Mấy hôm rày, xem TV, nghe radio, đọc báo thấy
toàn những tin "khủng khiếp", nào lụt lội tại Colarodo (nhà cửa tan nát,
bị nước cuốn trôi, cả ngàn người được di tản bằng trực thăng Chinook);
vụ thảm sát hàng loạt tại Cơ Xưởng Hải Quân (Navy Shipyard) tại
Washington, DC; vụ cháy rừng tại California, và mới đây nhất, vụ bắn
giết hàng loạt tại Chicago, vân vân. Nhưng trong những tin này (mà chúng
ta không muốn nghe) lại có những tin khác, làm "ấm lòng" chúng ta khi
mà giá trị con người được nâng cao qua 2 câu chuyện sau đây:
(chỉ tóm tắt, xin đọc bản tin tiếng Anh ở
Glen James
Câu chuyện thứ 1:
Một người vô gia cư, Glen James, đã nhặt được 1
cái túi đeo lưng, trong đó có hơn $2,400 tiền mặt, các chi phiếu du lịch
trị giá đến 39,500 mỹ kim và 1 thông hành. Thay vì giấu mọi người và
dùng số tiền vừa nhặt được đó vì ông ta cũng đang túng thiếu, nhưng
KHÔNG, ông lại đem trao nguyên cái túi đó cho Sở Cảnh Sát Boston. Sau đó
Sở Cảnh Sát đã tìm được người đã đánh mất túi đeo lưng này (sau khi
kiểm lại lý lịch).
Câu chuyện không dừng lại nơi đây, 1 thanh niên
trẻ tuổi, Ethan Whittington, 27 tuổi, đã phát động trên mạng Facebook,
lập 1 Quỹ Hỗ Trợ (gây quỹ) cho Glen, mục đích để tưởng thưởng cho ông vô
gia cư nầy, nhưng cho đến hôm nay, việc gây quỹ (nghe nói) đã lên đến
trên 100 ngàn mỹ kim rồi.
Ethan Whittington and Glen James.
Vấn đề là làm sao ông Glen nầy "quản lý" (chữ
trong ngoặc kép) được số tiền trên trăm ngàn này? Vì chính bản thân ông
cũng không có 1 xu dính túi. Đừng lo, vì ông anh của Ethan là nhà hoạch
định tài chánh, thì việc trao tiền cho ông Glen cũng không khó (người
nào đó đứng ra nhận $$, mỗi tháng trao lại cho ông Glen bao nhiêu $$
chẳng hạn). (Nghe nói) có người đề nghị cung cấp $$$ mua bảo hiểm sức
khỏe cho ông, lại (có 1 bà homeless) nguyện "sửa túi nâng khăn" cho ông
nữa (cái này do Nghé Ngọ đặt điều mà thôi)
Cảm động nhất là xem video thấy các em nhỏ đóng
góp người $2, người $5, người $10. Mặc dù nhiều người còn nghi ngại khi
đóng góp trên mạng, nếu không, số tiền đóng góp sẽ tăng gấp đôi.
Câu chuyện thứ 2:
Joey Prusak
Tại tiệm bán kem Dairy Queen tại Hopkins, MN, 1
bà vào mua hàng, đang đứng đợi, thì 1 ông khách hàng khiếm thị cũng vào
mua kem, vô tình đánh rơi tờ $20, bà kia nhặt được, thay vì trả lại cho
người khách hàng khiếm thị, thì bà lại cất vào ví, làm của riêng. Người
bán hàng (manager tiệm), anh Joey Prusak, 19 tuổi, thấy được sự việc từ
đầu chí cuối, sau đó nhỏ nhẹ nói với bà nầy nên trao trả $20 lại cho
người khiếm thị, nhưng bà này lại không chịu làm như vậy. Rốt cuộc, anh
chàng này từ chối không phục vụ cho bà khách hàng tham lam này (không
bán kem cho bà ta). Sau đó, Joey đã trao $20 từ tiền túi của mình cho
ông khách hàng khiếm thị nói trên.
Câu chuyện không dừng lại nơi đây: 1 khách hàng
khác, đã tung ra trên mạng sự việc này. Câu chuyện đến tai ông Warren
Buffett, xếp của hệ thống Dairy Queen nầy. Chính ông Warren Buffett đã
đích thân gọi điện thoại nói chuyện và khen ngợi nghĩa cử của Joey
Prusak và mời anh này sang năm đến dự Đại Hội Cổ Đông vào tháng 5 năm
2014. Nhiều người còn đề nghị việc làm cho anh, hỗ trợ tiền để anh nầy
học đại học, vân vân..
Warren Buffett
Cũng nên nhớ Joey đã làm việc tại tiệm kem này từ lúc anh mới 14 tuổi, hiện đang theo học đại học.
Qua 2 câu chuyện này, chúng ta rút ra được các kết luận sơ khởi như sau:
(1) Giữa cái xã hội đầy bạo động và thượng vàng
hạ cám này, cũng có những người "ngay thẳng, thành thực, không tham lam"
(trường hợp Glen James)
(2) Thấy chuyện trái tai gai mắt thì can thiệp
ngay (Joey Prusak), từ chối không phục vụ (bà khách hàng thiếu lương
tâm) và sẵn sàng móc tiền túi để đền bồi tiền khách hàng khiếm thị bị
đánh mất tiền.
(3) Một xã hội không vô cảm, biết đáp ứng nhanh
chóng trong việc đóng góp, người Mỹ rất từ tâm/thương người/giúp đời,
sẵn sàng đóng góp nếu có người gặp hoạn nạn, đáng giúp đỡ, hoặc ủng hộ 1
nghĩa cử, mục tiêu nào đó!
Nghé Ngo
0 comments:
Post a Comment