NGUYỄN THIẾU NHẪN
Phải nói Cộng Sản Việt Nam là một nước độc nhất trên thế giới có chính
sách “sớm đầu, tối đánh” được ghi hẳn hòi vào Hiến pháp. Và họ luôn luôn
đòi hỏi những gì mà họ không có và cũng không thể thực hiện được!
Xin thưa người viết ra giấy trắng, mực đen “việc làm độc đáo” này của
Đảng và Nhà Nước CSVN không phải tác giả bài viết này mà là nhà văn Dương Thu Hương (DTH) người đã kêu gọi “quân đội nhân dân hãy đứng lên để cùng toàn dân chém chết “14 con đĩ Mỵ Châu Việt Cộng” đang nằm dạng háng chờ “bọn Trọng Thủy
Tàu Cộng” đến để dâng nỏ thần và đất nước VN! Và bà đã kêu gọi Quân Đội
Nhân Dân hãy vì nhân dân mà đứng lên cứu nước khỏi họa diệt vong!
Không phải đến bây giờ nhà văn Dương Thu Hương mới nói chuyện này. Nhà
văn DTH đã viết chuyện này cách đây 22 năm. Trong bản “Tự Kiểm” ngày
30-5-1990 bà đã viết như sau:
“Trước 1979, thì Trung Quốc được coi là anh em hữu hảo, gắn bó
thắm thiết như môi với răng. Sau chiến tranh biên giới, Hiến pháp của
nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam coi Trung Quốc là bọn bá quyền
xâm lăng và bè lũ tay sai của chúng… Cùng thời gian này, ủy viên Bộ
Chính Trị Hoàng Văn Hoan vì tội phản quốc thân Trung Quốc đã bị tuyên án tử hình vắng mặt”.
“Hiện nay (tháng 5-90) có tin chính thức là gia đình Hoàng Văn
Hoan được nhà nước chu cấp hậu hỉ để sang Trung Quốc thăm thân nhân. Và
các phương tiện truyền thông liên tiếp truyền những bài viết về tình hữu
nghị với một đất nước cách đây không lâu còn được xác định là kẻ thù
truyền kiếp”.
Dương Thu Hương hỏi Đảng:
“Với tất cả những chính sách hoạt đầu như thế, thực thi điều 18
chương 11, người đảng viên sẽ ứng xử ra sao? Bởi vì, dù còn rất ít tự
trọng, mỗi con người cũng không thể tự cho phép mình xóa bỏ mình, nói
lời hôm sau bôi nhọ lời hôm trước”.
Ở phần trước của bài tự kiểm, DTH viết:
“… về điều 18 chương 11 trong điều lệ đảng qui định: Các tổ chức
của đảng và đảng viên phải nói và làm theo nghị quyết của đảng, không
được giải thích sai.”
Và chính DTH đã chứng minh rằng trong thực tế Đảng đã “nói lời hôm sau bôi nhọ lời hôm trước” “không chỉ xảy ra một lần mà nhiều lần” như hiện tượng được ghi trong Hiến Pháp Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam!
DTH quả là người can đảm, cách đây hơn 20 năm đã dám vạch rõ
cho thế giới thấy rằng, Đảng CSVN không còn chút liêm sỉ, không còn chút
tự trọng nào.
Nước Việt Nam từ ngày có Đảng về, các đảng viên và toàn dân bị đặt dưới một thứ luật pháp mà ai không tuân theo thì bị tội đã đành, nhưng người tuân hành nghiêm chỉnh cũng rũ tù như thường.
DTH, trong bài tự phê bị đảng ép buộc viết, đã viết những dòng khẳng khái như sau:
“Tôi không có lý do gì để kiểm điểm… Sở dĩ gần đây tôi đã thẳng
thắn công khai phát biểu những suy nghĩ, những quan niệm của mình vì tôi
tin tưởng chân thành vào những lời Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng nói.
Nghị quyết Hội nghị Ban Chấp Hành Trung Ương khoá VI ghi rõ: “Trong lãnh
vực tư tưởng, thực hiện quyền được thông tin của nhân dân, mở rộng
thông tin, thực hiện thông tin hai chiều, quyền phát biểu ý kiến, tranh
luận thẳng thắn” (trang 42, dòng 11) “Tiếp tục mở rộng hơn nữa
tính dân chủ, tính công khai trong sinh hoạt đảng, trong hoạt động của
các cơ quan nhà nước, các đoàn thể, các tổ chức xã hội và trong hoạt
động khoa học, thông tin đại chúng, văn hóa, văn nghệ. Coi đó là phương
tiện cơ bản chỉ đạo các hoạt động tư tưởng…” (trang 49, dòng 12).
Để kết luận, DTH viết rằng:
“Chính vì tin tưởng vào nghị quyết VI, tin tưởng vào chủ trương
tự hoàn thiện mình của Đảng nên tôi mới thẳng thắn công khai phát biểu
những tư tưởng của mình. Kết cuộc hôm nay tôi phải nhận thấy mình đã phạm các tội lớn nhất mà những người lương thiện thường hay mắc: Đó là tội nhẹ dạ và cả tin”.
*
Thực ra không phải tới thập niên 90, nữ văn sĩ DTH mới “bị” “mắc tội…
nhẹ dạ và cả tin”, mà từ thập niên 50, các bậc tiền bối của DTH cũng đã
bị mắc tội này vì đã “trót nghe theo lời u mê” vì Đảng CSVN đã đi theo
con đường “Bác” đi.
Thời Giảm tô và Cải Cách Ruộng Đất từ thập niên 50, “Bác” Hồ cũng đã
khuyến khích các đảng viên phát biểu ý kiến và sau đó những người đã
vâng lời “Bác” đều bị đi cải tạo tư tưởng cả.
Những văn nghệ sĩ trong vụ án Nhân văn – Giai phẩm, vụ đóng góp ý
kiến vào chiến dịch Sửa Sai trong Cải Cách Ruộng Đất là những bằng chứng
điển hình.
Những văn nghệ sĩ đã tham gia vào việc sửa sai đều bị tù tội, phải
chết trong tù. Đa số phải sống trong hoàn cảnh túng quẫn cho đến chết
như Nguyễn Mạnh Tường, Trần Đức Thảo. Có những kẻ mà
“sinh phần” cũng là “tử phần” chỉ là một lõm đất rộng hơn thân mình một
tí cạnh khóm tre làng, nghề nghiệp mưu sinh hàng ngày là đi nhặt các bao
thuốc lá để đổi cóc, nhái từ lũ trẻ để nấu ăn hàng bữa – như Nguyễn Hữu Đang, người đã dựng Lễ đài Độc Lập để ông Hồ Chí Minh đọc Tuyên Ngôn Độc Lập.
Có những kẻ cho đến lúc biết mình gần chết mới dám nói “hết sợ!” như Nguyễn Tuân, Văn Cao.
Bốn mươi năm sau, con cháu “Bác” Hồ vẫn đi theo con đường “Bác” đi
thì, việc DTH và những người chỉ trích Đảng bị khai trừ, bị cho chết vì
tai nạn xe cộ như nhà soạn kịch Lưu Quang Vũ và vợ là nhà thơ Xuân Quỳnh là điều dĩ nhiên phải xảy ra.
Con đường của ông Hồ Chí Minh và Đảng CSVN đi là con đường vì Liên
Xô, vì Trung Cộng, vì cái gọi là “thi hành nghĩa vụ quốc tế vô sản” –
như ông ta đã từng tuyên bố. Do đó, không thể nói là con đường vì Quốc
Gia, Dân Tộc!
Và, như tôi đã chứng minh trong bài “Khi cả một dân tộc trở nên hèn nhát và sợ hãi”
thì, ngay sau khi ông HCM áp đặt chủ nghĩa cộng sản lên miền Bắc thì,
tầng lớp được gọi là “sĩ phu Bắc Hà” đã mai một vì ông HCM và đảng CSVN
đã dùng “chính sách bao tử” và “chính sách công an trị” để thực hiện cái
mà ông ta gọi là “bạo lực chuyên chính”.
Sau hơn 60 năm ở miền Bắc và sau 37 năm cai trị miền Nam, ông HCM và đảng CSVN “đã làm cho cả một dân tộc trở nên hèn nhát, ích kỷ và mê muội” – theo cách nói của nhà báo Vũ Đông Hà!
Tiếp nối con đường của nhà văn Dương Thu Hương lên tiếng để sửa sai đảng, chúng ta thấy có Lê Chí Quang, Lê Công Định, linh mục Nguyễn Văn Lý, Hoà thượng Thích Quảng Độ, Nguyễn Văn Hải, tức blogger Điếu Cầy, blogger Tạ Phong Tần, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, tức blogger Mẹ Nấm và nhiều người khác…
Tiếng nói dũng cảm, và mạnh mẽ nhất là Tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ (TS/CHHV). Ông ta đã viết bài góp ý xây dựng Đảng và Nhà Nước, vác đơn đi kiện cả Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng… Và dĩ nhiên ông ta biết Đảng và Nhà Nước CSVN sẽ đối xử với ông ta như thế nào.
Số phận của TS/CHHV cũng như số phận của nhà văn DTH, và số phận trước đó của những Trần Độ, Nguyễn Hộ…
Tất cả những người này không phải là những người chống Đảng, họ chỉ
muốn sửa sai Đảng mà số phận của họ đã nghiệt ngã như thế. Thì thử hỏi
“những kẻ phản động, chống lại nhân dân, tổ quốc” như cựu Đại úy QLVNCH Nguyễn Hữu Cầu, như ông Nguyễn Văn Trại, đảng viên đảng Nhân Dân Hành Động và trước đó nhiều năm, những Trần Văn Bá, Mai Văn Hạnh, Huỳnh Vĩnh Sanh… số phận của những người này đã “được” Đảng và Nhà Nước CSVN đối xử ra sao? Chắc không cần phải nhắc ra đây.
*
Mọi người đều thấy rõ nguy cơ mất nước về tay Trung Cộng khi biến cố Hoàng Sa, Trường Sa xảy ra.
Ông Nguyễn Văn Hải tức blogger Điếu Cầy đã bị bắt vì tội trốn thuế vì đã tham dự biểu tình về Hoàng Sa, Trường Sa. Bà Phạm Thanh Nghiên chỉ vì biểu tình tại nhà vì chuyện Hoàng Sa, Trường Sa cũng bị bỏ tù. Và nhiều người khác cũng cùng chung số phận.
Chuyện mới đây nhất, qua 12 cuộc biểu tình được gọi là tự phát để
phản đối Trung Cộng lấn áp Việt Nam trong vụ Hoàng Sa, Trường Sa cũng bị
đàn áp dã man: Người biểu tình bị bốn CA khiêng như khiêng một con heo
và một sĩ quan CA đã đá liên tiếp nhiều cú đ vào mặt!
Thử hỏi có một đất nước nào mà người dân biểu tình vì lòng yêu nước
lại bị nhà cầm quyền của nước đó đàn áp dã man – như Đảng và Nhà Nước
CSVN đã đối xử với nhân dân của mình?!
*
Chưa bao giờ đảng CSVN lộ rõ mặt là một đảng cướp – như bây giờ!
Trước kia, nhà văn Dương Thu Hương viết rằng: “Chúng ta không thể đòi hỏi những gì chúng ta không có”, “không phải bất cứ lúc nào cũng có sẵn lãnh tụ siêu việt như Minh Trị, như Roosevelt hay Gorbachev”.
Điều này rầt dĩ nhiên. Đại đa số dân Việt Nam thuần túy không hề đòi
hỏi những điều “siêu việt” như người CSVN. Chỉ có CSVN mới đòi hỏi những
việc phi thường: đòi chiến sĩ châu đầu vào họng đại bác để chận hỏa lực
của địch, lấy thân làm giá sung, đem than người chèn khẩu đại pháo để
sung đừng bị lăn xuống dốc… Chỉ có CSVN mới mê say theo tiếng gọi của
“Bác”: “đất nước ta ra ngỏ gặp anh hùng!”.
Cách đây 20 năm, nhà văn Nguyễn Việt Nữ đã đưa bằng chứng chứng minh “Đảng CSVN luôn luôn đòi hỏi những gì mà họ không có và họ không thể thực hiện được”, như sau:
-Chiến dịch Cải Cách Ruộng Đất cướp tài sản ruộng đất, vợ con của địa
chủ về cho mình, trong khi mình không có những thứ ấy mà vẫn đòi hỏi”.
Có đúng vậy không?
-Chính vị cha già của dân tộc của cộng sản Việt Nam là Hồ Chí Minh,
suốt đời nô lệ ngoại bang mà luôn luôn miệng đòi lãnh đạo nhân loại đi
tìm độc lập tự do. Có đúng vậy không?
-“Chủ nghĩa cộng sản không thể sửa chữa mà phải loại bỏ” – như Boirs Yeltsin
đã nhận xét. Và như vậy thì Xã hội chủ nghĩa là một xã hội không thể
nào khả thi; thế nhưng những người cộng sản Việt Nam và những người tự
xưng mình là “phản tỉnh” lại cứ nhất định tuyên bố là “họ sẽ thực hiện
một thiên đường trên mặt đất”; trong khi tiếng kêu oán than của 87 triệu
người dân Việt Nam trong nước ! Có đúng vậy không?
NGUYỄN THIẾU NHẪN
http://nguyenthieunhan.wordpress.com
0 comments:
Post a Comment