Nhân
đọc bài viết của một người Nhật nhận xét về người Trung Quốc mà phần
bình luận đăng trên Bauxite Việt Nam có liên hệ với đặc tính của người
Việt Nam hiện nay, tôi muốn góp nhặt mấy mẩu chuyện tai nghe mắt thấy
sau đây.
Năm
2006, một công ty của người gốc Việt ở Mỹ thuê tôi về Việt Nam làm một
nghiên cứu cho một dự án đầu tư kinh tế. Vài người quen đưa tôi đi làm
việc với chính quyền một vài tỉnh để tìm hiểu các kế hoạch kinh tế của
địa phương. Đi đến đâu, tôi cũng nhận được một lời khuyên tương tự là, tôi nên đưa theo một người Mỹ trắng,
dù người đó là một nhân viên bảo vệ hay là một lao công cho công ty tôi
ở Mỹ, miễn sao người đó nói “xí bô xí ba” gì đó, rồi tôi dịch ra tiếng
Việt, thì tôi mới được tiếp đón nồng hậu và nhiệt tình!
Trở lại thành phố Sài Gòn, gặp một cậu “Việt kiều” 26 tuổi, sinh ở Mỹ, tốt nghiệp Cao học Anh ngữ tại Đại học Los Angeles (UCLA).
Với nguyện vọng tha thiết được làm việc tại Việt Nam, cậu xin vào dạy
tại một trung tâm Anh ngữ trực thuộc một trường Đại học lớn của Việt
Nam. Ở đây, người ta trả lương theo giờ cho cậu ít hơn ba lần so với mấy người Tây ba lô. Họ nói, cho dù anh có trình độ và khả năng hơn hẳn mấy người Tây đó, nhưng vì anh là người “gốc Việt” nên không có… giá cao!
Bản
thân tôi, trong một lần trú tại một khách sạn của công ty Du lịch Tp Hồ
Chí Minh, có hôm tôi gọi tiếp tân yêu cầu cử người giúp sửa đường dây
internet, gọi đến lần thư ba vẫn chỉ hứa hẹn. Sau đó, khi tôi gọi và nói chuyện bằng tiếng Anh, thì cô tiếp tân rối rít “Yes, sir” và vài phút sau, một nhân viên xuất hiện!
Tương tự, vài lần đi máy bay Vietnam Airlines từ Đài Loan về Việt Nam,
tôi đã rút được kinh nghiệm là phải sử dụng tiếng Anh nếu muốn được phục
vụ tốt và lịch sự! Hết biết! Người Việt tự kỳ thị nhau và bị kỳ thị ngay chính ở Việt Nam!
Thế còn người nước ngoài, họ nghĩ gì về Việt Nam?
Một
người tôi quen, là cán bộ lãnh đạo của một cơ quan văn hóa thành phố Hồ
Chí Minh. Trong một bữa “nhậu,” ông ấy vừa nhai ngồm ngoàm cái đùi ếch,
vừa thuyết trình với anh bạn người Mỹ bên cạnh tôi (tất nhiên tôi là
thông dịch viên bất đắc dĩ), rằng Việt Nam tuy còn nghèo nhưng nhờ có
độc lập nên giữ được phẩm giá. Ông lấy ví dụ, vừa rồi, trong một chuyến
du lịch ở Mỹ, trong lúc ông bị lạc khi viếng thăm Hollywood, ông đã được
hai viên cảnh sát Mỹ “hết sức lể phép, trân trọng, và nhiệt tình” giúp
ông tìm đường. Họ luôn gọi ông bằng “sir,” tức là “ngài.” Ông kết luận,
vì họ biết ông là cán bộ của Việt Nam, nên họ đã đối xử với ông một cách
trọng thị như vậy! Anh chàng Mỹ ngồi bên cạnh tôi tròn mắt và… không nói gì cả!
Nghe ông cán bộ này nói, tôi nhớ lại ba câu chuyện:
Năm
2005, tôi đưa cậu con trai 4 tuổi, trên đường về thăm Việt Nam, ghé lại
thăm viếng và nghỉ ngơi ở Nhật ba ngày. Chúng tôi trú tại một khách sạn
ở Tokyo. Thấy hai cha con chúng tôi trao đổi qua lại bằng tiếng Anh,
hầu như tất cả nhân viên làm việc ở đây đều cư xử với chúng tôi một cách
hết sức thân tình và trân trọng. Họ nghĩ chúng tôi là người Mỹ gốc
Nhật. Thế nhưng, khi nghe tôi cải chính lại là người Việt Nam, thì thái
độ họ thay đổi hẳn!
Một
anh bạn tôi là một nhà giáo và một nhà báo nghiệp dư ở vùng Vịnh San
Francisco kể rằng: Trong chuyến đi du lịch vùng Đông Âu như Ba Lan, Tiệp
Khắc, Nga… anh luôn gặp rắc rối vì cái hộ chiếu Việt Nam của vợ anh.
Lúc nào vào ra cửa khẩu của các nước này, thì cả đoàn du lịch 20
người có passport Mỹ đều cho qua một cách thoải mái, chỉ duy nhất vợ
anh với hộ chiếu Việt Nam là bị tách ra vào phòng riêng xét hỏi. Lần nào anh cũng phải viết giấy bảo lãnh! Mà mấy nước này vốn là “anh em xã hội chủ nghĩa” của Việt Nam mấy năm trước đây!
Chuyện
thứ ba, trong một lần du lịch tại Jakarta, Indonesia, tôi đi với một
người bạn địa phương vào một câu lạc bộ khiêu vũ (dancing). Mấy cô vũ nữ
nghe tôi nói chuyện bằng tiếng Anh thì vồ vập và tò ra rất tình cảm.
Thế nhưng, khi nghe tôi nói là “người Việt Nam”, thì mấy cô dần dần lảng
ra! Trời, ngay cả mấy cô… bán hoa mà cũng… đối với người Việt Nam như
vậy!
Tôi
định kể cho ông bạn cán bộ nghe ba câu chuyện này, nhưng lại thôi vì e
là ông cũng không hiểu, và nếu hiểu ra thì không khéo ông lại qui cho
tôi tội “theo đuôi đế quốc, xúc phạm dân tộc” thì mệt lắm!
Còn người Việt Nam xem người ngoại quốc thế nào?
Vợ
chồng người bạn khác của tôi tại Hà Nội đều là “trí thức”, thuộc gia
đình quyền thế và khá giả tham vấn tôi về kế hoạch mở một trường Mẫu
giáo cao cấp, trong đó có qui định là chỉ nhận con em của người nước
ngoài da trắng. Tôi hỏi lại vài lần chữ “da trắng” và xin được giải
thích thêm. Họ nói rằng, ở Việt Nam đã có hai trường như vậy và đã tồn
tại nhiều năm (?!), nói rõ là chỉ nhận học sinh người “da trắng.” Người
ngoại quốc mà da màu cũng không được, thậm chí ngay cả con cái cán bộ
Việt Nam cao cấp hoặc đại gia cũng không được nhận. Vợ chồng anh bạn này
khẳng định, tiền bạc chỉ là một vấn đề nhỏ, điều anh chị muốn là thể
hiện “đẳng cấp” của anh chị, và của cơ sở do anh chị thành lập!
Tôi
sống ở Mỹ, một đất nước do người da trắng thành lập và xây dựng nên,
thế nhưng trên cả nước Mỹ, không nơi nào có một trường học với qui định
như vậy cả! Nếu ai đó ở Mỹ mà có cái ý tưởng như vậy, thì có lẽ trước
khi bị lôi ra tòa án cho phá sản, chắc chắn là sẽ bị dư luận ném xuống
loại “đẳng cấp” man rợ! Tôi không biết thật sự ở Việt Nam đang có kiểu
trường “quốc tế” như vậy không, nhưng chỉ riêng thái độ tận tụy
phục vụ người “da trắng” của hai vị trí thức trẻ và quyền lực Hà Nội
cũng đủ để nhận ra một thế hệ “quí tộc” Việt vô cùng… quái đản!
Kể
lại những câu chuyện này, một người bạn của tôi nói rằng, trên thế giới
hiện nay chỉ có duy nhất một nơi mà người Việt Nam không bị khinh rẻ,
đó là nước Mỹ!
Thật
mỉa mai, nhưng đó là sự thật! Tôi sống ở Việt Nam 30 năm, 15 năm ở Mỹ,
và đi đây đó khoảng chục nước, tôi công nhận điều anh bạn này nói. Ít
ra, đây cũng là điều an ủi cho những kẻ “tha hương” – người Việt ở Mỹ
như chúng tôi. Và đó cũng là lý do, mà tôi đã bỏ ý định trở lại quê hương Việt Nam sau khi học hành xong ở Mỹ, như kế hoạch của tôi ngày ra đi!
0 comments:
Post a Comment