Vũ Cao Đàm
Giới thiệu vài dòng tiểu sử của GS. Vũ Cao Đàm:
“… Gần hết cuộc đời, tôi đã nuôi trong lòng tình hữu nghị cao cả với
đất nước quê hương của Đức Tổ họ Vũ của tôi. Tôi có lai lịch là người
gốc Trung Hoa. Đức Tổ khai sinh ra dòng họ Vũ của tôi là một người thuộc
dòng họ Vũ xã Long Khê, huyện Phúc Điền, tỉnh Phúc Kiến, bên Trung Hoa.
Đức Tổ của tôi là Vũ Hồn, được Vua Đường Vũ Tông cử làm An Nam Đô hộ
sứ cai trị xứ An Nam trong khoảng thời gian 841-843 theo Tây lịch. Nhưng
rồi vì thất sủng với Nhà Đường, Vũ Hồn đã về sống ẩn dật với người vợ
An Nam ở làng Mộ Trạch, huyện Đường An, nay thuộc tỉnh tỉnh Hải Dương
sinh cơ lập nghiệp, dựng nên dòng họ Vũ ở Việt Nam ngày nay.
Tôi nuôi những tình cảm ấm áp với người Trung Hoa từ cuối những năm
1930, khi tôi mới 3-4 tuổi, ở một vùng quê rất xa thành phố. Đó là châu
Dực Yên thuộc tỉnh Hải Ninh ngày xưa, mà hôm nay vẫn còn giữ nếp sống
bằng lặng, yên bình, ngay sát thành phố Móng Cái, ở đó, vẫn còn dấu ấn
của hàng xóm là những người Hoa chất phác, đôn hậu, tắt lửa tối đèn cùng
gia đình chúng tôi chia sẻ từng bát cháo hoa ăn với chao và trứng
muối…”
Lướt nhanh trên mạng những ngày này, chúng ta luôn tìm được nhiều thông tin đắt giá:
Thương lái Trung Quốc (dân thường nói ngắn gọn, là bọn Tàu) về các
chợ nông thôn Việt Nam thu mua móng trâu với giá rất cao, thậm chí những
cái móng từ 4 chân của một con trâu được bọn Tàu mua với giá hơn hẳn
một con trâu. Thế là nông dân Việt Nam và bọn “trâu tặc” ra sức chặt
móng trâu đem bán… vẫn còn lãi một con trâu thịt mang bán ở chợ. Chỉ một
thời gian rất ngắn, bọn chúng đã triệt phá tan hoang sức kéo của nông
dân nghèo Việt Nam . Tiếp đó, dân loan tin cho nhau, hàng lũ lái trâu từ
bên Tàu tràn qua biên giới để “tiếp thị” bán trâu. Trong cái lũ thương
lái mới này còn có cả kẻ tiếp thị bán trâu sắt (máy kéo). Dân tình vỡ
lẽ: Thì ra chúng thu mua móng trâu là vì như thế!
Ở một nơi khác, thương lái Tàu đi các chợ thu mua rễ hồi, thế là
những bọn “hồi tặc” mở chiến dịch triệt phá rừng hồi, một dược liệu quý
hiếm của Việt Nam; chúng mua râu ngô non, xúi giục nông dân triệt phá
nương ngô mang bán, đánh vào trúng cái dạ dày của những người mà bọn Tàu
gọi là “đồng chí tốt” Việt Nam; chúng thu mua mèo nhằm triệt phá một
nguồn trừ chuột cắn lúa; rồi chúng mua ốc bươu vàng, xúi giục nông dân
nuôi ốc bươu vàng tràn ngập đồng ruộng phá hoại mùa màng, tấn công vào
chiến lược an ninh lương thực của quốc gia “láng giềng tốt” Việt Nam.
Hàng tốp thương lái Tàu xuất hiện từ Hà Giang cho đến Lâm Đồng để thu
mua chè vàng, là thứ chè chặt thô phơi tái, không cần chế biến. Thương
lái Tàu mua chè vàng với giá rất cao, kích thích nông dân chặt trụi đồi
chè mang bán. Thế là thương lái Tàu đã triệt hạ vùng nguyên liệu cho các
nhà máy chè Việt Nam . Không còn con đường nào khác, các doanh nghiệp
chè Việt Nam phải sang mua chè nguyên liệu từ Trung Quốc. Đến khi nông
dân Việt Nam cần trồng lại đồi chè, thì các “đồng chí tốt” từ bên kia
biên giới, vì tình quốc tế vô sản lại lọ mọ xuất hiện, “giúp” mua giống
chè từ Trung Quốc chở qua cho nông dân Việt Nam.
Thâm độc hơn, chúng mở chiến dịch thu mua dây đồng vụn với giá cao
“trên trời”, đẩy từng đoàn “đồng tặc” lùng sục chặt trộm dây đồng từ các
đường điện cao thế, băm nát mạng lưới điện quốc gia của nước “láng
giềng tốt” để nước này đốt đèn dầu đi theo họ “hướng tới tương lai”. Có
nơi, bọn “đồng tặc” lẻn vào kho ăn cắp từng cuộn dây đồng mới “coong”
mang bán, thì “các đồng chí tốt” lên mặt đạo đức: “Ấy chết, cái ngộ
không mua cái cuộn dây tôồng ăn cắp tài sản xã hội chủ nghĩa của các
tôồng chí tâu lố!” (Chúng tôi không mua cái cuộn dây đồng ăn cắp tài sản
xã hội chủ nghĩa của các đồng chí đâu nhé).
Cho đến khi bọn thương lái Tàu đi thu mua cáp quang phế liệu, thì các
nhà đương cục của chúng ta mới được phen ngớ ra, không hiểu bọn chúng
mua cái “của nợ” này để làm gì. Vì mua dây đồng thì còn có thể hiểu là
chúng lấy nguyên liệu, nhưng cáp quang thì thật không thể hiểu được
chúng mua để làm gì? Đến khi dân nghèo lặn xuống biển chặt phá mạng cáp
quang viễn thông, thì mới “ngã ngửa” ra, là chúng đang phá hoại con
đường huyết mạch thông tin của Việt Nam… Chắc là các “đồng chí Việt Nam”
nghĩ mãi không biết xử thế nào với những người “đồng chí tốt” bên nước
vô sản Trung Hoa, đành phải đưa ra tòa vài thằng dân nghèo “trót dại”
lặn xuống biển chặt trộm cáp quang.
“Láng giềng tốt” giúp… xây dựng các công trình thủy lợi
Sau 1954, Việt Nam được Trung Quốc giúp xây dựng nhiều công trình
thủy lợi. Tôi đã tiến hành một cuộc phỏng vấn với Giáo sư TTA, Viện
trưởng một viện nghiên cứu thủy lợi ở Hà Nội về sự giúp đỡ thủy lợi của
người “đồng chí tốt”, vị Giáo sư kéo tôi vào phòng làm việc và cho xem
một video clip quay suốt dọc dòng sông biên giới Việt – Trung.
Trời ơi, chúng ta không thể tưởng tượng được, người “đồng chí tốt” đã
làm những trò gì đâu! Các “đồng chí” xây 120 cái kè chắn chéo dòng nước
trên các dòng sông biên giới, tạo những luồng nước xoáy để làm sạt lở
bờ phía Việt Nam, ăn cắp đất mang về phía đất nước “láng giềng tốt”
(Trung cọng) bên kia biên giới. Đất bồi sang phía bắc đến đâu, các đồng
chí xây nhà cao tầng và kéo giai cấp vô sản quốc tế Trung Hoa đến đó.
Xem xong clip của Giáo sư TTA, tôi bàng hoàng… Tất cả các triều đại
Đường, Nguyên, Tống, Minh, Thanh, chưa có bất kỳ một triều đại nào trước
Triều đại cộng sản Trung Hoa sử dụng những biện pháp tồi tệ như vậy với
Việt Nam.
Việt Nam đã đối đầu với những đế quốc lớn, đã đối mặt với đủ loại thủ
đoạn tàn bạo của nhiều loại đế quốc, nhưng có lẽ đây là ngón đòn xâm
lược thâm hiểm và bẩn thỉu nhất của một loại đế quốc mới nổi: Đế quốc
Trung Cộng.
Tôi hỏi Giáo sư TTA: “Ông có thể cho biết, có công trình thủy lợi nào
mà Cộng sản Trung Hoa giúp Việt Nam không chứa đựng những “yếu tố đểu”
tương tự như vậy không?”. Ông chau mày trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu…“Tôi
khó trả lời anh quá”, Giáo sư nói với tôi như vậy.
Đến hành vi gây ô nhiễm môi trường “gien” Việt Nam
Trên đường phố và sân bay Việt Nam hôm nay tràn ngập người Trung
Quốc. Tôi vừa ngồi ở sân bay Đà Nẵng. Tôi đến hơi trễ, hỏi anh bạn ngồi
bên phải tôi: “Máy bay Hà Nội gọi vào chưa?”, thì nghe câu hỏi lại bằng
tiếng Tàu “Shen ma?” (Cái gì?). Tôi quay bên trái hỏi, thì lại nghe
“Shen ma?”. Tôi quay phía sau hỏi, lại thấy “Ni shuo shen ma?” (Ông nói
cái gì?)… Tôi ngỡ ngàng, tưởng mình lạc vào sân bay Bắc Kinh.
Làng sinh viên HACINKO (Phố Ngụy Như Kontum) không còn chỗ cho thuê
vì hơn 500 người Trung Quốc đã “trấn” ở đó. Họ chen lấn trong thang máy
và trong nhà ăn, thậm chí chiếm đứt thang máy để chơi đùa leo lên leo
xuống, không cho bất kỳ ai sử dụng thang máy. Người Tàu đến đó mở hàng
ăn, hàng bán quần áo, mua bán tấp nập như một chợ Tàu. Tối tối sinh viên
Tàu trượt patin và la ó huyên náo một góc phố… Họ làm cho tôi liên
tưởng tới hai mươi vạn quân Tàu Tưởng tràn vào Việt Nam năm 1945,… ghẻ
lở, bẩn thỉu, ngông nghênh và láo xược.
Sao mà người Trung Quốc thắng thầu lắm thế? Chuyện bauxite Tây Nguyên
đã có quá nhiều người nói rồi. Tôi đơn cử vài chuyện vặt vãnh khác: Chỉ
ở một tỉnh ở rất gần Hà Nội thôi, Trung Quốc chưa làm xong Nhà máy điện
HB, hàng ngàn công nhân Tàu chưa kịp rút, thì Tàu đã thắng thầu làm Nhà
máy điện MK, và hàng ngàn công nhân Tàu lại xuất hiện. Những người Tàu
từ các cơ sở sản xuất này lan tỏa khắp nơi để gieo rắc “hạt giống đỏ”
cho cách mạng vô sản Trung Hoa, đỡ cho các công ty xuất khẩu lao động
Việt Nam và các công ty môi giới hôn nhân khỏi phải xuất con gái qua
Tàu… Tôi có dịp trao đổi với các chị phụ trách hội phụ nữ ở mấy tỉnh Tây
Nguyên, thì được biết, các chị đang rất lo ngại, chưa biết xử lý thế
nào với nạn con gái Tây Nguyên có bầu với công nhân Tàu (!).
Chúng ta nhìn thấy một cảnh tượng đang đến gần: Đội quân thứ 5 của
Trung Cộng đang ngày càng được mở rộng. Cần cảnh báo: Khi Trung Cộng mới
sáp nhập Tân Cương vào Trung Quốc, dân Hán ở đây chỉ chiếm chừng 4-5%.
Sau nửa thế kỷ, dân Hán đã lên tới 45%. Tôi nhớ đã đọc ở đâu đó, chúng
ta có thể rất cần đặt câu hỏi: “Bao giờ dân tộc Việt Nam trở thành dân
tộc thiểu số trên chính đất nước mình?”.
Và rồi xoa dịu bằng mấy công trình văn hóa?Gần đây chắc là Trung Nam
Hải đã nhận ra sự phẫn nộ của dân chúng Việt Nam trước những hành vi xâm
lược của họ, họ đã “kỷ niệm” cho dân Việt Nam mấy pha ngoạn mục: Trước
hết là 30 triệu USD xây dựng ký túc xá cho Học viện Chính trị Quốc gia
Hồ Chí Minh để đào tạo cán bộ cho Đảng. Tiếp đó là Cung Văn hóa hữu nghị
Việt – Trung, chắc rồi đến Viện Khổng Tử… và rồi không biết còn những
thứ gì nữa.
Viết đến đây, tôi chợt nhớ cái thời lớp thanh niên chúng tôi say mê
theo các nghệ sỹ ca ngợi… những cánh hoa mộc miên bay tới đâu, tình hữu
nghị của dân tộc Trung Hoa lan tỏa đến đó… Sao mà lãng mạn.
Ngẫu nhiên, tôi ngồi để hồi tưởng tâm tình lãng mạn theo những “Cánh
hoa mộc miên” với Giáo sư Phạm Huy Tiến, một nhà địa chất, cũng có thời
đi tu nghiệp “tiến tu Giáo sư” ở Học viện Địa chất Bắc Kinh (đối diện
Học viện Khoáng nghiệp của tôi). Giáo sư Tiến cười rũ ngắt lời tôi: “Các
bố nhầm hết rồi. Các nghệ sỹ cũng nhầm rồi. Cánh rừng mộc miên khi xưa
nằm trên đất Việt Nam . Bọn địa chất chúng tôi lăn lộn ở đó quá nhiều.
Cả đỉnh thác Bản Giốc nữa, cánh địa chất chúng tôi từng lên đó nấu cơm
ăn… Nhưng rồi Trung Quốc lấn chiếm, nuốt toàn bộ cánh rừng mộc miên vào
lòng Tổ quốc Trung Hoa”… Và thế là những cánh hoa mộc miên lại hồn nhiên
bay “từ đất Trung Hoa”, lan tỏa tình hữu nghị “vạn cổ trường sinh” giữa
hai dân tộc.
Hoa mộc miên
Ấy thế mà, trong khi tôi được nghe các bạn nghệ sỹ của chúng ta ca
ngợi “Hoa mộc miên mọc đến đâu, lan tỏa tình thữu nghị của dân tộc Trung
Hoa đến đó”, thì, trong một trang mạng nào đó, tôi lại nghe những người
cộng sản Bắc Kinh lập luận: “Hoa mộc miên bay đến đâu gieo hạt đến đó;
Cây mộc miên mọc ở đâu, đất trung Hoa ở đó. Việt Nam chỉ có cây tre, làm
gì có cây hoa mộc miên!”.
Hoa mộc miên
Trung Hoa là một đất nước có một đảng lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối.
Như vậy có thể suy luận, mà không sợ sai lầm: Tất cả những sự kiện nêu
trong bài viết này đều do các nhà lãnh đạo cộng sản Trung Quốc đưa đường
chỉ lối.
Chính những người cộng sản Trung Hoa đã làm tan vỡ hoàn toàn tình cảm
nồng ấm của những người thuộc thế hệ chúng tôi với một đất nước đã sinh
ra Đức Tổ Vũ Hồn của dòng tộc của tôi, một đất nước, mà có thời tôi đã
coi là Tổ quốc thứ hai của mình.
Vũ Cao Đàm
0 comments:
Post a Comment