Đỗ Văn Phúc
Chủ nghĩa Cộng Sản như một loại vi trùng độc hại, chỉ nẩy nở ở những mội trường tăm tối, lạc hậu, nghèo đói và thất học. Bối cảnh của xã hội Việt Nam vào đầu thế kỷ 20 rất đen tối, ảm đạm. Dưới chế độ quân chủ lạc hậu, lại bị cai trị bởi bọn thưc dân tham tàn, nhân dân Việt Nam, đặc biệt là dân chúng các vùng nông thôn mà tỷ lệ lên đến 90%, đều thất học nghèo đói. Phương tiện truyền thông lại thô sơ, họ chỉ biết chuyện xảy ra bên trong lũy tre làng. Ở những nơi thị trấn, phố phường, không có mấy ai có được một chiếc máy thu thanh. Báo chí thì lẻ tẻ, chỉ xuất hiện ở các thành phố lớn như Sài Gòn, Hà Nội.
Nhờ đó, bọn Cộng Sản lúc ban sơ đã dễ bề tuyên truyền láo khoét để thu hút những người theo chúng. Chúng vẽ ra viễn cảnh một xã hội Cộng Sản tương lai như ở trên chín tầng mây, và cùng lúc, dựng chuyện, bôi nhọ, xuyên tác các chế độ chính trị khác. Những gì quá xa sự thật, thì Cộng Sản áp dụng phương pháp tuyên truyền của Đức Quốc Xã, là cứ nói láo, lập đi lập lại riết, người ta sẽ tưởng là sự thật.
Xã hội miền Bắc trước năm 1975 là một xã hội đóng kín. Vẫn nghèo đói lạc hậu như thời Pháp thuộc, lại bị lôi cuốn vào guồng máy chiến tranh toàn diện, nên càng xơ xác tiêu điều. Đảng Cộng Sản độc quyền về truyền thông đại chúng. Ngoài một thiểu số rất nhỏ các cán bộ đảng viên, trong dân chúng không thể sở hữu được chiếc máy thu thanh. Nhà cầm quyền gắn những hệ thống loa ở các góc đường, ở đầu xóm để buộc dân chúng suốt năm tháng phải nghe chỉ mỗi luận điệu tuyên truyền của đảng. Báo chí thì trực thuộc ban Tuyên Huấn của Đảng nhằm phục vụ mục tiêu chính trị. Vì thế, sau khi chiến tranh kết thúc, dân chúng miền Nam đã vô sửng sốt trước những hiểu biết nông cạn và những lời phét lác của hàng vạn dân miền Bắc đang ùa vào để hưởng “thành quả chiến thắng”. Họ nói láo mà không biết rằng mình nói láo. Vì qua hàng chục năm bị bưng bít và nhồi sọ, họ đã tin những điều láo khoét là sự thật. Ngay cả lớp cán bộ đảng viên cũng từng hãnh diện kể những câu chuyện hoang tưởng về miền Bắc anh hùng, sung mãn. Họ không ngượng thuật lại chuyện phi công Bắc Việt đậu máy bay trên mây để phục kích máy bay Mỹ. Họ thoải mái kể chuyện mỏ dầu ở miền Bắc ví như con voi, trong khi mỏ dầu Ả Rập chỉ bằng con tem. Một cán bộ “giáo dục” trong trại tập trung đã nói trước hàng trăm tù cải tạo – là các cựu sĩ quan miền Nam có học thức - chuyện một du kích Nghệ An dùng súng trường bắn một viên xuyên táo làm rớt 6 chiếc phi cơ Mỹ. Anh ta nói không biết ngượng, vì chính bản thân anh tin điều đó là thật!!! Cho đến vừa qua, mới đây thôi, một anh cựu lính đặc công đã khoe rằng anh ta nắm lấy càng máy bay trực thăng Mỹ, ghì xuống cho đồng đội bắn hoả tiễn tiêu diệt. Buồn cười thay, chuyện này lại được phổ biến trên một tờ báo mạng của Cộng Sản.
Sự bùng nổ của khoa học kỹ thuật truyền thông vào cuối thế kỷ 20 với máy vi tính và internet đã làm cho thế giới gần nhau hơn qua sự toàn cầu hoá, mở ra những khung trời xa lạ trước mắt hàng tỷ người trên thế giới. Một người dân tận miền hoang mạc Phi Châu, hay trên núi rừng Tây Tạng chỉ cần một máy tính nhỏ (mà nay còn bé tí như những cái cell phone), là có thể biết hết những biến cố đã và đang xảy ra trên thế giới. Họ cũng có thể tìm hiểu được về lịch sử, văn hoá ở những thời điểm xa xôi trong quá khứ, của những miền đất mà họ chưa hề đặt chân đến.
Dù có cấm đoán, hạn chế, đặt tường lửa, thì đảng CSVN cũng không thể ngăn được làn sóng internet truyền vào từng ngõ ngách trong xã hội Việt Nam. Những nhà tranh đấu bên quê nhà đã có thể liên kết, truyền tin tức ra hải ngoại và ngược lại. Tuy đời sống vật chất còn rất nhiều khó khăn, nhưng tầm nhìn của quần chúng Việt Nam ngày nay đã mở rộng rất nhiều, rất sâu. Đã có rất nhiều những cán bộ, công an, bộ đội (Tạ Phong Tần, Trần Kim Anh...) hay con em các gia đình đảng viên (Nguyễn Phương Uyên, Bùi Minh Hằng...) thức tỉnh và đứng về phía quần chúng để vạch trần những man trá của nhà cầm quyền Cộng Sản.
Nhưng thật tệ hại khi một Chủ tịch nhà nước như Trương Tấn Sang, mới đây đã lên tiếng cám ơn Tổng Thống Hoa Kỳ Obama về việc Hoa Kỳ cưu mang cho người Mỹ gốc Việt. Chẳng lẽ anh ta đú đẩn đến độ tưởng rằng hàng triệu đồng bào Việt Tị nạn là di dân bình thường, gắn bó “khúc ruột ngàn dặm” của cái khốn nạn Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam? Ông ta mù và điếc hay sao mà không nghe, không thấy hàng ngàn dân Mỹ gốc Việt từ các tiểu bang xa xôi tụ về trước Toà Bạch Cung để phản đối bạo quyền của ông ta?
Tuy vẫn mang một tấm lòng son sắt với quê hương và dân tộc, người Việt Nam tị nạn khắp năm châu đều chẳng có gì ràng buộc với bạo quyền CS. Họ không hề chống lại tổ quốc, mà chỉ chống lại bọn cầm quyền bán nước, hại dân. Chính vì tấm lòng yêu nước nồng nàn đó, mà họ đã bỏ tiền túi, vượt hàng ngàn dặm xa kéo về Hoa Thịnh Đốn hay bất cứ nơi đâu có sự xuất hiện của bọn lãnh tụ CSVN để phản đối. Họ thưc thi quyền tự do ngôn luận một cách hợp pháp, là thứ mà không hề có ở Việt Nam ngày nay.
Để gỡ nhục cho Trương Tấn Sang, Thứ trưởng Ngoại giao CS Nguyễn Thanh Sơn lại lên tiếng cho rằng đồng bào đi biểu tình chống Sang là vì hận thù còn dai dẳng, và được trả tiền để tham gia. Ai cũng biết bản chất người Cộng Sản là gian dối, nói trắng thành đen, đen thành trắng. Nhưng như đã trình bày ở phần đầu bài viết, nếu họ còn tiếp tục cung cách tuyên truyền này trong thời đại internet thì phải công nhận rằng họ đã quá dày mặt, quá trơ trẽn. Nguyễn Thanh Sơn đến Hoa Kỳ mấy tháng trước đây, chỉ mới tiếp xúc với một vài tên Việt Gian hám danh, hám lợi, và y tưởng rằng đã gặp được đại diện của đồng bào tị nạn chăng?
Nguyễn Thanh Sơn còn mở miệng mời gọi người Việt hải ngoại về nước gặp anh ta để thảo luận! Người ta thắc mắc thế tại sao tập đoàn của anh không thảo luận với hàng trăm người bất đồng trong nước, mà lại bắt bớ, giam cầm, vu cho những tội tày đình?
Chẳng lẽ làm đến chức Thứ trưởng Ngoại giao, mà khả năng, trình độ, phong cách của Sơn vẫn như đám cán bộ nông thôn, chỉ biết nhắm mắt lập đi lập lại như con vẹt một luận điệu cố hữu rằng điều gì của đảng đều là chân lý, chính nghĩa; thứ gì của địch đều là sai trái, tà ngụy?
Chúng ta không mất thì giờ để dạy cho Nguyễn Thanh Sơn bài học về ứng xử văn minh trong vai trò đại diện ngoại giao. Có những loài thú vật như chó, mèo, thậm chí voi, cọp, còn có thể được dạy để hữu dụng, nhưng con người Cộng Sản trì trệ, u mê mà lương tri đã bị khuất lấp bởi quyền lợi và quyền lực, thì muôn đời vẫn thế. Nhưng chúng ta rất cần cảnh tỉnh cho những ai đang manh nha thò tay trái, đưa tay phải ra để chờ cơ hội nắm lấy bàn tay trét đầy mật của bọn Cộng Sản. Chớ hòng mà kiến nghị, thư ngỏ với chúng! Vì đàng sau lớp mật ngọt đó sẽ là những gai nhọn, những trái đắng mà biết bao nhiêu người đã từng bị lừa gạt để rồi ôm mối nhục, bị nguyền rủa đời đời là bọn Việt Gian, phản phúc.
Texas cuối tháng 7, 2013.
Hình do Phái Đoàn Dallas-Fort Worth cung cấp.
Một nhóm trong đoàn biểu tình từ Dallas-Fort Worth. Họ bỏ công ăn việc làm, bỏ tiền túi để được đi Hoa Thịnh Đốn biểu tình chống Trương Tấn Sang
Quý bà trong hình đã phải vất vả ngồi xe đi về (Dallas- Washington) trong gần năm ngày trời. Có tiền nào mà chi nổi cho họ ngoài tấm lòng?
Michael Do (Do Van Phuc)
webpage: www.michaelpdo.com
Vietnamese Communists must render FREEDOM, DEMOCRACY and HUMAN RIGHTS to the people before a political defeat would cost them their livelihood and even their lives.
0 comments:
Post a Comment