Cách đây hơn mười ngày, Danlambao có đăng bài viết của tôi: "Tôi đã giải độc cộng sản Việt Nam bằng tài liệu của cộng sản Việt Nam"
(1). Trong bài viết này, tôi đã thuật lại quá trình thoát khỏi bóng ma
Hồ Chí Minh (HCM) của bản thân với mong muốn đây sẽ là một kinh nghiệm
hữu ích, giúp cho các bạn trẻ có thể gột rửa đi những xú uế mà đảng cộng
sản Việt Nam (ĐCSVN) đã nhồi nhét vào đầu họ (cũng như tôi ngày xưa).
Là tác giả, tôi không muốn xen vào phần nhận xét, bình luận của các độc
giả nhưng vẫn âm thầm theo dõi. Tôi rất vui và xúc động khi nhận được
nhiều lời khen, động viên của mọi người và tự nhủ phải luôn cố gắng để
xứng đáng với những lời hay, ý đẹp ấy. Tôi không biết bài viết của mình
phải chăng có hiệu quả lớn mà cộng sản đã phải sai bảo một tên bồi bút
lấy bút danh là Xứ Lạng viết bài để đả phá bài viết của tôi, đồng thời
bịa đặt, sỉ nhục tôi. Độc giả có thể dễ dàng tìm thấy bài viết của bọn
chúng: "Dâu bể tang thương - tên bất hiếu, bất nghĩa, bất lễ"
(2) trên diễn đàn cộng sản. Bài viết cũng không dài lắm nên tôi xin
trích đăng lại nguyên văn để mọi người tiện theo dõi thế nào là văn
phong, tư cách cộng sản:
Dâu bể tang thương - tên bất hiếu, bất nghĩa, bất lễ
Tương tự như Đặng Chí Hùng tác giả của
“Những sự thật cần phải biết” thì tác giả có bút danh Dâu Bể Tang Thương
của bài viết “Tôi đã giải độc cộng sản Việt Nam bằng tài liệu của cộng
sản Việt Nam” cũng cùng một chí hướng, cùng một ruột là phản động và
chống phá cách mạng, là những “con ròi” của xã hội vì chỉ biết đi bán
linh hồn cho quỷ dữ, moi móc và cố tình bôi xấu dân tộc, gia đình và
chính nơi mà họ sinh ra, lớn lên và trưởng thành.
Trước tiên nói về tác giả Dâu Bể Tang
Thương với bài viết “Tôi đã giải độc cộng sản Việt Nam bằng tài liệu của
cộng sản Việt Nam” mà thấy ngu xuẩn, dốt nát và vô lý đến mức cùng cực. Để nói về tác giả này tôi không biết dùng ngôn từ nào phù hợp để nói hết được cái dốt nát của y.
Đọc trong bài Y viết: từ năm 1995 lúc đó Y 14 tuổi, tức là đến nay năm 2015 Y đang 24 tuổi.
Theo đúng như sự phát triển của một con người thì 24 tuổi là tuổi đáng
lẽ có đủ sự trưởng thành, đủ nhận thức để biết được điều gì đúng, điều
gì sai. Nhưng có lẽ Y đã không đủ tỉnh táo và lựa chọn sai con đường để
đi. Hoặc do tuổi trẻ bồng bột mà nhắm mắt để lựa chọn con đường dễ dàng kiếm được nhiều tiền mà xỉ nhục tổ quốc, xỉ nhục quê hương. Bằng tài trí có hạn của mình, bằng sự thông minh ít ỏi của mình, bằng bộ não không có nếp nhăn của mình, Y cố nặn ra những đoạn văn chắp nối để xuyên tạc, phỉ báng chính nơi mà Y đã sinh ra và lớn lên.
Y không hiểu thế nào là định hướng sự phát triển, không hiểu thế nào là sự giáo dục nhân cách con người. Trình độ quá nông thì mới viết ra được những dòng như thế. Y
đưa ra những nhận định về thơ văn, phim tài liệu về Chủ tịch Hồ Chí
Minh... và cho rằng Chủ tịch Hồ Chí Minh là người nói dối, gắp lửa bỏ
tay người, rồi cho rằng chủ tịch Hồ Chí Minh là người bất hiếu, bất
nghĩa, bất lễ... Những luận điệu ngông cuồng, thiếu hiểu biết này mà Y
đưa ra càng chứng tỏ Y là một kẻ ngậm máu phun người, đã ngu còn tỏ vẻ
hiếu biết. Chính Y - Dâu Bể Tang Thương mới chính là kẻ bất hiếu, bất lễ
và bất nghĩa.
Những tưởng Dâu Bể Tang Thương khôn ngoan,
phát hiện ra điều gì mới mẻ làm chân lý cho tâm hồn u tối của Y, nhưng
lại ngu dốt bằng sự hiểu biết nông cạn của mình dám bôi nhọ, nói xấu
chủ tịch Hồ Chí Minh, người lãnh tụ vĩ đại không chỉ của Việt Nam, mà
còn của cả thế giới. Y càng làm thế, càng chứng tỏ một điều Y là kẻ “ăn
cháo đá bát”.
Nếu còn có thể giáo dục được thì Dâu Bể
Tang Thương cần phải được giáo dục lại, cả về nhận thức, suy nghĩ và
nhân cách. Vì ở độ tuổi 24 này, xét về mức độ suy nghĩ và nhận thức vẫn
còn nông cạn lắm, vẫn còn mơ hồ lắm. Tuổi trẻ bồng bột, chắc do tham
lam, mải chơi game hay gì đó nên phải cắn răng chạy theo cái lợi trước
mắt để có được đồng tiền dễ dàng mà giải tỏa các cơn khát về vật chất,
giải trí. Hãy suy nghĩ lại vì mới 24 tuổi, cơ hội còn nhiều Dâu Bể Tang Thương nhé. Đừng vội làm “anh hùng bàn phím” khi chưa có đủ năng lực và tài lực, nếu chỉ dựa vào những đồng Đô-la bẩn,
mà thành công và có sự giàu sang, nổi tiếng thì cũng chỉ tồn tại được ở
cái thế giới của đám sâu bọ, chấy rận thôi, chứ không thể tồn tại được ở
thế giới loài người.
Phân tích bài viết của bồi bút cộng sản
Ngay đoạn văn đầu tiên, tên bồi bút này đã sử dụng những thủ đoạn cũ
rích của cộng sản là vu khống và cả vú lấp miệng em. Giống hệt như tổ sư
HCM, hắn cũng chụp cho tôi cái mũ "phản động, chống phá cách mạng". Tôi
cũng đồng ý với nhận định của hắn vì HCM đã từng nói "vì nước" là "phản
động". Nên trong trường hợp này, hắn nói đúng vì tôi là người "vì nước"
đây. Sau đó hắn kết tội tôi bán linh hồn cho quỷ dữ, nói xấu dân tộc,
gia đình và quê hương nhưng không hề liệt kê ra câu nào, ý nào. Báo hại
tôi dò đi, đọc lại từng câu chữ của mình vừa mỏi mắt vừa mất thời gian,
rốt cuộc chỉ phí công. Là hậu duệ của HCM nên hắn cũng dốt tiếng Việt y
hệt tên vô lại đó. Tôi đã tra từ điển rất nhiều lần nhưng thủy chung
không sao tìm thấy từ "con ròi", bạn đọc nào uyên bác xin giải thích
dùng tôi đó là con gì.
Hắn gọi tôi là y với hàm ý khinh miệt, cũng không hề gì. Nhưng lúc thì
viết hoa, lúc viết thường lung tung chứng tỏ trình độ chính tả quá kém.
Chắc các bạn đọc vẫn còn nhớ HCM đã viết bản di chúc ra sao, đúng là rau
nào sâu nấy. Không chỉ kém chính tả mà hắn cũng rất dốt toán. Một phép
tính cộng trừ đơn giản đến mức học sinh lớp hai tiểu học cũng biết nhưng
hắn thì không. Như hắn đã nêu trong bài viết: năm 1995 tôi mười bốn
tuổi. Đến nay là 2015 tức là đã hai mươi năm trôi qua. Đối với hắn 20 +
14 = 24??? Kết quả này được hắn lặp lại bốn lần trong bài viết chứng tỏ
hắn dốt toán khủng khiếp và cũng hết sức cẩu thả, không hề rà soát lại
bài của mình. Hắn chỉ nôn nóng hoàn thành chỉ tiêu viết bài để tính tiền
mà thôi.
Hắn dám xuyên tạc vô căn cứ rằng tôi do tuổi trẻ bồng bột nên vì tiền mà
sỉ nhục quê hương. Thiết nghĩ trên đời này không ai rảnh rỗi và dư tiền
đến độ trả thù lao cho người khác chỉ để làm một chuyện là sỉ nhục tổ
quốc họ cả. Hắn hèn nhát đến độ không dám trích dẫn trong bài viết của
mình để chứng minh tôi đã sử dụng những đoạn văn chắp nối nào để xuyên
tạc, phỉ báng nơi tôi sinh ra và lớn lên. Sẽ tốt hơn cho hắn nếu dành
thời gian quay về trường tiểu học để luyện lại môn chính tả vì hắn vẫn
chưa có khả năng phân việt giữa phụ âm "s" và "x" (xỉ nhục?).
Hắn cho rằng tôi không hiểu định hướng sự phát triển, giáo dục nhân cách
con người. Được lắm, vậy xin hỏi ý kiến cá nhân hắn ra sao về chuyện
này? Đây là một vấn đề mang tầm vóc hết sức lớn lao, cần bao nhiêu tài
năng, trí tuệ mới có thể giải quyết được. Một kẻ vừa ngu vừa cứng đầu
như hắn không lẽ lại có khả năng này? Trong bài viết của mình, tôi đã
trích dẫn lại những bằng chứng có thật có nguồn gốc từ tài liệu mà ĐCSVN
cho phép lưu hành về HCM, sau đó nêu ra những nhận định, suy nghĩ của
bản thân. Cách làm việc này theo hắn là ngông cuồng, thiếu hiểu biết,
ngậm máu phun người, bất hiếu, bất lễ, bất nghĩa. Như vậy cần phải viết
như thế nào mới đúng? Là tiếp tục tung hô, ca ngợi HCM phải không? Tôi
không phải là người điên hay người ngu mà làm chuyện tầm phào như hắn.
Đã sinh sống, học tập, làm việc và du lịch hơn mười một năm ở 28 quốc
gia khắp năm châu, tôi chưa thấy ở đâu có bằng chứng rằng HCM là lãnh tụ
của họ cả. Thế nhưng tên bồi bút đốn mạt này (chỉ sợ chưa rời khỏi lãnh
thổ Việt Nam) lại cho rằng HCM không chỉ là lãnh tụ của Việt Nam mà còn
của cả thế giới. Nếu nói cho đúng, HCM là lãnh tụ của ĐCSVN mà thôi.
Lời nhận xét ngông cuồng, thiếu hiểu biết như vậy, tôi xin trả lại cho
hắn hết.
Ngoài ra bôi nhọ, nói xấu HCM theo hắn là ăn cháo đá bát? Thứ nhất, cần
làm rõ một chuyện: nói thật không có nghĩa là bôi nhọ hay nói xấu. Thứ
hai, ăn cháo đá bát ý muốn ám chỉ sự vong ân bội nghĩa. Xin được bày tỏ
một cách chân thành và thật thà nhất với tất cả mọi người: HCM có ân
nghĩa gì với tôi hay không mà tôi lại ăn cháo đá bát? Về công, HCM là
tên phản tặc có tội lỗi chồng chất với dân tộc Việt Nam. Tôi là một
người Việt Nam, nghĩa là HCM cũng có tội với tôi. Về tư, HCM chẳng dính
dáng gì đến tôi cả. Sinh ra tôi là bố mẹ, nuôi dạy tôi là ông bà, bố mẹ,
chị gái, họ hàng. Thương yêu, gắn bó cuộc đời, sinh con đẻ cái cho tôi
là vợ. Truyền cho tôi lòng tự hào dân tộc, văn hóa, đạo đức là đồng bào
Việt Nam. Dạy dỗ mở mang tri thức, tạo cơ hội sinh sống, nghiên cứu khoa
học cho tôi là những giáo sư, khoa học gia Úc, Pháp, Đức, Hà Lan,
Canada... Do đó trừ khi chết đi, nếu không còn sống ngày nào tôi vẫn
phải mang ơn những người này. HCM không cho tôi cái gì, không làm cho
tôi điều gì thì tại sao tôi phải mang ơn hắn? Điều này rất viển vông và
phi lý, nên cụm từ "ăn cháo đá bát" xin dành tặng lại cho những tên bồi
bút ăn cơm, nhận lương từ tiền thuế người dân nhưng lại cam tâm làm trâu
chó cho ĐCSVN và HCM.
Kết luận
Sống ở xứ người từ nhiều năm nay, phải tự thân vận động để chu toàn cuộc
sống cho bản thân, cho vợ con và giúp đỡ gia đình, tôi thật sự không có
thời gian để chơi game hay chạy theo những đam mê vật chất phù phiếm
như lời tên bồi bút Xứ Lạng đã nói. Những đồng lương mà tôi từng nhận
được là euro của Liên minh châu Âu hay dollar Canada. Nếu bọn bồi bút
nghĩ rằng đấy là tiền bẩn thì hãy đi kiếm chuyện, chửi bới những chính
phủ này đi (thách tên Trọng lú cũng không dám, nói gì đến bọn tép riu vô
danh tiểu tốt). Tôi cũng không có ý định làm "anh hùng bàn phím" vì
danh hiệu này cũng giống như những danh hiệu tầm phào, ba láp do cộng
sản nặn ra như "anh hùng lao động, anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân,
huân chương kháng chiến chống Pháp; chống Mỹ, huy hiệu thành đồng tổ
quốc, huy hiệu mấy chục năm tuổi đảng"... không giúp no bụng hay thông
minh hơn được. Bàn phím đối với tôi là để cập nhật tình hình, trao đổi
thông tin, chia sẻ quan điểm với đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước
đang ngày đêm tiến hành cuộc kháng chiến chống việt cộng và tàu cộng.
Tôi không dùng nó để chơi game hay ném đá dấu tay, ngậm máu phun người
như bọn bồi bút vẫn luôn làm đâu.
Ngọc trai dù chìm dưới dáy biển vẫn sáng lấp lánh còn lông vịt nổi lềnh
bềnh trên mặt nước chỉ dùng làm chổi đuổi ruồi mà thôi (ruồi ở đây bao
gồm luôn cả dư luận viên và bồi bút). Tôi biết rằng chấp nhận bán linh
hồn cho cộng sản làm bồi bút thì danh dự và lương tâm làm sao còn tồn
tại được. Tuy nhiên tôi vẫn muốn khuyên họ đừng mặc cảm vụn vặt, hãy đi
học lại tiểu học để có được trình độ kiến thức cơ bản. Sau đó kiếm một
công việc lương thiện khác mà làm để cho người thân đỡ mang nhục. Không
biết những tên bồi bút có biết truyện ngắn "Chữ người tử tù" trong tác
phẩm "Vang bóng một thời" của Nguyễn Tuân hay không. Trích dẫn lại câu
khuyên bảo của ông Huấn Cao dành cho người cai tù để cho bọn bồi bút
thấm thía: "... Ở đây lẫn lộn. Ta khuyên thầy quản nên thay chốn ở
đi. Chỗ này không phải là nơi để treo một bức lụa trắng với những nét
chữ vuông vắn, tươi tắn nó nói lên những cái hoài bão tung hoành của một
đời con người. Thoi mực thầy mua ở đâu tốt và thơm quá. Thầy có thấy
mùi thơm ở chậu mực bốc lên không? Tôi bảo thực đấy, thầy quản nên tìm
về nhà quê mà ở đã. Thầy hãy thoát khỏi cái nghề này đi đã rồi hãy nghĩ
đến chuyện chơi chữ. Ở đây khó giữ thiên lương cho lành vững và rồi cũng
đến nhem nhuốc mất cái đời lương thiện đi..." (3).
Ngày 29/10/2015
__________________________________
Chú thích:
0 comments:
Post a Comment