Le Nguyen (Danlambao)
- Cuộc cách mạng mùa thu năm 1989 nổ ra ở Đông Âu, khởi đầu từ Ba Lan
(Poland) lan sang Hung Gia Lợi (Hungary), Đông Đức (East Germany), Bảo
Gia Lợi (Bungary), Tiệp Khắc (Czechoslovakia), Lỗ Ma Ni (Rumany)... đánh
sập hàng loạt các nước xã hội chủ nghĩa và tiến thẳng vào tận sào huyệt
Liên Bang Xô Viết (Soviet Union) được những người cộng sản ra rả ca
ngợi là thành trì xã hội chủ nghĩa. Sự sụp đổ thảm hại đó, cũng chính là
lúc khẩu hiệu “chủ nghĩa Marx-Lenin bách chiến bách thắng” được cộng
sản Việt Nam âm thầm hạ xuống và nhanh chóng biến khỏi đời sống của
người dân Việt Nam. Thế nhưng, khi tư tưởng xã hội chủ nghĩa hoang tưởng
kia không còn lừa bịp được ai nữa, trừ những kẻ có vấn đề về tư duy
cùng với những người cộng sản mê cuồng, họ lại dồn nỗ lực, tập trung vào
“tuyên truyền giáo dục” cái được gọi là đạo đức Hồ Chí Minh, là sự lãnh
đạo sáng suốt tài tình của đảng cộng sản Việt Nam nhằm lừa mị nhân dân
để bảo vệ vị thế độc quyền cai trị đất nước của đảng cộng sản.
Đã có nhiều nhân chứng sống lẫn các nhà nghiên cứu lịch sử đảng cộng sản
Việt Nam chỉ ra cái được gọi là đạo đức, là tài tình sáng suốt, công
lao đánh đuổi thực dân, đế quốc giành lại độc lập chủ quyền toàn vẹn
lãnh thổ cho dân tộc Việt Nam... đa phần đều đơm đặt, thêu dệt ngụy tạo
nhiều hơn sự thật.
Lịch sử về huyền thoại ông Hồ Chí Minh, về đảng lãnh đạo trong cuộc
kháng chiến được các bồi bút gọi là thần thánh đánh Tây, đuổi Nhật,
chống Mỹ cuối cùng cũng đã được nhiều người chứng minh đúng là... huyền
thoại.
Nếu lật lại từng trang sử cũ với cái đầu tỉnh táo khách quan và bình tâm
lắng nghe những nhân chứng may mắn sống sót trong các biến cố trọng đại
của lịch sử kể lại, hẳn chúng ta sẽ nhận ra, Việt Nam đã có nhiều cơ
hội tránh được đổ máu không cần thiết cho việc giành lấy nền độc lập của
dân tộc, không cần đến ông Hồ Chí Minh và Đảng cộng sản Việt Nam. Tiếc
rằng lịch sử là lịch sử nên phải đành chấp nhận nó như bài học lịch sử
cho hiện tại, nhằm định ra hướng đi cho tương lai bởi “không ai thay đổi được quá khứ nhưng chúng ta có thể thay đổi tương lai bằng hành động của ngày hôm nay”.
Do đó đọc, lật lại từng trang sử cũ tìm hiểu, nghe những nhân chứng sống
trong cuộc nói lên sự thật lịch sử, không với mục đích đả phá huyền
thoại hoặc do thù ghét phe đảng nào mà chỉ mong muốn tìm kiếm sự thật,
trả lại sự thật cho lịch sử để có hành động cụ thể từ ngày hôm nay, cho
một ngày mai thay đổi tốt đẹp hơn cho dân tộc Việt Nam, và tìm kiếm sự
thật lịch sử không ngoài mục đích làm hành trang, định hướng đi tương
lai cho dân tộc Việt Nam để lịch sử đừng tái diễn bởi “lịch sử không dạy mà lịch sử trừng phạt những ai không học bài học lịch sử!”
Trong chiều hướng đó, chúng ta cùng nhau đọc, tìm hiểu hệ thống hóa
những dấu mốc, sự kiện lịch sử có thật để trả lại sự thật cho lịch sử,
để vạch trần những điều bịa đặt thêm thắt, sửa đổi lịch sử nhằm phục vụ
cho mục đích gian manh chính trị cho cái gọi là công lao đánh đuổi đế
quốc thực dân, là nhờ có bác, đảng nên Việt Nam mới được như ngày hôm
nay?
Trong việc tìm hiểu, nghiền ngẫm lịch sử để nhận diện rõ hơn lịch sử cận
đại liên quan đến ông Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam và để đi
tìm sự thật, chúng ta có thể bỏ qua giai đoạn toàn dân đứng lên đánh
đuổi ngoại xâm ngay từ khi giặc pháp nổ phát súng đầu tiên xâm lăng nước
ta, cho đến giai đoạn đảng cộng sản núp bóng dân tộc cùng với các lực
lượng dân tộc kháng chiến chống Pháp. Từ góc độ đó, chúng ta sẽ khởi đầu
từ dấu mốc cách mạng tháng 8 năm 1945 bởi thời điểm này có hàng loạt sự
kiện lịch sử trọng đại có liên quan trực tiếp đến vai trò của ông Hồ
Chí Minh và đảng cộng sản Việt nam, thời điểm mà cộng sản thường dùng để
kể công “cướp chính quyền trong tay giặc Pháp, giặc Nhật”
Nhìn về quá khứ, về cách mạng tháng 8/1945 có một số nhân chứng sống
chứng kiến trong thời điểm đó kể rằng sự thật ở thời điểm này “giặc
Pháp” số chạy về Pháp, số đang nằm trong nhà tù Việt Nam, còn “giặc
Nhật” từ đầu năm 1945 đã trao trả độc lập cho triều đình nhà Nguyễn và
vua Bảo đại chỉ định học giả Trần trọng Kim thành lập chính phủ Việt
Nam. Chính phủ này do thủ tướng Trần Trọng Kim lãnh đạo ra mắt ngày
17/04/1945 và bốn tháng sau Cách mạng Tháng 8 nổ ra đã được nhân chứng,
hiện còn sống Nhạc sĩ Tô Hải, tác giả “Nhật Ký Của Một Thằng Hèn” kể lại
như sau:
“Cuộc cướp chính quyền từ trong tay Nhật, Pháp không hề có, mà đơn
giản chỉ là một cuộc lật đổ một chính quyền còn non trẻ của chính phủ
Trần Trọng Kim với những nhân vật tham gia nội các nổi tiếng cả trong
lẫn ngoài nước.
Chính phủ này cầm quyền được một trăm hai mươi sáu ngày với một đất
nước hoang tàn, chết đói đầy đường, không một đồng trong ngân quỹ, 95%
người dân không biết chữ, được thế giới công nhận và sau này những nhân
vật tham gia chính phủ Trần Trọng Kim đa số vẫn được mời vào “Chính phủ
liên hiệp”… Vậy vì sao mà nhà nước Cộng sản Việt Nam phải “lờ tịt” cái
sự thật đó đi?
Có phải chính những người như bọn tớ, tay cầm cờ vàng ba sọc đỏ,
miệng hát “Này thanh niên ơi! Quốc gia đến ngày giải phóng”, kéo nhau đi
biểu tình ủng hộ chính phủ Trần Trọng Kim đã “quáng gà cách mạng” nên
giữa chừng a-dua, khi thấy người ta trương lên lá cờ đỏ sao vàng to
tướng và phát cho chúng tớ những lá cờ đỏ nhỏ bằng cái quạt mo là những
người đã được “Đảng giáo dục” và “đồng lòng cùng đi hy sinh tiếc gì thân
sống” để thực hiện nghị quyết của Đại Hội Quốc Dân, họp ở Tân Trào?
Không, hoàn toàn không! Chúng tớ lúc ấy, dù bất cứ ai, bất cứ tổ chức
nào đưa ra đường lối chống Pháp, hứa hẹn Độc Lập-Tự Do cho đất nước,
chúng tớ đều sẵn sàng đi theo! Đến cựu Hoàng Bảo Đại cũng còn tuyên bố:
“Làm dân một nước tự do còn hơn là làm vua một nước nô lệ” nữa là!”
Cũng trong năm 1945 ông Hồ Chí Minh với nhiều thủ đoạn chính trị học
được từ đàn anh Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông, đại diện chính phủ liên
hiệp qui tụ nhiều nhân sĩ, trí thức đảng phái quốc gia, đọc tuyên ngôn
độc lập vào ngày 2/9 ở Hà Nội và sau đó ngày 11/11 ông Hồ Chí Minh tuyên
bố giải tán đảng cộng sản Đông Dương, thành lập hội nghiên cứu chủ
nghĩa Mác nhằm che giấu tung tích cộng sản. Sang năm 1946 ông Hồ Chí
Minh đại diện chính phủ liên hiệp dẫn phái đoàn đi Pháp thương thuyết
nhưng bất thành vì nhiều lý do, nhưng lý do chính có lẽ do chính phủ
Pháp nhận biết gốc cộng sản của Hồ Chí Minh? Nhưng sau đó khi phái đoàn
của cái gọi là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa trở về Việt Nam, ông Hồ Chí
Minh ở lại tìm đến nhà Marius Moutet, bộ trưởng thuộc địa Pháp, tự quyết
định thỏa hiệp với thực dân Pháp, ký hiệp ước Fontainebleau vào ngày
14/09/1946 tạo điều kiện cho Pháp trở lại Việt Nam!
Hai năm sau vào ngày 5/6/1948 Pháp long trọng ký kết trao trả độc lập
cho Việt Nam qua đại diện Cao Ủy Pháp ở Đông Dương là ông Emile Bollaert
với ông Nguyễn Văn Xuân - thủ tướng Chính Phủ Trung Ương Lâm Thời Việt
Nam dưới sự chứng kiến của Quốc trưởng Bảo Đại và hai quốc gia Pháp-
Việt đồng công bố bản thông báo chung với nội dung: “Nước Pháp long trọng công nhận nền độc lập của Việt Nam; Việt Nam được tự do thực hiện nền thống nhất của mình."
Có thể nói những biến chuyển chính trị tích cực, thuận lợi cho Việt Nam
vừa kể, đa phần do cuộc chiến đẫm máu của Thế chiến thứ hai đã chấm dứt
với sự ra đời của Liên Hiệp quốc thay thế Hội Quốc liên được thành lập
sau Thế chiến thứ nhất, không thực hiện được mục đích: “Chúng tôi, những dân tộc của Liên Hiệp Quốc, quyết tâm cứu những thế hệ mai sau khỏi thảm họa chiến tranh..."
làm áp lực buộc các đế quốc, thực dân trao trả độc lập cho các nước bị
trị tái lập lại trật tự mới cho thế giới. Kể từ đây chính sách thực dân
của các nước Anh, Pháp, Mỹ, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Hòa Lan, Bỉ... xem
như đã cáo chung. Trong giai đoạn này, có gần một trăm thuộc địa không
cần làm cách mạng dân tộc dân chủ nhân dân, không cần hô hào toàn quốc
kháng chiến, không cần hô hào chống Mỹ cứu nước, không cần đổ nhiều máu
cho nền độc lập dân tộc vẫn giành được độc lập. Ở Á Châu có Ấn Độ, Miến
Điện, Mã Lai, Nam Dương, Phi Luật Tân. Các nước này không cần huênh
hoang đánh thắng thực dân, đế quốc sừng sỏ vẫn giành được độc lập chủ
quyền cho tổ quốc họ!
Việt Nam ta cũng đã có ít nhất hai cơ hội không cần đổ máu để giành lại
độc lập tự do cho dân tộc từ tay phát xít Nhật, thực dân Pháp và ngay cả
tránh được cuộc chiến tranh phi nghĩa được gọi là “thần thánh chống Mỹ
cứu nước?” Thế nhưng, tất cả cơ hội đều bị ông Hồ Chí Minh, thành viên
của cộng sản quốc tế, khoát áo dân tộc đưa dân tộc, biến dân tộc Việt
Nam thành những con thiêu thân lao vào lửa dữ cho mưu đồ nhuộm đỏ toàn
thế giới của những đồ tể khát máu, tội phạm chống nhân loại là Lenin,
Stalin, Mao Trạch Đông.
Như thế sự thật lịch sử đã chỉ ra, Việt Nam đã được Phát xít Nhật trao
trả độc lập ngày 17/04/1945, được thực dân Pháp trao trả độc lập ngày
05/06/1948 nằm trong phong trào các dân tộc bị trị giành độc lập theo
con đường hòa bình không đổ máu sau thế chiến thứ hai và tất cả dân tộc
bị trị thời gian đó đều lần lượt giành được độc lập dân tộc thành công
theo con đường hòa bình, ngoại trừ Việt Nam.
Thế thì tại Sao Việt Nam không giành được độc lập tự chủ theo con đường
hòa bình như các dân tộc có cùng hoàn cảnh bị trị dưới gót chân xâm lược
của thực dân, đế quốc mà phải sử dụng bạo lực cách mạng không cần thiết
cho nền độc lập của mình?
Đến hôm nay sự thật lịch sử lần lượt được phơi bày nên không có gì khó
hiểu, khá đơn giản để hiểu rằng “tại sao”? Nguyên nhân chính bởi ông Hồ
Chí Minh được đào tạo, huấn luyện trở thành một tình báo chuyên nghiệp
của cộng sản quốc tế đặc trách vùng Đông Á gồm Trung Hoa, Thái Lan, Việt
Nam... Ông ta thay hình đổi dạng mang nhiều vỏ bọc, nhiều tên giả của
một tình báo siêu hạng như “Lý Thụy, Thầu Chính, Tống Văn Sơ, Lyn, thiếu
tá Hồ Quang trong bát lộ quân của Tưởng Giới Thạch, Già Thu...” nhận
tiền và hành động theo chỉ thị của cộng sản quốc tế. Hay nói cách khác
ông Hồ Chí Minh là tay sai của cộng sản quốc tế nên không muốn Việt Nam
giành độc lập theo con đường hòa bình, không muốn Việt Nam độc lập nằm
ngoài quỹ đạo cộng sản nên ông ta phá đổ nhiều cơ hội giành độc lập
trong hòa bình của dân tộc.
Đọc lại lịch sử khách quan chúng ta sẽ thấy ông Hồ Chí Minh bằng thủ
đoạn tàn độc thanh toán, thủ tiêu các nhà cách mạng, lãnh tụ các đảng
phái, các lực lượng dân tộc, những nhân sĩ yêu nước có tinh thần quốc
gia như ông Khái Hưng của Tự Lực Văn Đoàn, ông Trương Tử Anh của Đại
Việt Quốc Dân Đảng, ông Lý Đông A của Việt Nam Quang Phục Hội, Đức Huỳnh
Phú Sổ giáo chủ Phật Giáo Hòa Hảo của Dân Xã Đảng... với mục đích,
nhiệm vụ duy nhất, là cố tình dẫn dắt lèo lái, tạo điều kiện cho cộng
sản nhuộm đỏ Việt Nam qua hai cuộc chiến tranh kháng chiến chống Pháp
1945-1954 và cuộc chiến Bắc–Nam 1954-1975 với biết bao xương máu, sinh
mạng của thanh niên Việt Nam, nhân dân Việt Nam.
Không những thế, ông Hồ Chí Minh còn sản sinh ra những tên đồ đệ mạt
hạng mang tư tưởng nô lệ, tay sai ngoại bang lẫn phản động cực kỳ qua
các tài liệu học tập giáo dục tuyên truyền trong nhân dân. Điển hình là
Tố Hữu ca ngợi các tên đồ tể chống nhân loại đến tận trời: “Bác Mao
ta ở đâu xa, Bác Hồ ta đó chính là bác Mao... Giết giết nữa bàn tay
không phút nghỉ. Cho ruộng đồng lúa tốt thuế mau xong. Cho đảng bền lâu,
thờ Mao chủ tịch, thờ Stalin bất diệt... Ông Stalin ơi, ông Stalin ơi.
Hỡi ơi ông mất! Đất trời có không?...”
Ngoài các câu thơ, bài thơ nâng bi tài tình, sáng suốt của Tố Hữu được
giảng dạy cho các đảng viên trong các “lớp rèn quân chỉnh huấn”, nó còn
được đảng trân trọng đưa vào sách giáo khoa dạy trong các trường học cho
nhiều thế hệ trẻ em Việt Nam. Không dừng lại ở đó, trong các tài liệu
lẫn sinh hoạt nội bộ đảng cộng sản còn có những lời nói thể hiện bản
chất tay sai cộng sản quốc tế của các thế hệ lãnh đạo đảng cộng sản kế
tục Hồ Chí Minh, nổi bật nhất có Lê Duẩn tuyên bố như sau: “Miền Nam
chúng tôi sẽ chống Mỹ tới cùng và chúng tôi giữ vững tinh thần quốc tế
vô sản... Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc, đánh cho
xã hội chủ nghĩa và cho cả nhân loại...”
Không kể thế hệ lãnh đạo cộng sản đã qua như Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng,
Lê Duẩn... thể hiện bản chất tay sai, bán nước đáng xấu hổ mà ngay cả
thế hệ lãnh đạo đảng cộng sản hiện tại từ ông tổng bí thư Nguyễn Phú
Trọng, bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh, thủ tướng Nguyễn Tấn
Dũng, thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh, thứ trưởng ngoại giao Hồ Xuân Sơn...
khi “giao thiệp” với đàn anh Trung Cộng kẻ tuyên bố “đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng”
tên lu loa mười 16 vàng, 4 tốt nuốt dần đất liền biên giới đến biển đảo
xa xôi ở Biển Đông, nhưng tất cả họ đều khúm núm, khom lưng phát biểu: “...nhân
dân Việt Nam luôn luôn ghi nhớ với lòng biết ơn sâu sắc sự ủng hộ, giúp
đỡ to lớn của đảng, chính phủ và nhân dân Trung Quốc giành cho nhân dân
Việt Nam trong cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc trước đây và sự nghiệp
xây dựng đất nước hiện nay...”
Qua những cột mốc, những thời khắc lịch sử của các năm 1945, 1948, 1954,
1975... cùng với việc làm không thể che giấu của ông Hồ Chí Minh, của
thế hệ lãnh đạo kế tục đảng cộng sản Việt Nam và nhìn vào hiện trạng
thảm hại của đất nước Việt Nam ngày hôm nay, biết rằng còn nhiều thiếu
sót chưa đầy đủ về sự thật lịch sử.
Dù vậy, với nhận xét khách quan không qua lăng kính hư cấu tưởng tượng,
không mang lòng thù hận ông Hồ Chí Minh, không căm ghét đảng cộng sản
Việt Nam, theo bạn, ông Hồ Chí Minh, đảng cộng sản có công hay có tội
trong hai cuộc chiến kháng chiến chống pháp 1945-1954, cuộc chiến đấu
thần thánh chống Mỹ cứu nước 1954-1975 và những cột mốc, sự kiện lịch sử
vừa nêu có phải là ngụy tạo chứng cứ, sửa đổi lịch sử nhằm nói xấu
huyền thoại ông Hồ Chí Minh, bôi nhọ sự lãnh đạo sáng suốt, tài tình của
đảng cộng sản Việt Nam?
Mời các bạn cùng tham gia đóng góp ý kiến chính kiến, cùng thảo luận về
công hay tội của bác, đảng nhằm làm rõ hơn sự thật lịch sử để có hành
động kiên quyết dứt khoát với quá khứ, mở hướng đi tươi sáng cho tương
lai dân tộc Việt Nam.
__________________________________
Tài liệu, sách tham khảo:
- 20 Năm cách mạng Châu Âu- BBC London.
- Sự Thật Về Quan Hệ Việt Nam- Trung Hoa Trong 30 Năm - nhà xuất bản Sự Thật, Hà Nội.
- Không Có Chuyện Cướp Chính Quyền Từ Tay Pháp Nhật của Tô Hải.
- Đêm Giữa Ban Ngày của Vũ Thư Hiên.
- Việt Sử Tân Biên của Phạm Văn Sơn.
- Việt Sử Khảo Luận của Hoàng Cơ Thụy.
- Wikipedia.
0 comments:
Post a Comment