Monday, January 16, 2012

XUÂN YÊU THƯƠNG!

Xa rồi, nhưng mỗi độ xuân về gia đình sum họp, chốn trà dư tửu hậu tôi hay nhắc lại chút kỷ niệm cho con cháu nhớ về cha mẹ, nồng thắm hơn với hương vị gia đình .

Ngày đó em gái tôi mười tám tròn trăng đang học trung học, sinh hoạt văn nghệ trong trường vô tình giúp em phát triển năng khiếu, hát rất hay, nhiều ban nhạc đám cưới đám tiệc ở thị trấn mời gọi hoài, nhưng mẹ tôi thì rầy rà bởi cái ám ảnh “xướng ca vô loại” nên cứ dứt khoát lấy học vấn làm trọng cho anh em tôi, dù thẳng mực tàu đôi khi vô tình làm đau lòng gổ, tôi biết em gái mình buồn nhưng lời mẹ là có lý . Một buổi chiều sau giờ học,mãi đến tối không thấy em về, tôi đến trường liên hệ hiệu trưởng rồi giáo viên và bạn bè cùng lớp mới biết Hiền (em tôi) bỏ học, bỏ nhà đi rồi ……

Mấy tháng trời bôn ba tìm kiếm nhưng vô vọng, mẹ tôi khóc hết nước mắt, nữa năm sau mới biết thấp thoáng, em tôi theo một đoàn ca nhạc “Tân Cổ Giao Duyên” tư nhân, lưu diễn ở các tỉnh thành, thương mẹ, tôi bỏ công ăn việc làm cất công ngược xuôi năm bảy lần cũng không gặp, sau đó tuyệt vọng hơn khi hay tin đoàn ca nhạc ấy thuê ghe bầu có khi đưa đoàn hát sang tận Campuchia,Lào kinh doanh trình diễn cho bà con Việt kiều. Một, rồi hai năm trôi qua, mẹ tôi tóc bạc phơ như già hơn trước tuổi vì khắc khoải nhớ mong con ……..

Cuối năm thứ ba,kể từ em gái ra đi . Hai mươi chín tết, mẹ tôi cô đơn như chiếc bóng, lủi thủi hắt hiu ngồi dưới bếp gói mấy đòn bánh tét, chục bánh ít, cúng ông bà, nghe mẹ chắc lưỡi nói xa xăm : “ phải chi có con Hiền ở nhà cột lạt phụ, mắt mũi giờ lèm nhèm, cột cái được cái không …” Tôi úa lòng quay ra sân dấu nỗi buồn, múc gáo nước tưới cụm vạn thọ, dõi mắt lên giàn mướp điểm rực hoa vàng như mai tết chào xuân .

Có tiếng xe gắn máy dừng đầu ngõ, tôi nhìn ra , một khuôn mặt vừa lạ vừa quen, chưa hết ngờ ngợ thì nghe tiếng reo … “ Anh Hai ơi ! Em nè ” .Tôi sửng người bàng hoàng …Hiền,em gái tôi tay xách valy tay ôm đồ đạc nó hấp tấp hỏi: “ mẹ đâu ? anh Hai ” , tôi chỉ dưới bếp, rồi bước như chạy theo sau nó vào nhà , bỏ đồ đạc lên bàn, em tôi lao xuống bếp nó sà xuống sau lưng mẹ vòng tay ôm chặt cứng bà, áp đầu vào lưng không nói năng gì mà cứ khóc như mưa, mẹ tôi nắm chặt hai bàn tay Hiền trước bụng ngồi chết trân vì mừng, lâu lắm, chờ cho bớt khóc bà mới quay lại lấy tay áo mình gạt nước mắt cho con , Hiền dụi đầu vào lòng mẹ hỏi nhỏ trong ngấn lệ : “ hồi sinh con mẹ có….đau lắm không ? ” Mẹ tôi ngạc nhiên, bàn tay nhăn nheo lướt trên má hồng con gái, bà nói trong nụ cười móm xọm : “ bộ con hết chuyện hỏi rồi hay sao vậy cà ? ”… Hiền tức tưởi nghẹn ngào : “…hôm qua con đưa nhỏ bạn con, sinh con so đầu lòng ở trạm y tế xã , phải mướn xuồng máy đi rước…. cô mụ, nhưng mẹ ơi ! sao mà nó đau dữ quá, như chết lên, chết xuống ? mỗi lần tới cơn đau là móng tay nó bấm nát hết thịt da con ! ” nói rồi Hiền đưa cánh tay lổ chỗ vết thương , “ Mẹ biết không ? lần đầu tiên nhìn cảnh sinh nở, cả đêm qua tự nhiên con nhớ mẹ, nhớ vô cùng, không biết lúc sinh con mẹ có đau như vậy không ? con hối hận, khóc muốn hết nước mắt, nóng ruột không ngủ được, mong trời mau sáng con gom đồ về với mẹ ”…Nói rồi em tôi vùi đầu khóc nức nở trong lòng mẹ, mẹ tôi cũng không ngăn được nước mắt, rơi xuống trên mái tóc con gái mình,vuốt tóc con bà nói xa xôi : “ Sinh đẻ nào mà không đau, con ! đau thấu trời xanh, nhưng một mình cam chịu chớ có san sẽ được cho ai ? nhưng mà lạ ! đau bao nhiêu thì thương con bấy nhiêu, đàn ông đi biển có đôi, đàn bà đi biển mồ côi một mình mà ! ” . Rồi bà nói lẫy hờn trong nước mắt : “ Con về rồi chừng nào con đi nữa ?….” Em tôi lắt đầu trong lòng mẹ, cũng nói trong nước mắt ràn rụa : “ …Con trăm ngàn lần, xin lỗi mẹ , con không đi đâu nữa hết , con biết con có lỗi với mẹ rất nhiều …”

Tôi lánh mặt ra trước sân, lòng mừng thầm…mà nước mắt cũng rơi .

Sáng mồng một, mẹ hối anh em tôi sửa soạn đi chùa, cắm nén nhang lên bàn thờ, nhìn mẹ xúng xính trong màu áo lạ , tôi nói nhỏ với em mình : “Lâu lắm rồi, ba năm là ít, Tết này mới thấy mẹ mặc lại áo mới ” … Em gái tôi cặp mắt đỏ hoe , nó đổ thừa ……tại khói nhang làm mắt cay cay….

HOÀNG THANH TRÚC

0 comments:

Powered By Blogger