Saturday, July 28, 2012

Kỹ thuật đánh phá tinh vi của Việt Cộng

 

1* Mở bài
Trúc Giang tôi vừa nhận được email của ông Huỳnh Quốc Bình, viết ngày 18-7-2012 tại Salem, Oregon, có câu: “Việt Cộng có dốt nhưng chúng không ngu. VC sẽ không bao giờ mang dép râu, đội nón cối, mang súng AK để tiếp xúc hay “tiếp cận” người Quốc Gia, mà chúng xử dụng các vỏ bọc “từ thiện”, “văn hoá”, “tôn giáo” v.v…Là những thứ được xem như “bất khả xâm phạm”. Vì thế, ai mơ hồ về VC là lập tức trở thành nạn nhân của cái đám đảng cướp VC ngay”.(Huỳnh Quốc Bình).
Đám người thực hiện những cái “vỏ bọc” đó là tay chân, hạ bộ nằm vùng của chúng. Đám nầy cũng có những học vị “cao cấp”, nên kỹ thuật rất tinh vi.

2* Những chiêu bài mới nghe rất có lý

Những chiêu bài “đoàn kết dân tộc”, “xoá bỏ hận thù”, “xây dựng quê hương”, mới nghe thì thấy có lý quá. Các tôn giáo và truyền thống đạo đức dân tộc, luôn luôn khuyên người không nên mang thù hận trong lòng, vì như thế, thì trước hết là tự hại mình. Khoan dung, tha thứ là nếp sống được ca ngợi.
VC lợi dụng lòng nhân từ, lòng yêu nước, yêu quê hương và tình dân tộc để tuyên truyền, mục đích đánh phá các tổ chức tranh đấu cho dân chủ, tự do và nhân quyền của người Việt tỵ nạn Cộng Sản ở hải ngoại.
2.1. Chiêu bài xoá bỏ hận thù
Việt Cộng cho rằng người quân nhân VNCH là Việt gian, tay sai đế quốc Mỹ, luận điệu nầy được báo Người Việt đăng tải ngày Chủ nhật 8-7-2012 vừa qua. Nhiều người chưa thấu hiểu rằng, chiến sĩ VNCH chính là đồng bào miền Nam, vì bảo vệ tự do, dân chủ, bảo vệ nước VNCH, nên những người con của Tổ quốc, là con, là chồng, là cha trong gia đình của người miền Nam, đã tập họp trong những đơn vị quân đội, chiến đấu chống lại những tên tay sai Cộng Sản quốc tế trong kế hoạch nhuộm đỏ miền Nam và thế giới.
Sau ngày 30-4-1975, người miền Nam mới hiểu thấm thía câu nói của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, là “Mất nước là mất tất cả”. Thấm thía nhất là những lúc phải xếp hàng mua từng kí gạo, khi ăn bo bo dài dài, khi bị đuổi đi kinh tế mới… Gia đình chị bán sạp vải ở chợ Bà Chiểu phải đi kinh tế mới vì không lao động sản xuất, con buôn thuộc về giai cấp bóc lột.
Đồng bào phường khóm cảm thấy không còn tự do đến nỗi phải bỏ dở công việc đang làm, khi một cậu bé 15 tuổi, tay mang băng đỏ, cầm loa triệu tập, họp mít tinh khẩn cấp tại sân trường học…
Chừng đó, mọi người mới thấy tự do là đáng quý, và trong những câu chuyện nói về lý do bị mất nước, thì nhiều người thở ra, tự nhận, mình cũng có ít nhiều trách nhiệm trong đó. Chị bán rau cải hối tiếc việc tham gia biểu tình do tay sai VC nằm vùng, giật dây hoặc tổ chức. Bác thợ hớt tóc tự nhận mình cũng có trách nhiệm trong việc cho con đi trốn quân dịch…
Việt Cộng tuyên truyền rằng, người quân nhân VNCH có mặc cảm bị bại trận, bị tù cải tạo, gia đình bị đuổi đi kinh tế mới, tài sản bị cướp, cho nên mới thù hận mà chống cộng, thậm chí những tên bưng bô cho VC, còn cho rằng chống cộng vì cảm tính, vì thánh chiến, chống cộng chết bỏ, chống cộng vì xôi thịt…
Cho rằng đấu tranh cho dân chủ là do thù hận, là hoàn toàn sai lầm. Tại sao sai?
2.1.1. Đấu tranh đòi dân chủ, tự do cho đồng bào trong nước không phải do thù hận
Những tổ chức người Việt tỵ nạn Cộng Sản đấu tranh cho dân chủ, tự do, không phải cho mình, mà là cho 83 triệu đồng bào VN chân chính trong nước (trừ 3 triệu đảng viên). Người Việt ở Mỹ, châu Âu, châu Úc đã có tự do, đã được đối xử bình đẳng với người dân bản xứ. Nhiều trường hợp con cái của họ được ưu đãi, giúp đỡ trong việc học hành còn ưu tiên hơn con cái người bản xứ, cụ thể là ở Hoa Kỳ trong việc được cấp Pell Grant.
Trong những cuộc biểu tình chống cán bộ VC, như chống Tôn Nữ Thị Ninh, Phạm Gia Khiêm, Phan Văn Khải, Nguyễn Minh Triết, thì những biểu ngữ chỉ đòi “Democracy for Vietnam”, Freedom for VN”, “Human Rights for VN”, chả có thù hận gì cả.
2.1.2. Những “nhà dân chủ” trong nước không có thù hận mà cũng đòi tự do, nhân quyền
Những người sinh ra, lớn lên, đuợc giáo dục dưới mái trường XHCN, những cựu bộ đội, những đảng viên, họ hoàn toàn không có mặc cảm bại trận, tù cải tạo, trái lại, một số người còn ít nhiều được hưởng quyền lợi của đảng CSVN, thế tại sao họ đấu tranh đòi tự do, dân chủ?
Những người dũng cảm, bất khuất trước bạo quyền như các luật sư Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, Cù Huy Hà Vũ, Lê Công Định, Lê Quốc Quân, Nguyễn Bắc Truyền, Lê Nguyên Sang, Bùi Thị Minh Hằng, Lư Thị Thu Trang, nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, chị Phạm Thanh Nghiên, thạc sĩ Nguyễn Tiến Trung, cô Huỳnh Thục Vy, kỹ sư Đỗ Nam Hải, bác sĩ Nguyễn Hồng Sơn…họ hoàn toàn không có hận thù gì trước kia với đảng CSVN cả. Họ chỉ vì dân tộc VN mà thôi.
Tóm lại, cái chiêu bài chụp mũ, đấu tranh chống chế độ độc tài, là do thù hận thì hoàn toàn sai lầm. Nhưng rất tiếc, cũng có nhiều người tin, đó là trường hợp ca sĩ Chế Linh. Ông nầy tuyên bố: “Theo tôi nghĩ, thì cũng đã hơn ba mươi năm qua rồi, cũng nên xoá bỏ hận thù”.
Cái đau hơn bị bò đá vào dế của Chế Linh là, ông ca sĩ nầy đã xoá bỏ hận thù đối với VC, nhưng VC không xoá bỏ hận thù đối với ông. Bị cấm hát ở Hà Nội vì những lý do được nêu lên, nhưng khi ở Sài Gòn, không còn những lý do bị Hà Nội cấm, nhưng ông vẫn bị bịt miệng. Hết hát. Tại sao?
Theo Trúc Giang tôi nghĩ thì, nếu ở Hà Nội, chỉ có lèo tèo vài chục hoặc vài trăm khán giả tham dự buổi nhạc hội, thì xem như không có gì xảy ra. Trái lại, báo chí ca ngợi, rất đông khán giả mến mộ Chế Linh, đó chính là lý do bị cấm hát. Nếu như một buổi nhạc hội do Đàm Vĩnh Hưng hát, mà số lượng khán giả nồng nhiệt, đông đảo như của Chế Linh, thì cũng không có gì xảy ra.
Qua vụ việc, có lẽ ca sĩ Chế Linh rút ra được một bài học về Cộng Sản, một bài học mà rất nhiều người đã lập đi lập lại cả trăm, cả ngàn lần, đó là “Đừng nghe những gì Cộng Sản nói, hãy nhìn kỹ những gì Cộng Sản làm”.
Việt Cộng đánh giá con người trên lập trường giai cấp và bản chất con người, hoặc sự việc. Bản chất của những người vượt biển, di tản, nói chung là chạy trốn Cộng Sản, thì được chính thức và công khai thông báo, đó là “bọn cặn bã, đĩ điếm, lười lao động”.
Một số nghệ sĩ chúng ta có quan niệm, làm nghệ thuật thuần túy, không dính líu đến chính trị, nhưng khổ nỗi, bất cứ sinh hoạt nào của con người cũng có dính dáng đến chính trị cả.
2.2. Chiêu bài đoàn kết dân tộc
Cái gian manh xảo trá trong chiêu bài nầy là “lạm dụng 2 chữ Dân Tộc”.
Người Việt trong nước không có hận thù hoặc mâu thuẫn nào với người Việt hải ngoại cả. Người miền Nam cũng không oán ghét gì đối với người dân miền Bắc và người Việt ở nước ngoài luôn luôn hướng về đồng bào của mình trong nước. Tóm lại, không có thù hận dân tộc.
Trước nỗi khổ của đồng bào mình trong nước, do nghèo đói và bịnh tật, thì nhiều cá nhân, tổ chức thực hiện những công tác cứu trợ. Đồng bào hải ngoại, lạc quyên, đóng góp trong tinh thần lá lành đùm lá rách, hướng về đồng bào thân yêu của mình. Cao cả hơn nữa, ý nghĩa hơn nữa, là những cuộc vận động liên tục để cho dân tộc VN có được những quyền căn bản của con người, quyền công dân, mà người VN ở thế kỷ 21 rất xứng đáng được hưởng. Đó là chế độ dân chủ, tự do. Nhiều người dũng cảm, dấn thân vào “hang cọp”, chấp nhận tù đày, tra khảo cũng chỉ vì cái lý tưởng mang dân chủ, tự do cho đồng bào của mình ở trong nước.
2.2.1. Truyền thống thương yêu đùm bọc lẫn nhau của người Việt Nam
Người Việt Nam cư xử với nhau như tình anh em ruột thịt, được thể hiện qua ý nghĩa của 2 chữ “Đồng bào”. Là cùng chung một bào thai được sanh ra. Cùng một cha là Lạc Long Quân, một mẹ là Âu Cơ. Đó là anh em ruột thịt. Thương mến, đùm bọc nhau trong tinh thần “lá lành đùm lá rách”, “một con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ”. Bảo bọc nhau, thương yêu giúp đỡ nhau “nhiễu điều phủ lấy giá gương, người chung một nước phải thương nhau cùng”. “Thương người như thể thương thân”…Miền Trung bão lụt, miền Nam cứu trợ. Ngay cả khi phải ăn bo bo dài dài, cũng thể hiện tình đồng bào “lá rách đùm lá nát”.
2.2.2. Chính đảng Cộng Sản Việt Nam gây chia rẽ, hận thù dân tộc!
Thực hiện thuyết “đấu tranh giai cấp” của CNCS, VC chia khối dân ra làm nhiều giai cấp, gây hận thù để giết nhau công khai và hợp pháp. Dân tộc chia làm “Trí, phú, địa, hào”, bần cố nông, tiểu tư sản rồi chủ trương “Trí, phú, địa, hào, phải đào tận gốc, trốc tận rễ”. Đôi khi đảng CSVN tự kết tội mình mà không hay biết. Cho rằng phú hộ, tức những người giàu có, là do bóc lột, thế Nguyễn Tấn Dũng là một trong những người giàu nhất hiện nay, thì cũng do bóc lột mà có!
Trong Cải Cách Ruộng Đất, Hồ Chí Minh đã mời cán bộ Trung Cộng về chỉ đạo, tức là chỉ huy, điều khiển cái đám bần cố nông đấu tố, giết người một cách hợp pháp. Cải Cách Ruộng Đất tiến hành suốt nhiều năm trời, giết chết hàng vạn người, chớ đâu có phải chỉ xảy ra một ngày, một buổi đâu, thế mà tên đồ tể Hồ Chí Minh chờ cho xong chiến dịch giết người, rồi mới nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu nhận sai lầm, xin lỗi.
Tên Việt gian cõng rắn về cắn gà nhà, rước voi về vầy mồ mã tổ, chính là tên sát nhân đó. Tội trạng không thể chối cãi được.
Ngày nay, nạn kỳ thị và bất công vẫn còn. Trước kia, sau 1975, những thành phần thanh niên có liên hệ đến “ngụy quân, ngụy quyền” thì chỉ có đi thanh niên xung phong mà thôi. Thành phần nầy không được vào đại học, vì bị xếp ưu tiên hạng chót, thứ 23. Hạng nhất là gia đình cách mạng và bộ đội “phục viên”. Làm gì có bộ đội phục viên còn ở lứa tuổi đi học? Làm gì có trình độ vào đại học? Đơn xin việc làm phải nạp “lý lịch trích ngang” ghi lại 3 đời tổ tiên bên nội, bên ngoại…
Ngày nay nạn bất công vẫn còn, ưu tiên việc làm cho “gia đình cách mạng”, nói thẳng ra là con ông cháu cha của các cán bộ cao cấp. Con gái của Tô Huy Rứa thì làm giám đốc, con gái Nguyễn Tấn Dũng kiêm hai ba chức lãnh đạo tài chánh.
Xã hội công bằng sao được, khi các chức vụ chỉ huy từ đơn vị nhỏ nhất đến các cơ quan trung ương, đều do đảng viên nắm giữ. Hiệu trưởng các trường trung tiểu học, thủ trưởng các phòng, ban ở quận, huyện, các giám đốc cơ quan, đều do đảng viên độc quyền nắm giữ.
Những Việt kiều yêu nước về phục vụ quê hương có ai làm giám đốc hay trưởng ban, trưởng nhóm trong bộ máy nhà nước không? Hay chỉ làm nhân viên thừa hành, nói rõ ra là làm tay sai của đảng viên mà thôi, mặc dù đảng viên chả có cái bằng sáng chế nào cả, mà chỉ huy mấy ông có cả chục cái bằng phát minh trên trời dưới đất.
Tội nghiệp cho dân tộc VN, giáo dục nhà trường XHCN đào tạo một lớp người tuyệt đối trung thành với đảng. Mà đảng là ai? Đảng là ông cu li sở hỏa xa, ông thợ thiến heo, bác phu cạo mủ, Nguyễn Tấn Dũng, Nông Đức Mạnh… Dân tộc VN hết trung thành với Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng thì kế tiếp, trung thành với Nông Quốc Tuấn, Nguyễn Thanh Nghị, và những thế hệ sau, thì trung thành với con cháu của những dòng họ nầy. Cũng giống như những tên tướng già nua, ngực đeo đầy huy chương, mà khúm núm khòm, lưng cúi đầu trước ông vua con Kim Jong-un ở Bắc Hàn, thấy thật tội nghiệp quá.
2.3. Chiêu bài “xây dựng quê hương”
Việt Cộng lợi dụng tình yêu quê hương của người Việt hải ngoại, kêu gọi về nước góp phần phục vụ đảng xây dựng quê hương, tức là không còn chống đối, không còn vạch trần những vi phạm nhân quyền, mà về phục tùng đảng, a tòng với những kẻ đàn áp người biểu tình yêu nước, như thế, thuận lợi cho công tác ngoại giao của đảng.
Cái gian manh của VC là tự cho “đảng CSVN là dân tộc, là tổ quốc, là quê hương, là đất nước VN”.
Vượt biên, không yêu CNXH là phản quốc, là phản bội dân tộc. Và Việt kiều về nước phục vụ cho đảng thì được gọi là phục vụ quê hương. Vì đảng là dân tộc, nên hoà giải hoà hợp dân tộc có nghĩa là phục tùng đảng, dân tộc VN có bao giờ thù hận nhau đâu?  Đấu tranh cho dân chủ, tự do cho dân tộc thì bị ghép là hận thù dân tộc.
Phục vụ đất nước là vô điều kiện. Tổng thống Kennedy phát biểu trong buổi lễ nhậm chức ngày 20-1-1961, đại ý như sau “Đừng hỏi đất nước phải làm gì cho bạn-Hỏi rằng bạn có thể làm gì cho đất nước” (Ask not what your country can do for you-Ask what you can do for your country.)
Một số Việt kiều yêu nước chưa làm gì mà đòi tiền lương phải bằng lương ở ngoại quốc. Một số xin được mua nhà cửa, chờ chực suốt 3 năm mà không được mua, bèn than phiền đủ thứ. Câu chuyện vị GS Việt kiều Nhật, Đặng Lương Mô, mua đất của công ty nhà nước Vật Liệu&Xây Dựng năm 2002, đem tiền dành dụm 40 năm ở Nhật, trả tiền mua 125 m2 đất với giá 526 triệu đồng (4.5 triệu USD). Chờ đợi mãi sau một năm mà không thấy giấy chứng nhận được quyền xử dụng đất đâu cả. Bà vợ Trần Thị Ánh Xuân, làm đơn kiện UBND quận Gò Vấp. Năm 2005, Ủy ban điều tra Bộ Tài Nguyên Môi Trường kết luận UBND/Gò Vấp sai phạm. Nhưng từ đó đến nay, nhiều lần kể công về phục vụ quê hương, nhưng chẳng thấy trả lời, trả vốn gì cả. Té ra, mấy ảnh trên quận chẳng coi Việt kiều ra cái thớ gì cả. Ngậm bồ hòn khen ngọt lắm. Sáng mắt ra nhưng đã trễ. Những thái độ đó đã làm cho trí thức chân chính trong nước xem thường ra mặt.
2.4. Chiêu bài thống nhất đất nước
Việt Cộng và bọn tay sai dùng chiêu bài “thống nhất đất nước” để đánh bóng đảng CSVN. Xin trích như sau:
“Sự thật là sau ngày chiến thắng 30 tháng 4, 1975 thì một loạt sự kiện lịch sử ra đời, đánh dấu sự thống nhất nước nhà. Đó là Việt Nam có một nhà nước thống nhất, bao gồm một Quốc Hội thống nhất, một chính phủ thống nhất, có cơ cấu tổ chức chính quyền các cấp thống nhất cả nước, nói chung có cơ cấu hệ thống chính trị các cấp thống nhất cả nước, có nền giáo dục thống nhất cả nước, có nền y tế thống nhất cả nước, cả nước có đồng tiền chung và một thị trường thống nhất, người Việt Nam đi lại tự do trên toàn cõi Việt Nam… Ngày 30 tháng 4, 1975 là ngày hội của toàn dân đoàn kết, “chiến thắng”. (Người nói câu nầy là thằng Việt Cộng, vì nó “chiến thắng” ) Có một số người trong ngụy quân ngụy quyền, trong đó có số nợ máu với nhân dân, thậm chí đã có tội ác tày trời, đã được tổ chức học tập, cải tạo, nhằm khêu gợi lòng yêu nước, tình đồng bào, nghĩa dân tộc, biết phân biệt chính nghĩa và phi nghĩa, trở lại cuộc sống có đạo lý, có nhân phẩm, làm ăn lương thiện, trở thành công dân của nước Việt Nam mới, thống nhất (bản văn trên báo Người Việt ngày 5-7-2012* ngừng trích).
Lời tuyên truyền nầy lưu manh hết cỡ thợ mộc!
Những con vẹt, những cái loa rè chỉ lập đi lập lại theo một bài bản tuyên truyền cũ rích, mà bọn chúng không biết, không hiểu hoặc không muốn hiểu, “Thống nhất đất nước để làm gì?
Hãy nghe tên Phạm Văn Đồng nói mục đích của việc thống nhất đây nè:
Ngày 1-5-1975, trong bài diễn văn, hắn tuyên bố: “Thống nhất để đưa cả nước tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên Chủ Nghĩa Xã Hội. Việt Nam là lá cờ đầu, là đội quân tiên phong tiến hành cuộc Cách Mạng Xã Hội Chủ Nghĩa trên thế giới”.
Tóm tắt. Thống nhất để tiến lên Chủ Nghĩa Xã Hội! Một chế độ độc tài tàn bạo nhất lịch sử loài người, đã giết trên 100 triệu đồng bào của mình.
Thế bọn con vẹt có biết CNXH là gì không? Hãy nghe những tên dốt nói: “Xã Hội Chủ Nghĩa là một chế độ ưu việt, trong đó không còn cảnh người bóc lột người. Một xã hội mà của cải vật chất thừa mứa, mọi người làm việc theo khả năng mà được hưởng theo nhu cầu.”.
Tội nghiệp cho người dân miền Bắc XHCN, từ thế hệ nầy qua thế hệ khác, trông mòn con mắt mà không thấy CNXH theo như bọn dốt tuyên truyền, của cải vật chất dư thừa như thế nào nữa. Nói tầm bậy, nói tào lao mà cũng có nhiều người “hay chữ” tin tưởng cuồng nhiệt.
CNXH ưu việt đến nỗi phải ăn bo bo gần trẹo quay hàm, nên phải “đổi mới theo cũ”, tức là theo cái khuôn mẫu kinh tế thị trường của VNCH trước 1975. Đổi mới theo cũ rồi phải “mở cửa”. Mở cửa để xuất khẩu lao nô, để đưa phụ nữ đi làm Osin, làm vợ mấy thằng bần cố nông nghèo mạt rệp không đủ tiền cưới vợ người bản xứ ở Đài Loan, Nam Hàn…, nên tìm đến thị trường ế hàng ở VN.
Tội ác của CNCS thì nói hoài không hết, chỉ cần nhớ 100 triệu nạn nhân chết vì nó cũng đủ rồi.
Nói về thống nhất đất nước. Tại sao Đài Loan, Hồng Kông, Nam Hàn không muốn thống nhất về với Hoa Lục, về với Bắc Hàn? Thống nhất theo kiểu nước Đức thì OK. Có nghĩa là phải dẹp bỏ cái “chế độ ưu việt” đó đi.
Đến thế kỷ 21 rồi mà còn tuyên truyền theo cái kiểu của hồi 75 thì bết quá. Nếu Người Việt muốn tuyên truyền hoặc VC muốn tuyên truyền, thì nên chọn những con người không bị khuyết tật về tâm thần, kiến thức nông đến như thế.

3* Ai làm tay sai cho đế quốc đây?

Báo Người Việt đăng tải: “…chỉ có đội quân xâm lược Mỹ và bè lũ Việt gian tay sai của Mỹ là thất thủ”.
Việt Nam Cộng Hoà thất thủ thì đúng. Nhưng bè lũ tay sai đế quốc chính là Hồ Chí Minh và đảng CSVN.
Sự thật rõ ràng, về lý lịch cá nhân, thì HCM là “người Nga gốc Việt”, được Liên Xô giáo dục, đào tạo, làm việc và ăn tiền của Đệ tam Quốc tế Cộng Sản. HCM là rể của Trung Cộng, vợ là y tá Trung Cộng Tăng Tuyết Minh. Hắn sống như thế, cho đến chết cũng muốn được về với ông cố tổ là hai thằng Tây râu rìa và trán sói.
Cái tinh thần nô lệ ngoại bang được thể hiện qua câu nâng bi khẳng định như sau: “Các cô chú nên nhớ điều nầy, ai có thể sai, nhưng Bác Staline, Bác Mao thì không bao giờ sai cả”. Bây giờ mới lòi ra cái nói dóc và bịp bợm.
Người dân miền Bắc XHCN nhà nhà đều phải treo hình con heo nọc Mao Trạch Đông và 2 thằng Tây râu rìa và trán sói.
Tố Hữu nhìn nhận “Bên nây biên giới là nhà, bên kia biên giới cũng là quê hương”. Quê hương ông cố tổ của hắn thôi.
Giết, giết nữa bàn tay không phút nghỉ Cho ruộng đồng lúa tốt thuế mau xong Cho đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng Thờ Mao Chủ Tịch, thờ Xích Ta Linh bất diệt” (Văn nô Tố Hữu)
…Ông Xích ta Linh, ông Xích Ta Linh Thương cha, thương mẹ thương hồng Thương mình thương một, thương ông thương mười”. Có thể xếp hạng nâng bi cao cấp.
Kẻ bán nước, ôm chân đế quốc chính là Hồ Chí Minh và Phạm Văn Đồng. Bán nước có văn tự, có giấy tờ (công hàm) ký ngày 14-9-1958.
Bằng chứng cụ thể không thể chối cãi được. Trả lời câu hỏi trên, thì dứt khoát là Hồ Chí Minh và đảng CSVN là tay sai, ôm chân đế quốc Liên Xô và bán nước cho Trung Cộng.

4* Những kỹ thuật đánh phá tinh vi của Việt Cộng nằm vùng

4.1. Lợi dụng tự do

Tự do nào cũng có hạn chế cả. Tự do của một cá nhân không thể xâm phạm danh dự và tự do của người khác, của tập thể và cộng đồng. Luật pháp cũng hạn chế tự do vì an ninh quốc gia, thuần phong mỹ tục.
Bọn tay sai nằm vùng nêu lý do rằng, CS nó độc tài nên nó xấu, trái lại người Việt tỵ nạn ở quốc gia tự do, phải chấp nhận và tôn trọng sự khác biệt chính kiến, chấp nhận tự do ngôn luận, nếu không thì cũng xấu như CS trong nước vậy.
Đó là lý luận ngụy biện. Vì cộng đồng người Việt tỵ nạn CS không phải là một chế độ hay là một nhà nước, mà là một phong trào đang ở trên mặt trận đấu tranh cho dân chủ, tự do, nhân quyền, và đang bị tay sai nằm vùng tấn công đánh phá về mọi mặt, mà bọn nằm vùng thì vô cùng gian trá, xảo quyệt.
VC chính cống và công khai như những nhân viên của các cơ sở ngoại giao thì không có gì đáng nói, điều đáng chú ý là những người mà ông Huỳnh Quốc Bình cho rằng : “Ban ngày thì vỗ ngực nhận mình là người “quốc gia” hô hào chống cộng, nhưng tối về thì “chăn gối với kẻ thù”. Đó là trường hợp của cha nội Chủ tịch Ủy Ban Bảo Vệ Chính Nghĩa quốc gia ở thành phố Houston, mà tên VC Nguyễn Đình Bin xác nhận đã cùng Nguyễn Cao Kỳ, Phạm Duy, Đỗ Ngọc Yến đã họp mặt năm 2003 để phổ biến chủ trương của đảng về công tác Người Việt Ở Nước Ngoài.
4.2. Tự do trong đời sống thực tế
Hãy thử tưởng tượng, một người mặc áo thun có in hình của Hitler với hình Chữ Vạn của Đức Quốc Xã, đi vào nước Do Thái, thì sẽ được đối xử như thế nào? Cũng thế, mang hình 3 chữ KKK đi vào khu người da đen sẽ như thế nào?. Mang hình HCM với lá cờ máu của VC mà đi vào khu phố Bolsa, hay mang hình Bin Laden đi vào khu vực toà tháp đôi ở New York hoặc vào cửa an ninh ở phi trường để lên máy bay, thì có được cư xử tử tế không? Hay là mang hình cờ VNCH về phi trường Tân Sơn Nhất, hoặc mang khẩu hiệu “Hoàng Sa-Trường Sa là của VN”, mà đi dạo Hồ Gươm thì sẽ ra sao?

5* Công thức đánh phá khá tinh vi

Có người nêu cái công thức: “10=5+3+2” và giải thích rằng, ví dụ như trong một đoạn văn có 10 câu.
- Dùng 5 câu để chỉ trích VC. Chỉ trích những sự thật ai ai cũng biết, có chỉ trích hay binh vực cũng không có tác dụng gì. Ví dụ như chỉ trích chế độ CS độc tài, không có tự do.
- Dùng 3 câu đánh phá VNCH.
- Dùng 2 câu nhẹ nhàng kín đáo ca tụng Hồ Chí Minh và CSVN.
Một thí dụ điển hình, như trong một cuộc triển lãm có 10 bức tranh.
- Dùng 5 bức để tả cảnh các thuyền nhân vượt biển, đời sống vất vả trong trại tỵ nạn. Đó là sự thật ai ai cũng biết, chỉ trích phê bình cũng không có ăn nhậu gì gì cả.
- Dùng 3 bức tranh đánh phá cờ Vàng, bằng hình lá cờ mà 3 sọc đỏ có viền kẽm gai.
- Dùng 2 bức tranh, 1 tượng HCM với vòng hoa dâng tặng, thể hiện sự chiến thắng được hoan nghênh, như các thiếu nữ choàng vòng hoa chiến thắng cho các binh sĩ có chiến công. Một bức tranh hình một người mang cờ VC trước ngực.
Đó là công thức tuyên truyền tinh vi: 10=5+3+2, nếu khán giả không có cái nhìn tổng hợp, thì không thấy được ý đồ của người thợ vẽ.

6* Chiêu bài tự do sáng tạo của người nghệ sĩ

Bức hình cái chậu rửa chân trên báo Xuân Mậu Tý (2008) của báo Người Việt, hình lá cờ VNCH nằm trong cái chậu đựng nước dơ của tiệm Nail, không có một giá trị nghệ thuật nào cả, mà cái chậu cũng không mang một ý nghĩa tượng trưng nào cả, thế mà người binh vực thì cho rằng, nhìn qua cái chậu đó, ông ta chỉ thấy tấm lòng hy sinh cao cả của một bà mẹ chồng làm việc vất vả nuôi con ăn học. Tấm hình cái chậu nước dơ mà thể hiện tấm lòng bà mẹ chồng thì hết nước nói đối với cha nội nầy rồi.
Bà Trần Thị Hồng Sương, đại biểu quốc hội VC thuộc đơn vị Cần Thơ, nhận xét về vụ cái chậu trong bài viết của bà trên báo đề ngày 25-3-2008, nguyên văn như sau: “Với phản ứng quyết liệt của cộng đồng, cô sẽ bị loại bỏ như Trần Trường, vì CS không dại gì va vào ổ kiến lửa. Cô sẽ rất khó khăn khi bị cộng đồng và CS sa thải!
“Tôi tán đồng quan điểm “Bảo vệ quyền sáng tạo của nghệ sĩ để làm nên một cuộc sống” (Protect Creative Artists Right to Make a Living-Eric Green). Rất tiếc, cô không được hưởng điều đó, vì bài viết của cô (trên báo Người Việt) không có sự thật, tư duy lệch lạc, sản phẩm trưng bày cho bạn đọc, cùng xem (cái chậu rửa chân) của cô không có một chút sáng tạo nào cả, ngoài việc thể hiện sự thù ghét, bài xích lá cờ VNCH.
Huỳnh Thủy Châu có một quá khứ ngộ nhận và tài năng không trung thực, nên cô đã không vói tới cái tương lai, dù có cơ hội tốt”. Trần Thị Hồng Sương (25-3-2008)

7* Người cầm bút nên phục vụ công lý và chính nghĩa

Ngày thứ sáu 20-7-2012, trên trang BBC, nhà báo tự do Bùi Văn Phú viết:
“Vài năm qua, một vài thử thách về cách “đưa ra những quan điểm khác biệt” trên mặt báo này đã gây ra chuyện chà đạp lên quyền tự do báo chí.
Tự do báo chí ở đây là phản ánh những “quan điểm trái nghịch trên mặt báo” và quyền bảo vệ ký giả, bảo vệ nguồn tin. Trong một xã hội tự do, dân chủ, người làm báo cũng như người dân trân trọng sự tự do này, cho dù những quan điểm đưa ra nghe rất chói tai, nhức óc.” (ngưng trích).
Người cầm bút hay cầm cọ cần phải có khả năng, trình độ nhận thức và lương tâm, để biết phân biệt “thị phi, phải trái, trắng đen” mà phục vụ cho công lý và chính nghĩa, quyền lợi của dân tộc, của cộng đồng mà mình đang sống.
Lạm dụng tự do ngôn luận để đưa ra những “quan điểm khác biệt”, ca ngợi bạo quyền, độc tài, tàn bạo, ca ngợi kẻ thù của dân tộc, đang có hành động cướp đất, cướp tài nguyên biển của dân tộc, đó là không có lương tâm, mà chữ nho gọi là bất lương.
Nhà báo tự do thử viết bài nêu “quan điểm trái nghịch trên mặt báo”, ca ngợi Al Qaeda, Bin Laden hay cổ võ tên sát nhân James E. Holmes ở rạp chiếu bóng Century 16, thành phố Aurora, Colorado, để xem quyền tự do ngôn luận của mình sẽ được đối xử ra sao?
Những kẻ không biết việc CSVN chiếm miền Nam để đưa cả nước vào chế độ độc tài Cộng Sản là những kẻ thiếu chữ trí, hay gọi là mất trí, mà bình dân thường cho là điên khùng. Từ trí thức trở thành điên khùng cũng không có gì lạ, bởi vì nó nhan nhản như rươi.
Trường hợp báo Người Việt, theo như “nhà báo tự do”, nếu như tờ báo N.V. hạ lá cờ VNCH trước toà báo xuống, rút lại lời cam kết trong lá thơ xin lỗi ngày 12-7-2012 : “Chúng tôi sẽ cố gắng có thêm biện pháp ngăn ngừa những sai lầm như vậy trong tương lai, “tiếp tục cùng toàn thể đồng bào đấu tranh xóa bỏ chế độ cộng sản độc tài, xây dựng một nước Việt Nam dân chủ tự do.”, rồi tiếp tục nêu “ý kiến trái nghịch”, tiếp tục cho rằng VNCH là bè lũ tay sai của Mỹ, thì luật pháp cũng chả dám đụng chạm tới cộng lông nào của những người có trách nhiệm cả. Nhưng muốn được an toàn, thì nên cuốn gói về gia nhập với 700 cơ quan truyền thông trong nước, Trần Trường là một điển hình.
Ví dụ trên đây để trả lời “nhà báo tự do” trên BBC.
Trái lại, thì đúng như lời ông Huỳnh Quốc Bình đã viết :”Ban ngày thì vỗ ngực nhận mình là người “quốc gia”, hô hào chống Cộng, tối về thì chăn gối với kẻ thù”.

8* Kết

Kỹ thuật tuyên truyền và đánh phá của VC rất tinh vi, nhất là cái đám tay sai thực hiện rất cao cấp và ấn tượng.
Trước hết, gợi tình yêu quê hương, tình tự dân tộc của người Việt xa xứ, nhớ quê nhà. Bắt đầu bằng những bài viết ca ngợi cảnh đẹp quê hương, trái cây, thức ăn quê hương, những kỷ niệm thời học sinh…rồi khuyến khích về thăm quê hương, khoe khoang sự tiến bộ, sự thay đổi. Người Việt trở về Mỹ ca ngợi, bây giờ đất nước đổi mới tiến bộ dữ dội lắm. Người dân có tiền nhiều lắm. Ca ngợi quê hương mình là chính đáng, nhưng mục đích tiếp tay thi hành Nghị Quyết 36 là tay sai cho Việt Cộng.
Về văn hoá. Chuẩn bị chương trình dạy tiếng Việt, cho đoàn văn công Duyên dáng VN ra nước ngoài, chỉ hát những bài tình ca dân tộc, quê hương. Tổ chức “giao lưu văn hoá, đám cò mồi hải ngoại viết bài ca ngợi hết lời, về cái phong cách trình diễn của ca sĩ trong nước. Về chiến thuật, ban đầu cho nhóm “tiền sát”, là những ca sĩ không có dính dáng gì tới đảng và nhà nước, đến Hoa Kỳ để thăm dò phản ứng…rồi thực hiện những bước kế tiếp. Vì bị phản đối, nên kế hoạch văn hoá vận “Duyên Dáng Việt Nam” không thực hiện được ở Cali.
Việt kiều yêu nước thực hiện kế hoạch rất tinh vi. Trong cộng đồng người Việt tỵ nạn thì có một số người dễ tin và mau quên, đó là cái nhức nhối của cộng đồng người Việt ở nước ngoài.
Trúc Giang Minnesota ngày 27-7-2012

0 comments:

Powered By Blogger