| Lý Văn Hợp chuyển bài | Nhóm phóng viên trong nước | Ngàt 2015.11.11 |

Ảnh minh họa
Trà
sữa trân châu là thức uống mà giới trẻ, đặc biệt lứa tuổi học trò rất
thích loại thức uống này. Tên trà sữa trân châu bắt nguồn từ cách gọi
một loại trà sữa có nhiều hạt thạch trái cây của Trung Quốc và loại trà
này có mặt tại Việt Nam từ những năm 2005, đầu tiên ở thành phố Hà Nội,
sau đó lan dần trên cả nước. Nguồn cung cấp hương trà sữa cũng như
nguyên liệu pha loại thức uống này chủ yếu do Trung Quốc sản xuất. Trong
thời gian gần đây, trà sữa trân châu có nguồn sản xuất bất minh đang
hoành hành trên thị trường Việt Nam, đặc biệt là lô hàng làm từ lốp xe
phế thải và giày dép đang làm người tiêu dùng hoang mang.
Xi rô và thạch Trung Quốc
Một
người bán trà sữa tên Nguyệt, hiện sống tại quận 4, thành phố Sài Gòn,
chia sẻ: “Em đâu có biết nó giả đâu, từ nào đến giờ nó bán mình mua về
bán chứ đâu có biết đâu. Cái hãng nó nằm ở dưới Sài Gòn. Em chủ yếu mua
thạch Ái Liên thôi. Bây giờ nhiều nhãn lắm. Nó bán rẻ lắm nhưng em không
dám mua...”.
Theo
bà Nguyệt, là người bán trà sữa ngót nghét mười năm nay, bà không thể
biết được nguồn gốc các chai xi rô và thạch này do ai sản xuất. Bởi vì
trên thị trường hiện nay có rất nhiều nhà sản xuất các loại xi rô và
thạch nhưng cùng một nhãn mà có nhiều giá khác nhau. Ví dụ như nhãn
thạch A, B, C nào đó có cùng địa chỉ nhà sản xuất nhưng khi ra chợ trời
mua thì giá thành chỉ rẻ bằng nửa so với mua tại các quầy tạp hóa trong
thành phố.
Và
các loại xi rô cũng vậy, giá của cùng một nhãn hiệu nhưng khác nhau rất
xa khi mua giữa chợ trời và mua ở các cửa hàng tạp hóa. Thường thì
người ta chọn mua ở các chợ như chợ Bình Tây, chợ Bà Chiểu, chợ Kim
Biên. Nhưng theo bà Nguyệt thì chủ yếu là ở chợ Kim Biên vì giá thành
nơi này rẻ hơn rất nhiều so với các chợ khác. Bất kì thứ hương liệu gì
cũng có ở đây, từ hương liệu để làm bia giả cho đến hương liệu làm bánh
trung thu, làm nước trái cây, làm thạch dừa, làm xi rô… Đều có mặt ở chợ
này.
Nhưng
thường thì bà Nguyệt mua các loại xi rô và thạch ở chợ Bến Thành, bởi
theo bà, hương liệu, nguyên liệu ở chợ Bến Thành tuy đắt hơn các chợ kia
một chút nhưng đảm bảo sạch sẽ, ít cặn bã và không bị kết tủa nếu khui
ra để lâu ngày. Ngược lại, hương liệu ở các chợ vừa nói có giá rất rẻ
nhưng không đảm bảo để lâu ngày được. Hơn nữa, thời gian gần đây bà nghe
tin người ta làm thạch trà sữa trân châu từ lốp xe và dép cao su bỏ.
Điều này khiến bà rất ái ngại khi đi đến những chợ mà họ có thể giả bất
kì món hàng nào.
Riêng
chợ Kim Biên, bà Nguyệt cho rằng kĩ thuật làm giả ở chợ này có thể biến
bất kì thứ gì thành thức ăn mà khách hàng không tài nào nhận ra được,
thậm chí có mùi vị còn thơm ngọt hơn cả hàng thật. Có lần, bà nghe nói
thạch dừa có thể làm bằng cao su dép đứt tẩy trắng bằng hóa chất và tẩm
đường hóa học, sau đó qua một số bí quyết nhà nghề, người ta có thể cho
ra những hủ thạch dừa ngon ngọt, thơm và trắng tinh. Thạch dừa là thứ
không thể thiếu trong trà sữa trân châu.
Bà
Nguyệt nghĩ rằng nếu bằng cao su thì đốt lên sẽ cháy và tạo mùi khét
chứ không thể nào tạo ra mùi của dừa cháy giống như thạch dừa, nhưng khi
lấy mất miếng thạch mưa ở chợ Kim Biên ra đốt thì bà thấy có mùi cao su
cháy, cháy xong cho ra một cục than đen, vón lại giống y hệt mẫu dép
cao su bị cháy. Điều này làm bà Nguyệt rất lo ngại và đổ sạch các hủ
thạch, các chai xi rô mua về từ chợ Kim Biên.

Ảnh minh họa (2)
Bởi
theo bà Nguyệt tìm hiểu thì ở Trung Quốc có thứ gì mới, có thứ gì được
gọi là sáng tạo thì chợ Kim Biên cũng có thứ đó. Nghĩa là giữa chợ Kim
Biên và các chợ chuyên bán hàng đểu ở Vân Nam, Trung Quốc có một mối
liên hệ rất chặt chẽ. Bất kì thứ gì, kể cả những món hàng đểu có thể
nguy hại đến tính mạng nhưng cho lợi nhuận cao, nếu có ở các chợ Vân Nam
thì chừng nửa tháng sau, chúng cũng có mặt ở chợ Kim Biên và chợ Bà
Chiểu, chợ Bình Tây…
Kính thưa các loại hương
Một
phụ huynh học sinh, đồng thời cũng là nhà buôn bán lẻ tên Thắng ở quận
Tân Bình, Sài Gòn, tỏ ra lo lắng: “Bây giờ thì có cái gì nó cũng giả
được hết á. Nó giả dữ dội lắm. Con nít bị nặng nhất. Cha mẹ cho mười lăm
hai chục ngàn để ăn sáng thì nó cất bớt năm ngàn, mười ngàn để ăn thạch
dừa, uống trà sữa, đụng ngay hàng đểu thì chỉ có chết. Thị trường bây
giờ đầy hàng giả, bên quản lý thị trường đầy ra đó nhưng nó có lo gì cho
dân. Chỉ cần nhét cho mấy ông thị trường một cái phong bì thì mấy ổng
lo mà im miệng để người ta làm giả. Mấy ổng có lo gì cho sức khỏe của
dân đâu, họ chỉ biết phong bì thôi…”.
Theo
ông Thắng, các loại hương liệu có mặt và trôi nổi ở thành phố Sài Gòn
hiện tại có thể nói rằng hơn 99% là hàng nhái, hàng đểu, không thể nói
khác đi được. Ngay ở các siêu thị, vẫn có hàng sử dụng hương liệu nhái
lọt vào. Bởi hàng nhái có chi phí sản xuất rất thấp nhưng lại cho ra
khoản lợi nhuận rất cao. Đặc biệt, các loại hương liệu trong chế biến cà
phê, trà sữa thì miễn bàn, hy vọng là các nhà hàng, khách sạn lớn và
các quán cà phê có tên tuổi trên thế giới mới có thể tránh được dùng
hương liệu giả khi sang đến Việt Nam.
Ông
Thắng đưa ra một ví dụ, các loại cà phê bột trôi nổi trên thị trường,
từ các quán cóc cho đến các quán tương đối lớn tại Sài Gòn đều có nguồn
gốc hàng đểu. Muốn có lãi khi cạnh tranh giá với nhau để hút khách,
người ta buộc phải dùng những loại bột cà phê xay từ bắp, đậu nành, cơm
nguội phơi khô và chấy, đậu hủ bán ế người ta xử lý cho khô và để một
thời gian rồi rang giòn… Tất cả những thứ ấy khi xay ra, chấm thêm vài
giọt tinh hương cà phê thì cho ra loại cà phê bột thơm sực nức, cuốn hút
vô cùng…
Người
lớn uống cà phê thì bị cà phê giả, trẻ em uống trà sữa thì bị thạch giả
từ cao su, lốp xe, dép đứt… Hương liệu xi rô đều giả, từ hương sầu
riêng, hương chanh, hương cam, hương táo, hương mãng cầu, hương dâu,
hương chuối, hương kiwi… Kính thưa các loại hương đều có thể làm giả từ
những hóa chất chế nước rửa chén. Nếu người tiêu dùng chịu khó ngửi thật
kĩ, mùi hương của các loại xi rô gần với mùi hương nước rửa chén, nước
chùi nhà hơn là mùi hương thật.
Ông
Thắng nói rằng muốn chiết xuất một lượng mùi hương nào đó từ trái cây,
người ta phải tốn rất nhiều công phu cùng với nhiên liệu, đương nhiên
khi ra sản phẩm, hương liệu phải đắt gấp ba, gấp bốn lần so với giá của
trái cây đó trên thị trường. Đằng này, người ta có thể mua một chai xi
rô dâu với giá mười ngàn đồng, hai chục ngàn đồng, ba chục ngàn đồng,
giá chưa bằng mợt phần tư so với nguyên liệu gốc. Thử hỏi, người ta làm
xi rô đó từ thứ gì?
Khi
mà mọi thứ đều có thể giả, mọi thứ đều đạp lên lương tâm để lấy tiền,
tương lai của chúng ta cũng sẽ là một tương lai giả, một tương lai làm
từ những thứ phế thải của kẻ khác. Và đây mới là vấn đề đáng nói.
Nhóm phóng viên tường trình từ Việt Nam.

0 comments:
Post a Comment