• Tôi đặc biệt kính lời tri ân Quân Cán Chính Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà - Những vị vị quốc vong thân, những vị sống giữ tiết tháo và liêm sỉ làm hảnh diện nền Chính Thể của nước tôi xưa.

Ông Nguyễn Cao Kỳ chết rồi. Thân xác ông đã thiêu thành tro bụi rồi và người ta vẫn còn râm ran nói về ông.

Tôi nhớ lại khoảng thời gian cuối tháng 4 năm 1975. Mặc dù đã hơn 35 năm qua, nhưng tôi vẫn nhớ rõ tình hình chung quanh tôi lúc đó cho tôi có cảm tưởng đang ở một vùng trận địa mà trận ác chiến có thể xảy ra bất cứ giờ phút nào. Mọi người ai nấy chìm ngập trong bất an khi nghe thấy những bản tin về miền Trung thất thủ và dân chúng thất thần rùng rùng chen nhau một cách hoảng loạn chạy vào Saigon tránh nạn Cộng Sản. Dĩ nhiên lúc đó mọi sinh hoạt không còn bình thường, mọi người ai nấy mang trên mặt tâm trạng phập phồng, mọi người thì thào hoang mang như chờ đợi một biến cố nước mất nhà tan kinh hoàng sắp sửa xảy đến. Cùng lúc đó ông Nguyễn Cao Kỳ tuyên bố tại Tân Sa Châu những câu nảy lửa khiến dân chúng có chút phấn khởi, an tâm và thầm hảnh diện mình còn có những vị lảnh đạo anh hùng....

Chiến trận kéo tới vùng 4 trong khi ông tướng Nguyễn Hữu Hạnh lên đài phát thanh kêu gọi QLVNCH buông súng đầu hàng nhưng tuyệt nhiên Đại tá Hồ Ngọc Cẩn của tỉnh lỵ Chương Thiện không thi hành điều đó. Tất cả Quân Cán Chính trong tỉnh can trường cùng vị chỉ huy của mình tử thủ cho đến khi vị chỉ huy sơ hở bị bắt sống.

Sau đó bọn chiến thắng giết Đại tá Hồ Ngọc Cẩn tại Cần Thơ và giết những đồng đội của chồng tôi tại tỉnh Chương Thiện một cách thật man rợ. Lúc đó ông Nguyễn Cao Kỳ và gia đình ông đang ở đâu khi các đồng đội thuộc hạ, dân chúng bị trả thù, truy bức, tù đày, đói ăn thiếu mặc trong đất nước đầy hổn mang? Không phải chúng tôi trông cậy gì ở ông, nhưng chính thể của chúng ta xây dựng bằng niềm tin. Nhất là niềm tin vào lời tuyên bố của một vị lảnh đạo.

May mắn, chính thể VNCH còn có những vị anh hùng âm thầm “ Thà chết. Không hàng giặc”.

Mấy mươi năm sống trong lao tù CS, cuối cùng gia đình chúng tôi đặt chân đến Hoa Kỳ và ngỡ ngàng biết thêm những tai tiếng của ông Nguyễn Cao Kỳ. Tôi xin phép mượn đoạn viết của ông ông T. Vấn để bày tỏ sự suy nghĩ của mình:
“…. Phần ông, 30 năm sống vất vưởng xứ người càng làm ông quay quắt thêm với giấc mộng công hầu chưa trọn vẹn, ông đã có nhiều hành động lời nói làm phiền lòng nhiều người trước đây làm việc dưới quyền ông, gián tiếp hay trực tiếp. Vẫn biết, ông chỉ là một con người của thời thế, tài năng đã nhỏ mà nhân cách lại càng nhỏ hơn, nên phần lớn chúng tôi không bận tâm lắm về những việc làm “ trẻ người, non dạ “ của một người, mà chẳng may thời thế nhiễu nhương đã đặt ông vào vị trí chỉ huy chúng tôi.

Nhưng, gần đây nhất, ông đã từ Việt nam , nơi ông sống an lành một thân phận hàng thần lơ láo, trở qua Mỹ để tham dự buổi tiệc do vị chủ tịch nước Cộng Sản chủ tọa nhân dịp ông này và phái đòan chính phủ thăm viếng Hoa Kỳ. Trên đường đi đến địa điểm tổ chức bữa tiệc, hẳn chính mắt ông phải thấy hàng ngàn người Việt hải ngọai biểu tình, phản đối sự có mặt của phái đòan chính phủ cộng sản trên nước Nỹ, yêu cầu tự do dân chủ cho Việt Nam v..v.., trong số những người đứng đó , có rất nhiều người trước đây đã “ từng dưới sự chỉ huy “ của ông . Trong bữa tiệc, như đã được sắp xếp trước, ông “ bất ngờ “ được mời lên phát biểu. Điều phiền lòng nhất cho chúng tôi là ông đã “ nhân danh cộng đồng người Việt hải ngọai “ để có những lời nịnh hót , tung hứng với phái đòan chính phủ cộng sản. Phiền lòng hơn nữa là ông lại “ nhắn nhủ “ đến “ những người từng dưới sự chỉ huy “ của ông – là chúng tôi, những người đã bị ông phản bội, bỏ rơi 30 năm trước – rằng thôi đừng thù hận nữa, đừng quốc cộng nữa, bây giờ chỉ còn có một nước Việt Nam thôi v..v..
Tôi thực sự không bận tâm phân tích những điều ông gìa 78 tuổi vừa nói. Chúng cũng chẳng hơn những điều trẻ con nói ngọng. Tôi chỉ không thể hiểu nổi, một người gần đất xa trời, vẫn còn những tham sân si trần tục đến thế sao ? Ra sức làm nhỏ mình đi trước mắt kẻ cựu thù, chỉ để có cơ hội nói rằng “ tôi trước đây đã từng được đứng ở một bên đấu trường với chủ tịch “, để có cơ hội “ tự nhân danh “ một tập thể mà chính ông đã tự tách mình ra khỏi từ lâu, để có cơ hội nhắc nhở những người lính còn sống sót sau bao phong ba rằng họ đã “ từng dưới sự chỉ huy “ của ông, có nghĩa là cố chứng minh với mọi người rằng mình vẫn còn chỗ đứng của một thời vang bóng. Giấc mộng công hầu khanh tướng nó mãnh liệt đến độ khiến cho một con người, với cái vốn nhân cách đã nhỏ như hạt đậu, lại sẵn sàng tung hê nốt để chỉ đổi lấy cái bắt tay vị chủ tịch nước cộng sản Việt Nam trên đất Mỹ, và toe tóet cười nhìn thẳng vào ống kính của bao phóng viên đang sốt sắng làm nhiệm vụ. Tôi đã từng nghe và cảm thông được những câu chuyện người nghệ sĩ say mê , nhung nhớ ánh đèn sân khấu. Điều ấy có thể hiểu được vì đó là ánh đèn nghệ thuật của những con người nghệ sĩ. Nhưng tôi không thể cảm thông được với những nhân vật “ công chúng ‘ say mê đứng trước mọi người để được chụp ảnh, quay phim giống như ông gìa 78 tuổi tội nghiệp đang làm trò với trí tưởng tượng bệnh họan rằng mình đang làm lịch sử, rồi đây mình sẽ đi vào lịch sử với vai trò người hòa giải quốc cộng. Cho dù ông tin tưởng một cách thành thật rằng mình đang đóng vai trò hòa giải, thì cái đầu óc mụ mị nhất của một người 78 tuổi cũng phải biết tự hỏi rằng đây có phải là lúc, là nơi nói lên những điều đó không khi bên ngòai kia hàng ngàn người biểu tình chống đối, mà những người ấy là những người ở về phía bên ông đang kêu gọi hòa giải, hay lại chỉ như đổ thêm dầu vào lửa , hòa giải đâu chưa thấy mà chỉ thấy thêm những oan nghiệt đẻ ra do cái “ đầu đất “ ( chữ của một trí thức Hà nội hiện ở trong nước đặt tên cho ông ) cuối đời vẫn còn nửa mê nửa tỉnh giấc mộng Nam Kha….” ( ngưng trích ).

Ông chết, như người không chốn dung thân! Hình ảnh này đánh động lương tâm nhiều người.


. thụyvi

*****

Bạnđọc "bình phẩm" :

Đang ở VN,nhưng nghe tin ông " cố nội" Nguyễn minh Triết qua Mỹ,Kỳ hối hả lo trở về Mỹ để kịp có mặt trong bửa tiệc để bày tỏ lòng "trung hiếu với bác và đảng".




Hãy nhìn cách Nguyễn cao Kỳ dùng hai tay để ôm bắt bàn tay quỷ Nguyễn minh Triết,đủ cho thấy Kỳ không còn nhân cách nữa.Cách bắt tay này là của kẻ dưới bắt tay người trên bằng cung cách nịnh bợ.