Trường Sơn
Hồi đó tôi đang là học sinh Đệ Nhất của trường Quốc Học. Khác với những học sinh Phật tử cuồng tín luôn bị các thầy Từ Đàm và Diệu Đế kích động, tôi vẫn vô tư học hành mà chẳng hề quan tâm đến chính trị hoặc ganh tỵ ăn thua về tôn giáo. Ngoài giờ học hành, chúng tôi có những thú vui đùa của lứa tuổi thanh niên như .. rình rập những cặp tình nhân hẹn hò nơi vắng vẻ để xem trò ong bướm của họ, hoặc theo dõi các nữ sinh đẹp để chụp hình. Tuy nhiên việc chụp hình này không phải đơn giản vì không có dụng cụ nhẹ nhàng và nhỏ nhắn để chụp lén. Hồi năm 1963 thị trường chưa có loại máy hình nhỏ bỏ túi như Pen Olympus cho nên chúng tôi thường lè kè những máy ảnh kếch xù như Rolleyflex, riêng tôi thì có chiếc Leica cũ xì nhưng chụp khá tốt. Có lần ngồi trên lan can sát bên đường Lê Lợi của truờng Đại Học Khoa Học (khu Morin cũ) lăm le chiếc máy ảnh chờ nàng Như Mai (Hoa khôi Đồng Khánh) đạp xe ngang để chụp hình thì có một ông ăn mặc chỉnh tề từ từ tiến tới hỏi chúng tôi chụp ảnh gì, chúng tôi cười trả lời rằng chờ chụp mấy em Đồng Khánh đi ngang qua đây. Ông nhìn vào chiếc máy ảnh Leica của tôi và nói đưa cho ông xem. Tôi thấy ông là người đường hoàng nên đưa cho ông coi, ông cầm máy trong tay, lật qua lại quan sát rồi trao lại cho tôi bảo rằng : Các em đi chỗ khác chơi, đừng chụp hướng vào Đài phát thanh Huế vì sẽ làm mất an ninh cho đài. Chúng tôi chợt hiểu, và bỏ đi ngay. Tôi suy nghĩ lại thấy cảm phục cái ông nhân viên an ninh đó vì biết thông cảm cho bọn trẻ chúng tôi và còn có thái độ lịch sự nhã nhặn.
Hồi đó tôi đang là học sinh Đệ Nhất của trường Quốc Học. Khác với những học sinh Phật tử cuồng tín luôn bị các thầy Từ Đàm và Diệu Đế kích động, tôi vẫn vô tư học hành mà chẳng hề quan tâm đến chính trị hoặc ganh tỵ ăn thua về tôn giáo. Ngoài giờ học hành, chúng tôi có những thú vui đùa của lứa tuổi thanh niên như .. rình rập những cặp tình nhân hẹn hò nơi vắng vẻ để xem trò ong bướm của họ, hoặc theo dõi các nữ sinh đẹp để chụp hình. Tuy nhiên việc chụp hình này không phải đơn giản vì không có dụng cụ nhẹ nhàng và nhỏ nhắn để chụp lén. Hồi năm 1963 thị trường chưa có loại máy hình nhỏ bỏ túi như Pen Olympus cho nên chúng tôi thường lè kè những máy ảnh kếch xù như Rolleyflex, riêng tôi thì có chiếc Leica cũ xì nhưng chụp khá tốt. Có lần ngồi trên lan can sát bên đường Lê Lợi của truờng Đại Học Khoa Học (khu Morin cũ) lăm le chiếc máy ảnh chờ nàng Như Mai (Hoa khôi Đồng Khánh) đạp xe ngang để chụp hình thì có một ông ăn mặc chỉnh tề từ từ tiến tới hỏi chúng tôi chụp ảnh gì, chúng tôi cười trả lời rằng chờ chụp mấy em Đồng Khánh đi ngang qua đây. Ông nhìn vào chiếc máy ảnh Leica của tôi và nói đưa cho ông xem. Tôi thấy ông là người đường hoàng nên đưa cho ông coi, ông cầm máy trong tay, lật qua lại quan sát rồi trao lại cho tôi bảo rằng : Các em đi chỗ khác chơi, đừng chụp hướng vào Đài phát thanh Huế vì sẽ làm mất an ninh cho đài. Chúng tôi chợt hiểu, và bỏ đi ngay. Tôi suy nghĩ lại thấy cảm phục cái ông nhân viên an ninh đó vì biết thông cảm cho bọn trẻ chúng tôi và còn có thái độ lịch sự nhã nhặn.
Xứ
Huế của chúng tôi xem ra thanh lịch và hiền hòa như thế đó. Thỉnh
thoảng có những cuộc đua xe đạp từ trong Nam ra, và đích đến là ở sân
vận động Tự Do, chúng tôi thường đến đó để xem đoàn xe của họ đến, họ
phải phóng xe leo lên lòng chảo chạy đủ một vòng trên đó rồi mới lao
xuống đường đua phía dưới chạy thêm một vòng nữa mới đến mức ăn thua
cuối. Cảnh tưởng đẹp mắt, hào hứng và đầy tinh thần thể thao lành mạnh.
Chúng tôi reo hò cổ vũ rất vui vẻ.
Thế
nhưng sân vận động Tự Do sau ngày chính biến 1-11-1963 đã bị biến thành
nơi để chính phủ “cách mạng” hành hình xử bắn một nhân viên của chính
phủ Cọng Hòa cũ, biến nơi đây thành chốn nồi da xáo thịt một cách công
khai và trắng trợn khiến ảnh hưởng lên tâm trí người dân quá sâu đậm đến
nổi .. đã nửa thế kỷ trôi qua mà hình ảnh giết người đó vẫn hiển hiện
lên rõ mồn một trong tâm trí tôi với những khuôn mặt đồ tể khả ố và
những nét thảm nảo của gia đình nạn nhân.
Tôi
không nhớ rõ ngày, nhưng đọc theo tài liệu thì ông Phan Quang Đông bị
xử tử tại sân Vân Động Tự Do vào trưa ngày 9 tháng 5 năm 1964.
Nói
đến ngày lật đổ chế độ đệ nhất Cọng Hòa tại Việt Nam thì không ai không
thấy cảnh ghê rợn xảy ra tại xứ Huế. Bởi tôi là học sinh thuần túy cho
nên không có gì phải sợ hãi, tôi thường đạp xe theo đám biểu tình của
giới tiểu thương và xích lô do nhà chùa xách động để coi cho thoả mãn sự
hiếu kỳ. Khi ở Sàigòn tổng thống Ngô Đình Diệm và ông cố vấn Ngô Đình
Nhu bị ám sát chết thảm thế nào thì ở Huế cũng xảy ra những cảnh đáng sợ
không kém. Tôi thấy đoàn biểu tình kéo đến tư dinh của ông tỉnh trưởng
(không biết tên), kéo ông ra khỏi nhà áo quần xốc xếch, mặt của ông tái
xanh cắt không ra giọt máu, vợ ông mặc áo bà ba mang đôi dép nhật chạy
theo chân chồng ra thấu cổng dinh trên đường Lê Lợi mặt mày khiếp đảm,
bọn xích lô của nhà Chùa nhào đến, tên nào cũng cầm khúc gổ trong tay
hăm he, có thằng chạy đến toan kéo giật tay ông nhưng bị mấy người đang
bắt giữ ông gạt ra, nó há họng mắng : “Bộ mi ăn cứt hay sao mà theo
thằng Diệm”. Tôi đứng gần đó ngẩn người vì lần đầu tiên tôi nghe được
một lời chưởi mắng thô lổ đối với một người có địa vị là ông tỉnh trưởng
của một nước tự do. Sau này khi Việt Cọng chiếm miền Nam thì tôi mới vở
lẽ rằng chữ “thằng” là cách nói “kinh điển” của Việt Cọng xưa nay khi
hướng về đối phương, dù đó là tổng thống hay thủ tướng. Tuy nhiên bọn
chúng cũng mang tinh thần nô bộc đối với ngoại bang cho nên luôn gọi
Liên Xô là “Ông Liên Xô” và không bao giờ dám gọi tổng thống Mỹ là thằng
Kennedy hay thằng Johnson cả mà chỉ dám gọi ông tổng thống Diệm là
“thằng Diệm”.
Đoàn
xích lô hung dữ của nhà Chùa chạy quanh quanh trong thành phố, dưới nệm
xe luôn dấu vũ khí, nào dao, nào gậy để uy hiếp những cơ sở và viên
chức của chính quyền cũ. Chúng hăm he muốn đánh phá các cơ sở Công Giáo,
nhưng các nơi này đều kín cổng cao tường nên chúng không tấn công được.
Đoàn xích lô kéo đến vùng Phủ Cam nhưng chúng không dám vượt sông An
Cựu qua cầu Phủ Cam vì sợ rơi vào “ổ phục kích” của thanh niên Công Giáo
tự vệ, cho nên chúng kéo về vùng Dòng Chúa Cứu Thế để phô trương lực
lượng, vừa đạp xe từng đoàn lũ vừ la hét những câu đả đảo Cần Lao mặc dù
chế độ ông Diệm đã bị lật đổ. Chúng mong chờ một cái ngòi châm để sự
hung ác của chúng có dịp bùng nổ cho đúng kế hoạch của ai đó hầu phá
hoại tan nát xã hội miền Nam. Khi đòan xích lô tiến đến trường Thiên Hữu
thì tôi đang đứng xem bên vệ đường cùng với thằng bạn học là Nguyễn văn
Chữ, (anh này về sau là Bác sĩ Y khoa, bị thiệt mạng vì nạn không tặc
khiến máy bay rơi xuống nổ ở phi đạo sân bay Phú Bài Huế). Không hiểu vì
lý do gì mà trong tay của Chữ có nắm một cái cọng dù (của cái ô) sắt,
anh ta cầm nó và xăm xăm xuống mặt đường. Đoàn xích lô đi ngang, bổng
một ông mặt mày dữ tợn liếc nhìn thấy Chữ đang nắm cây sắt thì nhảy
xuống xe, chạy lật miếng đệm lên, kéo ra cái đùi gổ lớn rồi xông đến để
đánh lên đầu Chữ. Hoảng hốt, Chữ nhanh chân phóng chạy và cả đoàn sát
thủ xích lô rượt theo chạy vào đường xóm sát bên trường Thiên Hữu. Cũng
may là Chữ quen mọi ngỏ ngách trong xóm đó nên anh chạy thoát ra ruộng
lúa và núp dưới đó biệt tăm. Bọn sát thủ không bắt được nạn nhân để tế
thần (Phật) cho nên hậm hực trở về, và tôi cũng khôn ngoan biến mất khỏi
hiện trường, nếu không thì, vì giận cá chém thớt, chúng cũng sẽ đánh
chết cả tôi. Hú hồn !
Trở
lại chuyện pháp trường ở Sân Vận Động Tự Do, tôi nghe đài Phát thanh
Huế loan báo rằng “tên trùm mật vụ Cần Lao” là Phan Quang Đông của chế
độ cũ sẽ bị xử bắn giữa công chúng tại địa điểm nêu trên, nên tôi cũng
theo dòng người tuôn về đó để chứng kiến cảnh tượng chưa từng thấy trong
đời mình. “Giết người thị chúng” , tức là Giết để cho dân chúng thấy để Sợ và Gờm (như Việt Cọng và chế độ phong kiến thời xưa thường làm !)
Tôi
đạp xe đạp về đó và khóa xe cho nằm trên sân cỏ ở bên rìa sân rồi theo
đoàn người leo lên đứng ở lan can trên đỉnh của lòng chảo để nhìn.
Sân Vận Động Tự Do - Huế, nơi “thầy chùa” ra tay giết người công khai !
Loa
phóng thanh đang đọc đi đọc lại bản án dành cho “tên tử tội Phan Quang
Đông” mà họ đã gán cho tội danh là “trùm mật vụ của chế độ Ngô Đình
Diệm”, đã sát hại bao người dân lành, đã thủ tiêu bao thầy Chùa Phật
Giáo hoặc chôn xác họ ở khu Chín Hầm dưới các gốc cây cam…
Một trong số 9 chầm |
Đứng
trên cao, vin vào lan can của lòng chảo Sân Vân Động Tự do, chúng tôi
(hàng ngàn người) có tầm nhìn bao quát hết mọi sự ở trong sân cũng như ở
khán đài. Trong khi tiếng loa vẫn loan truyền tội ác của “tên trùm mật
vụ” Phan Quang Đông thì trên khán đài các quan khách đang đến. Tôi thấy
có ít nhất là 4 ông thầy chùa mặc áo vàng và lam (có lẽ có thầy Thich
Trí Quang giữa họ, nhưng hồi đó tôi chưa biết mặt ông ta), có mấy quan
chức mặc thường phục, và có một sỉ quan oai vệ mà ai cũng nhận diện
được, đó là tướng Nguyễn Chánh Thi, người mà dân Huế khinh thường bởi
dáng dấp cu-li và cách nói quê mùa của ông khi đứng trên bục đài để nói
chuyện với dân chúng trong quân khu của ông, ông thường nói : “Đồng bào
trong khu tôi thân mến …” (chữ “khu” theo tiếng Huế có nghĩa là đít !)
khiến ai nghe cũng cười và chê rằng ông ta thiếu văn hóa.
Tướng Nguyễn Chánh Thi |
Tôi
thấy tướng Thi trên khán đài bước xuống và ra tận nơi hành hình để chỉ
bày, ông đích thân dùng sãi chân bước từ cột hành hình đến toán lính
chừng 10 bước và bảo họ chỉnh đốn lại hàng ngang đúng với khoảng cách
ông vừa đo đạt (đó là nhiệm vụ mất tư cách đầy vẻ nịnh bợ lập công của
tướng Thi với các thầy). Tiếp đó là một chiếc xe bịt bùng chạy vào sân,
một tù nhân được dìu ra, đó là ông Phan Quang Đông, ông bị trói vào cột.
Ông ta mặc áo trắng, dáng dấp không cao, theo tầm nhìn từ cao xuống thì
tôi thấy ông hơi lùn. Chiếc xe lui ra xa và tướng Thi trở về khán đài.
Giờ này không khí tại sân vận động trở nên xôn xao. Tôi thấy người ta
dìu một người đàn bà bụng đang có chửa vào, và bà ta tiến đến áp mặt gần
ông, có lẽ để nghe ông trăn trối. Tôi thấy bà ta khuỵu xuống và khóc
lóc thảm thiết. Tôi đoán biết đó là vợ của “tội nhân”. Thấy bà bụng mang
dạ chửa mà lòng tôi xót xa ! Sau đó người ta đưa bà ra khỏi sân, và tôi
không còn thấy bóng dáng của bà nữa. Một linh mục Công Giáo được đưa
tới, vị này tiến sát trước mặt ông, cầm sách kinh đọc và sau đó đưa ngón
tay làm dấu trên trán của ông rồi lui bước trở vào hậu trường. Ông
trưởng toán hành hình tiến đến buộc khăn bịt mắt nạn nhân lại.
Lúc
này mọi người xem ra đang bị kích động, loa bắt đầu lớn tiếng mạt sát
tội nhân, đọc lại từng tội danh mà họ gán cho ông, sau mỗi tội danh và
tiếng hô “tử hình” từ loa thì hầu như một số đông người đứng xem cũng
hào hứng hô to lập lại chữ “tử hình” vang dậy. Trong lúc họ tiếp tục hô
to như vậy thì người trưởng toán hành hình hô lệnh “sẵn sàng”, các họng
súng nâng lên và ngắm vào nạn nhân, tôi thấy nạn nhân ngước đầu lên
trời, miệng nhóp nhép rất rộng dường như đang đọc kinh lớn tiếng để phó
dâng cho Trời. Giữa tiếng reo hò “tử hình” náo động của đám đông qua sự
hướng dẫn của loa phóng thanh, tôi nghe tiếng hô lớn “bắn” của ông
trưởng đội … Một loạt súng nổ vang, nạn nhân nẩy ngược người ra trước và
thân thể mềm nhủn, đầu gục xuống.
Bổng
chốc toàn sân vận động im phăng phắc, bao nhiêu tiếng hò hét bổng im
bặt, tưởng rằng một con ruồi bay ngang cũng nghe được tiếng vo ve của
nó. Người trưởng toán rút súng lục ra, tiến đến bên nạn nhân bắn một
phát ân huệ vào màng tang của ông. Mọi sự đã chấm dứt.
Tôi và mọi người lủi thủi ra về, họ trò chuyện với nhau nhỏ tiếng như thể đang thì thầm vì sợ quỷ ma nghe được.
Lần
đầu tiên dân Huế thấy được cảnh giết người công khai theo kiểu đấu tố
của Việt Cọng mà chúng tôi xem được trong phim “chúng tôi muốn sống”.
Mạng sống của con người được nhóm thầy chùa và tướng lãnh vô tâm đem ra
làm trò hù dọa người dân, nhưng kết quả đã đi ngược với ước vọng của họ
vì người dân bắt đầu thấy kinh tởm.
Và chính tôi, kể từ ngày đó, tôi bắt đầu kinh tởm bọn thầy chùa và hàng tướng lãnh trong nhóm tự cho là “cách mạng” đó.
Trường Sơn
Trường Sơn
0 comments:
Post a Comment