Lời dẫn: Những biến động tại VN trong thời gian qua cho thấy là nhà cầm quyền cộng sản VN đã và đang xô đẩy người dân đến đường cùng, mà biện pháp duy nhất là phải đứng lên kháng cự để tìm đường sống, như vụ nổ súng ở Tiên Lãng. Chúng tôi xin gửi đến quý thính giả bài bình luận dưới đây của ông Ngô Quốc Sĩ:
Chủ trương của các chế độ độc tài cũng như cộng sản đều có một điểm chung, là dùng bạo lực để trấn áp mọi thế lực chống đối, hầu giữ vững ngai vàng, bảo vệ quyền lợi cá nhân và phe nhóm. Mức độ trấn áp thì tùy thuộc hoàn cảnh và tư cách lãnh đạo của nhà cầm quyền. Tại Việt Nam hôm nay, nhà cầm quyền cộng sản, trước lúc dẫy chết, đã áp dụng mọi thủ đoạn tàn ác nhằm cướp đoạt quyền sống của người dân, đẩy dân Việt vào đường cùng. Câu hỏi đặt ra là chuyện gì sẽ xảy đến khi dân Việt bị đẩy đến đường cùng?
Nhìn vào tình hình tại Việt Nam, thế giới đang ngạc nhiên đến phẫn nộ, vì không hiểu tại sao nhà cầm quyền Hà Nội vẫn ngoan cố đi ngược trào lưu dân chủ và nhân quyền toàn cầu, vẫn tiếp tục phản bội những nguyện vọng chính đáng của dân Việt. Tại sao cộng sản Việt Nam đã nhẫn tâm đẩy dân Việt vào đường cùng, với tột đỉnh của bất công, bất nhân, phi pháp và phi lý như thế?
Nói đến tận cùng của bất công, thì không thể không nhắc tới cuộc Cải Cách Ruộng Đất năm 1956, với chủ trương cướp đoạt tài sản của những ai bị liệt vào giai cấp địa chủ và phú nông, những người có chút tư hữu tài sản, có khi chỉ là mấy sào ruộng hay vài mẫu đất. Và bây giờ, chính sách cướp đoạt tài sản lại diễn ra một cách trắng trợn hơn, với các vụ Thái Hà, Tam Tòa, Đồng Chiêm, Cồn Dầu, cùng những vụ cướp ruộng vườn của nông dân khắp mọi miền đất nước. Tiêu biểu nhất là vụ cưỡng chế khu đầm thủy sản của gia đình họ Đoàn tại Tiên Lãng, đang đưa cuộc đấu tranh của dân Việt vào một giai đoạn mới, khi người dân dám chấp nhận cái chết để thách đố cường quyền!
Còn tận cùng của bất nhân thì làm sao dân Việt quên được cảnh hàng ngàn người bị chôn sống tại Huế trong Tết Mậu Thân, và hơn 300 ngàn người bị giết trong các cuộc đấu tố và Cải Cách Ruộng Đất. Đặc biệt không ai không cảm thấy phẫn uất trước cái chết của ông Trịnh Xuân Tùng, thân phụ của cô Trịnh Kim Tiến, bị công an đánh gãy cổ chết oan uổng, chỉ vì quên đội mũ an toàn khi lái xe gắn máy. Đó là chưa nói tới hành động man rợ của tên đại úy công an đạp vào mặt người biểu tình chống Trung cộng xâm lăng. Thế giới cũng xem được cảnh một chiếc xe ủi đất dùng cần trục quất chết một phụ nữ trong một vụ cưỡng chế đất ở vùng thôn quê! Cũng như trường hợp chị Hiền, vợ anh Đoàn Văn Quý, bị đánh đập tàn nhẫn giữa tiếng kêu cứu của bà con: “Đừng đánh chị Hiền nữa, vì chị đang mang thai”.
Bước qua tột đỉnh của phi pháp thì không thể không nhắc tới trường hợp nhà báo Điếu Cày bị nhốt tù không có lý do chính đáng mà gia đình không hề biết là người tù lương tâm này còn sống hay đã bị thủ tiêu. Và cô Bùi Thị Minh Hằng, chỉ vì xuống đường biểu tỏ lòng yêu nước chân chính, mà bị cộng sản bỏ tù 2 năm không thèm xét xử. Cũng trong tột đỉnh của phi pháp, công an đã bắt giam 17 thanh niên trí thức giáo phận Vinh mà không xét xử, không tiết lộ tin tức cho thân nhân. Bên cạnh đó, an ninh chế độ cũng đã hạch hỏi, sách nhiễu các nhà dân chủ như Luật sư Nguyễn Văn Đài, Luật sư Lê Quốc Quân và Bác sĩ Phạm Hồng Sơn sau khi họ tiếp xúc với một phái đoàn nghị sĩ Mỹ. Những hành động phi pháp này hoàn toàn đi ngược lại quyền tự do phát biểu của người dân đã được Hiến Pháp Việt Nam và bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền công nhận.
Một tột đỉnh nữa của phi lý và tán tận lương tri của đảng cộng sản Việt Nam, là việc bỏ tù nhạc sĩ Việt Khang, một người sinh ra và lớn lên sau năm 1975, được giáo dục trong lòng chế độ, nhưng đã có một nhận thức rất đúng đắn về bản chất phi nhân, làm tay sai cho ngoại bang của đảng. Hai bản nhạc “Việt Nam Tôi Đâu” và “Anh Là Ai” của anh là những tiếng kêu uất nghẹn của dân Việt trước tình trạng Tổ quốc lâm nguy. Nhưng nhà cầm quyền đã nhẫn tâm bóp nghẹt tiếng nói uất nghẹn đó. Người ta tự hỏi là đảng cộng sản Việt Nam có còn nhân tính không, hay chỉ còn là những con người khổng lồ không tim không óc?
Nói chung, dân Việt đã bị tước đoạt quyền sống cả về vật chất lẫn tinh thần. Dân Việt đã bị đẩy vào đường cùng, mà con đường sống duy nhất là phải tìm cái sống trong cái chết. Đó là trường hợp của Đoàn Văn Vươn. Đó là thái độ hy sinh khẳng khái của Đoàn Văn Qúy khi anh khẳng định: “Tôi quyết đòi công lý, không phải chỉ cho cá nhân tôi, mà cho cả dân tộc Việt Nam…” Mong rằng, Việt Nam sẽ có hàng ngàn Đoàn Văn Quý, hàng vạn Đoàn Văn Vươn, hàng trăm ngàn Bùi Thị Minh Hằng và hàng triệu Việt Khang. Lúc ấy, cơn bão lửa dân chủ sẽ bừng khởi và cánh cửa dân chủ sẽ mở tung!
Ngô Quốc Sĩ
0 comments:
Post a Comment