Chủ nghĩa “Cộng sản”: hai chữ CS đã xác định rõ chủ trương chính của chủ thuyết này, là không ai có tài sản riêng,
mà tất cả là tài sản chung của cộng đồng xã hội. Tuy nhiên chưa từng
thấy một nước CS nào trên thế giới, cho đến ngày tàn, lại thực hiện được
một xã hội có tài sản chung để mọi người dân cùng được hưởng, kiểu như
khẩu hiệu giả trá họ đưa ra: “làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu”, mà
chỉ thấy toàn xã hội nghèo nàn, toàn dân đói rách!
Còn thực tế tại VN hôm nay thì sao, ở đâu ra các “nhà tư sản đỏ” với
những tài sản riêng còn lớn hơn tài sản của những nhà tư bản trong các
nước tự do trên thế giới? Đó là do đường lối “mới” mà người CSVN đem ra
áp dụng, với mục đích “tư sản hóa” cho các đảng viên, cán bộ của họ, từ
những của cải lấy ở công quỹ, tài sản của quốc gia, hay lấy từ tay người
dân.
I. Kinh tế Thị trường theo định hướng XHCN là gì?:
Đây là một chuỗi từ ngữ hoàn toàn xa lạ, ngộ nghĩnh, phi lý và gượng ép
tột cùng, do tài “sáng tạo” siêu vời của đảng CSVN! Trong chế độ CS thì
không thể có “kinh tế thị trường”, mà chỉ có kinh tế chỉ huy, theo kế
hoạch độc quyền của nhà nước! Chế độ “hợp tác xã”, “tem phiếu”, một mảnh
vải, một miếng thịt cũng phải có phiếu mua hàng, cấp phát cho từng
người, từng gia đình, đó là kinh tế chỉ huy, tập quyền, đúng bản chất
của XHCN, phản ánh đúng với thực trạng xã hội CS.
Vì sao một miếng thịt, mảnh vải cũng phải chờ được phân phối phiếu mua? Là vì khan hiếm!
Tại sao khan hiếm? Vì là “cộng sản” tức tài sản chung, “cha chung không
ai khóc”! Không ai được có tư sản, không có quyền tư hữu, thì ai chịu
khó tăng gia sản xuất mà làm gì, nên hàng hóa mới hiếm hoi, sản phẩm mới
thô sơ, và xã hội mới nghèo nàn! Thử hỏi ăn nhiều lắm cũng chỉ ngày 3
bữa, quần áo cũng mấy bộ, nhà ở thì là tài sản chung, nay của mình, mai
của người, làm lắm mà chi, sửa sang làm gì? Nhà cửa chung, tiền bạc
chung, đồ dùng chung, nếu đúng như chủ trương của CS, vậy thì cố gắng
làm, động não nghĩ suy, sáng chế, cật lực lao động, rồi thành quả là của
chung mọi người, trong đó ắt có rất nhiều kẻ biếng nhác, ù lì, trì trệ,
ngu muội, và cả những kẻ ăn hoang phá hoại, liệu chúng ta có ai ngu dại
nai lưng làm cho họ hưởng không? Không ai khùng như vậy cả! Tôi và bạn
có thể làm ngày làm đêm, suy nghĩ tìm tòi, phát minh sáng chế, làm bao
nhiêu cũng được, làm không ngơi nghỉ cũng ráng, miễn là mình tạo ra được
những tài sản riêng: căn nhà riêng vừa ý, tiện nghi cần có, để cuộc
sống thoải mái, văn minh, lo tương lai cho con cái, cho gia đình mình.
Người có lòng nhân, lòng từ tâm quảng đại, thì còn dùng tài sản của mình
(nhớ là của mình), để san sẻ cho người khác, cho những người neo đơn,
yếu đau, già cả, trẻ thơ vô tội mà không có ai chăm lo, chứ nhất quyết
không dành cho kẻ làm biếng, ăn hoang phá hoại! Đó là tâm tình rất tự
nhiên, hợp đạo đức, và là quyền tự do cá nhân, chứ không phải bị ép buộc, phải “cỏng” những kẻ ăn bám phá hại! quyền tư hữu mang tính thiêng liêng như thế, và được cả nhân loại công nhận, tôn trọng, bảo vệ, trừ chủ nghĩa CS hoang đường,
và đó là lý do thất bại, không tưởng của CS! Chỉ những kẻ không có cái
đầu và thiếu trái tim, mới tin theo và lừa bịp người khác theo mình!
Phải chăng khi chiếm được miền Nam tự do, tư bản, người CS đã không cầm
lòng được, không cam chịu số phận “vô sản chuyên chính” với cái nghèo xơ
xác của mình trước cảnh người dân miền Nam sống đầy đủ với quyền tư
hữu? Phải chăng chờ đợi quá lâu mà người CS không thấy “tài sản chung”
đến với mình để được “hưởng theo nhu cầu”, như lý thuyết CS, nên họ phải
sớm phản bội lại cái “lý tưởng” viển vông mơ hồ, bằng cách chạy theo tư
bản, xoay chiều đổi hướng sang “kinh tế thị trường”, và để đỡ bệ rạc vì
tự nhận mình sai, nên chêm vào câu “theo định hướng XHCN” cho đỡ bẽ mặt
với người dân và thế giới?
II. Kinh tế thị trường XHCN: Cuộc đánh tư sản cuối cùng của CS:
Phải công nhận rằng, do ma đưa lối quỷ dẫn đường, nên cái KTTT theo định hướng XHCN này đã đạt được cùng lúc 2 mục tiêu: Vô sản hóa toàn diện người dân, và hữu sản hóa toàn diện
các cán bộ CS cũng như bọn ăn theo. Kết quả là dân phá sản, cán bộ giàu
hơn cả những doanh nhân tài ba và thành công nhất trong chế độ tư bản
tự do.
A. Tiến trình của cuộc đánh tư sản lần cuối:
Đầu tiên, nhà nước CSVN cho “mở của” làm ăn buôn bán, cả người dân và
cán bộ. Nhưng người dân thì vốn hạn hữu, trong khi cán bộ thì nguồn vốn
vô hạn, vì đó là tiền trong ngân sách quốc gia, do người dân đóng thuế,
và cả tiền cướp tài sản, đất đai của dân hay chiếm đoạt công sản nhờ
quyền hành.
- Về phía người dân: Khi thấy nhà nước mở cửa cho làm ăn kinh
doanh, người dân thiếu kinh nghiệm về CS, nhất là dân miền Nam, nên đã
vội bỏ tất cả tài sản, vốn liếng dành dụm còn sót lại, để mở công ty, xí
nghiệp, đầu tư kinh doanh. Mà đã bước vào rồi, thì đâm lao phải theo
lao, hết vốn tự có, người có thân nhân ở nước ngoài còn huy động cả vốn
liếng của thân nhân cho việc phát triển kinh doanh, vì thấy ban đầu làm
ăn quá dễ. Không những thế, trên thương trường còn phải cạnh tranh nên
cần phát triển thêm lên, thêm lên, và cuối cùng thì đi vay ngân hàng, vì
lãi suất ban đầu còn thấp, thu nhập lại cao. Theo kế hoạch mafia đã
vạch sẵn, các ngân hàng cho vay thoải mái, vay bao nhiêu cũng được, miễn
có tài sản thế chấp, mà phải là tài sản thật của mình, chứ không
như các cán bộ dùng tài sản là đất công được cấp hay chiếm. Thòng lọng
đã được đưa vào cổ, thế là đến lúc siết, lãi suất tăng dần, tăng dần, từ
0,5 đến 0,8% một tháng, bỗng tăng lên 1,5%, rồi 2,2% hay hơn, trong khi
kinh tế đi xuống ào ạt, thu nhập không thể đủ trả lãi ngân hàng, chưa
kể tiền mặt bằng, trang bị phương tiện làm ăn, tiền thuế, điện, nhân
công... thế là vốn không trả được, lãi cũng không! Lãi nọ chồng lại kia,
mất nhà, mất hết tài sản, đi tù hay tự vẫn, gia đình tan nát! Đó là số
phận của người dân kinh doanh. Hàng trăm ngàn công ty, doanh nghiệp tư
nhân bị phá sản mỗi năm, mà đã từ vài ba năm nay. Đây là lần đánh tư sản cuối cùng, thu tóm toàn bộ tài sản của người dân cho nhà nước,
mà không cần đổi tiền (tiền còn đâu mà đổi?), không cần “kiểm kê” tài
sản, doanh nghiệp cứ im lìm, âm thầm mà chết, không kèn trống, không báo
tử! Chúng tôi từng chứng kiến những nhà kinh doanh, những đại gia lên
hơn cả diều, với hàng chục cơ sở làm ăn, xe hơi, biệt thự loại sang
không thiếu, con cái đi du học tự túc, tiêu sài tiền bạc nhiều như rác,
nhưng bỗng gần đây mọi thứ đều bay biến nhanh chóng, đến nỗi một nơi ở
không có, hai vợ chồng phải thuê một chái nhà để bán cà phê cóc sống qua
ngày, xe gắn máy không có, phải đi bằng xe đạp! Đấy vẫn còn hạnh phúc
hơn nhiều người, bị phá sản rồi cũng tan nát gia đình mỗi người một
phương, mạnh con thì con sống, mạnh cha cha làm, hay vợ trở thành vợ
người khác, và thậm chí nhiều đại gia bị vỡ nợ, tù đầy, tự vẫn vì những
trường hợp oái oăm: bạn bè hay thân nhân cho mượn nhà để thế chấp ngân
hàng, nhà bị ngân hàng lấy, không còn biết xoay trở cách nào, bèn tìm
cái chết để trốn lánh!
- Về phía tư bản và đại gia “đỏ”: Ta tạm phân biệt “tư bản đỏ” và
“đại gia đỏ”, (có thể chúng tôi không rành rẽ những từ ngữ thuộc lãnh
vực kinh tế học, nhưng xin hãy tạm hiểu như chúng tôi, ít là trong bài
này): Tư bản đỏ dành cho các cấp chính quyền CS, tiền từ quyền mà có.
Còn đại gia đỏ là những kẻ “ăn theo”, là thân nhân, kẻ có liên hệ xa gần
với các quan chức nhà nước, họ không có chức quyền, chỉ do quen biết
hay phục vụ cho kẻ có quyền mà có cơ hội hái ra tiền. Cả hai loại “đỏ”
này, đều có cùng chung một đặc tính: đó là xuất thân từ “vô sản chuyên
chính”, và có “máu lạnh”! Nếu thiếu hai yếu tố căn bản này, sẽ không thể
làm giàu bằng của bất lương, cũng như không gọi là đỏ! Hai loại này được “hữu sản hóa” bằng cách “vô sản hóa” người dân, vơ vét của đất nước, nó càng giàu thì dân, nước càng nghèo!
B- Sự hình thành của 2 loại tư sản đỏ:
Họ thuộc nhiều nguồn gốc, nhưng cùng chung một điểm xuất phát: vốn họ
là thành phần “chuyên chính vô sản”, hay nói rõ ra là khố rách áo ôm,
nhờ “cơ may” mà giàu, nhưng nhất là phải thuộc loại “nghèo lương tâm,
cạn đạo đức”, thì mới có thể trở thành tư bản và đại gia đỏ, vì tiền
của, tài sản của họ thường là do của ăn cướp, bóc lột, tham nhũng, mà có
lương tâm đạo đức thì sao làm ăn cướp được? Họ có cơ may, đúng! Họ là
con ông cháu cha, hay con rơi con rớt của các đảng viên CS kỳ cựu, rồi
nay được đưa vào chức này quyền nọ. Có quyền là có tiền, quyền càng lớn,
tiền càng nhiều, bao nhiêu cũng có, từ trong công quỹ hay trong tham
nhũng, chiếm đất bán thành tiền. Cán bộ lớn nhỏ đều phần lớn tài sản từ
cướp đất mà có.
- Họ từ dân “vô sản chuyên chính”: vì họ đều không có tài sản cha
ông để lại, đi theo “cách mạng” thì làm sao có tiền? Họ cũng chẳng có
nghề ngỗng hay tài cán gì để làm ra tiền, vì có học hành gì đâu mà có
tài, có nghề?
- Họ thuộc loại máu lạnh và vô nhân đạo: vì khi hành nghề cướp
của, giết người để trở nên giàu, tức nhiên họ gây ra đau khổ, chết chóc
cho người dân bị hại. Họ phải có máu lạnh, phải vô cảm, không có lương
tâm thì họ mới “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc” lên tư bản đỏ. Họ
sống vinh vang trên cái chết, sự tang thương của nạn nhân mà không hề
thấy áy náy, sợ hãi! Họ đi đủ loại xe hơi, máy bay sang trọng, trong khi
nhìn thấy những trẻ nhỏ và thày cô giáo của chúng phải bỏ áo quần mà
lội qua sông nước chảy cuồn cuộn, kéo theo những chiếc bao ni lông quấn
chặt, trong đó có những đứa học trò nhỏ cố nín hơi đến ngộp thở để được
đến trường! Họ lạnh lùng nhìn những quan tài diễu phố với hàng trăm,
hàng ngàn người dân uất ức tháp tùng những thân nhân khổ đau của người
bị công an, côn đồ giết chết khi bị bắt vào đồn CA, và bị hành hung cho
đến chết. Họ ngó lơ như không thấy bà lão dân oan đi kiện vì bị mất đất,
nằm co chết bên đường, những trẻ nhỏ sống bờ bụi vì không nhà, và những
người yêu nước bị đánh, bị bóp cổ ngay ngoài đường phố, những cảnh
người dân chết, hay bị trôi hết nhà cửa vì thủy điện của “đại gia” xả
lũ. Họ bịt tai nhắm mắt khi người ngư dân bị bọn xâm lăng TC bắt tàu,
cướp của, đánh người và mang đi. Họ ngó lơ và trơ mặt trước những đoàn
dân oan bị chiếm đất biểu tình chửi thẳng vào mặt họ! Và sau cùng, họ
bán nước cầu vinh, làm tay sai cho côn đồ Tàu cộng để đưa dân vào vòng
nô lệ, miễn đảng còn, ghế còn! Đó là thành phần “tư bản đỏ”, thuộc trung
ương đảng, bộ chính trị, các bí thư, chủ tịch tỉnh, các cấp chính quyền
hạng bự và hậu duệ CS.
Còn “đại gia đỏ” thì không cần gốc gác lớn, chỉ cần cơ may. Loại này
cũng rất nhiều, và đục khoét đất nước cũng dữ! Tuy không gốc gác, đảng
tịch, hoặc có cho vui vậy, nhưng nhiều khi tiền của cũng không thiếu, và
lạ lùng thay, có khi uy lực của họ còn bao trùm trên cả các cán bộ, các
“ông to bà lớn”, dù không chức tước gì! Uy lực họ có là do đồng tiền,
do bảo kê, làm tay sai cho các ông to bà lớn, mà có khi bí thư tỉnh, chủ
tịch tỉnh còn kiêng nể và phục vụ hết mình.
Một ví dụ cụ thể: “Dũng lò vôi” đại gia ở tỉnh Bình Dương, xuất thân là
một tay không học, không nghề nghiệp, làm lao động trong các lò nung vôi
ở Bình Dương. Nghe rằng một dịp may y được gặp gỡ làm quen với Nguyễn
Tấn Dũng và được đắc ý thủ tướng, rồi một lời hứa ban ra, “Dũng lò vôi”
bây giờ là đại gia số 1 ở Bình Dương! Phú quý sinh... văn hóa, nay y là
chủ của một khu du lịch mang tên là “Đại Nam Quốc Tự”. Không phải là tài
sản hay di tích quốc gia, nhưng mà là “cuốc tự”(!), ở trong đó có một
thứ văn hóa và tôn giáo hổ lốn, thần phật và loài ác quỷ cùng người trần
tục chung bàn... thờ: Phật, bác Hồ, và... tổ tiên của chủ nhân “Dũng lò
vôi”! Tín đồ là bọn vô văn hóa, vô tôn giáo, vô đạo đức và nhố nhăng!
Có lẽ chủ nhân của nó, và cả các “lãnh đạo quốc gia” hiện tại cũng chưa
thấu hiểu chữ “quốc tự” là gì! Dũng lò vôi đã từng tổ chức linh đình lễ
“tế sống” mừng thọ mẹ y, có kiệu hoa sơn son thếp vàng, có kèn trống inh
ỏi, con cháu mão áo sì sụp lạy, có cả bài diễn văn tôn vinh “vợ hiền”,
và tiếp sau đó là y chính thức đưa vợ nhỏ về, rồi đe dọa “mẫu thân và
hiền thê” nếu muốn được sống thì phải để yên cho hắn, nếu “quậy” hắn thì
hắn cho chết! Lại có cả lễ “truyền ngôi thái tử” cho thằng con của hắn
và vợ lẽ, được tôn làm “chủ tịch hội đồng quản trị công ty”, nhân dịp
“đại lễ thôi nôi” của chủ tịch... bú bình! Còn bố mẹ chủ tịch thì làm
“giám đốc điều hành”, dưới sự lãnh đạo của quý tử 1 năm tuổi! Sự kiện lạ này chỉ ở VN mới có! Đúng là “có tiền thành điên thành dại”!
Đại gia thứ hai tại Bình Thuận, là “thằng Rạng Đông”. Chúng tôi phải “bê
nguyên cục” cái danh vị đó vào, là vì dân chúng và cả cán bộ trong tỉnh
quen gọi thế! “Thằng Rạng Đông” là chúa trùm tại tỉnh Bình Thuận, Phan
Thiết, danh nổi... hơn cồn mà ai ai cũng biết! Hễ nghe đến tên “Rạng
Đông” là cả từ ông to bà lớn đến quan quân tỉnh Bình Thuận đều khiêm
cung kính cẩn. “Rạng Đông” cũng xuất thân từ một anh tài xế xe ủi đất,
dần dà y mua được một xe, rồi nhiều xe ủi, và giả từ nghề làm thuê để
lên làm chủ. Y thường được “các cấp lãnh đạo tỉnh” nhờ đi san lấp mặt
bằng, không trả công bằng tiền nhưng bằng đất. Cứ làm được một công
trình ban ủi thì muốn đất nào có đất đó. Rạng Đông đang sẵn có đồ nghề
trong tay, san lấp, lập dự án, phân lô và bán, tiền vô như nước, uy danh
cùng mình! Cứ thế, Rạng Đông bây giờ là thân nhân, ân nhân và là “qưới
nhân” đầy quyền uy trên toàn tỉnh, muốn gì có nấy, cán chết người khỏi
cần đền mạng, đã có “nhà nước lo”! Vì thế mà hễ nhìn thấy xe hủ lô Rạng
Đông đi trên đường phố, thì dân chúng lo chạy trốn xanh mặt, vì họ đã
nhiều lần chứng kiến cảnh tài xế của Rạng Đông đụng phải người ngã ra
trên đường, nó không “phóng đi mất dạng” để chạy trốn như những kẻ “hèn
yếu” khác, mà nó de lại, cán hẳn trên người nạn nhân cho đến chết, chết
thật sự để khỏi “nuôi báo cô” suốt đời, rồi bình thản lái xe về nhà, và
gia đình của nạn nhân sẽ được nhận tiền “chia buồn, an ủi” mấy chục
triệu hay một vài trăm triệu tùy theo, số tiền dư thừa bỏ đi của ông chủ
Rạng Đông, nhận hay về không tùy ý nạn nhân! Hung thần Rạng Đông của
BT-PT khiến mọi người nghe đến là rùng mình! Bây giờ chỉ cần Rạng Đông
muốn gì, thì “lãnh đạo” sẽ đáp ứng liền. Tiền bạc, đất đai, nhà cửa,
thậm chí chân dài, vợ hờ Rạng Đông dư thừa, chỉ nghe đâu như Rạng Đông
bây giờ suy kiệt sức lực, bệnh hoạn đủ thứ, thì “tỉnh” chưa đáp ứng
được! Có lẽ hắn đã xây rất nhiều “lâu đài” ở địa ngục, chờ ngày dọn về
ở!
Ngoài những thành phần gặp “hên” mà thành đại gia đỏ như trên, thì còn
rất nhiều những dây mơ rễ má họ hàng hang hốc dính líu đến các “cán lớn
cán bự”, được “ăn theo” mà trở thành tư sản đỏ. Tài sản của nhóm ăn theo
này do từ “đặc quyền đặc lợi” mà có: được nắm nền kinh tế, được độc
quyền kinh doanh khai thác, từ ngân hàng đến xuất nhập khẩu, nhưng thông
thường và nhiều nhất là từ đất đai, tài nguyên thiên nhiên của đất nước
mà biến thành, điển hình như chị em nhà Lê Thanh Hải với bao la đất đai
ở khắp nơi, từ đất công thành đất tư, từ của dân thành của mình, và rất
nhiều trường hợp tương tự! Hoặc như hoàng Anh Gia Lai thì ăn rừng ăn
gỗ, hết trong nước đến làm càn sang cả Cam Bốt, Lào... khiến dân các xứ
này họ muốn nắm đầu vặt lông vì tội ăn cướp! Kẻ khác thì khai thác
khoáng sản: than, bô xít, titan, vàng, mặc cho đất nước tan hoang, môi
trường bị ô nhiễm, người dân không còn đất để sống!
- Một ví dụ điển hình của kế hoạch “hữu sản hóa” cho phe nhóm vô sản, mà chúng tôi được nghe từ một người thông hiểu trong chính quyền, là biến đất thành tiền,
qua các tiến trình rất bài bản như sau: quan bự cấp cho kẻ thân thích
hay đàn em một khu đất công hay đi chiếm đoạt “giải tỏa” của dân. Thực
hiện xong, ví dụ mảnh đất có giá trị thật là 100 triệu, kẻ có đất sẽ
được giới thiệu đến một ngân hàng để “vay vốn đầu tư”. Kẻ cấp phát là kẻ
có thế lực, sẽ nâng giá trị lên thành 600 triệu, nguyên tắc là được vay
tối đa 2/3 trị giá, tức được vay 400 triệu. Cầm tiền vay, chủ đất sẽ
trả ngay 100 triệu cho kẻ “cấp đất”, còn lại 300 triệu, kẻ đó sẽ bỏ chi
phí kể cả ăn nhậu, khoảng tối đa 100 triệu để dàn cảnh đầu tư vào “cơ sở
hạ tầng” như san ủi, phân lô, lập dự án... Số tiền còn lại là 200
triệu, đó là phần thuộc trọn về mình, tay vô sản đã được “hữu sản hóa”!
Miếng đất kia vẫn còn đó, với trị giá thật là 100 triệu, tên “tư bản
mới” chẳng cần quan tâm đến nó, bán hay không đâu quan trọng, mà y cũng
chẳng hơi đâu tha thiết làm ăn cho mệt, để thì giờ công sức đi ăn hưởng.
Tùy theo sự quen nhiều, gốc bự, thì kẻ đó có thể được tái diễn nhiều
lần như thế mà thành đại gia! Khi đất đai đóng băng, tụt giá, không bán
buôn gì được, ngân hàng đòi tiền lãi hắn kêu không tiền, cuối cùng ngân
hàng đành thu đất, hắn cho thu thoải mái, và ngân hàng... lãnh đủ! Vì
cho mượn 400, mà đất thật chỉ 100, cũng đành phải xong, ngân hàng mặc
sức thua lỗ, có chết ai đâu, tiền của nhà nước, chính xác là của dân, có
mất cũng kệ. Kẻ cấp đất thì ăn không 100, tên chủ đất thì ăn không 200,
nhiều lần tương tự, nghiễm nhiên từ vô sản thành hữu sản, cuối cùng
ngân quỹ thủng, lạm phát tăng, tạo nên cái gọi là “khủng hoảng tín dụng bất động sản”!
Nói thế không sai, vì nếu là nợ của tư nhân thì ngân hàng nhà nước đã
chịt cổ thu lại hết cả vốn lẫn lãi! Tất cả đổ lên đầu dân chịu chứ ai!
Một ví dụ điển hình như thế để biết đất nước nghèo vì đâu, kinh tế kiệt
quệ vì ai!
III. Kết quả “mỹ mãn” của nền Kinh tế Thị trường định hướng XHCN:
Sau thời gian hàng chục năm áp dụng, kết quả của nền KTTT định hướng
XHCN đã đạt được thật “mỹ mãn”, ngoài sức tưởng tượng của chính nhà nước
CS: Nền kinh tế nát tan, dân đói nghèo cùng cực, xã hội suy đồi tới
đáy, và tạo ra một tầng lớp “vô sản chuyên chính” thực sự: không cơm ăn
áo mặc, không nghề nghiệp, số lượng mỗi ngày mỗi tăng tràn lan khắp
nước, nợ quốc gia chất đống. Theo các chuyên gia kinh tế thì trung bình
mỗi “công dân” từ người sắp xuống lỗ cho đến trẻ vừa lọt lòng mẹ, nghiễm
nhiên mang trên người một món “nợ bẩm sinh” chỉ ngàn đô la Mỹ thôi!
Trộm cướp tràn lan không kiểm soát nổi, vì bần cùng thì sinh đạo tặc: thiên đường XHCN đã hình thành trên nền tảng vô sản!
Nhưng đổi lại, nổi lên một giai cấp tư sản đỏ giàu tiền của và cả giàu
quyền lực, muốn gì có nấy, muốn bắt tù ai, giết ai tùy ý, và bất khả xâm
phạm, mà trên thế giới không đâu có, khó đâu bì!
Để kết luận: Đảng CSVN: “đỉnh cao trí tuệ, nhà lãnh đạo tài tình,
nhà tổ chức mọi thắng lợi (cho đảng) tuyệt vời, vô tiền khoáng hậu”!
Sau khi đã thắng lợi ở dương gian, chắc chắn toàn đảng sẽ thẳng tiến về
địa ngục để tiếp tục “tổ chức mọi thắng lợi” ở thế giới của Satan đảng
trưởng!
Chúng tôi nói đây là lần đánh tư sản cuối cùng, vì về phía người dân thì
có còn gì để mà đánh, hoặc “gà phải cáo” rồi, ai còn dám ló mặt ra cho
cáo chồn vồ lần nữa? Về phía đảng CS thì có còn thời giờ đâu mà đánh,
còn phải cuốn gói “vinh quy bái tổ” về âm phủ chứ! Người đạo Thiên Chúa
nói đúng: “CS là thuộc Satan, Thiên Chúa dùng nó như ngọn roi sắt mà
trừng phạt nhân loại lỗi lầm!”. Thưa Thượng Đế, nước VN con đã đền đủ
những sai sót lỗi lầm của thân phận làm người, trong suốt gần 80 năm
qua! Nay xin Ngài tha thứ mà cất “ngọn roi” ấy đi, đưa Satan về nơi xứ
sở của chúng ở địa ngục. Xin cảm tạ ơn Ngài!
0 comments:
Post a Comment