Chắc
nhiều người còn nhớ vụ của ông Trần Văn Truyền, trưởng ban chống tham
nhũng nhưng chính ông là người tham nhũng và có cơ hội để tham nhũng.
Tài sản đổ bể ra một phần chỉ là của nổi khi bị (đối thủ) triệt lúc đã
về hưu; còn của chìm, trừ những người trong dòng tộc ra, khó ai mà có
thể biết được ông có là bao nhiêu! "Bãi cứt trâu" đó thì ngày nay đã
thành "bùn", và chắc hiện giờ không chừng biến thành "phân xanh" tươi
tốt mà cả gia đình, dòng tộc ông ăn đến ba đời, từ ông cho đến đời con
cháu cũng chưa hết. Thế mà có lúc đánh hơi, thấy được sắp về vườn vui
thú điền viên, trước khi rũ áo ra đi, ông còn chuẩn bị cho phần "hậu sự"
bằng cách bổ nhiệm hàng loạt mấy chục cán bộ không theo qui định hay
tiêu chuẩn nào - mà người đời gọi trong giới tham nhũng của họ là "bán
chức hay mua ghế" không văn tự-; và cũng để phòng khi không còn chức vụ,
quyền hạn trong tay lợi dụng được nữa thì cũng còn có cái để sau này
dựa dẫm, nhờ vả. Hốt cú chót! Ôi, lòng tham của con người bất tận!
Đó là chuyện ngàn lẽ một, người của đảng cộng sản là thế. Còn chuyện
trước kỳ đại hội sắp tới, đào kép trang điểm cho phe nhóm cũng khá tận
tình, có khi còn bôi tro trát trấu cho nhau không thương tiếc. Khán giả
đứng vòng ngoài không biết đâu mà lường. Người ta đồn đoán, đem ra phân
tích kẻ ở người đi, nhưng không ai biết chính xác hơn bằng những cú
hích, đánh hơi của những người trong cuộc. Một điều đáng ngạc nhiên là
không hiểu sao người ta "chạy nước rút" bằng cách bổ nhiệm con cái vào
các chức quyền một cách trắng trợn; cho leo lên những nấc thang nhanh
chóng không có liêm mà cũng không cần sỉ, mặc cho sự dị nghị, xỏ xiên,
đàm tiếu của người dân. Chắc có lẽ họ phần nào đã biết, và cũng có thể
chỉ mới nghi ngờ số phận an bài cho nên bất chấp tất cả, cứ lo trước
phần "hậu sự" cái đã.
Chuyện bổ nhiệm cho con cái của các ông lớn trước khi về vườn là chuyện
người Việt Nam ai mà không biết, nhưng trước đây họ làm kín, khẽ, ít ồn
ào như lần này. Chẳng hạn như ông ĐM họ Nông, trước khi về hưu thì cũng
đã chuẩn bị, kiếm được chỗ ngồi cho con trai là Nông Quốc Tuấn. Nhưng có
lẽ vì bất tài luồn lách nên khi ông Mạnh không còn quyền hành thì thằng
con cũng không leo được bằng ai, mà phải trở thành thành viên ủy ban
quốc gia về phòng chống bệnh Aids và ma túy. Thì coi như phế!
Chúng ta thấy những cán bộ đảng viên của cộng sản kinh qua nhiều chức vụ
khác nhau rồi mới leo lên đến đỉnh, nhưng trong thời gian làm việc, đố
có người dân nào biết khả năng của họ là cái gì, làm được cái gì chỉ nội
bộ họ biết. Người ta chỉ biết được chung chung là đã kinh qua việc này
việc nọ có khi chỉ vài tháng hay một năm. Họ làm như trong quá trình
công tác, qua một vài chức vụ (không theo thứ tự) thì mặc nhiên coi như
là, và có thể làm lãnh đạo ăn trên ngồi trốc được rồi. Chẳng hạn như
Nguyễn Minh Triết, con của Nguyễn Tấn Dũng, một nhóc con mới hai mươi
bảy tuổi. Nghe người viết lý lịch cho hắn nổ như bắp rang: nào là có học
bổng của Anh, được ở lại nước này học tiếp để lấy bằng tiến sĩ và làm
giảng viên, nhưng hắn không chịu mà quyết định về Việt Nam để cống hiến
tuổi trẻ cho quê hương (sic)... Lạy chúa tôi! Cái tuổi của nhóc là cái
tuổi chỉ biết chơi Games, nghe nhạc, đi vũ trường, cua gái... Dĩ nhiên,
nhân tài nhóc cỡ đó không phải là không có. Nhưng không hiểu tại sao
người mình quá dễ dãi, nghe thiên hạ nổ, không cần chứng minh, không cần
biết gì cụ thể, không nhìn thấy gì ráo, chỉ... nghe nói mà vẫn cứ tin!
Nguyễn Thanh Nghị (cũng là con Nguyễn Tấn Dũng) không được đại hội đảng
cơ sở đề cử, nhưng tự nhiên được ông bố cho mang "đôi hia bảy dặm" nhảy
tót vào ủy viên dự khuyết ban chấp hành trung ương; từ trung ương được
hóa phép, lội ngược dòng, mang "thành tích", "công trạng" về quê nhà
biến thành bí thư tỉnh ủy, phó chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh Kiên Giang
là... hợp lý(!). Ông Dũng cũng đi từ con đường tỉnh này mà lên.
Người ta bảo, đại khái rằng: tại sao có nhiều người lại thành kiến không
tốt về các cán bộ cao cấp bổ nhiệm con cái vào các chức vụ cao trong
chính quyền. Cán bộ trẻ gánh vác chuyện quốc gia thì đáng mừng chứ sao
lại đáng trách(!)
Dạ, em xin thưa như thế này: nếu con cái của dân đen thì còn có thể tạm
tin, chờ thời gian trả lời, không ai thèm thắc mắc; nhưng con cái của
cán bộ cao cấp mà vươn vai một cái trở thành Phù Đổng trước khi cha chú
của chúng về vườn vui thú điền viên là chuyện đáng ngờ chứ không đáng
mừng. Có khi lại là chuyện đáng buồn bởi vì có thể "ván đã đóng... hòm"
cho dân tộc trong tương lai.
Trường hợp của ông Dũng là một thí dụ: nếu chỉ làm thủ tướng trong hai
nhiệm kỳ thì ông này cũng đã khá lời, ngược lại thì dân lỗ; thế mà chưa
đủ, lại còn có Nguyễn Thanh Nghị, Nguyễn Thanh Phượng, Nguyễn Minh Triết
(tại sao không phải là Nguyễn Thanh Triết nhỉ?) Toàn là những "nhân
tài". Gia đình ông là gia đình "thành đạt"! Thế cho nên một lô một lốc
các đảng viên cao cấp khác học tập làm theo tấm gương "thành đạt" của
gia đình ông là cũng phải! Cứ học theo, thế mà làm nhé!
Đặt trường hợp: nếu lần này ông Dũng vẫn còn nằm trong ban chấp hành
trung ương thì đảng cộng sản Việt Nam hiện nay kể như đã mù lòa, nhu
nhược, và thì là Việt Nam đến thời mạt vận; bởi vì đảng biết, và mọi
người dân ai cũng biết "thành tích", lòng tham và không trung thực của
ông dẫn đến chỗ phá nát quốc gia ra sao trong hai nhiệm kỳ qua.
28/10/2015
0 comments:
Post a Comment