Đời người ai cũng có những ngày đáng ghi nhớ dù buồn hay vui. Cũng có những tháng ngày không muốn nhớ nhưng chẳng thể nào quên. Tháng tư là tháng hằn sâu trong ký ức người miền Nam bất chấp thời gian vẫn trôi theo quả đất xoay tròn. Tháng tư là tháng của tang thương và chết chóc, là tháng của chia cắt lòng người, là nguyên nhân mối hận thù Nam Bắc càng được bên thắng cuộc đào sâu hơn mỗi độ tháng tư về. Tháng tư là ngày người sống để tang cũng là ngày giỗ cho người chết. Tháng tư là tháng để cộng sản nhảy nhót, đàn đúm, ăn chơi trên nỗi đau của chính đồng bào miền Nam VN. Tháng tư không chỉ là ngày đáng nhớ mà còn là ngày đáng nguyền rủa nghịch tử ca ngợi cộng sản mà quên đi cộng sản chính là thủ phạm đã giết cha mình để muối mặt tung hê "Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng". Tháng tư là một câu chuyện dài nhục nhã được viết lên bởi đạo quân chuyên đánh thuê cho Liên xô và Trung cộng như chính Lê Duẫn thú nhận sau 1975.
Người miền Nam được hưởng nền giáo dục không sắt máu, Thầy Cô không dạy hận thù giai cấp, cũng chẳng ai nói với học sinh thế nào là cộng sản. Học sinh như tờ giấy trắng mà Thầy Cô không muốn chúng bị vấy bẩn trước lúc họ trưởng thành. Tính dân tộc nhân bản và khai phóng của người miền Nam đã hình thành nên chính thể Việt Nam Cộng Hòa. Trượng phu không đá người dưới ngựa và luôn dang rộng vòng tay kêu gọi những người lầm đường lạc lối trở về với chính nghĩa quốc gia. Sự nhân đạo biết tôn trọng dân chủ, nhân quyền của chính thể Việt Nam Cộng Hòa đã tạo cơ hội sống còn cho thành phần phản loạn. Cộng sản lợi dụng triệt để sự tự do báo chí thời VNCH để xúi giục những tên trí thức háo danh trở cờ ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản viết vô số bài viết để bôi nhọ chính chế độ đã cưu mang họ và gia đình. Chính sự phản trắc, ăn cháo đái bát của thứ gọi "Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam" đã giúp cộng sản Bắc Việt biến miền Nam thành địa ngục trần gian. Thật chính đáng và phải đạo khi gọi 30.04.1975 là Ngày Quốc Hận. Vâng, không thể có tên gọi nào khác có thể lột tả hết bản chất tham tàn của cộng sản chỉ bằng ba chữ Ngày Quốc Hận.
Từ Quốc Tang đến Quốc Hận
Là thường dân sinh sau đẻ muộn, không một ngày cầm súng dù bên này hay bên kia. Chúng tôi không phải là quân nhân, chúng tôi quan sát bằng mắt thấy tai nghe và bằng trải nghiệm sống qua hai chế độ. Chính sự bất công, nếu không nói là bản chất tàn ác của cộng sản dành cho bên thua cuộc, buộc chúng tôi, những thường dân lao động phải "tham chiến" trên mặt trận truyền thông, và chúng tôi sẵn sàng lấy sinh mạng của mình để bảo vệ sự thật, góp phần mang sự thật đặt về đúng vị trí của nó, bất chấp mọi rủi ro dù là người đang sống trong nước. Và, cũng xin nhớ cho rằng không chỉ có người miền Nam mới chống cộng sản. Hàng loạt những bài viết chống cộng sản cũng như cám ơn VIệt Nam Cộng Hòa trên Dân Làm Báo cho thấy không ít các tác giả từng thuộc "nòi cộng sản". Đó chính là sức mạnh của truyền thông đã đơm hoa kết trái trên nền tảng của sự thật. Khí cụ của chúng tôi là Công lý và Hòa bình, là chiếc gậy sự thật để đập những con chó dữ đeo lủng lẳng dưới cổ bằng cấp giáo $ư, tiến $ĩ, $ử gia do cộng sản huấn luyện và đào tạo chỉ để nói láo. Là những tài liệu bất khả phản biện như những chiếc rọ mõm, khóa mồm những chú chó sủa bậy ven đường.
Không cần bà Dương Thu Hương ngồi bệt xuống đường khóc khi biết bị cộng sản lừa gạt về miền Nam VN. Không cần đọc "Nền văn minh đã thua chế độ man rợ". Cũng chẳng cần "Tiếng vỗ cánh của bầy quạ đen" hay "Thiên đường mù" để lột tả bản chất cộng sản. Chính thể VNCH biết rõ, rất rõ thế nào là cộng sản từ sau Hiệp định Genéve 1954. Thường dân chúng tôi cảm phục chính thể VNCH cũng như tầng lớp nhân sĩ trí thức thứ thiệt của miền Nam không cộng sản, bởi chưa tìm được bất kỳ tài liệu nào cho thấy VNCH vu khống bịa đặt về tội ác đảng cộng sản, đứng đầu là Hồ Chí Minh. Điều không thể phủ nhận là VNCH không sát hại hoặc thủ tiêu người đối lập. Tất cả đều được thể hiện chính kiến kể cả khi VNCH biết rõ ai là kẻ thân Cộng. Ngược lại, thứ gọi là lịch sử đảng thì lại quá nhiều dối trá, trơ trẻn đến đứa con nít cũng biết đó là sự thối nát trong hệ thống nhồi sọ, mệnh danh giáo dục. Theo thiển ý của thường dân chúng tôi đó là tín hiệu của sự suy vong, đe dọa đến cả sự tồn vong của dân tộc. Một đất nước mà môn sử bị tẩy chay bởi học sinh, bị ruồng bỏ và không được chấp nhận chỉ còn hai cách để lựa chọn hoặc phải đào thải cộng sản, hoặc người VN dần mất gốc trên chính quê hương mình.
Paris. Đại lộ Gay Lussac, 3 giờ chiều ngày 27 tháng 4, 1975, sinh viên các đại học Paris, đại học Orsey đeo tang diễu hành... Việt Nam mất vào tay cộng sản 3 ngày sau đó. RFA files
Ai là "Tác giả" Ngày Quốc Hận?
Xin thưa ngay rằng chính đảng cộng sản đã chấp bút viết nên chương sử ô nhục mà bất cứ người có lương tri nào cũng thấy chính sự ngu ác của đảng cộng sản đã làm ô uế giòng sử Việt. Cũng như chính sự kỳ thị ngược đãi đến khắc nghiệt đối với bên thua cuộc là nguyên nhân gây hận thù, làm ly tán lòng người, triệt tiêu nhân lực, tài lực của VN đến tận ngày nay. Quân Dân Cán chính VNCH không tự nhiên gọi 30.04.1975 là Ngày Quốc Hận mà hình thành từ những gì họ phải chịu đựng bởi một chế độ mất hết tính người. Sẽ không có Ngày Quốc Hận nếu không có sự trả thù hèn hạ đứng đầu là Lê Duẩn. Sẽ không có Ngày Quốc Hận nếu cộng sản không thủ tiêu 165.000 Quân dân cán chính VNCH trong các trại tù từ Nam chí Bắc. Sẽ không có Ngày Quốc Hận nếu dân lành không bị cướp nhà, cướp tài sản qua các lần đổi tiền, đẩy người dân miền Nam lên vùng rừng thiêng nước độc mệnh danh vùng kinh tế mới chỉ vì họ sống trong chính thế VNCH. Sẽ không có Ngày Quốc Hận nếu cộng sản không phách lối, ngạo mạn tuyên bố "Nhà Ngụy ta ở, vợ Ngụy ta lấy, con Ngụy ta sai!". Người cộng sản hãy đặt mình vào vị trí của nạn nhân sẽ thấy người miền Nam vẫn còn quá bao dung với kẻ thù cộng sản, khi nhẹ nhàng gọi ngày cộng sản cưỡng chiếm miền Nam là Ngày Quốc Hận.
Ai tô son trát phấn cách giả tạo để Ngày Quốc Hận 30.04 càng hằn sâu lòng dân tộc?
Không phải sự chiến thắng nào cũng hàm chứa sự khôn ngoan và chính nghĩa. Cũng như không cứ chiến thắng bằng vũ lực là tài giỏi, bởi chiếm được nước người nhưng không thu phục được lòng dân, thì sự chiến thắng là phi nghĩa, bởi khác nào cưỡng bức cả một dân tộc mà cái giá phải trả là đất nước ngày càng lụn bại vì không được người dân ủng hộ. Đó là lý do đảng cộng sản chấp nhận quỳ gối trước Trung cộng để bảo vệ chế độ. Cứ nhìn vào các "Đặc khu căn cứ" của Trung cộng trên khắp đất nước VN, khu vực cấm người VN léo hánh như Formasa Hà Tĩnh, sẽ thấy Ngày Quốc Hận rất đậm đả bản sắc dân tộc của người miền Nam.
Điều ai cũng nhận thấy là cứ mỗi tháng tư là cộng sản lại cờ đảng rợp trời (Cờ đỏ sao vàng không phải cờ truyền thống của dân tộc VN - xem tài liệu). Các loa phường lại lôi "Mỹ - Ngụy" ra để chứng minh 41 năm "đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào". Rồi sao nữa? Viết ra thêm buồn, chỉ thấy trai lao nô bốn phương, gái làm đĩ tám hướng. Thậm chí gái mại dâm VN đứng đầu danh sách bán dâm quốc tế. Người dân bị cộng sản xem như món hàng để "xuất khẩu" lao động. Thứ gọi là văn hóa cộng sản hạ thấp nhân phẩm của người VN.
Có một chi tiết đảng cộng sản không dám thừa nhận khi cuộc chiến kết thúc, là theo tài liệu được giải mật từ phía Mỹ thì cộng sản Bắc Việt đã tuyên bố đầu hàng vô điều kiện năm 1973, ngay khi cuộc chiến chưa kết thúc thì sao gọi cộng sản là "bên thắng cuộc"? Cuộc chiến phi nghĩa của đảng cộng sản chỉ ra rằng cộng sản Bắc Việt cũng chỉ là con rối trên bàn cờ chính trị giữa Mỹ và Trung cộng. Một đạo quân đánh thuê không hơn kém.
Thuyền nhân tội ác của đảng cộng sản VN
Chưa có con số thống kê chính thức có bao nhiêu người bỏ mạng khi vượt biển tìm tự do. Chỉ ước lượng không dưới nửa triệu người VN thà chọn cái chết ngoài biển hơn là phải chung sống với cộng sản. Chính sự trả thù hèn hạ của cộng sản đối người miền Nam cũng như sự kỳ thị lý lịch ba đời, xem dân như kẻ thù dẫn đến thảm trạng thuyền nhân. Và càng tồi tệ hơn khi cộng sản cố tình áp lực nước sở tại để đục bỏ tượng đài thuyền nhân, nhằm xóa dấu tích tội ác. Hành động đó cho thấy cộng sản rêu rao "HGHH" chỉ nhằm mục đích chiêu dụ để lừa bịp cộng đồng Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại. Chỉ những kè xem miếng ăn lớn hơn danh dự làm người, xem nhẹ hàng triệu oan hồn nạn nhân cộng sản, đạp lên nỗi đau của toàn dân tộc mới muốn cộng sản tồn tại. Với thường dân trong nước chúng tôi luôn giữ vững lập trường diệt cộng sản hoặc bị cộng sản diệt. Quyết không thỏa hiệp với cộng sản dưới mọi hình thức cho dù phải trả giá bằng sinh mạng. Chúng tôi đã tận mắt chứng kiến bia mộ của tử sĩ VNCH tại nghĩa trang quân đội Biên hòa bị đục phá, tận mắt chứng kiến những phần mộ chỉ còn nắm đất "vô danh" cũng như ác tâm của những kẻ cố tình trồng cây có rễ lan rộng để những phần mộ bị đào xới cách tự nhiên. Cộng sản chỉ qua mắt được người nhẹ dạ, với thường dân chúng tôi khó thể đội chung trời, đạp chung đất với cộng sản
Cuộc chạy trốn cộng sản vẫn chưa dừng lại
41 năm miền Nam, hơn 3/4 thế kỷ miền Bắc cộng sản xây thiên đàng xã nghĩa. Thực trạng người dân chạy trốn cộng sản cũng như cố gắng chuyển tài sản ra nước ngoài bằng đủ mọi hình thức. Câu hỏi đặt ra là XHCN là cái quái quỷ gì mà người dân và cả giới chức cộng sản cũng muốn chạy trốn nó? Cần sống bao lâu, cần học tới đâu để có thể nhìn ra bản chất cộng sản là nguyên nhân của mọi tai họa?
Dân số VN ngày nay trên dưới 70% là thế hệ sau 1975. Với truyền thông bưng bít thông tin của cộng sản, đa số họ không biết VN có một miền Nam không phải XHCN, không cần "đĩnh cao trí tuệ" của cộng sản lãnh đạo, từng phát triển hơn cả Singapore. Thống nhất để làm gì để cả nước nghèo đói tủi nhục triền miên và mãi quanh quẩn với xóa đói giàm nghèo, mồm thì chửi tư bản nhưng lại đến các nước tư bản cầu cạnh để được chiếc vé TPP cũng như xin viện trợ. Vu vạ, chụp mũ "Ngụy" làm gì trong khi mồm xoen xoét chuyện "HGHH", lại phét lác gọi cộng đồng Việt tỵ nạn cộng sản là khúc ruột ngàn dặm?
Cộng sản sẽ không bao giờ bắt kịp cũng chẳng bao giờ học được bí quyết mà chính thể VNCH đã khá thành công trong việc an sinh xã hội và phát triển đất nước. Không có dân chủ và nhân quyền, cộng sản như gái đĩ về chiều ra ngã tư đường kêu gọi lòng thương hại vì nghèo dốt nên phải suốt đời lấy mồm làm đĩ. Đó là sở trường của tuyên giáo cộng sản. Đến các nước như Lào. Campuchea chính thức vượt mặt chế độ cộng sản thì chuyện giới chức cộng sản muốn giành lại vị trí số một mệnh danh "Hòn ngọc Viễn đông" như đã từng giống như ở truồng lại muốn đeo dây nịt.
Sài Gòn Ngày Quốc Hận 2016
______________________________________
Tài liệu tham khảo
- Những thiên tài bất hiếu. Tác giả Huy Phương
- Tại sao cộng sản giết Phạm Quỳnh? Tác giả Trần Gia Phụng
- Đảng thừa nhận đánh Mỹ là đánh cho TQ
- Hố chôn người ám ảnh. Tác giả Trần Đức Thạch. Cựu phân đội trưởng trinh sát Tiểu đoàn 8 - Trung đoàn 266 Sư đoàn 341 - Quân đoàn 4
- Đại tá Nguyễn Thành Trung: Vợ con tôi 'sẽ không bị đối xử một cách tàn nhẫn'
- Chương trình chiêu hồi của VNCH. Tác giả Bác Sĩ Hồ Văn Châm
- Lính Bắc Việt bị xích vào xe tăng. Tác giả Trần Quốc Việt
- Người Tìm Tự Do Cuối Cuộc Chiến. Tác giả Phạm Thắng Vũ
- Hồi ức 30/4 của người Việt tại Âu Châu. Tường An, thông tín viên RFA, Paris
- Câu chuyện về một tấm hình
- Nỗi buồn 30/4 của những sinh viên du học
- Báo cộng sản đưa tin: Cho tôi cúi đầu xin lỗi em. Hai chữ “thối nát” bật ra từ miệng của em như nhát búa giáng vào đầu chúng tôi, những người lớn, những người được gọi là trưởng thành trong xã hội.
- Những sự thật cần phải biết (phần 7): Lê Duẩn và sự tàn ác với quân dân cán chính Việt Nam Cộng Hòa. Tác giả Đặng Chí Hùng
- Tội Ác Thủ Tiêu Mất Tích 165,000 Quân Dân Cán Chính Việt Nam Cộng Hòa. Tác giả Đỗ Ngọc Uyển
- Ba lần đổi tiền. Tác giả Hà Minh Thảo
- Ông Đỗ Mười “đẻ ra” Lý Mỹ. Tác giả Minh Diện (Blog Bùi Văn Bồng)
- Ông Nguyễn Hộ và nỗi đau cuối đời. Trân Văn, phóng viên đài RFA
- Ngược đãi sau 30/4 là bi kịch lịch sử. Nam Nguyên, phóng viên RFA
- Hồ Chí Minh trả lời nhà báo nước ngoài về ý nghĩa của cờ đỏ sao vàng
- Gái mại dâm Việt đứng đầu ‘danh sách bán dâm quốc tế’.
- CIA Giữ Bí Mật Bắc Việt Đầu Hàng Vô Điều Kiện năm 1973
- Tượng Đài Thuyền Nhân và dấu tích tội ác cộng sản. Tác giả Huy Phương
- Nỗi ám ảnh lý lịch. Kính Hòa, phóng viên RFA
- Làn sóng mới người tỵ nạn chính trị từ VN
- SAIGON 1969-2016 (Jacques T.)
0 comments:
Post a Comment