Chín tháng đã trôi qua, chín tháng là một khoảng thời gian đủ dài để
mọi người bắt đầu quên lãng cái tên Nguyễn Ngọc Già, chính tôi cũng vô
tình lãng quên cho tới khi đọc được thông tin này, con trai Nguyễn Ngọc
Già vừa mất do tai nạn giao thông, cậu bé chỉ vừa hai mươi tuổi…
Ngẫm mà thấy xót, ngẫm mà thấy cuộc đời thật bạc và nghiệp cầm bút cũng rất bạc…
Nguyễn Ngọc Già, một cây bút đơn độc, thật sự quá đơn độc bởi cho đến
ngày ông bị bắt, người ta mới biết đến ông là ai, và sự kiện ấy cũng
trôi vụt qua nhanh để rồi từ đó hầu như chẳng còn ai còn bận tâm theo
dõi. Những dòng tin trên facebook được tiếp nối với rất nhiều sự kiện,
tôi tự hỏi có không một dòng tin hỏi han Nguyễn Ngọc Già giờ ra sao?
Người ta đã suýt quên mất Nguyễn Ngọc Già cũng chỉ bởi vì người Blogger
đó đã lặng lẽ viết, đã âm thầm cống hiến tiếng nói vì tự do, dân chủ
trong đơn độc và thầm lặng…
Các blogger, những người dám cầm bút, dám cất lên tiếng nói của sự
thật, họ luôn hiểu rất rõ cái giá mà họ có thể phải đánh đổi bằng chính
sự tự do của mình và có lẽ Nguyễn Ngọc Già cũng thế. Tôi tin rằng ông
cũng đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý cho việc bị bắt mà vẫn can đảm, vẫn tiếp
tục dấn thân… và bạn nghĩ xem, có xót xa không khi:
Người cha ấy nay đã không còn cơ hội để được nhìn mặt con lần cuối!
Người cha ấy có biết mình đã vĩnh viễn mất một đứa con? Nếu biết tin,
Nguyễn Ngọc Già có thét lên một tiếng kêu ai oán như Tạ Phong Tần đã gào
khóc khi nghe tin mẹ mất (thông tin từ một người bạn tù của chị đã kể
lại…).
Chị Tần là phận đàn bà, chị đã không chịu nổi nỗi đau mất Mẹ để rồi
phải hất tung nó trong buồng giam lạnh.Tiếng hét của chị làm nhói buốt
và xé lòng tất cả những ai nghe thấy và nghe kể lại. Tôi nghĩ rằng
Nguyễn Ngọc Già chẳng thể hét lớn như Tạ Phong Tần, có chăng ông chỉ run
người, gồng mình cắn chặt răng, mắt ông ngước cao hỏi trời và để mặc
cho những giọt lệ chảy ngược lại vào trong trái tim mình, những giọt
nước mắt đắng đã thấm thật sâu và buộc ông phải nuốt đi sự uất nghẹn!
Ai có thể thấu cảm được đầy đủ nỗi khốn khổ của cảnh tù đày? Ai có thể
chia sẻ được nỗi đau buốt khi phải lìa xa người thân và sự tuyệt vọng
của người Cha không được tiễn biệt con về cõi khác.
Làm sao có thể đo lường và định được “giá trị” của sự mất mát mà
những người cầm viết, những người đã và đang tranh đấu cho công bằng xã
hội phải gánh chịu?
Ai có thể hiểu được nỗi cô đơn cùng cực khi người viết phải tự tách mình
ra khỏi đám đông, không cần một chính danh để nhận những lời tung hô,
khen tặng như Nguyễn Ngọc Già? Ông đã đơn độc và lặng lẽ, ông cứ thầm
lặng mà cống hiến, chẳng màng những lượt like, chẳng cần những lượt chia
sẻ. Ông đã chọn lý tưởng để dám hy sinh và sống một cuộc đời cầm bút
đơn độc!
Tôi nghĩ rằng rất khó có ai có đủ sự khiêm cung, để bước qua khỏi lằn
ranh của sự sân si, dám bỏ qua cái tôi của chính mình như Nguyễn Ngọc
Già. Ông đã khước từ ánh hào quang, khước từ sự tôn vinh mà đám đông
thường ban tặng cho những người viết. Ông bỏ qua sự khao khát danh
vọng, điều rất thường tình của những nhà văn, nhà báo bởi ai mà chẳng
mong ước có được một vị thế, có được một chỗ đứng trong lòng đọc giả để
được đọc giả gọi tên, bảo vệ; được công luận và cộng đồng lên tiếng
bênh vực khi xảy ra cớ sự…
Tôi bùi ngùi nhớ Nguyễn Ngọc Già, tôi xót xa đau cho một người cha vừa
mất con và tủi thân thay cho những người đang tranh đấu trong đơn độc;
Tôi rơi lệ khi nhìn thấy hình ảnh Paulus Lê Sơn ngày trở về, anh quấn
vội vòng tang trắng, quỳ gối cúi đầu tạ tội trước mộ Mẹ. Người con trai
ấy nhận lỗi bất hiếu, đứa con trai độc nhất của bà mẹ nghèo khó ở vùng
quê lam lũ, đứa con đã thiếu vắng tình Cha từ lúc còn nhỏ xíu, nay lại
vì việc nước mà chẳng được ôm hôn vĩnh biệt Mẹ giây phút lâm chung,
không được thắp nén hương tiễn biệt Mẹ trở về lòng đất. Người ta đã
cố ý chia cắt tình mẫu tử, người ta đã nhẫn tâm bỏ qua lời cầu xin của
người con mong được nhìn mặt Mẹ, dù chỉ là một lần cuối…
Tôi gọi tên Tạ Phong Tần, thở than cho chị, xót thương cho thân phận đàn
bà – “tình duyên bỏ chợ, tình người đa đoan”*! Chị Tần năm nay đã gần
năm mươi tuổi, đến này ngày nào chị mới được trả tự do? Liệu chị có còn
kịp tìm cho mình một mái ấm, một đứa con hay đến cuối đời chị vẫn phải
sống trong đơn độc?
Tôi quay ngược thời gian và ngẫm nghĩ về những “viên gạch lót đường”,
nhớ về những con người đã hy sinh cả cuộc sống và tuổi trẻ, những người
tiên phong mở đường cho công cuộc đấu tranh. Chính họ đã khơi nguồn sức
mạnh và thắp ánh sáng niềm tin cho những thế hệ tranh đấu hiện tại...
Hầu hết trong số họ đều đánh mất một cuộc đời an nhàn, có người đánh đổi
cả tương lai, sự nghiệp, có người lạc mất cả hạnh phúc và gia đình… Họ
bây giờ ra sao? Hy vọng mọi người đừng bao giờ lãng quên họ…
Tôi xin được thắp nén nhang muộn cho người con của Nguyễn Ngọc Già, mong cậu bé yên lòng nhắm mắt…
Tôi chấp tay cầu nguyện cho Nguyễn Ngọc Già, xin nhắn nhủ đến ông
rằng, có thể ông vẫn muốn chọn nghiệp cầm bút trong đơn độc, nhưng cuộc
đời và bạn bè sẽ không để ông phải đơn độc!
Bạch Cúc
[*] Thơ Đoàn Nhật Tảo
0 comments:
Post a Comment