Nguồn: Mõ Làng | Ngày đang tải: 2015-10-03 |
1. Xài điện gia dụng được miễn phí. 2. Nước dùng cho sinh hoạt miễn phí.
3. Giá 1 lít xăng chỉ tương đương 0,08 euro.
4. Tại Pháp, 1 ổ bánh mì giá 0,80 euro còn tại Libya chỉ có 0,11 euro.
5. Công dân không phải đóng thuế nên cũng không có thuế giá trị gia tăng (VAT).
6. Các ngân hàng cho vay không lấy lãi.
7. Nợ công chỉ chiếm 3,3% tổng sản phẩm nội địa (GDP). Ở Pháp là 84,5%; ở Hoa Kỳ là 88,9% còn ở Nhật là 225,8%.
8. Mua xe hơi sẽ được nhà nước hỗ trợ 50% giá.
9. Mọi sinh viên đi du học nước ngoài được nhà nước cấp học bổng hàng tháng là 627,11 euro.
10. Mỗi sinh viên tốt nghiệp không có việc làm được hưởng lương tháng trung bình của ngành, nghề mình đã học.
11. Mỗi cặp vợ chồng mới cưới được nhà nước cấp nhà không mất tiền.
12. Mỗi gia đình có thể trình sổ gia đình để nhận 300 euro mỗi tháng nếu có đông người.
13.
Có những cơ sở gọi là jamaiya, tại đó người ta bán thực phẩm theo sổ
gia đình bằng ½ giá bình thường cho những gia đình đông người.
14. Bất cứ nhân viên công vụ nào phải đi công tác xuyên Libya đều được nhà nước cấp xe và chỗ ở.
15. Trong công vụ, nếu nhân viên nghỉ một, hai ngày thì không bị trừ lương mà cũng không cần giấy chứng bệnh.
16.
Mọi công dân nam, nữ không có nhà ở đều có thể ghi tên tại một cơ quan
nhà nước để được cấp mà không phải trả tiền trước. Quyền được có nhà ở
là quyền cơ bản tại Libya. Căn nhà (chỗ ở) phải thuộc quyền sở hữu của
người đang ở.
17.
Mọi công dân cần sửa chữa nhà cửa có thể đăng ký tại một cơ quan nhà
nước và những công việc đó sẽ được các xí nghiệp công trình công cộng do
nhà nước chỉ định thực hiện miễn phí.
18. Quyền bình đẳng nam nữ được đề cao và phụ nữ có thể đảm đang những chức vụ quan trọng.
19.
Mỗi công dân nam nữ đều có thể tích cực tham gia hoạt động chính trị và
quản lý công việc chung ở các cấp địa phương, vùng và quốc gia, trong
khuôn khổ một hệ thống dân chủ trực tiếp (từ các Đại hội nhân dân cơ sở
thường trực đến Đại hội nhân dân toàn quốc mỗi năm họp một lần): với 3,5
triệu công dân thành niên, có 600.000 người tích cực tham gia hoạt động
chính trị.
20.
Libya là quốc gia có trữ lượng dầu mỏ cao nhất Châu Phi và đứng hàng
thứ hai về sản xuất dầu thô ở lục địa này. Tiền bán dầu sẽ trả một phần
trực tiếp vào tài khoản từng công dân Libya.
21. Một người mẹ sau khi sinh được nhận ngay 5000 USD hỗ trợ.
22.
Chăm sóc y tế được miễn phí. Các bệnh viện được trang bị siêu tốt, đến
nỗi nhiều cơ sở y tế của Phương Tây cũng phải ganh tị. Những ai bị bệnh
không chữa trong nước được có thể ra nước ngoài chữa, nhà nước trả 2300
USD cho mỗi tháng chữa bệnh, cho tiền nhà, tiền đi lại.
23.
Giáo dục miễn phí. Trước khi Gadafi lên nắm quyền chỉ có 25% dân biết
đọc và biết viết, sau khi ông lên nắm quyền là 83%. 25% người dân Lybia
tốt nghiệp đại học.
24.
Các thực phẩm cơ bản đều được bán với giá trợ cấp (như 1 kg bột nhào
mua từ nhà sản xuất của Tunisia với giá 1 euro thì nhà nước bán lại cho
người dân Libya với giá 0,50 euro).
25.
Libya nhiệt tình tham gia đóng góp cho sự phát triển của Châu Phi, cho
nền độc lập của lục địa này đối với Phương Tây và đối với hệ thống tiền
tệ chuyên chế của nó. Đã có 60 tỉ USD của Nhà nước Libya được đầu tư vào
25 quốc gia Châu Phi và đem lại việc làm cho hàng triệu người Châu Phi.
26. Quỹ đầu tư quốc gia (SWF) của Libya đứng hàng thứ 7 thế giới.
27.
Kế hoạch làm đường dẫn nước ngọt cho người dân Lybia và phát triển nông
nghiệp có quy mô lớn nhất thế giới đang được thi công.
Nhưng NATO và phiến quân đã "giải phóng" người dân Libya khỏi những điều "bất hạnh" ấy.
Từ ngày được giải phóng,
trong những năm qua, Libya đang là một trong những điểm nóng nhất trên
bản đồ thế giới. Đất nước này đã trải qua 6 lần thay thế chính phủ kể từ
khi Đại tá Muammar Gaddafi bị lật đổ, nhưng vẫn không có hiến pháp.
Hàng ngàn người Libya buộc phải trốn ra nước ngoài. Các xung đột tôn
giáo, dân tộc, ủng hộ và phản đối chế độ Gaddafi vẫn tiếp diễn. Libya
sau cái chết của Gaddafi đã trở thành "Somalia ở Địa Trung Hải" đúng như
lời nhà lãnh đạo này từng dự đoán lúc còn sống. Libya đang chìm dần vào
hỗn loạn khi hệ thống cân bằng mà Gaddafi tạo ra trong 42 năm cầm quyền
bị phá vỡ. Sự rối loạn ở Libya hiện nay đã khiến nhiều người phương Tây
phải thừa nhận rằng Gaddafi từng là một nhà lãnh đạo khéo léo và đặt ra
câu hỏi, liệu sự lật đổ chính quyền này nhanh chóng có thực sự mang lại
sự "giải phóng" cho người dân Libya? Bây giờ, phương Tây cũng không
muốn giúp hòa giải các bên tham chiến. Trong tháng 7/2014, Thủ tướng
Abdullah Abdulrahman Al-Thani yêu cầu sự giúp đỡ từ cộng đồng quốc tế và
NATO, yêu cầu khởi động các cuộc không kích chống lại quân nổi dậy.
Nhưng thay vì đáp ứng, các nước phương Tây đã lệnh cho các nhà ngoại
giao của mình ở Libya vội vã đóng gói hành lý. Chính phủ Pháp kêu gọi
công dân của mình rời khỏi Libya càng sớm càng tốt. Mỹ, Pháp, Tây Ban
Nha, Canada, cũng như Nga và Trung Quốc đóng cửa Đại sứ quán ở Tripoli.
Việc chuyển đổi từ chế độ độc tài đến dân chủ đã không thành công. Trong
phe chiến đấu chống lại Gaddafi giờ cũng không thể tìm thấy một ngôn
ngữ chung. Trong ba năm qua, trong Quốc hội chung (INC) là một cuộc đấu
tranh giữa đảng "Anh em Hồi giáo", đảng Công lý và xây dựng, Liên minh
thế tục của Lực lượng Quốc gia (ANS). Hiện Libya được chia thành nhiều
khu vực ảnh hưởng, mỗi một khu vực trong số đó được điều khiển bởi các
đơn vị vũ trang không tuân theo chính quyền trung ương. Các nhóm vũ
trang này sống bằng nguồn thu từ buôn lậu vũ khí, ma túy và rượu. Một
Libya tan rã là một mối đe dọa địa chính trị cho cả châu Âu, Trung Đông
và cả châu Phi. Mối quan tâm nghiêm trọng của các nước láng giềng là
thực tế rằng, Libya đang biến thành một trung tâm Hồi giáo của khu vực,
nơi những kẻ cực đoan tìm đến trú ẩn chờ thời cơ tấn công các nước khác.
Sự thật là ISIS đã hình thành và không ngừng lớn mạnh ở Lybia, Ai Cập
và các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất tiến hành một loạt các cuộc
không kích chống lại các nhóm Hồi giáo vũ trang ở Tripoli. Tuy nhiên,
các nước phương Tây đã cảnh báo Cairo và Abu Dhabi không được can thiệp
vào tình hình ở Libya vì cho rằng điều này "chỉ làm trầm trọng thêm sự
chia rẽ ở quốc gia này". Còn ngày nay, thách thức lớn đối với EU là
Libya cũng trở thành một quốc gia quá cảnh cho người di cư bất hợp pháp
từ châu Phi và Trung Đông đến châu Âu. Dòng người nhập cư đạt đến một
mức khổng lồ. Hàng ngàn người đã chết trên đường vượt biển vào EU. Cái
mà EU gọi là "thảm họa nhân đạo" đến từ Lybia chưa giải quyết xong thì
làn sóng di cư từ Trung Đông lại ào lên. Sự "bung xung" của EU dưới
chiếc gậy điều khiển của Mỹ đang chịu "quả báo". Tìm ra được cách thức
giúp Libya thoát khỏi tình trạng này không phải dễ dàng. Xây dựng một
nhà nước dân chủ ở Libya cũng rất khó. Chế độ độc tài cũng vậy vì không
có nhà lãnh đạo có uy tín trên phạm vi cả nước, khó có khả năng tập hợp
người dân địa phương. Có thể là một nhà nước có chủ quyền đã tồn tại hơn
60 năm qua, sẽ sớm biến mất. Các phương tiện truyền thông phương Tây đã
thành công trong việc tao nên hình ảnh một nhà độc tài, bạo chúa
Gaddafi. Tuy nhiên, họ không thể phủ nhận rằng Gaddafi, không giống như
hầu hết các nhà "độc tài" khác, đã làm được nhiều điều cho người dân
trong khi những người khác chỉ giỏi "đục nước béo cò". Xét về một góc độ
nào đó, Libya đã "may mắn" ở một mức độ nhất định vì đã nằm dưới sự cai
trị của một nhà độc tài như Gaddafi. Liệu rằng nền dân chủ, tự do kiểu
phương Tây có chắc chắn đem lại một tương lai tốt đẹp như những gì được
hứa hẹn? Thực tế đang chứng minh rằng sự yên ổn và no đủ mà nhân dân
Libya đã có được dưới thời kỳ Gaddafi càng ngày càng trở thành một mong
ước xa vời.
---------
Ý kiến độc giả:
1-
Kinh nghiệm Iraq sờ sờ ra đó: Can thiệp vào một quốc gia Hồi giáo, diệt
tên độc tài đã giữ nước đó được gom vào một khối quốc gia bằng bạo lực,
rồi đánh trống bỏ rùi, không tiếp tục hỗ trợ hoặc không thành công xây
dựng quốc gia (nation building) và dân chủ cho quốc gia đó để lại một
tàn dư là một quốc gia hư hoại (failed nation) bị "bộ lạc hóa" và phân
chia bởi tôn giáo, chủng tộc và quyền lợi kinh tế/ chính trị và tình
trạng đó giúp cơ hội cho bọn quá khích Hồi giáo (djihadists) ISIS phát
triển và bằng bạo lực chúng chiếm đất Syria và Iraq và chúng còn bảo trợ
cho những phong trào ISIS tại các nước Hồi giáo khác như ở Libya, Ai
cập, Somalia, Yemen v.v. Libya là một thí dụ đau thương nhất, sau khi bị
Âu Mỹ quay mặt đi không can thiệp hay giúp đỡ nữa một khi đã lật đổ
được tên Gadaffi và Libya ngày nay rơi vào tình trạng bộ lạc / sứ quân
không còn ra là một quốc gia nữa và ISIS có môi trường tung hoành hoạt
động ở đó. Tóm tắt, Âu Mỹ với sự mơ tưởng xuất cảng dân chủ để thay thế
độc tài tại một nước Hồi giáo đã mở ra những ổ rắn độc tôn giáo, chủng
tộc và thù oán lịch sử địa phương mà lại không có ý chí kiên trì và chịu
tốn công của (và xương máu) tiếp tục can thiệp và hiện diện để giúp từ
đó đã gánh kết quả của một nguy cơ mới từ ISIS có thêm cơ sở để mang
khủng bố đến tại ngay tại các quốc gia Âu Mỹ vv..Vuong Dangvu
2- Lấy cớ là bảo vệ tự do cho người dân bản xứ, Hoa Kỳ đã nhúng tay vào những vụ lật dổ các chính quyền trên thế giới để phục vụ cho những mục tiêu riêng tư chẳng mang lợi ích gì cho những dân tộc đó. Đối với các nước Hồi Giáo ở Trung Đông thì việc Hoa Kỳ nhúng tay vào có thể có mục đích là phân hóa sự đoàn kết của họ kẻo thế giới sẽ bị xâm lăng bởi thánh chiến Hồi Giáo cực đoan làm phát sinh ra thế chiến thứ ba. Họ nghĩ rằng phải lủng đoạn và gây ra phiến loạn sẽ có thể tiêu hủy được sức mạnh của Hồi Giáo, nhưng làm sao tránh được chữ "ngờ", diệt một con rắn lại làm nảy sinh ra con khủng long còn ghê rợn hơn. Riêng tại Việt nam bàn tay lông lá của Mỹ đã tạo ra cảnh thất bại ê chề cho họ và cho cả dân tộc Việt Nam. Khi luyến tiếc về việc thả mối bắt bóng thì liệu những tên Việt Gian phản tặc đã góp sức với Mỹ để hủy hoại chế độ VNCH có biết ân hận cho việc mê muội tự biến mình thành những con cờ thí cho chú Sam là một tên chơi cờ vừa vụng về dở ẹc lại còn vừa biết chơi lường cuốn gói bỏ chạy không ??
Kim Hoa Bà Bà
0 comments:
Post a Comment