Vấn đề thương phế binh VNCH định cư tại Hoa Kỳ
28.09.2015
Hôm nay
ngồi đọc bài viết “Cuộc Hội Ngộ Của Hai Thương Phế Binh” của Huỳnh Tú
Anh trong Dân Làm Báo rồi xem luôn cái Video, của một độc giả post trong
mục bình luận, về việc thượng nghị sĩ tiểu bang California Janet Nguyễn
trả lời những câu phỏng vấn liên quan đến dự luật SJR-5 của bà đệ trình
vừa được quốc hội tiểu bang California thông qua và đang chuyển lên
quốc hội liên bang Hoa Kỳ nhắm mục đích xin chính phủ Mỹ tái thực hiện
chương trình HO và ODP nhằm giúp đỡ tất cả thương phế binh VNCH được
định cư tại Hoa Kỳ mà nước mắt khô cằn của tôi cứ như chực dâng trào.
Một lát sau tôi mới bắt đầu hiểu thế nào là tình huynh đệ chi binh hoặc
câu nói muối xát lòng ai nấy mặn mòi nên tôi ngồi vào bàn viết trình bày
vài ý kiến của mình để góp một bàn tay may ra có thể đưa các chiến hữu
kém may mắn của mình vào đất Mỹ.
Trước
hết chúng ta nên cám ơn và biểu dương tinh thần bà Janet Nguyễn, thượng
nghị sĩ tiểu bang California, một người Mỹ gốc Việt thuộc thế hệ thứ hai
của Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản thành công trên chính trường nước Hoa
Kỳ, đã có lòng nghĩ đến những chú bác kém may mắn trong Quân Lực VNCH đã
hy sinh một phần cơ thể mình để bảo vệ tự do và MNVN đang bị bọn cộng
sản hất hủi, đối xử thâm tệ và đói khát tại quê nhà nên đã đem hết tâm
trí mình làm ra dự luật SJR-5 giúp các chú bác thương phế binh VNCH có
cơ hội được định cư tại Hoa kỳ để thay đổi cuộc đời và nhất là thay đổi
luôn cả cuộc sống của con cháu họ nếu có.
Dự luật SJR-5 vừa được quốc hội tiểu bang California thông qua đang trên đường đi đến quốc hội liên bang Hoa Kỳ. Để
cho các vị dân biểu liên bang đồng thuận biến dự luật này thành được
một đạo luật cộng đồng Người Việt Hải Ngoại cần phải bàn thảo góp ý và
xăn tay áo bổ túc thêm những gì thiếu sót hủy những gì dư thừa để cho dự
luật khi đến tay các dân biểu liên bang, họ cảm thấy nên thực hiện để
xếp lại trang cuối của lịch sử đau buồn hợp với đạo đức con người mà
không tốn kém và mang xáo trộn cho xã hội Hoa Kỳ.
Dự luật
SJR-5 mới nhìn thì đã nhận ra được sẽ có nhiều vị dân biểu của cả hai
viện của liên bang Hoa Kỳ ủng hộ vì ngưởi Mỹ đã hiểu rằng việc chính
quyền Hoa Kỳ bán đứng Miền Nam Việt Nam cho cộng sản là một việc thất
lương tâm, là tội ác đáng phỉ nhổ và bỏ rơi những người đã cùng chiến
đấu chống làn sóng cộng sản bên cạnh mình đã hy sinh một phần cơ thể để
bảo vệ mình thì không đúng với tinh thần thượng võ của người Hoa Kỳ nếu
chống đối dự luật SJR-5 và cứ để mặc cho kể thù tiếp tục hành hạ chiến
hữu của mình thì sẽ có tội cùng lương tâm và nhất là sẽ bị mất phiếu bầu
của cộng đồng người Mỹ gốc Việt và kể cả phiếu bầu của các cựu chiến
binh và cả những chiến binh Hoa Kỳ về tội bỏ rơi đồng đội.
Nhưng
dự luật SJR-5 nếu được phân tích và nhìn sâu thêm thì sẽ thấy dự luật
này có chiều hướng sẽ bị quốc hội liên bang Hoa Kỳ cho “ngâm tôm” cho
đến lúc các “chú bác” thương phế binh VNCH qua đời để đi vào quên lãng
bởi vì thiếu thực tế và khó thực hiện mà còn tạo nên những phiền toái
khác cho xã hội Hoa Kỳ nếu cộng đồng Người việt Hải Ngoại không nhúng
tay vào yểm trợ.
Lấy thí
dụ dự luật được quốc hội liên bang thông qua thành một đạo luật thì đạo
luật đó sẽ chuyển xuống cho các tổ chức di trú lo việc thủ tục giấy tờ
và chuyên chở các thương phế binh VNCH và gia đình họ sang Hoa Kỳ, các
tổ chức xã hội lo cung cấp cho các thương phế binh VNCH một số tiền vài
trăm đô hàng tháng đủ sống và giấy tờ được tham gia các dịch vụ y tế
miễn phí trong nước nhưng lấy ai để có thể lo cho các thương phế binh
một chỗ ở trong xã hội Hoa Kỳ nơi mà người dân thường muốn thuê 1 căn
phòng trong một apartment loại đẹt cũng phải trưng cái tấm ngân phiếu
vừa lãnh lương không dưới 10 đô một giờ trong tháng để chứng minh là
mình đang có công ăn việc làm mới được chủ apartment cho vào và lấy săn
sóc các thương phế binh khi họ đau ốm.
Nước Hoa Kỳ đã và đang mang quân tham chiến nhiều nơi, số lượng thương phế binh của Hoa Kỳ có lẽ là con số cao nhất thế giới, nay dự luật SJR-5 lại mang thêm vào đất nước họ con số khoảng 20.000 thương phế binh VNCH thì các nhà chính trị trong hai viện buộc lòng phải làm lơ nhất là 20.000 con người đó và gia đình họ có cơ thành người vô gia cư (homeless) lang bang trên đường phố với bất đồng ngôn ngữ.
Nước Hoa Kỳ đã và đang mang quân tham chiến nhiều nơi, số lượng thương phế binh của Hoa Kỳ có lẽ là con số cao nhất thế giới, nay dự luật SJR-5 lại mang thêm vào đất nước họ con số khoảng 20.000 thương phế binh VNCH thì các nhà chính trị trong hai viện buộc lòng phải làm lơ nhất là 20.000 con người đó và gia đình họ có cơ thành người vô gia cư (homeless) lang bang trên đường phố với bất đồng ngôn ngữ.
Thế thì
2 triệu Người Việt Hải Ngoại phải làm thế nào để “lobby” cho các vị dân
biểu liên bang thấy được dự luật không gây tốn kém cho ngân sách và khó
khăn cho xã hội mà lại giúp cho nước Hoa Kỳ được cả thế giới cảm phục
vì hành động đạo đức của những con người ngồi trong hai viện của quốc
hội.
Đây là ý kiến thô sơ đầu tiên của người viết:
1. -Sửa đổi dự luật hay thỉnh cầu quốc hội liên bang
- Cho
định cư tại Hoa Kỳ những Thương Phế binh có gia đình và có con cái có
khả năng lao động để có thể kiếm việc làm hay để săn sóc thương phế binh
khi đau ốm.
- Cho
định cư tại Hoa Kỳ những Thương Phế Binh độc thân có mức độ tàn phế ít
nếu họ muốn và cho định cư tại chỗ thương phế binh độc thân có mức độ
tàn phế nặng với một số tiền lớn để họ đủ sống.
2.-Tổ
chức “Cám Ơn Anh” của Trung Tá Hạnh Nhân nên tạm ngưng gởi tiền về Việt
Nam cho thương phế binh để có ngân quĩ hỗ trợ dự luật SJR-5 bằng cách
- Lập danh sách để biết tổng số lượng thương phế binh VNCH muốn hoặc không muốn định cư tại Hoa Kỳ.
- Phân
loại mức độ thương tật từng thương phế binh và phân loại những gia đình
thương phế binh có bao nhiêu con cháu trai gái đủ khả năng lao động.
- Gởi
mẫu đơn bảo trợ đến các hội đoàn quân đội, CSQG, hội đồng hương, chùa,
nhà thờ Việt Nam trên toàn nước Hoa Kỳ để nhờ các hội đoàn kêu gọi các
đoàn viên giàu có, thành công, có cơ sở làm ăn cần người làm ký giấy bảo
trợ những thương phế binh cùng đơn vị, cùng quê quán hoặc là đã quen
biết từ trước.
- Hỗ trợ tài chánh trong việc lập thủ tục cho các thương phế binh được định cư tại Hoa Kỳ.
3.- Hiện nay chính phủ Hoa Kỳ còn nợ chính phủ VNCH số tiền viện trợ năm 1975 là 300 triệu đô
mà quốc hội Hoa Kỳ đã phê chuẩn nhưng chính phủ Hoa Kỳ chưa chi ra. Đó
là cái phao và cái cớ để cho các tổ chức “Chính phủ VNCH lưu vong” và
các tổ chức người Việt có liên hệ với các dân biểu liên bang làm những
công việc thiết thực hơn bằng cách lên tiếng “lobby” từng vị dân biểu để
nhờ họ nhắc nhở chính phủ Hoa Kỳ tháo khoán số tiền 300 triệu đô la đó
để trả món nợ ân tình bằng việc chi tiêu vào đạo luật định cư thương phế
binh VNCH tại Hoa Kỳ hoặc cho họ một số tiền đủ sống để định cư họ tại
Việt Nam cho lịch sử đau buồn sang trang.
Những
việc cấp bách trên cần làm nhanh trước khi các hội đoàn gặp mặt mừng
xuân năm nay và trước khi dự luật SJR-5 được đưa vào quốc hội liên bang
nước Hoa Kỳ thảo luận. Làm thế nào đó để cho dự luật SJR-5 hiện ra trong
con mắt của các nhà lập pháp Hoa Kỳ như một dự luật đoàn tụ, trong các
gia đình đoàn tụ có một người thương tật là thương phế binh VNCH. Sự
đoàn tụ này được bảo trợ bởi những mgười Mỹ gốc Việt thành công trên
nước Hoa Kỳ mà không làm hao tổn ngân sách quốc gia của Hoa Kỳ hiện nay
không làm cho xã hội Hoa Kỳ xáo trộn mà còn làm cho Hoa Kỳ trở thành một
quốc gia có đạo đức. Có như thế dự luật SJR-5 mới có hy vọng được hai
viện quốc hội Hoa Kỳ biểu quyết thành một đạo luật.
Hỡi
các anh em quân cán chính VNCH đã hội nhập và thành công ở xứ Hoa Kỳ,
các thương phế binh cùng đơn vị và cùng chỗ làm với các anh em đang mong
đợi các anh em ký giấy bảo trợ. Hỡi những người Mỹ gốc Việt giàu có,
các anh chị em làm chủ tiệm nail, tiệm tóc ở Hoa Kỳ hãy ký giấy bảo trợ 1
gia đình thương phế binh, con cái họ đang mong sự trợ giúp của quí vị
để có thể đổi đời và họ sẽ làm việc cho quí vị rất chăm chỉ . Các chùa
và nhà thờ Việt Nam cũng nên bảo trợ một vài thương phế binh, họ sẽ làm
vệ sinh hay canh giữ các cơ sở khi các người vắng mặt. Danh sách bảo trợ
đính kèm cùng dự luật SJR-5 thì dự luật có cơ được thông qua thành 1
đạo luật. Thương phế binh VNCH rất xứng đáng được Người Việt Hải Ngoại
giúp đỡ bằng việc bảo trợ. Thương phế binh VNCH cũng cần biết xã hội Hoa
Kỳ cũng không phải là nơi dễ sống, rất cô đơn và lắm phủ phàng nếu may
ra chính phủ Hoa Kỳ cho một số tiền để định cư tại Việt Nam thì cũng nên
mừng rỡ vì có người cùng ngôn ngữ để cùng nâng ly rượu.
0 comments:
Post a Comment