( Trích Thông điệp liên bang đọc ngày 25/1/2011 của Tống thống Mỹ… )
- Như Robert Kennedy đã nói với chúng ta, “Tương lai không phải là một món quà. Nó là một thành tích”. Duy trì Giấc mơ Mỹ không phải là đứng đó để vỗ về nhau. Nó có yêu cầu mỗi thế hệ phải biết hy sinh, biết đấu tranh, và đáp ứng nhu cầu của thời đại mới.
-Ngay bây giờ, việc đột phá về năng lượng sạch sẽ tạo ra công ăn việc làm của ngành năng lượng sạch nếu doanh nghiệp biết rằng sẽ có một thị trường đang chờ đợi họ. Vì vậy, đêm nay, tôi thách thức các bạn để cùng tôi thiết lập một mục tiêu mới: vào năm 2035, 80% sản lượng điện của Mỹ sẽ đến từ các nguồn năng lượng sạch. Một số người muốn gió và mặt trời. Những người khác muốn hạt nhân, than sạch, và khí tự nhiên. Để đáp ứng mục tiêu này, chúng ta sẽ cần tất cả – và tôi kêu gọi đảng Dân chủ và đảng Cộng hòa hãy cùng nhau làm cho nó thành hiện thực.
-Đó là liệu những việc làm mới và các ngành công nghiệp là nền tảng làm nên đất nước này, hoặc ở một nơi khác? Đó là liệu sự cần cù và nền kỹ nghệ của người dân của chúng ta có được tưởng thưởng. Đó là liệu việc chúng ta có duy trì được sự lãnh đạo đã làm cho nước Mỹ không chỉ là một địa điểm trên bản đồ, mà là một ánh sáng cho thế giới.
-Nhưng chúng ta không bao giờ được phép đo bằng những thước đo sự phát triển đơn lẻ. Chúng ta phải đánh giá phát triển bằng vào sự thành công của nhân dân. Bởi công việc mà họ có thể tìm và chất lượng cuộc sống từ công ăn việc làm.
- Hãy nhớ rằng – những thành quả của chúng ta đã thực hiện những năm gần đây, chấp tất cả những người phản đối chúng ta họ cho rằng chúng ta đang suy yếu; nước Mỹ vẫn có nền kinh tế lớn nhất và thịnh vượng nhất trên thế giới. Thế giới này không có nơi nào có năng suất lao động cao hơn so với chúng ta. Không có quốc gia có các công ty thành công hơn, hoặc được cấp bằng sáng chế phát minh so với chúng ta và cũng không có nơi nào thành lập doanh nghiệp nhiều hơn chúng ta. Chúng ta là ngôi nhà của các trường đại học tốt nhất thế giới, nơi mà nhiều sinh viên đến học hơn bất kỳ nơi nào khác trên Trái đất.
-Để duy trì sự lãnh đạo của nước Mỹ trong nghiên cứu và công nghệ là rất quan trọng cho sự thành công của chúng ta. Song nếu chúng ta muốn giành chiến thắng trong tương lai – nếu chúng ta muốn đổi mới để tạo ra công ăn việc làm ở Mỹ và không phải ở nước ngoài – thì chúng ta cũng phải giành chiến thắng trong cuộc chạy đua trong công cuộc giáo dục trẻ em của chúng ta…
Không có gì bí mật về sự khác biệt của chúng ta, mà những người trong chúng ta ở đây tối nay đã có trong hai năm qua. Các cuộc tranh luận đã được diễn ra, chúng ta đã chiến đấu quyết liệt cho niềm tin của chúng ta. Và đó là một điều tốt. Đó là những yêu cầu của một nền dân chủ tráng kiện. Đó cũng là cái giúp chúng ta thiết lập một quốc gia.
Nhưng có một lý do, thảm kịch ở Tucson(1) đã buộc chúng ta nên tạm dừng. Giữa sự ồn ào, lòng hận thù và niềm đam mê của cuộc tranh luận trên cộng đồng của chúng ta, Tucson nhắc nhở chúng ta rằng, không có sự phân biệt chúng ta là ai và chúng ta từ đâu đến, mỗi người chúng ta là một phần của một cái gì đó vĩ đại hơn – một cái gì đó là tinh hoa hơn là đảng phái và chính trị.
Chúng ta là một phần của gia đình người Mỹ. Chúng ta tin rằng trong một đất nước mà mọi chủng tộc, mọi niềm tin và mọi quan điểm có thể tìm thấy được, chúng ta vẫn còn ràng buộc với nhau như một khối, nơi đó chúng ta chia sẻ một niềm hy vọng chung và tín ngưỡng chung, đó là giấc mơ của cháu gái ở Tucson giống như những trẻ em khác của chúng ta, và chúng đều xứng đáng có cơ hội được thực hiện.
Đó cũng là những gì làm nên một quốc gia.
Lúc này, cái tôi, nó sẽ không mở ra một kỷ nguyên mới của hợp tác. Việc gì đến trong thời điểm này với chúng ta. Nó quyết định không phải vì chúng ta có thể ngồi lại với nhau tối nay, nhưng liệu chúng ta có thể làm việc cùng nhau vào ngày mai hay không.
Tôi tin rằng chúng ta có thể làm được. Tôi tin rằng chúng ta phải thực hiện được. Đó là những gì mà những người đã đề cử chúng ta ngồi ở đây, và mong đợi ở chúng ta. Với lá phiếu của họ, họ đã xác định rằng giờ đây là một trọng trách chung của quốc gia dân tộc chứ không là của đảng phái chính trị. Luật mới sẽ chỉ được thông qua với sự hỗ trợ từ Đảng Dân chủ và Cộng hòa. Chúng ta sẽ cùng nhau tiến lên, hoặc không có gì cả – cho những thách thức mà chúng ta phải đối mặt là lớn hơn đảng phái, và lớn hơn cả chính trị.
Ngay từ lúc này đây, không phải ai là người chiến thắng trong cuộc bầu cử kế tiếp – mà tối quan trọng là, chúng ta chỉ có một sự chọn lựa. Đó là liệu những việc làm mới và các ngành công nghiệp là nền tảng làm nên đất nước này, hoặc ở một nơi khác? Đó là liệu sự cần cù và nền kỹ nghệ của người dân của chúng ta có được tưởng thưởng. Đó là liệu việc chúng ta có duy trì được sự lãnh đạo đã làm cho nước Mỹ không chỉ là một địa điểm trên bản đồ, mà là một ánh sáng cho thế giới.
Chúng ta đã sẵn sàng cho phát triển. Hai năm sau khi cuộc suy thoái tồi tệ nhất của chúng ta đã từng biết, thị trường chứng khoán đã ầm ầm trở lại. Lợi nhuận doanh nghiệp đang lên. Nền kinh tế đang tăng trưởng trở lại.
Nhưng chúng ta không bao giờ được phép đo bằng những thước đo sự phát triển đơn lẻ. Chúng ta phải đánh giá phát triển bằng vào sự thành công của nhân dân. Bởi công việc mà họ có thể tìm và chất lượng cuộc sống từ công ăn việc làm. Bằng vào những triển vọng của một chủ doanh nghiệp nhỏ, những người biến giấc mơ của một ý tưởng tốt thành một doanh nghiệp phát triển mạnh. Bằng những cơ hội cho một cuộc sống tốt hơn mà chúng ta truyền lại cho con em chúng ta.
Đó là dự án mà người dân Mỹ muốn chúng ta cùng nhau gánh vác.
Chúng ta đã làm điều đó trong tháng mười hai. Nhờ có việc cắt giảm thuế chúng ta đã thông qua, người Mỹ ngày hôm nay tiền lương có cao hơn. Mỗi doanh nghiệp có thể bỏ đi toàn bộ chi phí của các khoản đầu tư mới mà họ làm trong năm nay. Các bước này, được thực hiện bởi Đảng Dân chủ và đảng Cộng hòa, nền kinh tế sẽ phát triển và sẽ có thêm nhiều hơn một triệu việc làm khu vực tư nhân tạo ra trong năm ngoái.
Nhưng chúng ta có nhiều việc để làm. Các bước chúng ta đã thực hiện trong hai năm qua có thể đã bị phá vỡ sau cuộc suy thoái này – nhưng để giành chiến thắng trong tương lai, chúng ta sẽ phải đối diện những thách thức đã hiện diện trong nhiều thập kỷ.
Nhiều người xem truyền hình tối nay có lẽ có thể nhớ lại quãng thời gian tìm kiếm một công việc tốt ở một nhà máy gần nhà hoặc một doanh nghiệp ở trung tâm thành phố. Họ đã không cần một trình độ cao, và sự cạnh tranh với những người hàng xóm của họ. Nếu họ làm việc chăm chỉ, rất có thể là họ muốn có một công việc cho cuộc sống, với một ngân phiếu tiền lương tử tế, phúc lợi tốt, và thăng tiến thường xuyên. Có lẽ họ thậm chí còn muốn có niềm tự hào khi nhìn thấy những đứa trẻ của họ làm việc tại một công ty.
Bây giờ thế giới đã thay đổi. Và đối với nhiều người, sự thay đổi là sự đau đớn. Tôi đã nhìn thấy sự đau đớn ấy trong các cửa sổ đóng của các nhà máy bị phá sản, và các cửa hàng bị bỏ trống của khu phố thương mại chính một thời. Tôi đã nghe sự đau đớn ấy trong những thất vọng của người Mỹ, đã nhìn thấy tiền lương của họ sụt giảm, công việc của họ biến mất – những người đàn ông và phụ nữ kiêu ngạo ngày nào cảm thấy như các quy tắc đã bị thay đổi như một trò chơi.
Họ đã nói đúng. Các quy tắc đã thay đổi. Ở một thời đại độc đáo ngày nay, cuộc cách mạng trong công nghệ đã làm thay đổi cách chúng ta sống, làm việc và kinh doanh. Nhà máy thép, mọi khi cần 1.000 công nhân bây giờ có thể làm việc chỉ với 100. Hôm nay, bất kỳ một công ty nào cũng có thể thiết lập cửa hàng, thuê nhân công, và bán sản phẩm của họ bất cứ nơi nào có kết nối internet.
Trong khi đó, các quốc gia như Trung Quốc và Ấn Độ đã nhận ra rằng với một số thay đổi của riêng mình, họ có thể cạnh tranh trong thế giới mới này. Và vì vậy họ bắt đầu giáo dục con cái của họ sớm hơn và lâu dài hơn, với sự nhấn mạnh hơn về toán học và khoa học. Họ đang đầu tư vào nghiên cứu và công nghệ mới. Chỉ gần đây, Trung Quốc đã trở thành ngôi nhà lớn nhất thế giới có cơ sở tư nhân nghiên cứu năng lượng mặt trời, và máy tính nhanh nhất thế giới.
Vâng, thế giới đã thay đổi. Sự cạnh tranh cho công việc là có thật. Nhưng điều này không làm chán nản chúng ta. Nó sẽ thách thức chúng ta. Hãy nhớ rằng – những thành quả của chúng ta đã thực hiện những năm gần đây, chấp tất cả những người phản đối chúng ta họ cho rằng chúng ta đang suy yếu; nước Mỹ vẫn có nền kinh tế lớn nhất và thịnh vượng nhất trên thế giới. Thế giới này không có nơi nào có năng suất lao động cao hơn so với chúng ta. Không có quốc gia có các công ty thành công hơn, hoặc được cấp bằng sáng chế phát minh so với chúng ta và cũng không có nơi nào thành lập doanh nghiệp nhiều hơn chúng ta. Chúng ta là ngôi nhà của các trường đại học tốt nhất thế giới, nơi mà nhiều sinh viên đến học hơn bất kỳ nơi nào khác trên Trái đất.
Hơn nữa, chúng ta là quốc gia đầu tiên được thành lập vì lợi ích của một ý tưởng – ý tưởng rằng mỗi chúng ta xứng đáng có cơ hội để tạo ra vận mệnh của chính mình. Đó là lý do tại sao nhiều thế kỷ, những người tiên phong và những người nhập cư đã liều tất cả mọi thứ để đến đây. Đó là lý do tại sao sinh viên của chúng ta không chỉ ghi nhớ các phương trình, mà còn những câu trả lời các câu hỏi như “Điều gì làm bạn nghĩ về ý tưởng đó? Những gì bạn sẽ thay đổi về thế giới? Những gì bạn muốn khi lớn lên? “
Tương lai là của chúng ta giành lấy chiến thắng. Nhưng đến đích rồi, chúng ta không thể đứng yên. Như Robert Kennedy đã nói với chúng ta, “Tương lai không phải là một món quà. Nó là một thành tích”. Duy trì Giấc mơ Mỹ không phải là đứng đó để vỗ về nhau. Nó có yêu cầu mỗi thế hệ phải biết hy sinh, biết đấu tranh, và đáp ứng nhu cầu của thời đại mới.
Bây giờ đến lượt chúng ta. Chúng ta biết những gì cần để cạnh tranh cho việc làm và các ngành công nghiệp ở thời của chúng ta. Chúng ta cần phải đi đầu sự đổi mới, đi đầu giáo dục, và đi đầu sự dựng xây so với phần thế giới còn lại. Chúng ta phải làm cho nước Mỹ là nơi tốt nhất trên trái đất để làm kinh doanh. Chúng ta cần phải chịu trách nhiệm về thâm hụt, và cải cách chính phủ của chúng ta. Đó là cách làm cho người dân của chúng ta sẽ phát triển thịnh vượng. Đó là cách chúng ta sẽ giành chiến thắng trong tương lai. Và đêm nay, tôi muốn nói về cách chúng ta thực hiện nó.
Bước đầu tiên của chiến thắng trong tương lai là khuyến khích sự đổi mới của nước Mỹ.
Không ai trong chúng ta có thể dự đoán chắc chắn những gì mà ngành công nghiệp lớn tiếp theo sẽ đạt được, hoặc những việc làm mới sẽ đến từ đâu. Ba mươi năm trước, chúng ta không thể biết rằng một cái gì đó gọi là Internet sẽ làm nên một cuộc cách mạng kinh tế. Những gì chúng ta có thể làm – những gì mà nước Mỹ tốt hơn so với bất kỳ ở đâu – Đó là tia lửa sáng tạo và trí tưởng tượng của con người. Chúng ta là quốc gia đưa những chiếc xe vào sử dụng và máy tính vào văn phòng làm việc; là quốc gia của Edison và anh em nhà Wright; của Google và Facebook. Tại đất nước chúng ta, sự đổi mới không chỉ thay đổi cuộc sống của chúng ta. Mà đó còn là cách chúng ta làm nên cuộc sống.
Hệ thống doanh nghiệp tự do của chúng ta là cái tạo ra đổi mới. Nhưng bởi vì nó không phải lúc nào cũng đem lại lợi nhuận cho các công ty để đầu tư vào nghiên cứu cơ bản, trong suốt lịch sử của chúng ta đã cung cấp cho các nhà khoa học tiên tiến và sáng chế với sự hỗ trợ cái mà họ cần. Đó là những gì gieo hạt giống cho mạng Internet. Đó là những gì đã giúp làm nên những phát minh giống như các loại chip máy tính và GPS.
Chỉ cần nghĩ về tất cả các công việc tốt – từ sản xuất đến bán lẻ – tất cả chúng đã đến từ những đột phá.
Nửa thế kỷ trước, khi Liên Xô đánh bại chúng ta trong việc đi vào không gian với sự ra đời của một vệ tinh được gọi là Sputnik. Chúng ta không có ý tưởng làm thế nào chúng ta đánh bại họ để đến được mặt trăng. Lúc ấy, các khoa học đã không có được. NASA đã không tồn tại. Nhưng sau khi đầu tư vào nghiên cứu và giáo dục tốt hơn, chúng ta đã không chỉ vượt qua Liên Xô, chúng ta tung ra một làn sóng đổi mới, nó đã tạo ra ngành công nghiệp mới và hàng triệu việc làm mới.
Đây là thời điểm Sputnik của thế hệ chúng ta. Hai năm trước, tôi nói rằng chúng ta cần thiết để đạt đến cấp độ nghiên cứu và phát triển, mà chúng ta chưa từng thấy từ người ngoài hành tinh. Trong một vài tuần, tôi sẽ gửi một ngân sách lên Quốc hội giúp chúng ta đáp ứng được mục tiêu đó. Chúng ta sẽ đầu tư nghiên cứu y sinh học, công nghệ thông tin, và đặc biệt là công nghệ năng lượng sạch – một khoản đầu tư sẽ tăng cường an ninh của chúng ta, bảo vệ hành tinh của chúng ta, và tạo ra vô số việc làm mới cho dân chúng.
Hiện tại, chúng ta đang nhìn thấy sự hứa hẹn của năng lượng tái tạo. Anh em nhà Robert và Gary Allen là những người đang điều hành một công ty nhỏ chuyên lợp mái nhà ở Michigan. Sau sự kiện 11 tháng 9, họ tình nguyện làm thợ lợp tốt nhất để giúp đỡ sửa chữa Lầu Năm Góc. Nhưng một nửa số nhà máy của họ đã không ngưng hoạt động, và suy thoái kinh tế đã làm họ chết đứng.
Ngày nay, với sự giúp đỡ từ khoản vay của chính phủ, thì việc sản xuất tấm lợp pin mặt trời đang được bán trên khắp đất nước. Theo cách nói của Robert, “Chúng tôi tái tạo chính mình.”
Đó là những gì người Mỹ đã làm cho hơn hai trăm năm: Sáng tạo lại chính mình. Và để thúc đẩy tiếp câu chuyện thành công giống như anh em nhà Allen, chúng ta đã bắt đầu tái tạo lại chính sách năng lượng của chúng ta. Chúng ta không chỉ trao tiền. Mà chúng ta đang phát hành một thách thức. Chúng ta đang nói với các nhà khoa học và kỹ sư Mỹ rằng nếu họ tập hợp được đội ngũ có trí tuệ tốt nhất trong các lĩnh vực của họ, và tập trung vào những vấn đề khó khăn nhất trong năng lượng sạch, chúng ta sẽ tài trợ cho họ dự án Apollo của thời đại chúng ta.
Tại Viện Công nghệ California (www.cgi/http:/www.caltech.edu/” style=”color: #0066cc; font-family: Georgia, Bitstream Charter, serif; line-height: 1.5;”>CIT: California Institute of Technology), họ đang phát triển một cách để biến ánh sáng mặt trời và nước thành nhiên liệu cho xe ô tô. Tại Phòng thí nghiệm quốc gia Oak Ridge (www.cgi/http:/www.ornl.gov/” style=”color: #0066cc; font-family: Georgia, Bitstream Charter, serif; line-height: 1.5;”>Oak Ridge National Laboratory), họ đang sử dụng siêu máy tính để đạt được một trong rất nhiều quyền lực hơn các cơ sở hạt nhân của chúng ta. Với sự ưu đãi cho nhiên cứu nhiều hơn, chúng ta có thể phá vỡ sự lệ thuộc vào dầu mỏ thay bằng nhiên liệu sinh học, và trở thành quốc gia đầu tiên có 1 triệu xe sử dụng năng lượng điện trên đường vào năm 2015.
Chúng ta cần phải nhận được thành quả đằng sau sự đổi mới này. Và để giúp trả tiền cho những quá trình đổi mới, tôi yêu cầu Quốc hội loại bỏ chính sách hỗ trợ thuế hàng tỷ đô la đối với các công ty dầu. Tôi không biết mọi người có nhận thấy rằng họ đang làm tốt công việc riêng của họ. Vì vậy, thay vì trợ cấp cho năng lượng của ngày hôm qua, chúng ta hãy đầu tư vào ngày mai.
Ngay bây giờ, việc đột phá về năng lượng sạch sẽ tạo ra công ăn việc làm của ngành năng lượng sạch nếu doanh nghiệp biết rằng sẽ có một thị trường đang chờ đợi họ. Vì vậy, đêm nay, tôi thách thức các bạn để cùng tôi thiết lập một mục tiêu mới: vào năm 2035, 80% sản lượng điện của Mỹ sẽ đến từ các nguồn năng lượng sạch. Một số người muốn gió và mặt trời. Những người khác muốn hạt nhân, than sạch, và khí tự nhiên. Để đáp ứng mục tiêu này, chúng ta sẽ cần tất cả – và tôi kêu gọi đảng Dân chủ và đảng Cộng hòa hãy cùng nhau làm cho nó thành hiện thực.
Để duy trì sự lãnh đạo của nước Mỹ trong nghiên cứu và công nghệ là rất quan trọng cho sự thành công của chúng ta. Song nếu chúng ta muốn giành chiến thắng trong tương lai – nếu chúng ta muốn đổi mới để tạo ra công ăn việc làm ở Mỹ và không phải ở nước ngoài – thì chúng ta cũng phải giành chiến thắng trong cuộc chạy đua trong công cuộc giáo dục trẻ em của chúng ta.
Hãy suy nghĩ về điều này. Hơn mười năm tới, gần một nửa số việc làm mới sẽ đòi hỏi nhân lực có giáo dục ở bậc sau phổ thông. Thế nhưng, một phần tư học sinh của chúng ta thậm chí không hoàn thành được tú tài. Chất lượng của toán học và giáo dục khoa học đứng sau nhiều quốc gia khác. Nước Mỹ đã rơi xuống vị trí thứ 9 trong các nước có người trẻ tuổi với một bằng đại học. Và như vậy câu hỏi là liệu tất cả chúng ta – là công dân, và là cha mẹ – là sẵn sàng làm những gì cần thiết để cung cấp cho mỗi trẻ em một cơ hội để thành công.
Trách nhiệm đó bắt đầu không phải trong lớp học, mà là trong mỗi gia đình và cộng đồng của chúng ta. Đầu tiên là gia đình phải truyền niềm đam mê học tập cho mỗi trẻ. Chỉ có cha mẹ có thể chắc chắn rằng truyền hình đã được tắt và bài tập về nhà được thực hiện. Chúng ta cần phải dạy cho trẻ em của chúng ta rằng nó không phải chỉ là chiến thắng của trò Super Bowl để được nổi tiếng, mà là người chiến thắng trên cái đẹp của khoa học công bằng; thành công đó không phải chỉ để làm một chức năng của quảng cáo hay phục vụ cho sự nổi tiếng, mà từ sự làm việc chăm chỉ và kỷ luật.
Nhà trường của chúng ta phải chia sẻ trách nhiệm này. Khi một đứa trẻ bước vào lớp học, nó phải là một nơi kỳ vọng cao và hiệu suất cao. Nhưng quá nhiều trường học không đáp ứng điều này. Đó là lý do tại sao thay vì chỉ đổ tiền vào một hệ thống ù lỳ, chúng tôi đã phát động một cuộc cạnh tranh được gọi là Race to the Top (Chạy đua đến Đỉnh cao). Đển với tất cả năm mươi tiểu bang, chúng tôi đã nói, “Nếu bạn chỉ cho chúng tôi thấy những kế hoạch sáng tạo nhất để cải thiện chất lượng giáo viên và thành tích học sinh, chúng tôi sẽ cho bạn thấy tiền.”
Race to the Top là những cải cách có ý nghĩa nhất của các trường công lập của chúng ta trong một thế hệ. Ít hơn một phần trăm của những gì chúng ta chi tiêu cho giáo dục mỗi năm, nó đã giúp hơn 40 tiểu bang nâng cao tiêu chuẩn của họ trong giảng dạy và học tập. Những tiêu chuẩn này được phát triển, không phải bởi Washington, mà do các thống đốc Cộng hòa và Dân chủ trong cả nước. Và Race to the Top nên được tiếp cận theo cách thức các thế hệ tiếp nối với một luật, đó là linh hoạt và tập trung vào những gì tốt nhất cho trẻ em của chúng ta.
Các bạn thấy đấy, chúng ta biết những gì có thể cho con em chúng ta khi cải cách không chỉ là một nhiệm vụ từ trên xuống, mà là công việc cụ thể của từng giáo viên địa phương và các hiệu trưởng, hội đồng nhà trường và cộng đồng.
Hãy học cách làm của trường www.cgi/http:/randolph.dpsk12.org/” style=”color: #0066cc; font-family: Georgia, Bitstream Charter, serif; line-height: 1.5;”>Bruce Randolph tại Denver. Ba năm trước đây, nó được đánh giá là một trong các trường học tồi tệ nhất ở Colorado, vì nằm trên lãnh địa giữa hai băng nhóm xã hội đen. Nhưng cuối tháng 5/2010, 97% số học sinh lớp 12 được nhận bằng tốt nghiệp. Hầu hết trong số học sinh tú tài ấy sẽ là người đầu tiên trong gia đình của họ bước vào đại học. Và sau năm đầu tiên đổi mới của trường, hiệu trưởng đã làm cho các học sinh phải rỏ lệ, khi một sinh viên nói “Cảm ơn, bà Waters, bà đã cho … chúng tôi thấy rằng chúng tôi cũng thông minh và chúng tôi có thể làm được cái gì người khác làm được.”
Chúng ta cũng nên nhớ rằng cha mẹ là những người có ảnh hưởng lớn nhất vào thành công của một đứa trẻ. Sau đó là những ảnh hưởng đến từ những người lớn trong cộng đồng. Tại Hàn Quốc, giáo viên được biết đến như là người “làm nên đất nước”. Còn ở đây – nước Mỹ – Chúng ta đối xử với những người giáo dục trẻ em của chúng ta nên cùng một mức độ tôn trọng như Hàn Quốc. Chúng tôi muốn khen thưởng giáo viên tốt và không bỏ qua tội lỗi cho những giáo viên xấu. Và trong mười năm tới, với rất nhiều những giáo viên mẫu giáo nghỉ hưu, chúng ta phải chuẩn bị 100.000 giáo viên mới trong các lĩnh vực khoa học, công nghệ, kỹ thuật, và toán.
Trong thực tế, mỗi bạn trẻ lắng nghe suy niệm tối nay để có sự hướng nghiệp cho mình: Nếu bạn muốn tạo sự khác biệt trong đời sống của dân tộc ta, nếu bạn muốn thực hiện một sự khác biệt trong đời sống của một đứa trẻ – hãy trở thành giáo viên. Đất nước đang cần họ.
Tất nhiên, cuộc chạy đua giáo dục không kết thúc với một bằng tốt nghiệp trung học. Để cạnh tranh, giáo dục đại học phải nằm trong tầm tay của mỗi công dân Mỹ. Đó là lý do tại sao chúng tôi đã chấm dứt hỗ trợ người nộp thuế không chính đáng, và sử dụng các khoản tiết kiệm để làm cho trường đại học đủ điều kiện cho hàng triệu sinh viên. Và năm nay, tôi đề nghị Quốc hội đi xa hơn, và làm cho tín dụng thuế học phí vĩnh viễn của chúng ta – trị giá $10.000 cho bốn năm đại học.
Bởi vì mọi người cần có điều kiện đào tạo cho công ăn việc làm và nghề nghiệp mới trong nền kinh tế thay đổi nhanh chóng ngày nay, nên chúng ta cũng cần làm sống lại các trường cao đẳng cộng đồng Mỹ. Tháng trước, tôi thấy lời hứa của các trường này tại Forsyth Tech ở Bắc Carolina. Nhiều sinh viên có được sử dụng để làm việc trong các nhà máy quanh vùng. Một bà mẹ của hai con, một phụ nữ tên Kathy Proctor, đã từng làm việc trong ngành công nghiệp đồ nội thất từ năm 18 tuổi. Và bà ấy nói với tôi bà đang lấy bằng của mình thuộc công nghệ sinh học, lúc 55 tuổi, không chỉ bởi vì các công việc nội thất đã mất hết, mà là vì bà ấy muốn truyền cảm hứng cho con của mình, để chúng theo đuổi ước mơ của chúng. Như Kathy nói: “Tôi hy vọng việc tôi làm sẽ giúp con tôi hiểu lý tưởng sống là không bao giờ bỏ cuộc.”
Nếu chúng ta thực hiện các bước này – nếu chúng ta nâng cao kỳ vọng cho mọi trẻ em, và cho chúng cơ hội tốt nhất có thể đi học, từ ngày chúng được sinh ra cho đến khi công việc cuối cùng chúng có – chúng ta sẽ đạt được mục tiêu tôi đặt hai năm trước đây: vào cuối thập kỷ này, nước Mỹ lại một lần nữa sẽ có tỷ lệ sinh viên tốt nghiệp đại học cao nhất trên thế giới.
Một điểm mới nhất về giáo dục. Ngày nay, có hàng trăm hàng ngàn sinh viên xuất sắc tại các trường học của chúng ta mà không phải là công dân Mỹ. Một số là những đứa con của công nhân bất hợp pháp, những trẻ mà không có gì để làm vì hậu quả của cha mẹ. Chúng lớn lên như người Mỹ và cam kết trung thành với lá cờ của chúng ta, nhưng sống mỗi ngày với các mối đe dọa trục xuất. Những người khác đến đây từ nước ngoài du học tại các trường cao đẳng và đại học của chúng ta. Nhưng ngay khi họ có được bằng cấp cao, chúng ta gửi cho họ trở về nhà để cạnh tranh với chúng ta. Đó là việc làm vô ý thức…
1/ Bé gái Christina Taylor Green là nạn nhân trong vụ thảm sát ở Tucson, Arizona ngày 08/01/2011. www.cgi/http:/nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=125793&z=157” style=”color: #0066cc; font-family: Georgia, Bitstream Charter, serif; line-height: 1.5;”>Giác mạc của cháu đã được hiến tặng để cứu vớt 2 cháu khác thoát mù. Đó là thông điệp nhân bản của nước Mỹ khi giáo dục trẻ, mà TT Barack Obama đã nhắc trong bài diễn văn của mình. (Ghi chú của người dịch)
Người dịch: Bác sĩ Hồ Hải.
http://phamvietdaonv.blogspot.com/2011/01/trong-dung-nhan-tai-va-quoc-sach-giao.html
0 comments:
Post a Comment