Như vậy, cuối cùng thì Tòa án Nhân dân Thành phố Hà Nội hoãn phiên xử Ls Lê Quốc Quân cái rụp chỉ mấy tiếng đồng hồ trước khi bắt đầu. Nhiều người thấy hẫng, vì công lao chuẩn bị mấy ngày để đi dự phiên tòa lại chưa thực hiện được, nhỡ một số việc. Một số bà con từ quê hương, từ Nghệ An, Hà Tĩnh và nhiều nơi khác đã đến Hà Nội âm thầm bằng nhiều cách, lại coi như làm chuyến đi thăm Thủ đô nhân dịp nông nhàn để lần sau có ra thì đã thông thạo đường sá. Một số nữa thì thở phào: Cũng may, đợt này chưa thu xếp được ra HN không thì nhỡ mất không đi dự tòa được, hẹn sẽ có mặt khi có lịch xử đàng hoàng. (Và hi vọng không bị… hoãn tiếp).
Có thể có người tin là bà thẩm phán Lê Thị Hợp bị cảm đột ngột hoặc đột quỵ là có thật. Tôi cũng tin có thể là như thế. Nhưng nếu vì chỉ một bà thẩm phán này đột quỵ mà phiên tòa công phu như vậy không thể xảy ra, thì tôi lại không tin.
Bởi nếu chỉ vì chuyện ruồi bâu vậy mà phải hoãn, thì chắc phải hoãn ngay từ quá trình điều tra phiên tòa khi cô Oông, em họ Ls Lê Quốc Quân bị bắt đi đột ngột khi đang mang thai. Đây là hành động vi phạm pháp luật và đạo đức nghiêm trọng. Và sau khi được thả ra, thì cái thai, niềm hi vọng của đôi vợ chồng trẻ cũng đã không thể tồn tại. Vậy mà vụ án vẫn tiếp tục như không hề có vấn đề gì. Thậm chí, phiên tòa này sẽ không thể có khi mà cơ quan điều tra vào điều tra Công ty Giải pháp Việt Nam sẽ nhận được thông tin là Cơ quan Thông tra Thuế đã dành hẳn một thời gian dài thông tra Công ty của Ls Lê Quốc Quân và cuối cùng thì không tìm ra điều gì khuất tất đã phải có quyết định đình chỉ cuộc thông tra. Rồi khi tiếp xúc với các hồ sơ, hợp đồng, hóa đơn… những chứng lý trong quá trình hoạt động được thể hiện bằng chữ ký sống, hóa đơn đàng hoàng, hợp đồng đầy đủ… thì hẳn các nhà thi hành luật pháp cũng hiểu rằng đưa thành một vụ án, dù là cái cớ cũng không phải dễ dàng để bóp nó theo khuôn khổ cái gọi là “luật pháp” trong Nhà nước pháp quyền.
Nhưng, vấn đề cuối cùng vẫn là ý chí thắng thực tiễn, nhất định phải có cớ nào đó để Lê Quốc Quân phải vào tù. Và phiên tòa đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Một lần phải “làm việc” với một công an, anh ta hỏi tôi:
- Ông biết chúng tôi vừa bắt Lê Quốc Quân chứ”?
- Tôi biết và cả thế giới đều biết.
- Đấy, hôm nay ông không lên làm việc, chúng tôi sẽ có biện pháp, ông có tin không? Hôm nay chúng tôi sẽ làm việc với ông về vấn đề liên quan Lê Quốc Quân.
- Tin chứ. Tôi tin là các ông có thể vác súng xuống bắn chết tôi tại nhà. Nhưng tôi tưởng Lê Quốc Quân bị bắt vì trốn thuế thật. Hóa ra lại làm trò mèo này à?
- Không, bắn thì không. Nhưng chúng tôi có biện pháp.
- Ồ, bắt bớ thì có khó gì đâu, mọi người có trốn đi đâu đâu. Chúng tôi, tin các anh làm được mọi việc, kể cả làm lại một Thiên An môn. Nhưng đừng đem nó ra dọa chúng tôi.
Đấy vụ Lê Quốc Quân được chuẩn bị kỹ càng, công phu là thế và đã hàng năm trời nay.
Người ta biết điều đó khi bỗng dưng Lê Quốc Quân bị đánh chí tử từ nơi gửi xe về nhà mà đến giờ lực lượng công an tài giỏi của ta không tài nào tìm ra thủ phạm dù Quân đã nhận mặt được một số đứa đánh ông. Thậm chí ông còn khẳng định là có bàn tay của chính quyền, trừ trường hợp cơ quan công an đưa ra được bằng chứng ngược lại. Thế mà chịu.
Người ta biết điều đó, khi cách đây hàng năm, hàng đoàn người bí mật, hoặc công khai theo dõi, bám sát Lê Quốc Quân.
Người ta cũng biết điều đó, khi mà công ty của Quân mỗi lần thuê nhà xong, lại bị buộc phải di chuyển hết lần này đến lần khác.
Và khi phiên tòa đã sẵn sàng, mọi thứ đã chuẩn bị thì lại bị hoãn vì một lý do rất… “trốn thuế”.
Công phu là thế, tốn kém là thế, kỹ càng là thế… vậy thì đâu phải chỉ vì một chiếc đinh ốc là cơn đau của bà thẩm phán lại dừng lại được cỗ máy đang vận hành hùng hổ?
Bắt xong rồi – Vàng như nghệ
Với Ls Lê Quốc Quân, bắt giữ ông ta không có gì là khó. Nhà nước Việt Nam thừa kinh nghiệm khi bắt giữ ông ta. Lần thứ nhất, ông bị bắt vì tội khủng khiếp là “Tổ chức lật đổ chính quyền nhân dân” – một tội tầy đình có thể mất mạng. Vậy nhưng, nhà nước đã thả ông rất đơn giản, chỉ vì “Lê Quốc Quân đã thành khẩn, xin được khoan hồng và có đơn trình bày”. Thật tuyệt vời. Có lẽ, đây là lý do hài hước nhất trong mọi khả năng hài hước có thể được sử dụng. Bởi với tội đó, chỉ cần đơn trình bày, thì tội như thế này, chỉ cần cười khẩy cũng được tha?
Lần thứ hai, ông bị bắt cũng chỉ vì nhà nước thấy… thích bắt. Người dân có đủ bằng chứng rằng ông không hề vi phạm pháp luật khi đi tham dự phiên tòa công khai. Và khi đó, lòng dân nổi giận. Hàng vạn người cất tiếng phẫn uất hàng vạn lời cầu nguyện được dâng lên… tất cả đứng bên ông, nguyện đồng hành với ông trong cơn khốn khó. Và nhà nước đã phải thả ông sau 10 ngày giam giữ.
Và lần này, ông lại bị bắt vì “trốn thuế”. Xem ra, cái lý do “trốn thuế” dễ nghe và dễ tin hơn là “tổ chức lật đổ chính quyền nhân dân” hoặc “gây rối trật tự công cộng”. Bởi ở Việt Nam, đã làm ăn, thì ai ai chẳng trốn thuế? Cơ quan, đơn vị nào chẳng trốn thuế… nó nhiều và nhan nhản đến mức ai cũng hiểu, chẳng người nào không hiểu. Để chứng minh điều này. Trên trang điện tử Đảng Cộng sản Việt Nam, ông Phạm Sĩ Liêm, Chủ tịch Hội Xây dựng Việt Nam cho biết: “Tổng Hội Xây dựng Việt Nam đang nghiên cứu đánh giá toàn diện và có cơ sở khoa học, trước mắt cho rằng mức thất thoát trên dưới 10% là gần với thực tế”. Nhưng, có đốt đuốc tìm từ cơ quan cấp ngân sách đến cơ quan chi tiêu, có ai tìm ra được một đồng không có hóa đơn, chứng từ để chứng minh con số 10% của hàng trăm ngàn tỷ đồng kia bị xà xẻo, tham nhũng và ăn cắp. Nghĩa là hàng chục ngàn tỷ đồng gọi là thất thoát kia, đều là trốn, lậu hoặc giả mà không có một ai bị bắt, nếu ông vẫn làm, ăn, chia… đầy đủ. Do vậy, khi buộc cho cái tội trốn thuế, người dân dễ nghe, dễ tin và dễ thông cảm với… cơ quan điều tra hơn, vì đã có “lý do chính đáng”.
Thế nhưng, điều mà họ không ngờ, là khác với trước đây, ngay thời kỳ Đức Hồng Y Fx. Nguyễn Văn Thuận phải đi tù đến 9 năm biệt giam, 4 năm quản chế mà không cần có án. Hàng loạt linh mục, tu sĩ, giáo dân, văn nghệ sĩ được ưu tiên cho đi tù mút mùa, thậm chí chết mất xác vẫn không cần án, chỉ cần một quan chức cộng sản thấy ghét mặt cũng có thể cho đi tù. Thì bây giờ đã khác.
Nhà nước đang ra sức hô hào “xây dựng nhà nước pháp quyền” để tránh đi cái nhãn hiệu thực tế không hề tốt đẹp mà họ không muốn mang chút nào, đó là nhà nước độc tài cộng sản. Vì thế, nên cũng có luật, có các cơ quan và luật sư, tòa án… đủ cả.
Nhưng dù có đủ cả, thì cũng đều do đảng cộng sản lãnh đạo tuyệt đối.
Dù đảng có lãnh đạo tuyệt đối, thì người dân vẫn biết họ có quyền gì. Vì vậy, nhiều vấn đề rắc rối cho nhà nước trong vụ án này.
(Còn tiếp)
Ngày 12/7/2013
Blog J.B Nguyễn Hữu Vinh (RFA)
0 comments:
Post a Comment