt mạng trong cuộc chiến vào khoảng
250,000 người… sự thiệt hại về tài sản của nhân dân và về những nguồn
lợi kinh tế của Việt Nam trong suốt thời kỳ chiến tranh và cả những năm
sau chiến tranh, cộng với sự thiệt hại về nhân mạng, đã cho thấy cái giá
của chiến thắng quả thật là quá đắt” (Lê xuân Khoa). Qúa đắt, phản
phúc, phi lý vì thực tế Việt Nam đã có Độc Lập và Thống nhất trước khi
cuộc chiến nổ ra. Nó thêm bất hạnh vì sau cuộc chiến, Việt Nam bị chia
làm ra làm hai theo hiệp định Geneve 20-7-1954
b. Cuộc chiến chống Mỹ, cứu nước 1954-1975, với hơn 3 triệu mạng người phải chết oan.
Đây là cuộc chiến còn tồi tệ, phi lý hơn cuộc chiến Việt Pháp 1946-1954
do CS chủ trương. Nó đã đẩy cả hai miền Nam Bắc vào cuộc chiến đẫm máu
và nước mắt trong chia lìa. Máu chảy thành sông, xương chất cao như núi
và gây ra cuộc thù hận vẫn còn kéo dài đến hôm nay, dù cuộc chiến đã
chấm dứt từ 40 năm qua. Tại sao lại có thảm cảnh này?
Trước hết về ý nghĩa. Cuộc chiến do tập đoàn CS HCM chủ xướng với sự trợ
giúp của Nga- Tàu để đưa Việt Nam vào vòng nô lệ cho chủ nghĩa cộng sản
đã thành tựu đúng hướng đi do HCM chủ trương, và Lê Duẫn, kẻ cầm đầu
chiến tranh đã công bố chính nghĩa của cuộc chiến là: “Ta đánh là đánh cho Trung Quốc Liên Xô... Tất cả việc chúng tôi làm là vì Mao chủ tịch”. Nó
chẳng có một tý hơi hướng, ý nghĩa nào để gọi là chống Mỹ cứu nước. Đã
thế, từ sau ngày hết chiến tranh đến nay, cán lớn như chủ tịch nước, thủ
tướng, bí thư đảng, không kể đến hàng ghế dưới, đều thay nhau tìm cách
đến Mỹ để ăn mày, cúi xin “Nó” cấp cho cái giấy tỵ nạn (cho mình và cho
con cho cháu). Xem ra, không có một cán cộng nào, từ nhớn đến nhỏ, mồm
thì chống Mỹ, nhưng bụng dạ thì đều có chung một mơ ước đến được đế quốc
Mỹ xin tỵ nạn!
Riêng việc thống nhất đất nước, nhắc đến càng tủi nhục. Một đất nước Độc
Lập, Thống Nhất từ 14-3-1945, vì HCM tạo phản, cướp chính quyền, tạo ra
chiến tranh và phải chia ra làm hai. Nay sau hai mươi năm gây chiến với
núi tang thương, tuy nước hết chia hai, nhưng nhiều phần đất, biển của
Việt Nam có từ trước khi CS gây chiến tranh như Hoàng sa, Trường Sa nay ở
đâu? CS đã bán đi, hay cống nạp cho Tàu để làm lễ ra mắt trong ngày xin
làm nô lệ cho Trung cộng? Không những Hoàng Sa Trường Sa đã mất, mà cả
Nam Quan, Bản Giốc, Tục Lãm, Lão Sơn, đến nhiều vùng biển, đất rừng đầu
nguồn cũng không còn. Như thế là thống nhất ư? Ấy là chưa kể đến nỗi hận
thù chất chứa trong lòng dân Việt đối với tập đoàn cộng sản từ trong
thời chiến đến nay, đã 40 năm rồi, hận thù không hề vơi cạn, lại còn
chồng chất thêm.
Riêng phần chủ quyền của đất nước, nền Độc Lập của dân tộc thì đã nằm
trong tay Trung cộng toàn quyền vo tròn hay bóp méo. Tập đoàn đảng cộng
sản hôm nay không hơn một đám nô lệ thay nhau kéo cày để kiếm sống.! Cái
công lao của việc gây ra chiến tranh theo chiêu bài đánh Mỹ cứu nước,
thống nhất tổ quốc của CS được tóm gọn trong bốn dòng chữ ngắn theo chủ
trương của HCM như sau:
Trung cộng lãnh đạo.
Quan chức lãnh tiền.
Cán cộng lãnh lương,
Nhân dân lãnh nợ.
Như thế, nếu Cộng sản tựa vào việc gọi là “lịch sử tính” trong công cuộc
đánh Pháp, đánh Mỹ để tự cho mình quyền lãnh đạo viết trong điều 4/
2013 thi chỉ có một chữ duy nhất trong tự điển Việt Nam có khả năng diễn
đạt toàn bộ ý nghĩa của hành động này: Cướp!
2. Chỉ có đảng cộng sản mới đủ khả năng lãnh đạo?
Đây có thể là chuyện khôi hài thứ hai. Bởi vì, cho đến hôm nay tại Việt
Nam Không có một đảng phải nào được phép hoạt động, dù là trong bóng
tối, nói chi đến công khai để mà thách đố quyền lãnh đạo với cộng sản để
họ tự nói: “chỉ có đảng cộng sản mới đủ khả năng lãnh đạo”. Hỏi
xem, tập đoàn CS này có dám nhận lời em Vũ Thạch Tường Minh, chưa đầy 14
tuổi thách đố tài năng để lãnh đạo ngành giáo dục thay tập đoàn của
Phạm vũ Luận theo cung cách rất tự tin là: “Qúy vị không làm được thì xuống đi, để cho em làm” hay không? Tôi cho rằng lời thách đố này là bản lãnh của sự hiểu biết. Tôi ủng hộ cuộc thách đấu này.
Kế đến, chuyện Huỳnh ngọc Sơn mang quân hàm thượng tướng, đóng vai phó chủ tịch quốc hội Chuột tuyên bố. “Nhiều lần ta cũng nghĩ tới việc lấy lại nhưng trong lúc này chưa thể lấy lại được. Để đời con đời cháu chúng ta lấy lại".
Ta như thế này thì bà con thấy ta ăn thua với họ được không? Ai tài
giỏi thì thử chỉ huy ra đó coi có thắng không? Nếu họ dám nói lời thách
đố như thế thì hãy bảo nhau từ chức đi, trả quyền chính trị lại cho dân,
giao nhiệm vụ cho những người khác không phải là CS, xem thế nào. Tôi
dám cá bằng sinh mệnh của tôi là Trung cộng không dám nghênh ngang như
thế. Tôi tin rằng, người Việt Nam còn chút liêm sỉ vì tổ quốc không hèn
hạ vơ vét của công, của tư, sau đó đẩy việc cho người khác như kiểu Vũ
Đức Đam, Huỳnh Ngọc Sơn… đã nói, đã làm. Trái lại, hãy nhìn một Ngụy Văn
Thà, một Nguyễn Khoa Nam, Lê Văn Hưng, Lê Nguyên Vỹ, Trần Văn Hai, Hồ
Ngọc Cẩn, Trung Tá Long… và những chiến thuyền ra Trường Sa thì biết.
Hoặc giả, đến hỏi em Nguyễn Phương Uyên cũng có câu trả lời thích đáng.
Theo đó, chỉ có những kẻ = “khốn nạn hoặc tâm thần” (Ngô Bảo Châu) mới đưa ra lời khẳng định “chỉ có đảng cộng sản mới đủ khả năng lãnh đạo đất nước và xã hội”. Bởi vì ủy viên bộ chính trị, kiêm Chủ tịch nhà nước là Nguyễn minh Triết đã khẳng định “Bỏ điều 4 là tự sát”
đã cho thấy khả năng lãnh đạo của đảng CS ra sao? Như thế, nó chỉ nhờ
vào chữ cướp, cái búa trong điều số 4 mà sống còn. Hoặc gỉa, phải nhờ
chủ tịch nước ra ngoài mời chào khách với ngôn từ như một tên ma cô đứng
đường “vào đi các ông ở Việt Nam có nhiều gái” để cho đảng tồn
tại. Ngoài ra là không còn cách nào khác. Nếu CS phải nhờ những “bảo
vật” ấy để cho thấy tài lãnh đạo của mình thì tôi cũng nói thật, các
đảng khác phải chịu thua, thua không một lời nói năng!
3. Ý đảng hợp lòng dân! Họ kiên trì đi theo đảng?
Dân là ai? Là trên 90 triệu người Việt Nam đang sống trong nước.
Đảng là ai? Là tập đoàn có khoảng 4-5 triệu cá thể (tính cả về hưu), có
thẻ đoàn đảng viên cộng sản, là những học viên đã kinh qua học tập và
kiểm thảo thề trung thành với giai cấp vô sản. (Đèn Cù)
Làm sao để chứng minh 90 triệu người dân Việt Nam ủng hộ Việt cộng và kiên trì đi theo đảng như những đoạn trích ở trên? Có phải:
- CS đã trưng cầu dân ý, đã tổ chức bầu cử, ứng cử trong tự do? Không, không bao giờ.
- CS đưa giấy đến tận nhà để thỉnh ý kiến của chủ nhân? Không, không bao giờ.
- CS đem búa đến tận nhà buộc dân phải ký giấy “dâng” ruộng đất cho nhà nước trong mùa đấu tố và sau này là các quy hoạch? Đó là chuyện thường tình. Không có một ngày nào trong hơn sáu mươi năm qua mà không có trường hợp này xảy ra. Nó là cơm bữa. Không búa người này thì cũng bổ nhà khác.
- Cộng đảng viết, Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc, dân có hạnh phúc không? Có
đấy. Từ ngày có chuyện thằng cuội và cây đa Tân Trào, mọi người, kể cá
các đoàn đảng viên, chưa có một đêm nào tròn giấc ngủ, chưa có một bữa
cơm nào không lo âu. Phía thì lo trộm cướp, bên thì lo mất nhà, mất
mạng. Tóm lại, lòng dân Việt và ý đảng cộng được “quy hoạch” như sau:
a. Lòng dân Việt:
Đảng cộng sản đi chết đi, Tàu khựa cút khỏi biển đông, No-U. Hoàng Sa,
Trường Sa là của Việt Nam. Tự Do, Nhân Quyền, Công Lý cho Việt Nam. Trả
đất cho dân Oan. Trả các cơ sở của Tôn Giáo lại cho tôn giáo. Triệt căn
nền văn hóa vô đạo của cộng sản. Chấm dứt việc xây các tượng đài, dùng
ngân qũy này để miễn giảm học phí cho học sinh, sinh viên…
b. Ý đảng cộng.
“Ta đánh chiếm miền nam là đánh cho Trung Quốc (Lê Duẫn). Bỏ điều 4
là tự sát (Triết). Ta đã viết công hàm giao Hoàng Sa Trường Sa cho “nước
lạ” từ 1958 rồi (Đồng), để đời con cháu chúng ta đòi lại cũng chưa muộn
(Đam, Sơn…)”. Tổng luận: Đây là lúc đảng ta kiên quyết thực hiện
chủ trương của đảng: Trung quốc lãnh đạo, quan chức lãnh lương, cán bộ
lãnh tiền, nhân dân lãnh nợ. Nước có thể mất song chân lý ấy đời đời
không thay đổi…
Để kết, tôi xin trích thuật lại một câu chuyện xảy ra ở Hà Nội vào ngày
20-9-2008. Câu chuyện khả dĩ là tiêu biểu cho cái tính chính danh, chính
đáng của điều 4 trong HP/VC. Trong cuộc họp để tháo gỡ những bế tắc về
tài sản, đất đai của Tòa Giám Mục Hà Nội với UNNDTP/HN do UBTP tổ chức
tại Văn phòng của Ủy ban ngày 20-9- 2008. Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt
(phía bị buộc dâng đất) đã công khai nói lên sự hiện hiện của nhà nước
CS trên phần đất Việt Nam hôm nay là: “bây giờ kẻ cướp vào nhà chúng tôi
rồi ngang nhiên ở đó, rồi không có giấy tờ gì hết, và họ mạnh chúng tôi
không đuổi ra được thì đương nhiên họ chiếm (làm chủ) hay sao?!
Kết quả, nhà nước đã không tìm ra được câu trả lời thỏa đáng, phần bản
thân người nói lên tiếng nói của Sự Thật thì bị tập thể CS mở cuộc đấu
tố, vùi dập! Như thế, từ cướp trong tự điển, cuộc đấu tố và cái búa luôn
đồng nghĩa với tính “chính danh”, sự “chính đáng” của điều 4 trong HP
của nhà nước CS vậy.
9-2015
0 comments:
Post a Comment