Tuesday, March 11, 2014

Mả cha cái thằng nào làm cho xã hội này thành ra như thế!

Mả cha cái thằng nào làm cho xã hội này thành ra như thế!

Sáng thứ 2 đầu tuần, con trai nghỉ học từ HN về BN làm chứng minh thư.

8 giờ sáng 2 bố con có mặt tại công an phường TA tay cầm sẵn sổ hộ khẩu. Phòng trực ban vắng lặng không một bóng người, nhìn sang phòng bên thấy đông đủ cán bộ từ trẻ tới già,nghĩ họ đang họp nên chờ, nhưng quan sát thấy người ta ngả ngốn, tán chuyện,thuốc lá khói um, nên mạnh dạn ghé vào hỏi:" chào các anh. Xin các anh làm ơn cho hỏi tôi làm chứng minh thư cho cháu lần đầu thì làm ở đâu,thủ tục thế nào. Tất cả đang ồn ào bỗng im lặng rồi lại rộ lên như chợ vỡ với các chủ đề của họ không ai thèm trả lời không ai nhìn người hỏi. Tưởng mình nói chưa rõ nên đành nhắc lại câu hỏi thật to, cậu công an trẻ bên ngoài hất hàm bảo lên thành phố ai làm ở đây! Thằng cu này đáng tuổi con cháu nói xấc láo thấy bực, nhìn nó không thấy đeo bảng tên, cố gắng kiềm chế quay ra hai bố con đèo nhau lên công an thành phố.

9 giờ ở công an thành phố gửi xe xong, vào gặp thường trực ngay cổng. Một cô trẻ xinh vừa nghe điện thoại vừa nhìn từ trong bục trực ban qua cửa, kiên nhẫn đứng dưới mưa phùn rét chờ cuộc điện thoại xong để hỏi: " cô làm ơn cho tôi hỏi tôi làm chứng minh thư cho con tôi ở bộ phận nào?" Không thèm ngó lại cô ta chỏng lỏn:" chứng minh thư làm vào thứ 3 thứ 5 nhé". Nén bực nhẫn nhục hỏi lại: " cô ơi tôi cháu nhà tôi làm chứng minh lần đầu tiên. Cô làm ơn hướng dẫn thủ tục giúp để tôi chuẩn bị mai lên cho nhanh ạ". Lần này thì im chắc cô ta bị nặng tai mặt cô ấy lạnh tanh vô cảm, thôi đành quay ra. Bác giữ xe nghe được đoạn đối thoại bảo:" anh về phường mang sổ hộ khẩu ra xin tờ khai, chụp 4 ảnh 3*4 và xin phường xác nhận mai thứ 3 anh đưa cháu lên làm nhé". Cảm ơn bác giữ xe hai bố con quay về công an phường TA.

10 giờ ở công an phường TA, phòng trực ban tiếp dân không có người. Nhưng hội vui buổi sáng đã giải tán, một cậu trẻ từ trong ra hỏi:" chú đi đâu?" Trả lời: " tôi xin tờ khai làm chứng minh cho con". Một cái chỉ tay kèm theo câu:" trong kia". Nhìn vào gian chính thấy 2 cô đang ngồi, sau khi trình bày một cô cầm cuốn sổ hộ khẩu lật lật rồi nói:" chưa đủ tuổi". Con trai chắc bực quá bật lên:" cô đọc kỹ đi cháu đủ và thừa tuổi làm CMT rồi". Lúc này cô ấy mới coi lại và lấy tờ khai đưa cho mình khai, thái độ cũng nhẹ nhàng dễ chịu hơn trước. Sau 30 phút cũng có tờ khai và đơn đủ dấu mang về chờ thứ 3 lên công an thành phố tiếp. Thế là con trai mất thêm buổi học nữa.

Sáng thứ 3 đúng 8 giờ 30 hai bố con có mặt tại công an thành phố bất chấp mưa phùn giá lạnh. Sau khi gửi xe, qua trực ban cũng tới bộ phận làm chứng minh, chỉ có hai cô công an không đeo biển tên và hai bố con, một cô nhập liệu vào máy tính một cô buôn điện thoại, sau cuộc điện thoại cô ta đưa cho một tờ khai, vội đi không mang kính nên viết xiên xẹo đành ngỏ lời: " cô làm ơn cho tôi xin tờ khai khác. ". Một thoáng cau mày,giọng hơi gắt:" không có tờ khai khác đâu, anh không chịu ngồi xuôi mà đọc mẫu khai sai rồi đòi xin lại". Đành nộp tờ khai xấu, sau khi xem xét tới lượt bạn con vào lăn tay và nhận giấy hẹn, nhìn cái cách đưa tờ giấy hẹn và xưng hô của cô ta phải cố kiềm chế, nhưng rồi đành hỏi : " cô cho hỏi cậu G phụ trách ở bộ phận này còn làm ở đây không? ". Im lặng, lần này phải nói thật to: " cô cho hỏi thằng G có làm ở đây không? ". Cô ta giật mình lễ phép :" dạ có ạ". Nhìn vào mắt cô ta mình hơi gằn giọng thằng G là đứa cháu cũng là học sinh của tôi đấy, như người khác thì họ gọi điện trước để làm cho nhanh, nhưng tôi nghĩ việc nào ra việc nấy công tư rõ ràng nên không nhờ." . Hai bố con lấy giấy hẹn cảm ơn rồi ra về, thái độ cô công an mềm dịu êm ả và hơi mất tự nhiên.

Ra cổng lấy xe, thấy bác giữ xe đang hướng dẫn thủ tục cho mấy trường hợp bị phạt giao thông và đổi tên trên CMT thành thục rõ ràng như trực ban mình bật cười, bác ấy nhìn cũng cười rồi ghé tai mình nói nhỏ:" chúng nó có thèm trả lời người ta đâu, tôi giữ xe thấy họ đi lại đến tội đành phải chỉ thôi.". Hai ngày cố gắng kiềm chế vì vợ dặn : " em muốn yên ổn,không muốn anh nóng nảy bức xúc cả xã hội nó thế anh phản ứng chỉ mệt mỏi bực mình họ còn bảo mình phản động anh ạ". Tức quá đành chửi thầm: " DCM lũ đầy tớ VIP này". Vừa đi vừa nghĩ theo kiểu AQ dù sao mình vẫn còn may hơn khối đứa. Có thằng chỉ Nhìn Khác mà cũng đi tù kia kìa.

Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay!

https://www.facebook.com/tuan.phammanh


Cuong Nguyen Thanh
**************
Chuyện lại làm tôi nhớ đến một kỷ niệm khó quên sảy ra với chính mình. Ngày đó, đã lâu rồi, năm 2004, tôi có việc về VN hơi lâu. Gặp lại bạn bè cũ, có những bạn đã từng ở Séc và về VN hẳn. Hàn huyên, nói phét, mọi người nhớ đến thuốc lá Sparta, loại thuốc mà người Việt hồi đó hay hút, nhớ đến những bộ ly thủy tinh pha lê...
Nổi hứng, tôi bảo với mọi người, để tôi điện thoại cho người bạn đang ở Séc gửi hàng chậm, khoảng 1 tháng là có thuốc lá Sparta cho các bạn hút. Và thế là tôi tiến hành thực hiện lời hứa.
Sau khoảng trên 1 tháng, tôi nhận được giấy mời sang hải quan bên Gia Lâm nhận hàng. Làm thủ tục trình báo, khai hồ sơ xong, tôi được chỉ sang một quầy bên cạnh để xin chữ ký.

Khi nghe tôi đề đạt vấn đề xin chữ ký, cô nhân viên ngồi sau bàn được che bởi tấm mica hất hàm: Anh đứng đợi một lát.
Tôi nghĩ, chắc là người có thẩm quyền ký đi vắng, không có ở đây, vậy nên tôi với anh ruột tôi đứng đó kiên nhẫn chờ đợi, còn cô nhân viên đó vẫn ngồi hí hoáy sau tấm mica. Lúc đó vào khoảng 10 giờ sáng. Đợi đến khoảng 11h30, cô nhân viên kia ngẩng lên, vơ tờ giấy của tôi, ký toẹt một nhát rồi nói: Anh đến thủ kho nhận bưu kiện

. Một tiếng rưỡi đồng hồ đứng đối diện nhau mà cô ta nhất quyết không ký, chỉ vì mỗi tội tôi không biết để đưa phong bì. Một cái lệ mà ở CH Séc không bao giờ có. Tôi nổi cơn tam bành muốn chất vấn, đã to tiếng một vài lời. Anh tôi kéo tôi đi bảo: Đi đi, mày cãi vã ở đây, nó gọi công an đến bắt mày tội gây rối trật tự nơi công cộng bây giờ.

Lúc đó đã đến giờ nghỉ trưa, tôi và anh tôi phải ra ngoài quán cơm bụi để chờ đến đầu giờ chiều lấy bưu kiện. Cung cách làm việc của nhân viên hành chính ở Việt Nam là thế đó.

Còn chưa kể biết bao lần đi công chứng chữ ký giấy ủy quyền mà phòng công chứng nhà nước nhất định không chịu công chứng cho, bắt phải có mặt cả 2 người, người ủy quyền và người được ủy quyền để làm cái gọi là "Hợp đồng ủy quyền" thì mới phù hợp với pháp luật Việt Nam.

Người ở Việt Nam muốn ủy quyền cho người ở Séc giải quyết một vấn đề gì đấy, thì người ở Séc phải về Việt Nam để ký vào "Hợp đồng ủy quyền". Văn minh và hợp lý thôi rồi. Ôi, cơ chế Việt Nam, thật là hãi hùng. Còn bao chuyện bi hài liên quan đến đổi bằng lái xe, xin cấp hộ chiếu, giấy khai sinh.....thôi chẳng muốn nói nữa.


Em nghe anh kể em cũng thấy nóng mặt. Nóng ngay từ khi anh bước vào phòng hỏi lần đầu tiên không ai trả lời. Tính em thẳng và nóng, gặp mấy vụ đó khó kềm chế, chắc có cãi nhau ngay lúc đó rồi Trong Nam thủ tục hành chính giờ cải tiến và thái độ không thế anh ạ. Ngoài này nhiều khi mình đi ăn hàng còn bị chủ quán nạt nộ ăn hiếp mà. Mả cha đứa nào tạo ra cái cảnh này!

Em bị một lần là bỏ bữa đứng dậy ngay. Nhưng em thấy đầy người vẫn cắm mặt ăn. Ví dụ: Gọi bát phở, lúc sau gọi quẩy, lúc sau gọi thêm quả trứng trần là bị ăn nạt: "Sao không gọi luôn một lúc?!" vậy mà người ta vẫn im thin thít cứ như bà bán hàng là chủ nhân ban ơn cho vật nuôi ý. Nói ra thì thấy quá nặng lời nhưng nhìn cảnh đó em có cảm giác y như thế. Đi ăn bát bún lề đường, không có tiền lẽ, đưa tờ 500 ngàn cũng bị ăn mắng

Cho phép em chửi câu nữa: Mả cha cái thằng nào làm cho xã hội này thành ra như thế!
Ngà Voi

-- *Tình yêu mất đi khi bạn ngừng quan tâm . Tình bạn mất đi khi bạn ngừng chia sẻ* (ST)

0 comments:

Powered By Blogger