Monday, April 30, 2012

CHIỀU 30.4: ĐAU ĐỚN LÒNG TA CHIỀU VĂN GIANG


Lần đầu tiên trong đời, tôi cầm trên tay những mảnh hài cốt.
Tôi chưa định trở lại Văn Giang sau cái đêm ấy, sau cái ngày ác nghiệt ấy. Tôi định dành những ngày nghỉ lễ cho gia đình riêng của tôi. Nhưng sau khi đọc và post lên đây 2 bài thơ của Giáo sư Viện sĩ Hoàng Xuân Phú và 1 bài thơ của Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Minh Thuyết - thầy tôi, thì tôi quyết lòng phải trở lại Văn Giang.
Trong vai đôi vợ chồng trẻ, chúng tôi ăn mặc khá thoải mái khi về Văn Giang. Đây là công trình thủy lợi Bắc Hưng Hải nức tiếng một thời. Chiều nay, trời vẫn xanh, nước vẫn xanh như những kẻ vô tình, kề bên là khu biệt thự sinh thái Ecopark:


Bà con Văn Giang đón tôi và đưa ra cánh đồng vừa xảy ra cưỡng chế ghi dấu cuộc hủy diệt tàn độc của chính quyền tỉnh Hưng Yên, huyện Văn Giang. Một vài ngôi mộ còn lại, trơ vơ trên cánh đồng tan hoang những gốc cây lộc vừng đang tuổi lớn:



















Ở cánh đồng, chiều nay bà con Xuân Quan đi ra nơi những máy xúc, máy ủi của cuộc cưỡng chế để nhặt xương cốt tổ tiên mình bị đào xới tan hoang trong trận càn hôm 24.4.2012:















Viên gạch Bát Tràng đậy nắp tiểu sành

Xương ống chân












Mảnh chum (nồi đình) các ngôi mộ chôn trẻ con

Một ngôi mộ bị bật tung tiểu sành còn nguyên vẹn đã được bà con đắp lại

Cỗ quan tài chôn một hài nhi


Chiều nay, lần đầu tiên trong đời, tôi cầm trên tay những xương người. Tôi chưa từng cầm hài cốt người bao giờ! Hồi sang cát cho Ông Nội tôi, mọi việc đều do cha tôi, chú tôi và các bác trong họ làm. Những mảnh hài cốt này không phải của tô tiên tôi. Những người dân Văn Giang chiều nay gom những mảnh hài cốt này cũng không chắc đó là của tổ tiên của dòng tộc họ, vì ở đây có hàng chục ngôi mộ bị máy ủi và máy xúc đảo lộn để làm một con hào ngăn cách khu dân cư và khu đất đã bị cưỡng chế san phẳng.





Và đây là khói thuốc súng, đạn hơi cay đã làm đen sạm cả cổng Nghĩa trang liệt sĩ Xuân Quan.

Và đây là những vỏ đạn người dân lượm được tại hiện trường vụ cướp đất tàn ác:


Ngay sát đầu làng, gần Trạm xá xã là di tích một ngôi lăng một vị Quận công, có cả đôi voi đá to như con trâu, và một nhang án bằng đá, một bia đá đều cao hơn đầu người. Tôi đọc niên đại thấy đề là văn bia được tạo vào niên hiệu Vĩnh Thịnh, thế kỷ 18, đời vua Lê Cảnh Hưng:





Tiếc là thời gian không cho phép tôi ở lâu hơn nữa nên chưa biết Ông Quận công chủ nhân của ngôi mộ là ai và lai lịch thế nào.


Chúng tôi chào bà con ra về, trực chỉ khu Ecopark, tiến thẳng vào sào huyệt của nó. Ở đây có những tòa nhà cao đang xây dở, cùng hàng chục biệt thự 2 tầng sau những rặng cây xanh.


Hỡi những ai đang có ý định mua nhà và về ở khu đô thị Ecopark! Hỡi những ai đang muốn tới đây nghỉ ngơi cuối tuần hoặc chụp hình đám cưới!


Các người có thấy rằng, những tòa ngang dãy dọc của khu đô thị này xây dựng thông qua một dự án tàn độc và hủy diệt?


Có nghe thấy những tiếng kêu rùng rợn của những hồn ma từ thiên cổ hiện về đòi đủ bộ xương cốt, đòi ruộng vườn hương hỏa, đòi cuộc sống an lành cho con cháu họ?


Có nghe thấy những tiếng kêu than xé ruột của những người dân lành muôn đời chỉ biết cày cấy trên những cánh đồng yên bình?


Có nghe thấy tiếng xả đạn và những khuôn mặt người dạ thú dưới sự chỉ đạo của Chủ tịch, Bí thư tỉnh ủy Hưng Yên và Văn Giang?


Có nghe thấy trong từng thớ đất đang cựa quậy và rên lên rùng rợn bên dòng kênh Bắc Hưng Hải của những hồn ma đang oán hận đòi trả lại xương xưa và mồ hôi, nước mắt và cả máu của nay?

Đêm Hà Nội, 30.4.2012

0 comments:

Powered By Blogger