Friday, November 20, 2015
“Ðốt Phong Long”
KIM ÂU·THURSDAY, NOVEMBER 19, 2015
“Ðốt Phong Long”
Năm 2006 vào ngày 22 – 10, ông Ðỗ Thông Minh thay mặt tác gỉa Phạm Hoàng Tùng đến ra mắt cuốn sách “Hành Trình Người Ði Cứu Nước” tại Atlanta. Ngày hôm đó tôi đến muộn vì bận tiếp xúc với một vài người anh em thầm lặng muốn gặp tôi để góp một vài ý kiến vì họ cũng là người ở trong trại tỵ nạn tại Thái vào thời kỳ đám Phở Bò Việt Tân gọi là “Giai đoạn Ðông Tiến”. Ðến nơi nhóm tổ chức chọn để ra mắt sách, không hào hứng gì với việc phải đặt câu hỏi, nghe tác gỉa trả lời qua điện thoại viễn liên. Tôi chỉ quay một đoạn phim ngắn, chụp vài tấm hình làm bằng rồi bỏ ra về sớm.
Sau đó được một số anh em tham dự kể lại buổi ra mắt sách này được đám Phở Bò Vịêt Tân ở đây chuẩn bị dàn trận cho một vài tên gây rối bằng cách lập đi lập lại những câu hỏi tiểu tiết, lạc đề nhằm giảm bớt tác dụng của một số đoạn văn lột tả những hành vi man rợ giữa những người gọi nhau là chiến hữu trong thời kỳ đang chuẩn bị, chưa đối diện kẻ thù và đến khi bị săn đuổi thì tận tình thanh toán lẫn nhau đầy dẫy trong hai cuốn “Hành Trình Người Ði Cứu Nước”.
Ngày hôm sau, trong thời gian lưu lại đợi chuyến bay qua Dallas, ông Ðỗ Thông Minh được ông Nguyễn Tấn Ðức đưa ra quán cà phê Xinh Xinh. Ông Ðức nhờ tôi tiếp ông Ðỗ Thông Minh. Qua đó tôi và ông Ðỗ Thông Minh cùng ngoạn cảnh Atlanta và đàm đạo với nhau ba buổi.
Trong thời gian đi với nhau, Ðỗ Thông Minh hỏi tôi :
- Anh Sơn nghĩ thế nào về cuốn sách?
- Một sự thật nguyên khai với những nhận định hạn chế tất yếu ở hạ tầng của một nạn nhân trong vụ bịp bợm bằng chiêu bài aí quốc do Hoàng Cơ Minh chủ mưu mà sự rời bỏ tổ chức từ sớm của anh đã nói lên tất cả. Nhưng với thái độ của một trí thức tri kỷ, tri bỉ, thức thời; anh vẫn chưa nói hết những sự thật. Phạm Hoàng Tùng dĩ nhiên không thể nào thấy xa hơn những điều anh ta được chứng kiến. Sai lầm lớn nhất của anh ta là cho đến nay vẫn không nhận ra mình chỉ là nạn nhân của một vụ lừa bịp kinh tởm nhất. Sau vụ bịp này, niềm tin của những người Việt lưu vong vào những tổ chức yêu nước đã khánh kiệt. Thật sự phẫn nộ vì chuyện này nên tôi đã viết một bài chỉ rõ Hoàng Cơ Minh là “thiên cổ tội nhân”
- Hình như tôi đã đọc qua bài anh viết rồi.
- Có thể ! Trong bài viết đó, tôi có trích dẫn hầu hết những gì anh và những người gần gũi HCM viết ra, đồng thời đúc kết những thông tin từ Mặt Thật, Hồi Ký Một Ðời Người, những cuốn sách của Vũ Ngự Chiêu, bài viết của Hoàng Xuyên, Ðào Vũ Anh Hùng v.v.
- Chắc tôi sẽ tìm đọc lại.
- Bài đó tôi vẫn để trên web www.chinhnghia.com, bài viêt từ năm 2000.
Sau đó cả hai, Ông Ðỗ Thông Minh và tôi chuyển sang đề tài khác. Tôi đưa Ðỗ Thông Minh đi CNN, Coca Cola và một vài địa điểm nữa, sau khi Ðỗ Thông Minh bay đi Dallas rồi, tôi có gọi cho một người anh em từ thời còn ở Ðà Lạt là Trần Tự Giác. Thật bât ngờ, chính Giác đón Ðỗ Thông Minh ngay ở phi trường và Loan vợ của Giác lại là bà con của vợ Ðỗ Thông Minh.
Mấy tuần sau Ðỗ Thông Minh cứ nhắc tôi viết bài về cuốn sách của Phạm Hoàng Tùng nhưng tôi cứ lần lữa mãi rồi quyết định không viết. Chuyện bịp bợm, giêt người, vô nhân đạo của Hoàng Cơ Minh đã phơi bày trong toàn bộ cuốn sách. Hết sức dơ bẩn, cực kỳ xảo quyệt, trắng trợn. Bản chất dã man, mọi rợ trùm lên những trang sách đâu cần phải lập lại.
Chuyện về MTHCM chẳng qua chỉ là chuyện của một đám bịp bợm, một băng đảng lưu manh sát nhân dựng chiêu bài ái quốc để kiếm ăn, chúng ta cứ thử nhìn lại bọn đoàn viên của chúng giờ này đã nuốt trọn số tiền xiết máu đồng bào nhưng hễ có dịp (không có cơ hội thì chúng bày vẽ ra) là chúng lại giở trò đi khất thực.
“Hành Trình Người Ði Cứu Nước” của Phạm Hoàng Tùng đã cho chúng ta thấy rõ cả một nhóm người gia nhập MT với những lý do, cảnh ngộ, điều kiện cá nhân khác nhau đã trở thành nạn nhân của vở kịch đi cứu nước do Hoàng Cơ Minh và băng đảng dựng lên. Chỉ tội nghiệp cho những người đã bị sát hại một cách vô ích. Những nạn nhân bị bịp bợm đã chết trong cái thế cùng đường vì bị tình báo Thái bán đứng cho Cộng Sản. Họ đã bị tống xuất khỏi vùng đât ở Bultharik, Udon, Thái Lan nơi mà Phở Bò Việt Tân khóac cho những cái tên đầy âm vang réo gọi: Chiến Khu Quốc Nội, Biên Thuỳ Ðông Dương, Căn Cứ 81, Tiền Ðồn Hải Vân.. v.v. Tiếc thay những âm vang réo gọi đấy trong thực tế chỉ là những xảo ngôn, vọng ngữ, dối gạt, chỉ là những ngôn từ bịp bợm của kép độc Hoàng Cơ Minh trong vở tuồng cải lương gọi là “Ðông Tiến”.
Tội nghiệp vì họ cũng là con người, chứ không thể xếp ngang hàng họ với những tử sĩ đã chiến đấu trong cuộc chiến chống Cộng ở Viêt Nam trước đây
Tiến hay là bị Tống. Hai chữ Ðông Tiến đảo lại là Ðiên Tống. Ðảo lại một lần nữa na ná Ðống Tiền.
Tất nhiên tác giả cuốn “Hành Trình....” và đám Phở Bò Việt Tân rât tức tối khi đọc những dòng tôi luận ra. Ðối với những người từng trong băng đảng HCM, dù họ có mâu thuẫn nhau nhưng cả hai ba phía đều phải cố giữ lấy hai chữ “Ðông Tiến” để tự lừa dối bản thân, tự bịt miệng, bịt mắt vì như thế mới có bộ mặt trơ tráo, tỉnh rụi khi lừa gạt đồng bào của họ. Ðộc giả cứ nhìn cái mặt Lê văn Thành Tởm, Phan Ngọc Thanh Lùn Mã Tử, Dịêp Con Lươn, Ðông Gián Mối ở Atlanta là rõ.
Ðông Tiến chỉ là chuyện mộng du, là thực tế của người “đi trong khi đang mơ ngủ”. Bao nhiêu trang sách Hành Trình .... đã tự bộc lộ tât cả. Quý vị nào có sách xin cứ đọc lại, cuốn sách đấy vẫn có giá trị là một bằng chứng về sự lừa đảo, đồng thời cho thấy bàn tay tội ác của Hoàng Cơ Minh và đồng bọn đã sát hại hàng chục người trong thời gian quanh quẩn tại Bultharik. (Phạm Hoàng Tùng, tác giả hồi ký kháng chiến Hành Trình Người Ði Cứu Nước ghi nhận được 10 người bị Mặt Trận - Việt Tân xử tử hình.)
Dĩ nhiên trong cuốn sách đó, với tư thế chỉ là một đoàn viên, Phạm Hoàng Tùng không thể nhìn xa hơn bìa rừng Bultharit, không thể tiếp xúc được với tình báo Thái Lan, với những nhân vạt Hoa Kỳ đỡ đầu cho Hoàng Cơ Minh vào Thái để thu thập thông tin cho công tác POW - MIA. Ông Ðỗ Thông Minh là một trí thức trẻ yêu nước, ông ta đi tìm người làm minh chủ. Nhưng khi thấy người được suy cử vào vai trò lãnh đạo lộ ra tư cách bât xứng, Ðỗ Thông Minh đã rút lui. Một con người chỉ quen với chữ nghĩa lẽ dĩ nhiên không nhìn ra được sự can dự của thế lực tình báo quốc tế (chủ yếu là Hoa Kỳ).
Nhưng chỉ cần nhìn qua việc nhóm Hoàng Cơ Minh bị đuổi ra không cho vào trong chuyến đi đầu tiên đến Thái, chúng tôi đã thấy ngay vấn đề. Quý độc giả phải hiểu không một quốc gia nào chấp nhận để cho ngoại nhân nhập cảnh hay qúa cảnh một cách bất hợp pháp. Quốc gia có chủ quyền nào cũng phải giám sát, kiểm soát người ngoại quốc ra vào. Xuất nhập cảnh là vấn đề thuộc chủ quyền, an ninh quốc gia. Như vậy trường hợp nhóm Hoàng Cơ Minh sau này trở lại, được bí mật nhận vào, được cho mướn đất, được cho tuyển người trong trại tỵ nạn chắc hẳn phải có một phù thuỷ cao tay ở trong bóng tối đã dàn xếp với tình báo Thái. Nhân vật đó chính là Richard Armitage (Trần văn Phú) lúc đó đang làm công tác duy trì đường dây thuốc phiện với Khun Sa (Chúa tể Tam Giác Vàng) - tham khảo tài liệu điều trần của Jim Bo Gritz-.
Trích Ðỗ Thông Minh:
- 20/8, nhóm 7 người các ông Hoàng Cơ Minh (2), Lê Hồng, Nguyễn Trọng Hùng, Trần Thiện Khải, Trương Tấn Lạc, Nguyễn Thành Tiểng (3) tới Thái nhưng không vào được, vì không thông báo cho chính phủ Thái biết sớm để có quyết định (ai thông báo?), phải theo máy bay đi Singapore rồi hôm sau trở lại Nhật, chỉ có cựu Ðại Tá Nguyễn Hữu Duệ có thông hành Mỹ vào được, nhưng ngày 24/9 ông về lại Mỹ và không tham gia nữa. Ngày 3/10, nhóm người trên mới trở lại Thái chuẩn bị lập “khu chiến”. (chữ “khu chiến” Ðỗ Thông Minh dùng nhiều đâm ra quen nên không thấy hai chữ này thật là bôi bác, quý độc giả có hiểu HCM chiến đấu với ai ở trên đất Thái?).......
Cũng theo ÐỗThông Minh :
- 8/3/1982, Mặt Trận tổ chức Lễ Công Bố Cương Lĩnh Chính Trị tại căn cứ 9 thuộc khu chiến ở biên giới Thái - Lào (chỉ dùng 1 lần), chính thức ra mắt đồng bào (5). Trong buổi lễ, thấy có hơn 150 kháng chiến quân, nhưng thực ra khi đó số kháng chiến quân Việt chỉ có 37 người, nên đã mượn hơn 100 kháng chiến quân Lào.
- 31/3/1982, đài TV CBS toàn quốc Mỹ do Dan Rather phụ trách, chiếu 4 phút về “Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh”, song song đó, băng hình Kháng Chiến Bịp được phổ biến và bán nguyệt san Văn Nghệ Tiền Phong& loan tin bịp bợm khiến người Việt khắp nơi trên thế giới đều nao nức, đồng lòng yểm trợ!
- 1/4/1982, cơ sở nguyệt san Người Việt Tự Do tại San Jose, Cali, Mỹ biến thành cơ sở Mặt Trận, bắt đầu phát hành nguyệt san Kháng Chiến, mỗi kỳ hơn 10.000 tờ, do Ðỗ Thông Minh làm Chủ Nhiệm kiêm Chủ Bút, đồng thời phụ trách cả tờ Ðông Tiến số 1, phát hành ngày 1/11/1982, là nội san của Vụ Nghiên Huấn.
Nhưng ngay từ đầu năm 1983, Ðỗ Thông Minh đã chán ngán về những tranh chấp nội bộ giữa ông Hoàng Cơ Minh và Phạm Văn Liễu ngày càng gia tăng, hệ thống điều hành bị đảo lộn, nên đã trở về Nhật. Ký giả Lê Thiệp không phải là đoàn viên MT được Ngô Chí Dũng kêu từ miền Ðông về thế làm báo độ 1 năm, sau trao lại ông Huỳnh Lương Thiện cũng từ Nhật qua làm cho tới khi khủng hoảng Mặt Trận xảy ra cuối năm 1984.
Trước áp lực của dư luận muốn biết những thành quả cụ thể của công cuộc đấu tranh và để kích động lòng người, tờ báo đã cho đăng nhiều tin chiến đấu, giải phóng ngụy tạo từ khu chiến đưa ra. Khoảng cuối thập niên 80, Mặt Trận ngưng phát hành báo Kháng Chiến, đổi qua nguyệt san Canh Tân nhưng chỉ được vài năm.
- 3/4/1982, đồng bào đứng ra lập Phong Trào Quốc Gia Yểm Trợ Kháng Chiến, cụ Phạm Ngọc Lũy được cử làm Chủ Tịch. Khắp nơi, nhiều cụ già đã cởi cả vòng vàng ra đóng góp mong cho ngày kháng chiến sớm thành công! Lon Yểm Trợ Kháng Chiến thời đó được đặt khắp mọi nơi. Nhiều phương thức yểm trợ như mua gạo ăn của Ủy Ban Quốc Gia Yểm Trợ Kháng Chiến để gây quỹ thay vì mua bên ngoài, mua dụng cụ y khoa, thuốc men gởi về khu chiến... Tổng số tiền Mặt Trận quyên góp từ đoàn viên và đồng hương cũng như các thu nhập kinh tài do ông Hoàng Cơ Ðịnh làm Tổng Thư Ký kiêm Vụ Trưởng Vụ Tài Chính quản lý, được giữ bí mật, ước độ 10 triệu Mỹ kim?
- 20/9/1982, ông Hoàng Cơ Minh đã tự ý và bí mật (7) lập Việt Nam Canh Tân Cách Mạng Ðảng, gọi tắt là Việt Tân tại khu chiến, với cờ đảng nền xanh nước biển và hoa “Việt Tân” màu trắng 6 cánh, ông Hoàng Cơ Minh làm Chủ Tịch với 38 Ủy Viên Trung Ương. Ông Ngô Chí Dũng (Hoàng Nhật, nguyên Ðại Diện Tổ Chức Người Việt Tự Do) đặc trách phát triển đảng trong khu chiến, đặc biệt là từ năm 1985.
- 3/10/1982, ông Hoàng Cơ Minh, Dương Văn Tư và Thạch Kim Dên (người Khmer Nam Bộ) từ Thái Lan đi dự Hội Nghị Truyền Thông ở Hàn Quốc nhưng không được cho vào, bị giữ lại một đêm rồi trục xuất về Thái (hai người sau đi bằng thông hành do Mặt Trận tự in và cấp). Vì chuyện này, mâu thuẫn giữa ông Minh và Liễu càng gia tăng.
- 16/4/1983, ông Hoàng Cơ Minh và các kháng chiến quân lần đầu tiên trở về Mỹ, được khoảng 2.000 đồng bào ra tận phi trường Los Angeles đón tiếp nồng nhiệt. Trong một buổi họp báo có sự tham dự của giới truyền thông Việt, Mỹ, ông tuyên bố: “Ðã kết hợp được 36 tổ chức kháng chiến quốc nội, quy tụ 10.000 kháng chiến quân.” (làm nhiều người ngỡ ngàng). Trong khi đó, ông Bùi Ðức Trọng từ Thụy Sĩ về đã nhân chuyến đi này ở lại luôn, không về khu chiến nữa. Dịp này, ông Hoàng Cơ Minh đã đưa cho ông Trần Minh Công xem hình 2 kháng chiến quân bị xử tử hình và nói đã tử hình 6 người vì tội phản bội (8).
- 26/12/1983, Lễ Bế Mạc Ðông Tiến (9) được coi là khởi sự từ ngày 1/6/1981 với mục tiêu bắt tay với trong nước qua các toán mở đường, được tổ chức tại căn cứ 88 (10). Dịp này, Ðại Tá Dương Văn Tư đã được thăng cấp Thiếu Tướng đảm trách Tư Lệnh Phó Lực Lượng Võ Trang Kháng Chiến, ông Nguyễn Huy (Nguyễn Trọng Hùng).Con số 216 mà MT đưa ra đây cũng chính là tổng số kháng chiến quân vào thời điểm đó. Ông Phùng Tấn Hiệp nguyên Ðoàn Trưởng Ðoàn Võ Trang Kháng Chiến Hồng Hà tử nạn trên đường Ðông Tiến được tuyên dương “Anh Hùng”.
– 12/1984, theo kháng chiến quân Phạm Hoàng Tùng, vào khoảng cuối tháng, đặc công Việt Cộng tấn công tiền đồn Hải Vân? 1 kháng chiến quân bị tử thương. Mặt Trận bỏ tiền đồn Hải Vân, bỏ căn cứ 83, dời đài Phát Thanh Việt Nam Kháng Chiến về căn cứ 27 tân lập. Trong khi Việt Cộng tấn công thì ông Hoàng Cơ Minh đang ra hải ngoại để giải quyết tranh chấp đã xảy ra từ 2, 3 năm qua với ông Phạm Văn Liễu, Tổng Vụ Trưởng Tổng Vụ Hải Ngoại.
- 29/12/1984, ông Hoàng Cơ Minh nhân danh Hội Ðồng Kháng Chiến Toàn Quốc cùng ông Nguyễn Trọng Hùng từ khu chiến ra, hội họp khoảng 70 đoàn viên thuộc một số cơ sở vào buổi chiều tại San Jose, Bắc Cali, công bố văn thư cách chức ông Phạm Văn Liễu (sau đó cũng bỏ Phong Trào Quốc Gia Yểm Trợ Kháng Chiến, lập Quỹ Tiếp Vận Kháng Chiến, đầu thập niên 90 hầu như không còn quyên tiền đồng bào nữa).
Trong khi ông Trần Minh Công nhân danh Khu Bộ Trưởng Bắc Mỹ kiêm Phát Ngôn Nhân mở cuộc họp quy tụ khoảng 200 đại diện các cơ sở Mặt Trận ở Bắc Mỹ với sự tham dự của ông Phạm Văn Liễu, cụ Phạm Ngọc Lũy tại Nam Cali, bác bỏ quyết định trên và bất tín nhiệm ông Hoàng Cơ Minh. Nhiều đoàn viên thấy chuyện tranh chấp vô phương cứu chữa đã phải bật khóc. Tranh chấp về việc đăng bài trên tờ báo Kháng Chiến, khiến ông Huỳnh Lương Thiện khi đó là Chủ Nhiệm đã bất chấp lịnh của Chủ Tịch Hoàng Cơ Minh không cho in, rồi từ tòa soạn ở San Jose bỏ qua Wa DC lánh nạn.Sau đó, Ðỗ Thông Minh, Huỳnh Lương Thiện (11) và hàng ngàn đoàn viên dần dần từ bỏ Mặt Trận. Có lẽ chưa bao giờ người Việt phải chứng kiến cảnh chia rẽ, tan nát đáng đau buồn đến như vậy!? Rất nhiều đoàn viên nam cũng như nữ không kềm được tiếng khóc uất nghẹn.Một số đoàn viên tại Mỹ đã tách ra lập tổ chức mới là Mặt Trận Quốc Gia Giải Phóng Việt Nam (không có chữ Thống Nhất), khoảng 1 năm sau đổi thành Lực Lượng Việt Nam Tự Do. Năm 2006, còn khoảng hơn 100 đoàn viên hoạt động.
Các sự kiện này đã làm tan nát niềm tin của đồng bào và dư luận thất vọng não nề! Những ngày hào khí BỊP BỢM ngất trời không còn nữa và hầu như không thể tái lập nữa!
Hết Trích
Xem qua những gì chính Ðỗ Thông Minh viết ra phối hợp với nhiều người khác, quý độc giả chắc chắn đã tự có kết luận.
Chuyện nhớp nhúa bẩn thỉu như vậy nhưng lâu lâu là chúng lại bày trò, khua môi múa mỏ. Thật ra chúng tôi thấy không cần thiêt phải viết thêm về chúng nhưng mấy tuần trước chợt nhìn thấy hình của một tên nào đăng trên báo VT giống hệt tên cáo già Hồ Chí Minh, sau mới biêt là Phở Bò Việt Tân quảng cáo việc cúng tổ đảng Bịp.
Theo tập tục Viêt Nam nghề nào cũng có ông tổ. Bọn ăn mày, ăn cướp, cờ gian bạc lận, nghề hát tuồng, diễn kịch, “treo đầu dê bán thịt chó” cũng có ông tổ nghề.
Vì vậy, việc bọn bịp con, bịp cháu cúng tổ của chúng là chuyện thường tình.
Lẽ ra chúng tôi cũng chẳng cần bàn tới nhưng chợt nghĩ những chuyện nặc mùi xú uế như thế này mà để im thì ô nhiễm cộng đồng tỵ nạn vì thế phải ra tay “đốt phong long” cho tan mùi bịp bợm.
Kim Âu
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 comments:
Post a Comment