Sáng
hôm nay, 24/4, tỉnh dậy tôi vào xem tin trên mạng và đập mắt nhất, làm
cho tôi tỉnh hẳn là tấm hình trên BBC Vietnamese lấy từ
xuandienhannomblog: Tấm hình cho thấy bộ-đội
dàn quân ở xa trong ánh sương mờ buổi sáng, chuẩn-bị cho chuyện
cưỡng-chế lấy 72 héc-ta đất của dân ba xã Xuân Quang, Phụng Công và Cửu
Cao thuộc huyện Văn-giang, Hưng-yên, để cho Công-ty Việt Hưng (Vihajico)
chuyển thành Ecopark, một dự-án xây nhà sang trong một khu đặc-quyền
dành cho tư-bản đỏ.
Theo một nhân-chứng, ông
Kiên, nói với BBC thì: “Sáng nay 4h30 sáng nó đưa công an đến nó giải
vây trước. Nó đi dàn hàng ngang, dồn bà con vào đánh đập. Nó ném lựu
đạn pháo, xong rồi nó dồn về cánh đồng [xã] Xuân Quang, rồi nó đưa gần
100 cái máy ủi xuống nó càn quét, phá phách vườn cây cối của dân.”
Vẫn theo BBC, “Người dân Văn Giang tự trang bị gậy gộc trong vụ giữ đất [song] bất thành.”
Hãng tin Reuters thì dẫn lời
một người tên Tuyên nói: “Nếu họ muốn lấy đất, chúng tôi đề nghị các nhà
đầu tư đến nói chuyện trực tiếp với chúng tôi nhưng họ không làm vậy.”
Còn theo AFP, số người dân “bám trụ” để bảo vệ đất trong vụ chống cưỡng chế “lên tới 700 người.”
Tin tức về sự phản-đối của
dân làng và vụ cưỡng-chế chưa xuất hiện trên truyền-thông trong nước
nhưng một vài bloggers đã về tận nơi để đưa tin. Video từ các trang
mạng xã-hội cho thấy người dân xuất hiện với số đông, nhiều người đầu
đội mũ bảo hiểm, đeo khẩu-trang. Một số người mang theo gậy gộc.
Hình ảnh từ video cũng cho
thấy cảnh-sát chống bạo-động với những lá chắn lớn tiến vào khu đất vào
sáng 24/4. Có những lúc họ phải lùi lại khi bị dân làng ném đá, thậm
chí cả chai xăng. Nhưng số đông công-an và những người mặc thường-phục
cuối cùng đã áp đảo hàng trăm dân làng.
Vẫn theo ông Kiên, “Chúng tôi
ném chai xăng vào họ nhưng không ăn thua gì vì họ có lá chắn. Họ dùng
dùi cui đánh chúng tôi. Kể cả khi chúng tôi chạy về làng họ vẫn đuổi
theo và đánh tiếp. Họ đã chiếm đất và dùng xe ủi phá hủy mùa màng.
Chúng tôi đã thua. Tôi không biết sẽ làm gì tiếp.”
Ông Kiên cũng nói cảnh-sát đã
ném lựu đạn gây choáng vào dân làng và bắt đi 10 người. Ngoài ra, còn
có tin là bà con ở một hai tỉnh, huyện lân-cận như Bắc-ninh và Dương-nội
cũng tìm cách kéo sang để ủng-hộ người dân ở Văn-giang chống lại
bạo-quyền đang “cướp đất” của dân.
Những liên-tưởng đến Nazi và thời Xô-viết
Chúng ta không có những hình
ảnh xa xưa để biết khi Pháp sang xâm-chiếm VN và cưỡng-chiếm đất của dân
ta làm nông-trại hay vườn cao-su, họ có phải điều động đến những
lực-lượng công-an, bộ-đội đông đảo đến như dưới thời “CSVN dân-chủ hơn
vạn triệu lần các nước dân-chủ Tây-phương” không.
Có điều người Việt chúng ta
ngày nay có ít nhất ba triệu đôi mắt mở to trên khắp thế-giới và tôi ngờ
là không ở đâu, trong các nước Tây-phương (hay chỉ cần văn-minh như
Nhật-bản hay Đại-Hàn thôi), ta lại được chứng-kiến những việc làm thô
bạo như ở Văn-giang ngày hôm nay.
Để có những hình ảnh
tương-tự, ta chắc phải trở về những năm 1930-40 ở Đức Quốc-xã hay các
nước bị Hitler xâm-chiếm hoặc khi quân-đội Nhật đánh chiếm Nam-kinh
(1937) mới có thể có được những hình ảnh kinh-hoàng đến như thế. Và
cũng như người Do-thái ở Tây-Âu ngày đó hay người Miên dưới thời Pol
Pot, người dân Việt ngày hôm nay cũng bất lực không kém, họ không thể
ngờ được rằng đây là những công-an, bộ-đội “đồng-bào” của họ mà giờ đây
sẵn sàng đang tâm giết chết “đồng-bào” của mình để phục vụ cho những
lợi-ích bẩn thỉu của tư-bản đỏ cấu-kết với tư-bản nước ngoài (trường-hợp
này là tư-bản Ăng-lê có cổ-phần trong công-ty Vihajico).
Có lẽ vì thế mà ta còn thấy
rơi rớt một chút lương-tâm trong ngay những toán quân đi làm việc
cưỡng-chế. Theo Blog [Nguyễn] Xuân Diện, một số nhân viên an ninh trẻ
đã khóc khi bị cụ bà Lê Hiền Đức “mắng” họ là “đem súng ống bắn vào dân” và đi “cướp đất của cha mẹ… cho bọn quan chức tham nhũng.”
Sắp đến ngày tàn của chế-độ?
Những vụ như Văn-giang hay Tiên-lãng (tức vụ Đoàn Văn Vươn, tuy ở một quy-mô nhỏ hơn) chứng tỏ:
Người dân có thể bị ức-hiếp
nhưng họ hết sợ rồi. Vì sao? Vì họ biết là lẽ phải ở về phía họ. Rằng
không chế-độ nào có thể tồn-tại được khi nó phải dựa vào bạo-lực (triền
miên, trải khắp) để “cướp” của dân.
Vấn-đề quyền tư-hữu ruộng đất
là vấn-đề sống còn của ít nhất 70-80% dân-số Việt-nam, như “Tuyên bố”
mới nhất của Khối 8406 (ra ngày 20/4/2012) đã khẳng-định và cũng như một
tác-phẩm nổi tiếng mới đây của cựu Thẩm-phán Nguyễn Cao Quyền ở ngoài
này chứng minh.
Đã đến lúc người dân, 90
triệu dân Việt-nam từ Nam chí Bắc và nhất là ở hải-ngoại, phải
trưởng-thành và không còn mù quáng để cho một “chính-quyền” bất lực và
phản quốc dẫn dắt đi mãi như một đàn bò vào ngõ bế-tắc, lệ-thuộc
ngoại-bang (Trung-Cộng).
Đã đến lúc 90 triệu dân VN,
như Luật-sư Lê Quốc Quân viết mới đây trên BBC, phải có nhân-phẩm và
hưởng những quyền tự do căn-bản của con người như được Liên-hiệp-quốc và
quốc-tế công-nhận, đặc-biệt khi những quyền này đã được minh-thị định
nghĩa và Hà-nội bắt buộc phải tôn trọng (như trong Tuyên-ngôn Quốc-tế
Nhân-quyền 1948 và hai Công-ước Quốc-tế về các Quyền Dân-sự và Chính-trị
cũng như về các Quyền Kinh tế, Xã-hội và Văn-hoá mà Hà-nội đã ký kết từ
tháng 9/1982).
Nói cách khác, ta không cần
phải đi đâu xa để mà nhìn ra ngày tàn của chế-độ ở trong nước trong lúc
này. Ta chỉ cần trích dẫn ngay những người chóp bu trong chế-độ tàn mạt
đó như:
Nguyễn Minh Triết, chủ-tịch
nước, mới ngày nào đã phải thổ-lộ ởTokyo: “Bỏ Điều 4 Hiến-pháp [cho đảng
CS độc-quyền lãnh-đạo đất nước] là tự-sát.”
Nguyễn Phú Trọng, tổng-bí-thư
đảng CSVN, tuy thường được gọi là “Trọng Lú” cũng đã phải tỉnh táo mà
nói với Tổng-cục 2 (tức Tổng-cục Tình-báo của Bộ Quốc-phòng Hà-nội) mới
hôm 23/4: Tình-hình trong nước và thế-giới hiện đang có những “diễn-biến
khó lường” cũng như đang có các nguy-cơ “diễn-biến hoà-bình,” “tấn-công
mềm,” “tự-chuyển-hoá” và thúc đẩy “tự-diễn-biến” của “các thế-lực thù
địch.” Thậm chí, ông còn nói Tổng-cục 2 cần phải quản-lý chặt chẽ
cán-bộ trong chính Tổng-cục để tránh xảy ra tình-trạng “người trong
đội-ngũ mình phản lại mình.”
Nếu đó là những nguy-cơ mà
Tổng Trọng trông ra ngay trong nội-bộ Đảng, nội-bộ Quân-đội và ngay cả
nội-bộ của cái Tổng-cục “con cưng” của chế-độ thì ta đâu cần đến
“thế-lực thù địch” nào. Kẻ thù ngồi ngay sau lưng ngựa đó thôi! Nó có
thể đâm sau lưng “ta” một nhát bất cứ lúc nào đó, đồng-chí Trọng ạ!
0 comments:
Post a Comment