Một chủ vườn trái cây khác, tên Tư Hưng hiện đang là thương lái trái
cây trên chợ nổi Cái Răng, than thở với chúng tôi rằng làm thương lái
trên chợ nổi mỗi ngày kiếm được từ hai trăm đến bốn trăm ngàn đồng, kể
ra số tiền này cũng đủ để trang trải mọi chuyện trong gia đình, nhưng
mỗi khi nghĩ đến miệt vườn rộng gần ba chục hecta bỏ cỏ mọc của mình,
ông rất đau lòng. Hiện tại, người làm công cho ông đã trôi dạt tứ xứ để
kiếm sống, mà phần lớn lao động miệt vườn bây giờ đã kiếm chỗ làm ở nơi
khác vì họ nhận thấy làm vườn quá bấp bênh, thu nhập cũng không hấp dẫn,
suốt ngày ngồi làm cỏ trong vườn cây hay cắt tỉa cây cối, chẳng có cơ
hội tiếp xúc với ai. Công việc vừa buồn lại vừa cho thu nhập thấp.
Chúng tôi lấy làm lạ vì sao lại có chuyện thương nhân Trung Quốc hoạt
động dọc ngang trên bến sông và các chợ Sài Gòn, ông Tư Hưng cười chua
chát nói rằng không cần người Trung Quốc nói xí lô xí la đến các chợ
Sài Gòn buôn bán thì mới là thương lái Trung Quốc đâu.
Người Việt Nam, nói tiếng Việt, ăn cơm Việt, gốc Việt hoàn toàn nhưng lại sang áp phe với thương lái Trung Quốc để đưa trái cây về Việt Nam, ép giá thương lái Việt Nam, làm cho thị trường trái cây Việt Nam trở nên rối loạn và thương lái Việt Nam phải điêu đứng, nhà vườn Việt Nam phải bỏ vườn hoang, thì đó đích thị là thương lái Trung Quốc rồi chứ Việt Nam gì nữa!
Ông còn nói thêm rằng không hiểu sao người Việt Nam lại dễ bị dụ và kém ý thức dân tộc đến vậy, mặc nhiên bỏ lơ những người đồng bào của mình phải điêu đứng nhìn vườn cây mà lắc đầu vì thua lỗ, cứ thế mà tuồn hàng Trung Quốc qua xâm chiếm thị trường Việt Nam, mà trái cây Trung Quốc thì đầy rẫy chất độc trong đó, nhất là những loại trái mọng nước như cam, táo tàu, nho, nhãn, vải… Đó là chưa nói đến thuốc độc khác dùng để xử lý trái cây lâu bị thối trong quá trình vận chuyển.
Một thương lái khác tên Trung, nói rằng nếu chỉ cần trên thị trường giảm đi một nửa lượng trái cây Trung Quốc thì nhà vườn có thể sống được, có thể có lợi nhuận. Còn trong đà này, nguy cơ sẽ có những nhà vườn Trung Quốc tại Việt Nam là chuyện chắc chắn.
Giải thích thêm, ông Trung nói rằng trong tình hình hiện nay, muốn cạnh tranh với trái cây Trung Quốc, nhà vườn Việt Nam buộc phải xử dụng hóa chất và kỹ nghệ của Trung Quốc để làm cho cây đậu nhiều trái, mau thu hoạch và chu kỳ ra trái dày hơn bình thường. Muốn vậy, bắt buộc phải dùng hóa chất Trung Quốc. Ông Trung cũng biết rằng có một số nhà vườn miền Tây bắt đầu dùng phương pháp này để duy trì vườn trái cây.
Ông Trung lắc đầu chua chát nói rằng trên đà này, người Việt Nam sẽ thụ động nhận vào cơ thể một lượng chất độc hóa học rất cao thông qua trái cây, và lúc đó, người nông dân Việt Nam sẽ biến thành người nông dân Trung Quốc, không chừng, chúng ta lại tự tiếp tay cho người Trung Quốc để giết hại đồng tộc bằng những trái ngọt và cuộc đời nông dân chân lấm tay bùn. Đó là điều đau xót và kinh hãi nhất!
Nhóm phóng viên tường trình từ Việt Nam.
Thương lái TQ chơi khăm
Cạnh tranh không nổi với thương lái Trung Quốc Ông Tư Hưng cho biết thêm là hiện tại, ông không thể nào cạnh tranh nổi với thương lái Trung Quốc, ông mua trái cây ở chợ nổi Cái Răng, di chuyển lên miệt Sài Gòn bỏ mối, lên đây ông đụng đầu với thương lái Trung Quốc và thật sự bị họ chơi khăm.
Nhà vườn ở Miền Tây, ảnh chụp hôm 08-06-2013. RFA PHOTO.
Người Việt Nam, nói tiếng Việt, ăn cơm Việt, gốc Việt hoàn toàn nhưng lại sang áp phe với thương lái Trung Quốc để đưa trái cây về Việt Nam, ép giá thương lái Việt Nam, làm cho thị trường trái cây Việt Nam trở nên rối loạn và thương lái Việt Nam phải điêu đứng, nhà vườn Việt Nam phải bỏ vườn hoang, thì đó đích thị là thương lái Trung Quốc rồi chứ Việt Nam gì nữa!
Ông còn nói thêm rằng không hiểu sao người Việt Nam lại dễ bị dụ và kém ý thức dân tộc đến vậy, mặc nhiên bỏ lơ những người đồng bào của mình phải điêu đứng nhìn vườn cây mà lắc đầu vì thua lỗ, cứ thế mà tuồn hàng Trung Quốc qua xâm chiếm thị trường Việt Nam, mà trái cây Trung Quốc thì đầy rẫy chất độc trong đó, nhất là những loại trái mọng nước như cam, táo tàu, nho, nhãn, vải… Đó là chưa nói đến thuốc độc khác dùng để xử lý trái cây lâu bị thối trong quá trình vận chuyển.
Một thương lái khác tên Trung, nói rằng nếu chỉ cần trên thị trường giảm đi một nửa lượng trái cây Trung Quốc thì nhà vườn có thể sống được, có thể có lợi nhuận. Còn trong đà này, nguy cơ sẽ có những nhà vườn Trung Quốc tại Việt Nam là chuyện chắc chắn.
Giải thích thêm, ông Trung nói rằng trong tình hình hiện nay, muốn cạnh tranh với trái cây Trung Quốc, nhà vườn Việt Nam buộc phải xử dụng hóa chất và kỹ nghệ của Trung Quốc để làm cho cây đậu nhiều trái, mau thu hoạch và chu kỳ ra trái dày hơn bình thường. Muốn vậy, bắt buộc phải dùng hóa chất Trung Quốc. Ông Trung cũng biết rằng có một số nhà vườn miền Tây bắt đầu dùng phương pháp này để duy trì vườn trái cây.
Ông Trung lắc đầu chua chát nói rằng trên đà này, người Việt Nam sẽ thụ động nhận vào cơ thể một lượng chất độc hóa học rất cao thông qua trái cây, và lúc đó, người nông dân Việt Nam sẽ biến thành người nông dân Trung Quốc, không chừng, chúng ta lại tự tiếp tay cho người Trung Quốc để giết hại đồng tộc bằng những trái ngọt và cuộc đời nông dân chân lấm tay bùn. Đó là điều đau xót và kinh hãi nhất!
Nhóm phóng viên tường trình từ Việt Nam.
0 comments:
Post a Comment