Tuesday, March 15, 2011

Khôn nhà dại chợ!

Phải công nhận Đảng và Nhà nước ta rất anh hùng. Trong thời gian “xẻ dọc Trường Sơn, miệng ngậm B.40 đi cứu nước” đã sản sinh ra rất nhiều anh hùng.

Nhiều đến nỗi “ra ngõ là gặp anh hùng”.

Trúc rừng không đủ lá để ghi công đức.

Đến nay, dân số lên tới tám mươi ba triệu lẻ mấy trăm, mà đã có tới tám mươi triệu anh hùng đoạt giải quán quân về khoản “thắt lưng buộc bụng” từ cái lúc tên đồ tể Lê Duẩn hung hăng con bọ xít phán rằng “Dân tộc ta là anh hùng. Đảng ta là đỉnh cao trí tuệ loài người”.

Ba triệu sót lại, không phải là dân thường mà là “đảng viên”. Họ sống khoẻ, béo tốt hồng hào nhờ ăn bám vào cái dù của Đảng ta.

Và một nhúm nhỏ, mấy trăm lẻ, là loại người đặc biệt, vừa không phải là anh hùng, vừa là không phải là dân thường.

Họ là những ông kẹ.

Nhưng họ có tính khiêm nhường của “bậc phụ mẫu chi dân” hay ví mình là “đày tớ của dân” “quên mình vì dân mà phục vụ”.

Những ông kẹ này chẳng ai biết ở mô tê, bỗng dưng tự nhảy lên đầu tám mươi triệu anh hùng để đè đầu, đè cổ rồi tự hô hoán lên rằng:

- Toàn thể nhân dân tuyệt đối tin tưởng và bằng lòng để tụi tui lãnh đạo đất nước!

Thế rối, hết đời cha tới đời con, cứ tiếp tục thay nhau ngồi trên đầu thiên hạ.

Mỗi lần nhường ngôi như thế, Đảng và Nhà nước ta cho diễn vở tuồng “Đảng cử dân bầu” hô hào dân chúng đi xem miễn phí. Mỗi người được phát cho cái vé có in dòng chữ: Đi đông, bầu đúng, cử xứng.

Màn hát kéo kên rồi hạ xuống. Từ Thái thượng hoàng, Đức vua, Tể tướng, đến văn võ bá quan, áo mũ cân đai, vẽ mặt bôi vôi, ra trình làng.

Mấy tay mõ làng, khua chiêng đánh trống rao lên rằng: Toàn thể lãnh đạo đều được dân tín nhiệm 99.99%.

Người dân đứng dưới khán đài xì xồ, xì xào:

- Đi vô, đi ra cũng thằng cha hồi nãy! Tụi tui đâu có bỏ phiếu cho thằng chả, sao chả cũng đắc cử hè?

Đó là chuyện tín nhiệm 99.99%.

Còn chuyện “trị quốc an dân – kinh bang tế thế” thì ra răng?

Tiền đề quả quyết một cách chắc nịch Đảng ta là “Đỉnh cao trí tuệ loài người”. Cho nên, không cần diễn nôm, ai cũng biết là Đảng ta là số 1. Tiếng Tàu gọi là số dzách”. Tiếng Mỹ gọi là “Nâm bờ oanh”.

Bài này chỉ bàn riêng về tài “đối nội và đối ngoại” của Đảng và Nhà nước ta trong chuyện đối phó với “thù trong giặc ngoài”.

Không biết Đảng ta từ lúc biến da con tắc kè màu xanh Đảng Lao Động thành màu đỏ Đảng Cộng Sản có ân oán giang hồ gì với thế giới không, mà lúc nào Đảng ta cũng nơm nớp lo sợ “các thế lực thù địch ngoại bang”.

Đó là bọn giặc ngoài. Mà Hoa Kỳ là kẻ thù chiến lược. Ngoài ra còn nhiều kẻ thù khác nữa. Bọn chúng luôn có âm mưu “diễn tiến hòa bình” hòng xâm lược ta.

Còn thù trong là “bọn phản động trong và ngoài nước”, lúc nào cũng “nói xấu, xuyên tạc, chống phá Nhà nước ta”.

“Bọn ngoài nước” ý Đảng ta ám chỉ mấy triệu “khúc ruột ngàn dặm”, “một bộ phận không thể tách rời”, là “máu là máu của Đảng ta”, đang làm ăn khắm khá khắp nơi trên thế giới, có đô la rủng rỉnh trong túi. Bọn này chỉ được phép đem đô la về nước giúp Đảng ta sống khoẻ thôi chứ không được bép xép cái mồm đòi tự do, dân chủ gì sất.

Trong nước có ai nói tiếng nói khác với Đảng ta thì “đích thị là bọn Việt gian nhận tiền bọn ngoài nước, để tuyên truyền chống phá Nhà nước XHCN”. Đảng ta “kiên quyết” đập nát từ trong trứng nước, nghĩa là từ khi mới “mở miệng” đòi dân chủ. Một loạt các nhà bất đồng chính kiến bị bắt giam và bỏ tù. Như LM Nguyễn văn Lý, luật sư Nguyễn văn Đài, luật sư Lê thi Công Nhân, bác sĩ Lê nguyên Sang, nhà văn nữ Trần Khải Thanh Thủy… Nhẹ hơn một chút thì cho công an đến canh cửa ngày đêm. Như kỹ sư Đỗ Nam Hải, ông Hoàng minh Chính, Nguyễn thanh Giang, nhà văn Hoàng Tiến, Hà sĩ Phu…

Để đối phó với “thù trong” là bọn “ngoài nước” Đảng ta đã lập ra một bộ máy an ninh khổng lồ, tinh vi, nhạy bén, hữu hiệu, bao trùm khắp nơi như giăng thiên la địa võng.

Một con mén chui ra cũng khó lọt.

Điển hình thử một vài vụ cho thấy cái tài tình của Đảng ta, thường cao rao với thế giới là “Việt Nam rất ổn định chính trị”, chứ không phải là điều nói bá vơ.

Chẳng hạn như bà Thương Cúc, ông Đỗ công Thành hai Việt kiều Mỹ, trước đó không ai biết hai người này là ai, làm cái gì. Chỉ biết rằng họ theo lời kêu gọi của Đảng ta về quê hương để “ăn khế ngọt”. Thế mà Đảng ta biết rất rõ họ từ chân lông đến kẻ tóc “rằng thì là”- Chúng là bọn “khủng bố” về nước để mưu toan lật đổ Nhà nước ta. Hai người này vừa về đến Việt Nam là Đảng ta bắt giam liền một khi. Chờ ra Toà Án Nhân dân cúi đầu nhận tội.

Thế mới là tài.

Xa hơn chút nữa, như ông Trịnh vĩnh Bình, Việt Kiều Hà Lan, cũng ham “chùm khế ngọt” của Đảng ta móc trên lưỡi câu sấu, ôm hết của cải dành dụm mấy mươi năm về “góp phần xây dựng đất nước”. Ai cũng tưởng thế là tốt.

Nhưng Đảng ta lại biết rõ bên trong, tay Vĩnh Bình này tiếng bề ngoài là vậy nhưng bên trong không phải vậy. Đảng ta chờ cho mấy năm sau, con cá này mập lên, Đảng ta giật cần, xách mép con cá, cũng cho vào Toà án Nhân dân với tội danh “trốn thuế, làm ăn phi pháp” lãnh 12 năm tù.

Hết chối nhé.

Rồi một doanh nhân ở Pháp, cũng vì “chùm khế ngọt” nữa, ông Nguyễn Gia Thiều về làm ăn đàng hoàng, tạo dựng một cơ sở buôn bán điện thoại di động hiệu Nokia và Sam Sung với một người em. Đang làm ăn khắm khá, bỗng dưng công an đến thộp cổ ông Thiều với tội danh cáo buộc là buôn lậu điện thoại. Ông ta bị Toà án Nhân dân (cũng là Tòa án Nhân dân) tuyên án 20 năm tù.

Không được cãi nhé.

Thêm cái anh chàng dở hơi Trần Trường bên CaLi không biết đã ăn “trái khế ngọt” nào của Đảng cho chưa, bỗng hóa điên, đem cờ đỏ và “ảnh lộng kiếng Bác” treo trong tiệm cho thuê băng ca nhạc của mình, xuýt chút nữa thì bị Công đồng Hải ngoại cho lỗ mũi ăn trầu.

Trần Trường nhà ta hãi quá, ôm một mớ đô la chạy về Việt Nam “mách Bu”. Cứ tưởng bở sẽ được Bu xoa đầu an ủi. Ai dè bị Bu đè xuống lột không còn cái quần xà lỏn. Bây giờ thì Trần Trường biến thành Trần Truồng mà không thể há miệng kêu ca gì được bởi Đảng đã ngáng cái dùi cui giữa hai hàm răng rồi.

Trần Truồng lâm vào cảnh lưỡng đầu thọ địch. Không dám vác mặt về lại CaLi, đành phải chịu ở lại cái hóc Bà Tó Năm Căn chờ chết già.

Nhưng chuyện vui và hấp dẫn nhứt gần đây là chuyện ông Nguyễn đình Hoan, Việt kiều Mỹ.

Theo ký giả James Hookway của báo The Wall Street Journal ngày 14/8/07 tường thuật thì nội vụ như sau:

Cách đây một thập niên, ông Hoan về Việt Nam với những dự án để xây dựng một ngôi trường quốc tế. Ông ta nói rằng ông ta rất phấn khởi với niềm hy vọng cho nơi chôn nhau cắt rún của ông.

Nhưng hồi năm ngoái ông đã phải nằm trên một cái chỏng ẩm ướt trong nhà tù B14 tại Hà Nội sau một vụ tranh chấp trong việc làm ăn với các đối tác của Nhà nước Việt Nam.

Năm 1995 ông về Việt Nam với kế hoạch thiết lập một trường quốc tế để phục vụ cho những gia đình ngoại quốc lúc bấy giờ đang ồ ạt đến Việt Nam. Ông lập ra trường Quốc Tế Hà Nội với sự hợp tác của Trung Tâm Giáo dục Nhà nước Việt nam vào năm 1996. Nhà nước cung cấp một hợp đồng 20% thuê mướn trên một mảnh đất mà bây giờ rất có giá gần trung tâm Hà Nội, để lấy về 30% lợi tức trong nghiệp vụ này.

Khi giá trị miếng đất mà ngôi trường đang xây trên đó gia tăng, thì căng thẳng giữa ông Hoan và các đối tác của ông cũng tăng theo.

Tháng 6/2006 công an đã bắt giữ ông để điều tra việc đối tác Nhà nước tố cáo ông đã nhận bảo hiểm y tế một cách bất hợp pháp. (?)

Ông đã nằm tù 14 tháng để chờ điều tra. Hàng ngày ông nghe đài của Nhà nước Việt Nam oang oang mỗi buổi sáng trong sân nhà tù, thúc dục người Việt hải ngoại trở về để bồi đắp vào nền kinh tế đang tăng trưởng nhanh chóng của đất nước. Mặc dù với nhiều bằng cấp từ hai trường đại học Vanderbilt và George Mason ở Hoa Kỳ, ông vẫn không hiểu nổi vì sao ông đã làm đúng những điều nhà nước mong muốn và cuối cùng thì vào tù.

Vợ ông đã phải trả 85 ngàn Mỹ Kim mà Nhà nước VN bảo là tiền thế chân. Trong khi ông Hoan đang ngồi tù thì Tòa Đại sứ Hoa Kỳ tại Hà Nội đã khuyến cáo vợ ông Hoan là không nên đi về Việt Nam để cố tìm cách lấy lại tự do cho chồng, bởi vì họ không thể nào bảo đảm cho sự an toàn của bà.

Sau 14 tháng ngồi tù, công an kết luận trong bản báo cáo sơ khởi là không có bằng chứng rõ rệt nào để đưa ông Hoan ra tòa và thả ông ra. Nhưng tiền thế chân thì chưa hoàn trả.

Và ông Hoan vẫn đang chờ xem các công tố viên Việt Nam có quyết định chính thức để buộc ông vào bất cứ tội danh nào hay không.

Vào tháng 6, sau khi ông Hoan được thả ra, trường hợp của ông được đưa lên bàn làm việc của Thủ tướng Nguyễn tấn Dũng. Theo báo Công an Nhân dân thì ông Dũng đã chỉ đạo cho các thành viên người Việt trong Ban giám đốc nhà trường phải giải quyết ngay những tranh chấp giữa nhà trường với ông Hoan, nếu không xong thì Nhà nước sẽ ra tay với những quyết định riêng. (?)

Được biết Hồ ngọc Đài, cựu Giám đốc Trung tâm Giáo dục Nhà nước Việt Nam là đối tác của ngôi trường quốc tế này, và là con rể của một cựu Tổng bí thư đảng, đã gọi ông Hoan là “một tên ăn cắp” nhưng từ chối không chịu giải thích lý do tại sao hắn ta chắc chắn ông Hoan là một tội phạm và không muốn nói nhiều thêm về vấn đề này. (Lược trích bản dịch của Khánh Đăng)

Ông Nguyễn đình Hoan tuy là một trí thức nhưng đối với Cộng sản ông vẫn còn quá ngây thơ, dù cho đã trải qua ba mươi năm kinh nghiệm xương máu.

Một điều giản dị mà ai ai cũng thấy được, riêng ông thì không. Đó là vấn đề tiền trên hết chứ không phải là “giáo dục”.

Ai đời, đa số người ta về VN là để móc nối với “cán bộ đảng ta” dựa thế, dựa thần để kinh doanh, để buôn lậu, để mánh mung, rồi chia chác 50/50 hoặc tui tứ anh lục. Riêng ông thì lại hăm hở với chuyện mở trường để “trăm năm trồng người”. Người ta hùn cho ông miếng đất mà ông chỉ chia có 30% lợi nhuận thì “biết đời cha” nào mà làm giàu nhanh được?

Bây giờ miếng đất đang nằm giữa thủ đô đang lên giá vùn vụt, giá mét vuông đất được tính bằng kim cương chớ không tính bằng vàng nữa. Người ta muốn xóa hợp đồng để lấy lại miếng đất, bán lấy tiền bỏ túi cho mau lẹ nên ông đừng thắc mắc là tại sao Nhà nước bắt ông vì hai cái cớ lãng xẹt ruồi bu là “mướn lậu” trợ tá để dạy Anh ngữ và nhận “bảo hiểm y tế bất hợp pháp”.(?)

Gần đây nhất, đám dân oan mười bốn tỉnh miền nam gần cả ngàn người, kéo lên Sài Gòn, căng lều giăng bạt trước Tòa Nhà Quốc Hội để kêu oan vì bị mấy ông bà quan đỏ cướp đất, cướp nhà, suốt gần một tháng trời trong cảnh gió mưa, đói khổ.

Đảng và Nhà nước ta dùng chiến thuật “thủ khẩu như bình” để người dân kêu mãi thì mỏi miệng, la mãi thì khan cổ, đứng mãi thì mõi mệt. Lúc đó không đánh cũng tan. Cuối cùng thì Nhà nước ta cũng thương tình cái đám dân oan, cho xe cây đến chở dân về bản xứ và thân tặng mỗi người mấy cái dùi cui để nhớ đời.

Trên đây chỉ là đơn cử vài vụ điển hình trong rất nhiều vụ liên quan đến “chùm khế ngọt” để thấy Đảng ta đối phó “thù trong” tài tình đến cỡ nào.

Về đối ngoại với bọn “giặc ngoài” thì sao?

Khi Liên xô sụp đổ đầu thập niên 90, thay vì nhanh chóng lập quan hệ ngoại giao với Hoa Kỳ, Việt Nam đã liên kết với Trung quốc để bảo vệ thành trì xã hội chủ nghĩa, xem Hoa Kỳ là kẻ thù chiến lược. Cũng kể từ lúc ấy, Việt Nam đã tự đưa đầu mình vào vòng kim cô của Trung quốc, kéo đất nước trì trệ thêm hằng chục năm so với các nước trong vùng.

Người dân Việt chưa có thấy Hoa Kỳ “chống phá” Đảng và Nhà nước ta ở cái khoản nào mà chỉ thấy trước mắt họ đổ tiền của và công sức vào giúp cho Đảng ta, môt con bệnh trầm kha nằm chờ chết, ngày càng thêm khoẻ ra.

Trong lúc Trung quốc “vừa là đồng chí vừa là anh em”, trước mặt thân thiết tặng Việt Nam “mười sáu chữ vàng”, sau lưng thủ sẵn chiếc dao găm đâm người anh em “khờ khạo”những nhát trí mạng.

Trong việc giao thương với Hoa Kỳ, Trung quốc luôn tìm cách ngăn cản. Vụ ngưng ký hiệp ước giao thương với Hoa kỳ, để cho Trung quốc ký trước, năm 2000 là một ví dụ.

Đảng và Nhà nước ta không những không coi Trung quốc là “giặc ngoài” mà còn quyết tâm khấu đầu làm cái bóng của thiên triều. Ngược hẵn lại với lòng dân, luôn coi Trung quốc là kẻ thù truyền kiếp phải cảnh giác đề phòng.

Với sự thần phục khiếp nhược của Đảng ta, Trung quốc ngày càng lấn chiếm lãnh thổ, lãnh hải mà Đảng ta không dám ho he một tiếng dù là phản kháng yếu ớt. Lại đơn cử vài ví dụ điển hình cho thấy rõ ràng Đảng ta “khôn nhà dại chợ”.

Ngoài việc thường xuyên phá hoại nền kinh tế của ta mấy mươi năm nay bằng cách tuồn hàng lậu ồ ạt vào các cửa khẩu biên giới từ cái trứng gà cho đến máy móc trang thiết bị… làm cho nhiều doanh nghiệp Việt Nam phá sản.

Kinh tế nước nhà ngày càng lụn bại…

Trung quốc còn uy hiếp nước ta bằng vũ lực. Đã nhiều lần Hải quân Trung quốc bắn giết ngư phủ của ta để khiêu khích nhưng Đảng ta đền ơn đáp nghĩa “mười sáu chữ vàng” ông anh đã tặng cho bằng bốn chữ “im lặng là vàng”.

Theo tin BBC, ngày 20/7/07 “tàu Hải quân Trung quốc hôm 09/7 đã nã súng vào một số thuyền đánh cá của ngư dân Việt Nam trong vùng biển gần Trường Sa, cách TP Sài Gòn 350 Km làm cho một ngư dân thiệt mạng và một số người khác bị thương”.

Biến cố xảy ra đã 2 tuần lễ mà Việt Nam vẫn hoàn toàn im lặng.

Hai năm trước, ngày 08/01/05, Hải quân TQ xả súng bắn chết 9 ngư dân Việt Nam cư ngụ tại các làng chài lưới vùng Thanh Hóa, bắt đi 8 người khác và tịch thu một thuyền đánh cá.

Phía TQ lại ngang ngược gán tội những ngư dân Thanh Hóa là hải tặc.

Phía Việt Nam vẫn giữ thái độ im lặng.

Cho đến nay, không ai biết vụ việc đã giải quyết ra sao.

Có lẽ Đảng ta lại áp dụng chiêu cũ “thủ khẩu như bình” để phía TQ bắn giết ngư dân Việt mãi cũng phải mỏi tay thì ngưng. Thế là mọi việc lại “ổn định”?

Các ngư dân Việt Nam đánh cá trong vùng biển xãy ra biến cố là trong vùng biển thuộc chủ quyền Việt Nam. Thế mà, đại tá VC Lê phúc Nguyên, phó tổng biên tập báo Quân đội Nhân dân, trả lời phỏng vấn với báo The Straits Times (Tân Gia Ba) được BBC ghi lại ngày 19/7: “Ngư dân rất khó mà biết được đâu là lằn ranh chính xác giữa hai bên. Thế nhưng không nên dùng vũ lực trên biển vì việc này sẽ chỉ dẫn đến các vấn đề nghiệm trọng hơn mà thôi”.

Câu trả lời của ông Nguyên rất “ấm ớ hội tề”, giống như con đà điểu rúc đầu vào cát, chổng đít ra ngoài để tránh nạn.

Hải quân TQ thường xuyên “dùng vũ lực” trên biển đối với ngư dân ta, nhưng đã dẫn đến “vấn đề nghiêm trọng” nào chưa?

Đài Loan cách đây không lâu cũng tập trận bằng đạn thật trên đảo Ba Bình, thuộc Trường Sa, xây rada, làm lại phi trường, công sự chiến đấu trên đảo nhưng Việt Nam làm gì được Đài Loan?

Phía Nam Dương cũng thế, vừa rồi bắn chìm thuyền và gây tử thương nhiều ngư dân Việt Nam, nhưng có việc nào “nghiêm trọng” xãy ra đâu?

Nguồn tin BBC: “Các nguồn tin quân sự nói ngày 9/7 hai tàu chiến cơ động BPS-500 của VN co Nga thiết kế đã vội vã đến hiện trường như phải đứng từ xa vì hỏa lực quá mạnh từ tàu Trung Quốc. Đại tá Nguyễn Phúc Nguyên nói: “Về lâu dài, chúng tôi cần củng cố lực lượng hải quân cũng như nâng cấp các đơn vị tuần tra ven biển”

Rõ ràng hải quân VN quá yếu, chỉ có khả năng đứng xa xa và ngó trước súng của địch. Hải quân VN chỉ có khả năng duy nhất là chạy bắt người vượt biên.

Cũng như những vạt dầu không biết từ đâu, liên tục trong nhiều tháng, từ đầu năm 2007, từ ngoài khơi tràn vào bờ biển miền Trung VN, chạy dài từ Quảng Bình cho đến Phan Thiết, gây ô nhiễm môi sinh và làm thiệt hại kinh tế lớn lao cho người dân sống trong vùng.

Đến tới hôm nay, Nhà nước vẫn chưa biết nguồn gốc các vết dầu loang ấy từ đâu. Mới đây, TT Nguyễn Tấn Dũng nói sẽ nhờ Nhật bản truy tầm dùm.

Chắc chắn các vệ tinh của Nhật sẽ truy ra ngay. Họ đã biết các vạt dầu ấy từ đâu đến, nhưng Nhà nước VN không dám công bố vì khiếp sợ phản ứng của Trung Quốc. Vì tháng 5/1992, TQ ký với Công ty Crestone, Hoa Kỳ để tìm dò một khu vực 25.000 km2 thuộc lãnh hãi VN, nằm về phía tây thuộc đảo Trường Sa. Tháng 8/06 TQ cho khai thác giếng dầu Hóa Quang, thuộc khu vực Hoàng Sa, cách Đà Nẵng 230 km. VN có lên tiếng phản đối lấy lệ nhưng TQ bất chấp.

Như thế chắc chắn các giếng dầu của TQ khai thác đã làm dầu tràn gây ô nhiễm cho bờ biển miền Trung VN.

Trong một bài viết nhan đề: Vấn đề tranh chấp Trường Sa: hậu quả của những sai lầm chiến lược, ông Trương Nhân Tuấn, tác giả, nhận định: “Ở đây ta thấy Nhà nước Việt Nam, dầu đã tỏ ra rất côn đồ trong việc giải quyết các vụ dân oan đảng cộng sản cướp đất trong những ngày trung tuần tháng 7/07 vừa qua, nhưng lại tỏ ra khiếp nhược đến mức hèn hạ trước những nước hùng mạnh khác”.

Ông đề nghị:

“ Việt Nam không thể bó tay, bất lực “từ xa đứng nhìn” như hiện tại.

Lãnh đạo VN hãy tức thời mở mắt, định hướng lại chiến lược quốc gia, nhận rõ đâu là bạn đâu là thù, phải coi quyền lợi dân tộc là tối thượng. Tình trạng này kéo dài là mất tất cả cho Tàu. Trước mắt, Nhà nước VN (phải) lấy bớt ngân sách cho công an, giải tán ít nhất 2/3 đám côn đồ ức hiếp dân lành này, thanh lọc, chỉ chọn những người có ý chí phục vụ cho dân, lấy lại ngân sách dành cho tổng cục 2, dẹp bỏ hệ thống đảng ủy song song với hệ thống nhà nước, dẹp đám đảng viên ăn hại đái nát, ăn bám vào dân, là gánh nặng cho đất nước, thanh lọc lại toàn bộ nhân sự bộ Quốc phòng, tuyển những người trong sạch, có khả năng quân sự, tất cả dồn vào việc hiện đại hóa quân đội, thì rất có thể không bao lâu VN sẽ có thể có khả năng làm cho đối phương nhượng bộ”.

Những điều ông Tuấn đề nghị chỉ là mơ ước hảo huyền. Nếu mấy tay lãnh đạo CS biết nghĩ như ông chừng một phần mười thôi, thì từ năm 75 đến nay, ba mươi năm qua, đất nước VN dù không bằng Nhật Bản cũng không đến nổi kém cạnh Thái Lan hay Xing Ga Po chứ có đâu tụt hậu quá mạng vậy. Còn thua cả Căm Pu Chia mấy phần.

Đảng ta sống hùng, sống mạnh và giữ vững được cái ngai vàng đến ngày hôm nay là nhờ cả vào lực lượng công an mà ông gọi là cái đám côn đồ ăn hại đái nát, ăn bám vào dân rồi hà hiếp dân, ông lại nhè đề nghị giải tán, Đảng có mà chết bất đắc kỳ tử à? Hoài công!

Thà rằng mất nước vào tay Tàu cộng, (cũng đã mất ải Nam quan và thác Bản Giốc từ lâu rồi, có làm sao đâu) cũng là đất nước XHCN cả, đâu còn ranh giới quốc gia nữa, Trung Quốc là ta, ta là Trung quốc, còn hơn là mất Đảng mất ngai.

Chỉ xấu hổ một nỗi là Đảng và Nhà nước ta đối với người dân mình thì giỏi dùng bạo lực dùi cui, súng A.K để đàn áp thẳng tay, còn đối với những thế lực ngoại bang thì chỉ “đứng xa xa mà ngó” với thái độ khiếp nhược.

Dẫu hèn nhát không dám ra tay đánh trả với đám tàu ô TQ như quân lực VNCH năm 1974 đã từng hy sinh mạng sống để chống trả đến cùng, thì cũng ráng hô lên một tiếng nói phản kháng để còn giữ được mặt mũi quốc gia chứ.

Lẽ nào lại chịu nín nhịn ô nhục đến như vậy!

Lại cứ đóng cửa mà hô khẩu hiệu “Việt Nam anh hùng. Ra ngõ gặp anh hùng”.

Nếu thật được như vậy, ta sẽ cho thằng Vi Tiểu Bảo đến trước Bắc bộ phủ mọp đầu hô to ba trăm lần, “Đảng CSVN muôn năm trường trị, thống nhất giang hồ”, gấp trăm lần thằng Nguyễn văn Trỗi của đại thi nô Tố Hữu phịa ra, trước khi bị xử bắn, hô ba lần “Hồ chí Minh muôn năm”.

Có giỏi thì “khôn ngoan đá đáp người ngoài”. Còn cái kiểu xử sự như bấy lâu nay của mấy “đỉnh cao trí tuệ” thì rõ là khôn nhà dại chợ.

Nguyễn Thanh Ty

Tài liệu tham khảo:

- Vấn đề tranh chấp Trường Sa: hậu quả của những sai lầm chiến lược. Trương nhân Tuấn

- How Vietnam Venture Proved a Costly Move * by James Hookway. The Wall Stre et Journal 14/8/07Khánh Đăng dịch.

0 comments:

Powered By Blogger