Tác giả Hoàng Hải Thủy
Khoảng năm 1991, 1992, một buổi tối trong căn gác lửng vo ve tiếng muỗi, tôi nằm nghe qua cái radio rêu rã đoạn tin về một ông Việt kiều tên là Bùi Duy Tâm. Ông Việt kiều này có liên lạc tình cảm chi đó với Nữ văn sĩ Dương Thu Hương ở Hà Nội.
Trước khi nghe đoạn tin, tôi mù tịt về những hoạt động sau năm 1975 của Bác sĩ Bùi Duy Tâm. Tôi không biết sau Tháng Tư 1975, ông ở Sài Gòn hay ông chạy thoát ra nước ngoài, nên thoạt nghe tin, tôi nghĩ:
“Ông Bùi Duy Tâm này là ông nào đó trùng tên, đâu phải là ông Bác sĩ Bùi Duy Tâm mình được quen?” Tôi cứ tưởng Bác sĩ Bùi Duy Tâm là người hiền lành, tôi không ngờ ông là người quá xá. Ông không chỉ là người “quá xá” thường, ông là tay “quá xá mấu.” Ông quậy phải nói là “tới bến,” là “quá cỡ thợ mộc.” Năm 1967 tôi có nhiều buổi chiều đến rượt bóng bàn trong Nhà Khánh Tiết của Vận Ðộng Trường Cộng Hoà. Quí vị đọc đoạn bài viết dưới đây sẽ thấy những năm từ 1965 Bác sĩ Bùi Duy Tâm có những hoạt động xã hội, ông chủ trương Câu Lạc Bộ Gió Khơi, ông xin Toà Ðại Sứ Tây Ðức cho Gió Khơi 10 chiếc bàn chơi bóng bàn tuyệt đẹp, ông đặt 10 bàn này trong Phòng Khánh Tiết Vận Ðộng Trường Cộng Hoà cho các em đến chơi, đã miễn phí còn được cấp banh Nittakku, ông giữ sân Vận Ðộng được nhờ mỗi chiều nấu một nồi nước trà cho các em uống. Một lần gặp Bác sĩ Tâm ở chỗ chơi Ping Pong này, tôi nghe ông nói:
— Tôi thương các em nhỏ. Các em bố đi lính, nhiều em bố tử trận, mẹ vất vả chợ trời, vỉa kè kiếm sống. Có người phải đi bán bar. Các em vất vưởng. Ðói ăn, không ai dậy dỗ, các em không có trò gì để chơi cả.
Té ra ông Bùi Duy Tâm dzu dzương Sông Ðà với bà Văn sĩ Dương Thu Hương Hà Nội là ông Bác sĩ Bùi Duy Tâm Gió Khơi Sài Gòn những năm 1965 tôi được quen biết. Tháng Năm 2011, ông Bùi Duy Tâm ở San Francisco tiếp một phái đoàn Bắc Việt Cộng tại nhà ông. Mời quí vị đọc 2 bài về chuyện ấy:
Bùi Duy Tâm và Tôi
Người viết: Nguyễn Ðồng Danh, Tháng Sáu 11, 2011 trên Blog “bahaidao.”
Năm 1964 ông Bùi Duy Tâm từ Mỹ trở về Sài gòn, sau khi hoàn tất học vị Tiến sĩ Y khoa và Tiến sĩ Sinh hoá (Biochemistry). Ðầu tiên ông Tâm dạy tại Ðại học Y khoa Sài gòn, sau đó ông ra Huế làm Khoa trưởng Ðại học Y khoa Huế cho đến cuối năm 1972.
Ông rời Huế về Sài gòn để làm Khoa trưởng Ðại học Y khoa Minh Ðức.
Dạo đó tôi làm Hiệu trưởng một trường trung học tại Sài gòn, nên nói về nghề nghiệp, thì tôi với ông là … đồng nghiệp.
Vào năm 1972 ông Tâm mở một Trung tâm huấn luyện Bóng bàn dành cho thiếu nhi trong tòa nhà khánh tiết tại Vận Ðộng Trường Cộng Hòa Sài gòn. Tòa Ðại Sứ Tây Ðức viện trợ 10 bàn đúng tiêu chuẩn quốc tế. Các em thiếu nhi đến tập dượt không phải trả tiền muớn bàn, mà còn được cấp banh, và nước uống. Ông Tâm xin Bộ Thanh Niên biệt phái danh thủ Mai Văn Hòa và Vũ Ðình Nhạc đến chỉ bảo, huấn luyện cho các em.
Nhà tôi ở đường Triệu Ðà. Từ nhà tôi đi bộ đến sân vận động Cộng Hoà chỉ có năm, mười phút, cho nên vào những buổi chiều, tôi thường xách vợt đến đó chơi bóng bàn ké với các em thiếu nhi.
Từ đó tôi có dịp quen biết Giáo sư Tâm, vì thỉnh thoảng sau giờ dạy tại Ðại học Y khoa Sai gòn, ông Tâm cũng thường ghé qua để theo dõi sinh hoạt Trung tâm Bóng bàn.
Xảy ra biến cố 30 Tháng 04, Giáo sư Tâm và tôi không hẹn mà gặp nhu trong trại tù cải tạo Trảng Lớn, Tây Ninh. Chúng tôi ở trong L3/T2 tức là Trung đoàn 3 Tiểu đoàn 2. Bên kia hàng rào là Tiểu đoàn 1, có luật sư kiêm ca sĩ Khuất Duy Trác, mỗi chiều thường chỉ huy đội hợp ca Tiểu đoàn hát bè các bài nhạc cách mạng.
Bên này hàng rào, chúng tôi cũng không thiếu nhân tài. Có Võ sư Ðặng Thông Phong (Chưởng môn Hapkido ở Việt nam), Gs Vũ Ðình Lục (dạy Toán Võ bị Ðà lạt), Gs Bùi Duy Tâm (Khoa trưởng Y khoa Minh Ðức), Thống đốc Ngân hàng Quốc gia Việt nam Lê Quang Uyển, hoạ sĩ Trịnh Cung Nguyễn văn Tiến, Phan Hải cháu ruột của Phan Mạch (Chủ nhiệm văn phòng Thủ tướng Phạm văn Ðồng) và người bạn thân của tôi là giáo sư Phan Ðình Hoài (Hoài là cháu ruột của ba ông lớn: Lê Ðức Thọ Phan Ðình Khải, Mai Chí Thọ Phan Ðình Ðống và Ðinh Ðức Thiện Phan Ðình Dinh).
Mấy tháng đầu trong tù, chúng tôi chỉ lo đào giếng, cắt tranh lợp nhà, xây cất hội trường và lao động trồng rau xanh. Dự tính đi học 10 ngày rồi về, mà chẳng thấy học hành gì cả.
Một buổi chiều, sau khi cơm nước xong, giáo sư Bùi Duy Tâm rủ tôi đi dạo như thường lệ. Chúng tôi đi giữa các vườn rau xanh. Khi chỉ có hai đứa, Giáo sư Tâm khẽ nói:
— Moa sẽ về trong một hay hai tuần nữa, moa có vài lời khuyên toa: Thứ nhất, hãy tập nhịn ăn. Trưóc kia ăn ba bát cơm thì nay tập ăn hai bát hoặc ít hơn, bên ngoài người dân cả nước còn đói, huống chi bọn tù như mình.
Thứ hai, hãy tập nhịn nói, vì trong tù đầy rẫy bọn ăn-ten. Càng nói nhiều càng mang hoạ vào thân.
Thứ ba, toa hãy ráng giữ gìn sức khoẻ, giữ vững tinh thần, chờ ngày về với gia đình. Có thể toa sẽ phải học tập trong hai, ba năm hay lâu hơn nữa. Hãy giữ vệ sinh để tránh bệnh tật. Ở đây mắc bệnh thì chỉ có chết.
Tôi ngạc nhiên về những thông báo của anh, làm sao anh biết anh sẽ về, làm sao anh biết tôi sẽ học tập trong vài ba năm?
Giáo sư Tâm cho tôi biết trước ngày mất miền Nam, anh có làm một dự án xin nước Pháp tài trợ và trang bị một phòng thí nghiệm y khoa, một thư viện cho Ðại học Minh Ðức và Pháp đã chấp thuận. Bây giờ “Cách mạng” cần anh về để làm thủ tục nhận lãnh các quà tặng này. Giáo sư Tâm cũng cho biết trong gia đình anh có một người thân làm lớn trong chính quyền mới, người này nói cho anh biết chính sách và thời gian cải tạo “ngụy quân ngụy quyền” và cũng chính người thân này đã “đứng tên” giùm nhà cửa, xe ô tô của anh trước khi anh đi trình diện học tập.
Quả thật, đúng hai tuần sau, Giáo sư Tâm xách hành trang cá nhân lên trình diện Tiểu đoàn. Anh chỉ kịp dúi cho tôi một bao thuốc Tây gồm thuốc cảm, thuốc ho và kiết lỵ là những thứ thuốc tối cần cho người tù cải tạo.
Ba năm sau, tôi được tạm tha trở về thành phố mang tên Hồ tặc. Tôi gặp lại Giáo sư Tâm đi dạy Ðại học Nha Y Dược. Anh
mặc áo sơ mi trắng, bỏ bên ngoài chiếc quần tây màu cứt ngựa. Anh cỡi
xe đạp đến trường, vai mang xắc-cốt, trông không khác gì một anh Cán Ngố
miền Bắc xã hội chủ nghĩa.
Mấy năm sau, khi đã định cư ở Úc, tôi nghe nhiều tin giật gân về Giáo sư Tâm. Anh đã định cư ở Hoa kỳ. Anh leo lên núi Mont Blanc cao hơn 4800 mét, anh là người Việt nam đầu tiên lên Bắc cực (có giấy chứng nhận của Cơ quan Quản lý Bắc cực). Anh ra vào Việt nam nhiều lần để môi giới bán giúp Việt nam kho đạn Long Bình. Rồi Giáo sư Tâm đi biển Ðồ Sơn chơi với nữ văn sĩ Dương Thu Hương và bà Hương đã thu băng những lời “hàn huyên” của ông Tâm. Chính nhờ những cuồn băng này mà bà Dương Thu Hương không bị CS Việt nam “thủ tiêu”.
Ðến đây tôi xin mời độc giả xem trích đoạn bài văn do chính bà Dương Thu Hương viết:
“Trời đã giúp tôi thành công. Trong chuyến đi chơi Sông Ðà với các ông Bùi Duy Tâm và Bùi Duy Tuấn, tôi đã mất 3 cuốn băng ghi toàn những chuyện ba hoa, hươu vượn. Nhưng vào đoạn chót của cuốn băng thứ 4 ông Tâm đã thú nhận: “Anh đã cho Dương Thông rất nhiều tiền.” (Dương Thông là Trung tướng Công an).
Sau chuyến đi đó chừng vài ngày, họ bắt tôi. Trong thời gian ấy tôi đã kịp sao băng ghi âm ra vài bản, gửi ra 3 nước: Pháp, Tiệp và Mỹ.
Do sự can thiệp của chính phủ Pháp, đặc biệt là bà Daniel Mitterand và phong trào nhân quyền thế giới, ngày 20/11 họ buộc phải thả tôi ra, sau gần 8 tháng giam giữ không xét xử. Lúc đó ông Bùi Thiện Ngộ là Bộ trưởng Bộ Nội vụ. Ông Ngộ cử Thiếu tá Sơn tới gặp tôi :
— Theo đúng pháp luật thì chị có quyền kiện Nhà nước. Nhưng Bộ trưởng muốn tìm một khả năng mềm dẻo hơn có lợi cho cả 2 bên.
Tôi cười. Tôi hiểu cái sự kiện tụng ở xứ sở này ra sao. Tôi yêu cầu cuộc thanh toán với Dương Thông. Bộ Nội vụ chấp thuận.
Vào mùa Xuân năm 1992, đại diện của Bộ Nội vụ là ông Bùi Quốc Huy (tức Năm Huy) – Tổng Cục trưởng Tổng Cục An ninh, tiếp tôi có sự tham gia của Ðại tá Nguyễn Công Nhuận, người ký lệnh bắt và phụ trách nhóm người tra hỏi tôi trong nhà giam. Trong cuộc gặp này, tôi nói :
— Tôi biết tôi đang chơi trò trứng chọi đá. Bởi thế, lúc nào tôi cũng chuẩn bị cho cái chết của tôi. Tuy nhiên, tôi lại không ưa chết một mình. Nên tôi cũng trù liệu để sau cái chết của tôi, ít nhất cũng phải có dăm bảy đứa khác phải chết theo để tiếp tục chiến đấu dưới âm phủ, nếu không dưới đó rất buồn. Tôi có vũ khí của tôi. Trong tay tôi có 2 cuộn băng ghi âm. Cuộn thứ nhất liên quan tới một trong những kẻ tạo dựng ra Nhà nướcCSVN này, sư tổ của những người như ông. Nó tố cáo nhân cách một trong các bậc lương đống của triều đình chỉ là loài đểu giả, tâm tính hiểm ác, vô luân. Cuộn thứ 2, chắc ông cũng đoán được, ghi lại cuộc nói chuyện của ông Bùi Duy Tâm với tôi, trong đó ông Tâm khẳng định là đã cho ông Dương Thông rất nhiều tiền. Ðấy hẳn là món thù lao cho việc ông Dương Thông đã 2 lần cứu ông Tâm ra khỏi trại giam, thêm nữa, đón rước ông Tâm đi tới tất cả những lầu cao thềm rộng từ dinh cơ bà Nguyễn Thị Ðịnh tới Bộ Tổng Tham mưu, Bộ Quốc phòng, từ nhà riêng các vị chóp bu Nhà nước xuống tới đám quan chức kề cận, để bàn định những đại sự như bán kho vũ khí Long Bình, bán dầu thô và những nguyên liệu khác… Như vậy tôi có trong tay bằng chứng về người tiền nhiệm của ông, gương mặt tiêu biểu cho quyền lực của chế độ này.
Hai băng ghi âm đó đã được chuyển tới 3 nước: Pháp, Tiệp, Mỹ. Nếu các ông đủ lực xin cứ việc truy tìm. Nhưng tôi không tin điều ấy. Các ông không có tiền. Nhân viên sứ quán Việt Nam ở nước ngoài đơn thuần là bọn buôn lậu, quay cuồng trong cơn lốc cóp nhặt đô la. Ở nước ngoài, các ông bất lực. Còn ở đây, các ông có thể tổ chức tai nạn xe máy để kẹp chết tôi, có thể đầu độc tôi, có thể làm bất cứ một điều gì khác nữa nhưng vào thời điểm tôi chết, chắc chắn phải có kẻ đồng hành. Không tức thời, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ có. Và thêm nữa, những người thân của tôi ngoài biên giới sẽ lần lượt công bố các cuốn băng kia.
Cả 2 người đàn ông lặng thinh rồi một người mở chai nước, một người mời tôi ăn nho . Họ hỏi tôi về sức khoẻ, con cái, nhà cửa … làm như là một cuộc tán gẫu giữa mấy người hàng xóm. Tuy nhiên, tôi chẳng phải là một đứa bé nên tôi hiểu cái thái độ người thường gọi là “đánh trống lảng” ấy . Bất cứ kẻ đạo đức giả nào cũng sợ sự thật. Tất thảy mọi quốc gia, mọi thể chế đều có bọn đạo đức giả. Nhưng chắc chắn, không ở đâu con người buộc phải trở thành đạo đức giả như ở đây, một xứ sở mang xiềng xích của 2 thể chế: Phong kiến và CS.
Trước khi về, tôi nói thêm :
— Xin nhắc lại rằng, tôi đứng trước guồng máy của các ông chỉ là trứng chọi đá. Nhưng vì đã dấn thân vào cuộc chơi này, tôi bắt buộc phải học lấy vài món nghề của các ông. Vậy, các ông theo rõi tôi, tôi cũng theo rõi lại các ông. Tôi biết ông (Năm Huy) thường uống rượu ở đâu, chơi gái ở đâu. Trong hội Quý Mùi (những người sinh năm 1943) ông vẫn tụ họp với những ai và đem theo loại rượu nào. Thành thực mà nói, trên phương diện này, đôi khi trứng còn mạnh hơn đá. Các ông rất nhiều tiền, các ông thèm khát sống, thèm uống rượu Tây, thèm chơi gái, thèm xây nhà lầu … Tôi là kẻ phá sản, tôi không uống rượu, không chơi điếm, tôi có thứ sức mạnh mà sư tổ của các ông thường vẫn gọi “sức mạnh của giai cấp vô sản”. Riêng về luận điểm này, tôi thấy Mác đúng. Bởi vì, nói một cách sòng phẳng, với tất cả những thèm muốn ấy các ông sợ chết hơn tôi.
Ngưng trích.
Ðọc đoạn văn trên của bà Dương thu Hương, tôi quả thật rất nể Giáo sư Tâm. Từ một người tù cải tạo, anh giao du với Bộ Trưởng Công an VC. Anh dùng đô-la Mỹ để mua chuộc và lèo lái cái đám lãnh tụ Bắc Bộ phủ vào quỹ đạo của anh.
Cũng
may nhờ cơ duyên gặp gỡ anh, mà bà Dương thu Hương đã có được những
cuộn băng ghi âm quý giá. Những cuộn băng này đã giúp bà Hương tránh
được cái chết (vì tai nạn giao thông như bà Nông thị Xuân, vợ tên Hồ) và được định cư tại Pháp quốc.
Ngày xưa trong tù, Giáo sư Tâm khuyên tôi ba điều: “Nhịn ăn, nhịn nói và giữ gìn sức khoẻ.” Ngày nay, tôi chỉ dám nhắc nhở ông Tâm một điều:
“Tên anh là Duy Tâm, xin anh hãy cẩn trọng khi giao du với những con người Duy Vật”.
Nguyễn Ðồng Danh
o O o
Báo Thời Luận, ở Cali, phỏng vấn Bác sĩ Bùi Duy Tâm, Cựu Khoa Trưởng Ðại Học Y Khoa Huế
Thời Luận Hỏi: Mấy hôm nay, Bác sĩ có nghe những gì nói về ông không ? Ông nghĩ sao về những lời chỉ trích, phê phán, cũng có thể gọi là chửi bới nữa ?
Bùi Duy Tâm Ðáp: Tôi đã phải trả một giá rất đắt bằng mạng sống của mình và gia đình để vượt biển đến nước này tìm TỰ DO. Tôi phải sống tự do, làm cái gì tôi cho là phải trong pháp luật của nước Hoa Kỳ dù điều đó không làm vừa lòng một số người. Khen Chê là những bài học miễn phí nên tôi vẫn lắng nghe để sửa mình. Khen Chê là quyền của mọi người nhưng đã đánh giá chính cái trình độ,cái tư cách của người khen chê trước cái việc được khen hay bị chê.
Hỏi: Hình như có một số học trò cũ của bác sĩ phản đối cuộc viếng thăm này với lời lẽ bất kính bất nhã. Bác sĩ nghĩ sao?
Ðáp: Ngày xưa các ông ấy là học trò, tôi là Hiệu Trưởng. Khi tốt nghiệp xong, các ông ấy là đồng nghiệp của tôi. Bây giờ các ông ây giỏi dang rồi đáng bậc thày tôi thì các ông ấy mắng chửi sao thì tôi chịu vậy. Bỗng chạnh nhớ đến chuyện bên Tàu: Chu ân Lai đại diện cho phe Cộng đi phó hội với Tưởng giới Thạch. Một điều hai điều Chu Ân Lai đều chắp tay thưa “Thày Hiệu Trưởng” vì Tưởng giới Thạch là Hiệu trưởng lúc Chu Ân Lai còn là sinh viên trường Võ Bị Hoàng Phố. Sau này khi Lâm Bưu trở thành nhân vật số 2 sau Mao Trạch Ðông, lúc đến gặp Tưởng để điều đình về việc quân, suốt buổi họp Lâm Bưu chắp tay đứng trong khi Tưởng vẫn ngồi để giữ lễ Thày Trò.. Nhưng thôi,đó là chuyện bên Tàu.
Hỏi: Xin được hỏi cho rõ câu chuyện: Bác sĩ có tiếp phái đoàn cộng sản Việt Nam do ông Phó Thủ tướng dẫn đầu. Ðó là do Bác sĩ mời hay họ đề nghị ?
Ðáp: Khi Tòa Tổng Lãnh Sự VNXHCN ngỏ ý đưa phái đoàn Phó Thủ Tướng tới thăm tôi, gia đình và bạn hữu.. Tôi đã nhắc nhở họ: “Tôi không thích Cộng sản, tôi đã đi tù Cộng sản 2 lần, đã vượt biên và đã viết nhiều bài chống Cộng sản đăng báo.” Họ nói: “Chúng tôi biết hết nhưng Nhà nước CSVN muốn tỏ lòng trân trọng với một Nhà Văn Hóa lớn”. Họ nói như thế nếu tôi còn từ chối thì tôi là người thiếu văn hóa sao..
Hỏi: Họ không đề nghị mời Bác sĩ lên tòa Tổng Lãnh sự của họ, hay tới tòa Thị chính San Francisco, nơi họ tổ chức hội thảo, như một số Việt kiều khác ?
Ðáp: Họ đến nhà tôi. Ông Phó Thủ Tướng và đoàn gồm nhiều bộ trưởng, thứ trưởng, tổng lãnh sự tới nhà tôi cũng như trước đây Thủ Tướng Võ Văn Kiệt sang Pháp tới thăm giáo sư Hoàng Xuân Hãn.
Hỏi: Bác sĩ nhận tiếp họ tại nhà riêng của Bác sĩ, có còn lý do nào không ?
Ðáp: Hồi Mẹ tôi mất, anh chị em trong nhà tranh luận với nhau có cho người yêu của em gái chúng tôi để tang không. Tôi lấy quyền Anh Cả quát lên: “Thằng ăn mày ngoài đường xin để tang Mẹ tao, tao cũng lấy làm hân hạnh huống chi nó sắp lấy em mình”. Nếu tôi đi đạo Phật mà Ðức Giáo Hoàng muốn đến thăm tôi thì tôi còn hân hạnh hơn là được Ðức Ðạt Lai Lạt Ma tới thăm.
Hỏi: Bác sĩ bị Cộng sản bỏ tù 2 lần mà bác sĩ chưa quên cái hận thù đó sao?
Ðáp: Hai bên đánh nhau, mình thua thì bị đi tù hồi tháng Tư, 1975. Sau này (1991) họ cho về để thăm thân nhân lại mưu mô phá họ thì họ bỏ tù là phải rồi chứ còn oán hận nỗi gì.
Hỏi: Họ có cho biết mục đích tới gặp Bác sĩ để làm gì không?
Ðáp: Tôi và gia đình tôi làm văn hóa. Cái nhà của tôi cứ như cái Viện Bảo tàng Văn hóa VN, đủ cả Trống Ðồng, Chiêng Cồng, Ðàn Ðá, Mai Lan Cúc Trúc, Ðàn Tây Ðàn Ta, Tác Phẩm Nghệ Thuật Ðông Tây Kim Cổ Ðạo Ðời, Sách Cộng Sản, Sách Chống Cộng, đọc tuốt. Cái gì hay thì nuốt, cái gì dở thì nhả ra. Không kỳ thị, không thành kiến và nhất là không phải giữ cái LẬP TRƯỜNG áp đặt nào hết. Tôi không sợ ai hết đâu nhé. Các ông ấy đến để xem cái Văn Hóa của nhà tôi, để nghe các con cháu tôi biểu diễn đàn Tây, đàn Ta và tôi chính là đạo diễn cái SHOW văn hóa hôm đó.
Hỏi: Khi Bác sĩ nhận tiếp họ tại nhà, Bác sĩ đã làm gì và đã nói gì?
Ðáp: Bất cứ khi nào tôi gặp người Việt Nam bên này hay bên kia, tôi đều cố nói cho họ hiểu rằng chỉ khi nào cả hai bên đều mặc cái áo của ông bà cha mẹ ta thì mới đoàn kết với nhau được còn nếu chừng nào cứ mặc cái áo của ông Tây, ông Tàu ủy nhiệm thì còn đánh nhau hoài.Và chia rẽ là chết, không chết ngay bây giờ thì cũng sẽ chết thôi.
Hỏi: Bác sĩ mặc áo dài khăn đóng khi tiếp họ là cố ý mặc cái áo của ông cha ?
Ðáp: Ðấy, vì cớ vừa nói xong. Tôi mặc quốc phục hơn một nửa thế kỷ nay rồi, từ khi làm Khoa trưởng Ðại Học Y Khoa Huế đề dạy các trò của tôi. Chẳng nhẽ sau này để người ngoài nó dạy cho à. Như bọn APEC đến nước mình họp nó bắt cả làng phải mặc quốc phục VN.. Tôi mà không mặc quốc phục thì nói suông cái Tinh Thần VN ai nghe nhỉ !
Hỏi: Nếu tiện, xin Bác sĩ cho biết diễn tiến của buổi Bác sĩ đón họ tại tư gia.
Ðáp: Có gì mà không tiện. Thoạt đầu đứng chắp tay chào nhau. Tôi chắp tay trước thì mọi người cả Tây lẫn Ta cũng chắp tay theo. Ðưa đoàn đi thăm nhà Văn Hóa, vườn Văn Hóa, nghe các cháu tôi chơi nhạc Ðông và Tây và nói câu chuyện Văn Hóa Xã Hội Lịch Sử với nhau. Ðề cập tới cả Hoàng Sa, Trường Sa, thác Bản giốc, Tự Do Dân Chủ. Con nít cũng được tham gia nói chuyện người lớn.Vui lắm!
Hỏi: Bác sĩ vừa nói, “con nít cũng được tham gia nói chuyện với người lớn, vui lắm”. Bác sĩ nghĩ sao mà mang con nít ra nói chuyện với những ông khách có bề thế tới nhà mình ? Vậy “con nít” là ai, bao nhiêu tuổi, và nói những chuyện gì?
Ðáp: Con nít là các cháu nội ngoại của tôi từ 11 đến 26 tuổi. Trước khi các cháu biểu diễn âm nhạc thì ông cháu tôi có một màn biểu diễn “Ðố vui để học” để khoe với khách các kiến thức văn hóa lịch sử mà tôi dạy chúng hàng cuối tuần. Ðại khái tôi hỏi chúng: “Các con có hãnh diện làm người VN không?” Các cháu trả lời :”Chúng con rất hãnh diện vì người VN là con Rồng cháu Tiên. Cháu Tiên, là trong thời bình người VN hiền lành, lễ phép, đẹp đẽ như Tiên. Nhưng nếu ai xâm lăng, ăn hiếp mình thì nổi giận vùng dậy oai hùng như Rồng.”
Hỏi: Thế hiện giờ có ai lấn áp, ăn hiếp mình không”.
Ðáp: Tàu đương chiếm cứ Hoàng Sa và Trường Sa của mình..”
Hỏi: Thế bây giờ mình phải làm sao?”
Ðáp: Mình phải giữ đất giữ biển.
Hỏi: “Thế nước yếu lấy gì mà chiến chinh”. Chúng đồng thanh: “Hy Sinh, Hy Sinh”. Tôi xoa đầu các cháu, khen ngoan và hỏi câu chót: “Bây giờ các con là công dân Hoa Kỳ, các con có thích không”.
Ðáp: “Chúng con thích vì Hoa Kỳ có TỰ DO và DÂN CHỦ”. Rồi chuyển ngay qua phần biểu diễn âm nhạc cho không khí đỡ căng thẳng. Ðã nói là ông cháu tôi làm Show mà chứ đâu dám mang con nít ra nói chuyện với các ông lớn.
Hỏi: Bác sĩ vừa nói “có đề cập tới cả Hoàng Sa Trường Sa, thác Bản Giốc, Tự do Dân chủ”. Tôi nghĩ, hẳn là những “món” này phải do Bác sĩ đề cập. Vậy phản ứng của họ thế nào ?
Ðáp : Tôi không hỏi câu nào hết. Khách đến nhà thăm mình chứ đâu phải buổi họp báo. Tuy nhiên ông Phó Thủ Tướng cũng ôn tồn giảng giải dài dòng cho con bé 13 tuổi và quan khách Việt Mỹ (có người của đoàn thông dịch) rằng: “Thác Bản Giốc chia đôi như vậy là có lợi cho mình (?) còn tại vùng Trường Sa, ta được thêm 23 hòn đảo ngầm dưới mặt biển như vậy coi như một thắng lợi (?)…”.
Tôi là chủ nhà nên luôn giữ buổi viếng thăm được thật hòa nhã lễ độ đúng gia phong văn hóa Việt Nam. Sau đó Tòa Tổng Lãnh Sự nói lại cho biết cụ Phó Thủ Tướng rất ngạc nhiên, hài lòng và khen tôi biết dạy dỗ con cháu hơn nhiều gia đình tại VN.
Hỏi: Họ có đề nghị với Bác sĩ điều gì không ? Nếu có thì Bác sĩ có nhận lời không ?
Ðáp: Ông Phó Thủ Tướng (thỉnh thoảng tôi gọi là Ngài vì họ đề trên giấy là His Excellency, lễ phép một tí có mất gì đâu) đề nghị: “Chuyện buồn xin để thành bùn, chuyện vui xin giữ trong lòng cho vui”. Tôi trả lời ngay: “Các ngài cứ dang tay ra trước, tôi sẽ đón nhận”. Phó Thủ Tướng rất lịch sự tặng quà lưu niệm cho tôi. Mọi người vỗ tay hoan hỷ ra về.
Hỏi: Bác sĩ có đề nghị với họ điều gì không ?
Ðáp: Tôi là công dân Mỹ chẳng cần gì ở Việt Nam cả mà đề nghị.
Hỏi: Trong số hình chụp buổi tiếp đón phái đoàn cộng sản, tôi thấy Bác sĩ có cầm giấy để đọc. Vậy Bác sĩ nói gì ?
Ðáp: Tôi nói rất ngắn gọn có những câu như sau: “Cuộc chiến dài 30 năm vừa qua mà chiến tuyến hết sức phức tạp đan xen lẫn lộn lý tưởng chống ngọai xâm giành độc lập, chống nô lệ đòi tự do, chống độc tài đòi dân chủ. Bao oan khiên xảy ra giữa con người với con người, giữa đồng bào với nhau, có khi ngay trong gia đình ruột thịt: cha con anh em đối mặt nhau, đối họng súng trên bãi chiến trường. Sau cuộc chiến đáng nhẽ toàn dân VN phải được vui mừng vì đất nước đã thống nhất nhưng lòng người lại thêm phân hóa vì tù đầy cải tạo, mất tài sản nghề nghiệp bởi kỳ thị lý lịch. Những oan khiên giết nhau trong chiến tranh chưa phai mầu thì lại tiếp nối những oan khiên hậu chiến: hành hạ nhau, phá nhau, chửi nhau để đáng nhẽ là tiếng hoan hô vui mừng lại là tiếng hò la đả đảo.
Hôm nay một sự kiện rất đặc biệt hiếm xảy ra trên thế giới ở VN cũng như ngay trên đất Hoa Kỳ là một đoàn đại biểu cao cấp Nhà nước VN gồm Phó Thủ Tướng, ủy viên Bộ Chính Trị, các Thứ Bộ Trưởng, Tổng Lãnh Sự chiếu cố tới thăm một lão già thường dân đã từng đứng bên kia chiến tuyến, đã từng là đối tượng của Nhà nước. Nhà nước ở thế thượng phong đã dang tay ra trước lẽ nào tôi không đón nhận và xin thưa lại vài lời: ngày xưa khi Ðức Trần Hưng Ðạo đến tuổi 70 lâm bệnh gần mất, vua nhà Trần đến thăm hỏi vị lão thần kế sách trị nước và giữ nước. Ðức Trần Hưng Ðạo tâu rằng: “Kế sách trị nước và giữ nước cốt ở chỗ AN DÂN, lòng dân được AN, vua tôi một lòng, bệ hạ còn lo gì nữa,còn sợ ai nữa”.
Mong rằng những việc sửa đổi, những cử chỉ hòa hợp sẽ thay thế tiếng hò la đả đảo bằng tiếng hoan hô đón mừng. Gia đình bạn hữu chúng tôi xin quý ngài nhận nơi đây lòng trân trọng.”
Trong khi tôi nói, Phó Thủ Tướng đứng lên cạnh tôi chắp tay chăm chú nghe.
Hỏi: Khi bản tin đầu tiên của báo trong nước đưa ra, Bác sĩ phản ứng ngay: “Bản tin đúng 90%”. Thế 10% không đúng nằm ở đâu?
Ðáp: Vâng. Tôi phản ứng ngay là “đúng 90%”. Một bài báo dài 16 dòng có hơn 2 dòng nhắc lại lời nói của tôi mà mất 1.6 dòng không đúng thì bắt đền ai đây. Chưa kể cả một đoạn dài tôi vừa nói trên đâu có được nhắc lại. Mình đã chường mặt ra thì ráng chịu báo chí nào cũng vậy thôi.
Hỏi: Khi nhận tiếp phái đoàn Phó Thủ tướng cộng sản Hà nội tại tư gia, Bác sĩ có lường trước phản ứng của cộng đồng không ? Tại sao Bác sĩ không yêu cầu với họ là không phổ biến buổi gặp gỡ, vì đây không phải là buổi “thăm dân cho biết sự tình” của Nhà nước CS để tuyên truyền, mà muốn buổi họp này có tính riêng tư để cả hai bên nói thẳng nói thật câu chuyện về đất nước?
Ðáp:
Một tuần lễ trước, tòa Tổng Lãnh Sự rất tế nhị hỏi tôi có ngại ngùng gì
không nếu có báo chí truyền hình lại? Tôi chẳng ngại và chẳng sợ gì ai
cả. Cứ việc đến và muốn diễn đạt ra sao cũng được. Người nhạc sĩ viết
một bản nhạc. Thiên hạ muốn hát hay dở, đúng nốt sai nốt thì mình cũng
đành vui thôi vì ít ra cũng có người hát nhạc của mình. Thế mới là NGHỆ
SĨ, nghệ sĩ của cuộc đời. Còn phản ứng của người khác thì ai chơi thì
chơi, không chơi thì đi ra chỗ khác.
Ðến ngay vợ con tôi không muốn chơi với tôi thì tôi chơi một mình. Hôm
đó không có mặt bà vợ tôi, 8 con trai gái dâu rể thì chỉ có 2 đứa đến,
12 cháu nội ngoại thì chỉ có 4 đứa đến. TỰ DO mà. Ðổi cả mạng sống để
lấy TỰ DO thì phải hưởng nó chứ.
Hai vợ chồng Mỹ đi coi football:vợ về phe Cowboy, chồng vỗ tay cho
49er. Tối về vẫn ôm nhau ngủ. Mình là người Mỹ gốc Việt: cái hay thì giữ
lấy, cái dở thì liệng đi. Tôi tiếp các ông ấy vì cái Văn Hóa của tôi
chứ có chuyện chính trị bí mật gì đâu nên cứ quang minh chính đại. Tôi
không thích là thằng HÈN.
Hết bài Phỏng vấn.***
0 comments:
Post a Comment