Đặng Chí Hùng - 2015-10-05
Dịp
rảnh rỗi, tôi được mời đến nhà của một người bạn ăn cơm. Không khí quả
là đông vui của ngày cuối tuần đồng thời là bữa tiệc sum họp gia đình,
bạn bè. Sống ở xứ Người mà có thời gian như vậy là rất quý báu. Ở đây ai
cũng làm, cũng học thật miệt mài, chỉ tranh thủ có 2 ngày cuối tuần gia
đình bạn bè gặp gỡ.
Câu
chuyện đang hào hứng và đầm ấm. Bỗng có mấy người bàn về chuyện đi du
lịch. Hai cặp vợ chồng người bạn kể về chuyến du lịch mà theo họ là “thú
vị” khi bay từ Canada về Trung Cộng rồi đi tàu thủy qua Singapore,
Thailand và Việt Nam. Giá của chuyến đi khá rẻ, khoảng 2000 Canadian
Dollar / người cho chuyến đi trọn gói đó. Tính với mức thu nhập ở Canada
thì đó là khá rẻ. Ai cũng vui, ai cũng cười và chung nhau những ly rượu
thật đậm đà.
Nhưng
ở góc phòng, chỉ có tôi và anh bạn thân lặng lẽ bỏ ra ngoài hút thuốc
lá. Đã lâu rồi tôi không hút thuốc, nhưng hôm đó tôi bỗng nhiên thèm
thuốc trở lại, cái thèm để xua đi nỗi buồn, cái thèm để xóa những ưu tư.
Không ai bảo ai nhưng anh bạn thân và tôi đều hiểu chúng tôi bỏ ra
ngoài vì lý do gì. Chúng tôi không muốn nghe những chuyến đi đó bởi nó
đang góp phần giúp cho Trung Cộng thu được những đồng tiền để tiếp tục
xâm lấn Việt Nam, còn Việt Cộng cũng thu được những đồng tiền để có thể
tiếp tục đàn áp người dân Việt. Hai anh em chúng tôi đều tự hứa với nhau
không trở về Việt Nam khi còn Việt Cộng.
Thật
ra, không phải chỉ những anh em trong bữa tiệc mà chúng tôi dự hôm đó
mới có những chuyến đi về Việt Nam, chuyến đi Trung Cộng tưng bừng. Mà
còn rất, rất nhiều người Việt trên khắp toàn cầu vẫn có những chuyến đi
như vậy. Họ vô tình đã tiếp tay cho giặc và Việt gian tiếp tục đàn áp
những người dân Việt Nam.
Câu
chuyện của những người hải ngoại trở về Việt Nam hoặc đi tới Trung Cộng
chỉ dừng lại ở một câu hỏi. Câu hỏi thật giản đơn mà có lẽ ai cũng biết
nhưng ít người dám trả lời. Câu hỏi đó là : “Tại sao anh có mặt ở đây ?”. “Ở đây” chính là Hải ngoại này, chính là những quốc gia có tự do dân chủ như Canada, Mỹ, Pháp, Đức…
Nói
về những người ở đây thì có nhiều dạng như tị nạn, di dân kinh tế, du
sinh vv…Nhưng tựu chung có hai lý do chính đó là vì chính trị hoặc ra đi
vì kinh tế. Nếu vì lý do chính trị thì rõ ràng là không có lý do gì để
biện hộ cho việc anh quay về Việt Nam ăn chơi, anh đi sang Trung Cộng để
tiêu tiền cả. Đó chính là một sự phản bội chính lý tưởng của mình. Lý
tưởng của người tị nạn chính trị không đội trời chung với cộng sản. Ăn
chơi nơi xứ cộng sản là tiếp tay cho chúng, là bán rẻ lương tâm, là xé
bỏ căn cước tị nạn chính trị. Các vị tị nạn chính trị nghĩ gì khi nhớ
lại lúc phỏng vấn định cư?. 100% các vị trả lời rằng đi vì lý do không
sống được với cộng sản. Vậy thì nay ai về Việt Nam ăn chơi liệu có còn
nhớ đến những gì mình đã khai báo với Cao Ủy tị nạn và Chính quyền các
nước nhận mình?.
Nếu
nói về những ai qua đây vì lý do kinh tế bao gồm di dân kinh tế, du
sinh và tị nạn kinh tế thì cũng cần câu hỏi đó. Vì sao anh đến đây ? Bởi
vì ở Việt Nam kinh tế, giáo dục, y tế là một sự thấp kém nên các vị
phải ra đi tìm chốn tốt hơn. Điều đó là hợp lý. Nhưng rõ ràng như vậy
các vị đã thừa nhận CSVN không hề tốt đẹp gì cả nên khiến các vị phải ra
đi. Nếu ở Việt Nam tốt đẹp, có một nền kinh tế phát triển tốt thì các
vị sẽ chẳng ra đi để phải bắt đầu lại từ đầu với đủ thứ khó khăn như:
ngôn ngữ mới, văn hóa mới và hàng năm mất tiền về thăm gia đình…Như vậy
các vị cũng phải thù ghét cộng sản mới đúng chứ. Vì cộng sản đã không
cho các vị được cuộc sống tốt đẹp trên chính quê hương mình.
Nói
như vậy, nhưng chúng ta cũng thông cảm với một phần nhỏ nào đó phải trở
về Việt Nam thăm cha mẹ, ông bà còn đau yếu hoặc tang gia. Nhưng số đó
rất ít và có thể thông cảm được.
Rõ
ràng dù ra đi với lý do chính trị hay kinh tế thì chúng ta vẫn là người
Việt Nam, chúng ta cần phải nghĩ về cho đất nước và dân tộc chúng ta
còn trong vòng kiềm tỏa của CSVN, cũng như vòng xâm lăng của giặc Tầu.
Chúng ta có ích kỷ không khi chúng ta trở về Việt Nam hoặc đi sang Trung
Cộng để tiêu những đồng tiền như thể tiếp máu cho loài quỷ đàn áp chính
đồng bào mình. Không thiếu gì chốn tươi đẹp để chúng ta đi du lịch, để
chúng ta hưởng thụ. Chúng ta không thể bỏ những đồng tiền ra mà không
suy nghĩ điều đó cho quê hương Việt Nam. Chúng ta không nghĩ đến điều đó
là chúng ta ích kỷ. Một điều quan trọng hơn, xứ sở tự do chúng ta đang
sống dạy cho chúng ta sự yêu thương, sự chia sẻ, không ích kỷ cá nhân và
cả tình yêu thương đất nước, dân tộc. Vậy mà lẽ nào chúng ta quên đi
cội nguồn dân tộc, quên đi những bài học nhân bản nơi xứ tự do để mua
lấy những thú vui rẻ tiền. Điều đó thật đáng buồn !
Thưa các quý vị !
Không
ai có quyền chỉ trích ai, quyền đi đâu, làm gì và tiêu tiền ở đâu chính
là quyền của các bạn. Nhưng xin các bạn hãy luôn nhớ chỉ một câu “Tại
sao các bạn ở đây, ở xứ này ? “ để thấy rõ lý do mình có là phía đối lập
của CSVN hay không. Và các bạn cũng cần đắn đo suy nghĩ xem những gì
mình đang làm có tiếp tay cho CSVN, Trung Cộng đàn áp quê hương chúng ta
hay không. Nghĩ đến những điều đó bằng tấm lòng dân tộc, chắc chắc
chúng ta sẽ có câu trả lời đúng cho riêng mình.
Không
có đâu bằng quê hương mình, điều đó ai cũng hiểu. Tôi biết rằng tất cả
đồng bào dù ra đi với lý do gì cũng hết lòng yêu quê hương mình. Chỉ cần
các bạn nghĩ đến quê hương theo cách thật rõ ràng, không tiếp tay cho
Trung Cộng xâm lấn, không tiếp tay cho bạo quyền đàn áp thì sẽ tốt hơn
cho dân tộc Việt Nam. Yêu quê hương bằng cách lo cho những người còn ở
lại chính là một điều đáng làm. Nhưng lo bằng cách nào cho đúng đắn ?.Đó
chính là vấn đề cũng cần phải bàn đến.
Theo
ước tính, năm 2015 sẽ có 15 tỷ USD tiền từ nước ngoài chuyển về Việt
Nam. Đó là một nguồn tiếp máu vô giá cho CSVN vì đã từ lâu CSVN dựa vào
những đồng ngoại tệ để tiếp tục nuôi dưỡng quân đội và công an đàn áp
người dân chúng ta. Nếu chúng ta không tiếp máu bằng những đồng ngoại
tệ, những chuyến ăn chơi tốn kém của chính chúng ta thì chắc chắn chế độ
độc tài CSVN sẽ phải sụp đổ trong tương lai rất gần bởi vì lý do kinh
tế.
Vì
một số bất đắc dĩ vẫn còn cha mẹ già tại Việt Nam, việc gửi tiền là
không thể tránh khỏi. Nhưng tất cả bà con hãy giảm xuống tới mức có thể.
Hãy thôi những chuyến đi chơi về Việt nam, sang Trung Cộng thì điều đó
thật tốt cho công cuộc tự do dân chủ cho Việt Nam.
Trở
lại bữa tiệc, hai anh em chúng tôi không còn vui nữa vì chúng tôi cảm
giác có những cái gai đâm vào tim chúng tôi. Những trái tim đang đau đáu
về quê hương Việt Nam đang rỉ máu. Cái gai đó đến từ chính những người
bạn của chúng tôi, họ đã vô tình tiếp máu cho giặc Tàu và cả giặc cộng
tiếp tục đàn áp dân tộc của chúng tôi. Biết rằng họ chỉ vô tình, nhưng
có lẽ đó là nỗi đau mà tôi thấm thía lý do vì sao hơn 40 năm qua chúng
ta chưa lật đổ được chế độ cộng sản tại Việt Nam.
Một,
chỉ một câu hỏi cứ lan man và bay bổng trong đầu tôi “Vì sao chúng ta ở
đây?”. Câu hỏi đó là giành cho tất cả chúng ta, những người mang căn
cước tị nạn cộng sản, những người ra đi vì cuộc sống khó khăn tại Việt
Nam. Câu hỏi đó không giành cho riêng ai cả. Tất cả chúng ta, những ai
có măt “ở đây” đều có chung câu hỏi đó.
Đêm đất Khách ta hướng về đất Mẹ
Lòng nghẹn ngào hai tiếng “Quê Hương”
Ta tự hỏi làm gì cho Dân Tộc ?
Không đắm chìm trong nô lệ ngàn năm.
Xin hãy sống cuộc đời cho Đất Nước
Cho những người xa tận phía trời Nam
Còn nhịp thở, ta xin đừng vô cảm
Đất Mẹ hiền sẽ chẳng thể nào quên.
Lòng nghẹn ngào hai tiếng “Quê Hương”
Ta tự hỏi làm gì cho Dân Tộc ?
Không đắm chìm trong nô lệ ngàn năm.
Xin hãy sống cuộc đời cho Đất Nước
Cho những người xa tận phía trời Nam
Còn nhịp thở, ta xin đừng vô cảm
Đất Mẹ hiền sẽ chẳng thể nào quên.
Đặng Chí Hùng
18/09/2015
18/09/2015
0 comments:
Post a Comment