Chuyện dài Nguyễn Ngọc Ngạn
Nguyễn Tài Ngọc
Cho đến nay thì đã hơn hai tuần từ ngày bích chương quảng cáo buổi
“Tình Ca Mùa Xuân” “Chương Trình Ca Nhạc Hài Đặc Biệt” , tổ chức vào
ngày 30-4 ở Berlin, với sự góp mặt của các ca sĩ Bằng Kiều, Minh Tuyết,
Ý Lan, Đan Nguyên, Nguyễn Hồng Nhung, Thúy Nga, Lê Tín, ban nhạc
Hoàng Thi Thi, với MC Nguyễn Ngọc Ngạn (NNN) đã bị dư luận phản đối kịch
liệt, hăm dọa tẩy chay, và cuối cùng show phải hủy bỏ.
Dư luận phản đối, đặc biệt nhắm vào NNN,
vì ngày 30-4 là ngày Việt Nam Cộng Hòa thua cuộc chiến, mất tự do, một
ngày đau buồn của người Việt hải ngoại, thế mà một show “ca nhạc hài”
lại trình diễn, với ông NNN làm MC.
Ông NNN mặc dù cho rằng “Internet là cái thùng rác, không dùng Internet”,
nhưng đã dùng Internet để tung ra lá thư “Giá Đừng Có Tôi”, và một clip
video phỏng vấn để biện luận cho lý do tại sao ông đồng ý tham dự làm
MC show này, nêu ra sai lầm của những người phản đối ông.
Tôi chưa bao giờ đọc văn NNN, hầu như
chẳng bao giờ xem nhạc Việt Nam hay Paris By Night. Có xem thì thỉnh
thoảng ngồi xuống vài phút khi vợ tôi và chị em xem, và có một lần tôi
xem PBN 99 “Tôi là người Việt Nam” từ đầu đến cuối. Tôi không thích NNN
một tí nào, chỉ vì lối xưng hô của ông ta: lúc nào NNN cũng xưng “tôi”
với bất cứ ai, dù cho người ấy lớn tuổi hơn mình. Đây không phải là
phong tục của người miền Bắc, vì người Việt Bắc, Trung, Nam, khi gặp
người khác lớn tuổi hơn thì mình phải kính trọng xưng là “em”, là “cháu”
với họ. Một người xưng “tôi” với người lớn tuổi hơn mình, đối với tôi
vừa là bất lịch sự, vừa là người hống hách, kiêu căng, xem thường người
khác. Trong PBN 99 khi phỏng vấn với Giám Mục Vincent Nguyễn Mạnh Hiếu ở
Canada, nhỏ hơn NNN 21 tuổi, NNN lại gọi ông bằng “Cha”, và xưng “con”
thật ngon lành (tôi hiểu lễ nghi Công giáo con chiên gọi Linh Mục là
“Cha”, xưng mình là “con”). Điều này chứng tỏ là đối với một người có
quyền thế, dù rằng người ấy quá trẻ hơn mình, NNN bày tỏ sự khúm núm,
nhưng đối với người khác lớn tuổi hơn, không biết họ nghề ngỗng như thế
nào, NNN xem thường họ, xưng “tôi” tỉnh queo.
Tôi lại càng xem thường NNN khi xem PBN 99
chủ đề: “Tôi là người Việt Nam”. DVD này nêu cao niềm hãnh diện của
người Việt Nam, thế mà ở đoạn đầu DVD số 2, NNN quảng cáo bán sách của
mình. Nếu là một hãng tư nào khác, thí dụ như tiệm Nail
Hoa-Tình-Thương-Kiếm-Lời-Không-Đóng-Thuế quảng cáo thì họ còn có thể nói
phải quảng cáo để thu lợi tức trả chi phí. Đằng này NNN là người điều
khiển chương trình “Tôi là người Việt Nam”, chương trình nói lên những
cá tính làm cho người Việt Nam được hãnh diện mình là người Việt Nam,
rồi NNN lại tự đứng ra quảng cáo riêng cho sách của mình thì thật là…
hết ý kiến! Có bao giờ chúng ta thấy xướng ngôn viên Brian Williams của
NBC Nightly News hay Diane Sawyer của ABC World News quảng cáo cho …dầu
gió trị hôi nách của mình trong chương trình truyền hình tin tức do
chính họ đọc không?
Khi bài viết cũng như cuộc phỏng vấn NNN
với cô Hoàng Anh tung trên Internet thì “hòn đất ném đi, hòn chì ném
lại”. Trường hợp này thì không phải hòn chì mà là bao nhiêu bom nguyên
tử nổ trở lại. Người nào vào Internet tìm kiếm Nguyễn Ngọc Ngạn về vấn
đề này, đánh máy tìm chữ “trả lời NNN” chẳng hạn, thì sẽ thấy cả chục
websites, trang blogs dài hơn phim bộ Hàn Quốc viết phản biện ông Ngạn.
Những người viết hồi đáp ông NNN trình bày rất tỏ tường, nêu ra điểm sai
lầm trong bài viết cũng như bài phỏng vấn. Điều đáng ghi nhận ở đây là
tất cả ý kiến đều là phản đối.
Phụng phịu chê Internet là cái thùng rác người khác dùng để phê bình
kém xây dựng, NNN lại dùng Internet để phổ biến lá thư trần tình của
mình. Chẳng lẽ NNN có ơn đặc biệt từ ông Đạo Dừa nên khi thơ của NNN
gửi vào Internet thì nó tự dưng trở nên thơm hơn múi mít? Thêm vào đó,
khi lên video, thay vì chọn một người cùng lứa tuổi với mình, cùng gạo
cội như mình, cùng kiến thức như mình để thảo luận tay đôi thì NNN lại
chọn một cô bé non choẹt đáng tuổi cháu, chú-nói-sao-cháu-nói-dạ, để
trình bày ý kiến của mình, để chê bai người khác mà không bị bắt bẻ.
Cá tính kiêu ngạo của ông Ngạn thể hiện ra
trong bài viết và cuộc đàm thoại. Ngay cả tựa đề của bài viết, “Giá
không có tôi”, cũng đủ cho người đọc thấy NNN nghĩ ông là cái rốn của vũ
trụ khi đụng việc.
Ông Ngạn bấy lâu nay có lẽ trong rừng U
Minh, trốn ở nơi rừng thiêng nước độc như anh lính Nhật Bản Hiroo Onoda
trốn ở trong rừng Phi-Luật-Tân, cứ ngỡ là đại đa số dân Việt Nam ngưỡng
mộ tài năng viết lách, tài năng MC của mình nên ông ta viết: “Những người ngứa mắt vì tôi vốn không đông – bởi nếu đông thì tôi đã nằm nhà từ lâu rồi”.
Năm 1944, Thiếu Úy Hiroo Onoda được quân đội Nhật Bản gửi đến hòn đảo
Lubang Phi-Luật-Tân để đánh du kích. Xui cho Hiroo Onoda không bao giờ
nhận được tin tức gì là cuộc chiến đã chấm dứt nên vẫn trốn trên đảo,
vẫn giết người Phi, cho dù chiến tranh chấm dứt vào năm 1945, chỉ một
năm sau khi Onoda vào rừng Phi-Luật-Tân. Onoda trốn ở trong rừng 29 năm
nữa, ngỡ rằng cuộc chiến chưa tàn. Cho đến 30 năm sau khi Onoda 53 tuổi,
nhờ một người Nhật tên Norio Suzuki vào rừng Phi-Luật-Tân quyết chí tìm
ra Onoda, và thành công trong việc mang người sĩ quan cấp trên của
Onoda từ Nhật Bản trở lại Phi-Luật-Tân vào năm 1974, ra lệnh cho Onoda
là chiến tranh đã chấm dứt từ khuya, bây giờ phải giải ngũ, thì Onoda
mới đồng ý lộ diện trở ra thế giới bên ngoài.
NNN nói đúng, mỗi lần Thúy Nga Paris By Night hay Asia tổ chức hát hò
thì thiên hạ đi xem, số người khá đông. Thế nhưng con số đó là bao
nhiêu, 5000 người? Theo thống kê US Census 2010 thì nước Mỹ có
1,548,449 người Việt Nam. Thay vì 5,000 người , tôi tăng gấp ba lên,
cho là mỗi lần tổ chức 15,000 người đi xem. Chia cho 1,5 triệu thì tỷ lệ
người đi xem là 1%. Bây giờ cho là chỉ có 1 triệu người lớn thay vì 1,5
triệu thì tỷ lệ vẫn chỉ là một con số thật nhỏ, 1.5%. NNN chỉ là cậu
lính Hiroo Onoda một mình không biết nhưng cả thế giới đã biết là chiến
tranh chấm dứt. Chỉ một mình NNN nghĩ người ngứa mắt ông “vốn không đông”, nhưng số người phản đối ông lần này chắc chắn sẽ làm ông tỉnh ngủ.Trong phần đàm thoại với cô Hoàng Anh, NNN nói:
“Cháu có đọc cuốn Kỷ Niệm Sân Khấu của chú phải không? Chú có viết một câu mà chú tưởng người ta phải… có nhiều ông phải… nhảy dựng lên mà phản đối chú, nhưng chú không thấy ai phản đối. Chú viết rằng là: “Văn hóa Mỹ nặng về khuyến khích, văn hóa Việt nặng về đả kích”. Con em chúng ta làm được 100 điều hay, chúng ta không dám khen vì sợ nó kiêu căng, nhưng nếu nó làm một điều lầm lỗi thì chúng ta đay nghiến mãi không thôi… Đó là văn hóa, mà văn hóa thì phải một ngàn năm mới gột rửa được…”
Để độc giả hiểu tại sao NNN nói câu này, tôi copy lại câu hỏi mớm của cô Hoàng Anh sau đây để rồi NNN trả lời câu trên:
“Suốt 20 năm chú phục vụ trên lãnh vực văn nghệ, như trong gia đình của cháu từ lớn tới nhỏ cũng đã học được rất nhiều về văn hóa của Việt Nam của mình qua những bài nói chuyện của chú trên Paris by Night. Nhưng cháu rất thắc mắc là tại sao qua 20 năm chú phục vụ như vậy, chú làm được rất nhiều điều cho cộng đồng thì cháu lại không thấy ai bàn tán trên mạng, cám ơn những cái tâm sức đó, mà chỉ có một cái show 30 tháng 4 thì lại có rất nhiều lời bàn tán xôn xao và những lời rất là khó nghe…”
Khi cô Hoàng Anh nói “mà chỉ có cái show 30 tháng 4 thì lại có rất nhiều lời bàn tán xôn xao và những lời rất là khó nghe…” tôi ngạc nhiên là NNN không ngắt lời, hỏi cô ta “khó nghe” là “khó nghe” cái gì? Để hiểu cái kinh nghiệm đau thương của ngày 30-4, theo tôi một người phải vào khoảng ít nhất là 8 tuổi vào thời gian này để thấy sự kinh hoàng và nguyên nhân đưa đến ngày đó. Có nghĩa là người đó bây giờ phải ít nhất là 45 tuổi. Tôi đoán cô Hoàng Anh vào khoảng ba mươi, quá trẻ để hiểu rõ vấn đề. Tôi đã có dịp nói chuyện với nhiều cô cậu sinh viên Việt Nam ngoài 20 tuổi sang đây du học. Tất cả đều nghĩ Mỹ xâm lăng Việt Nam. Tại sao? Lý do đơn giản là những cô cậu này chỉ biết như vẹt những gì được dậy trong lớp ở SàiGòn. Những cô cậu này không như tôi, không như NNN, đã trải qua kinh nghiệm đau thương 30-4 bằng xác thịt, nên có thể giải thích cho các em ấy biết đâu là đúng, đâu là sai. Ấy thế mà một người như NNN, từng là giáo sư dậy Việt Văn, có nghĩa là phải biết lịch sử hơn ai hết, lại không biết sửa sai một cô trẻ tuổi: “Cháu nói “khó nghe” là “khó nghe” cái gì?”
Đọc câu: “Cháu có đọc cuốn Kỷ Niệm Sân Khấu của chú phải không?”, tôi nhớ lại vài năm trước đây vợ chồng tôi đi thăm một cô bạn ở một thành phố xa. Buổi tối ăn cơm, cô bạn tôi mời một cô khác đến. Cô này kiêu căng, viết thơ văn lai rai chỉ có tôi và cô bạn tôi biết, vợ tôi không hề biết. Gặp vợ tôi lần đầu tiên, cô này hỏi: “Chị có bao giờ đọc thơ văn của tôi viết chưa?”, một câu hỏi đầy sự tự tôn và khoe mình như NNN hỏi cô Hoàng Anh ở đây.
Câu kế tiếp của NNN “Văn hóa Mỹ nặng về khuyến khích, văn hóa Việt nặng về đả kích” làm tôi sững sờ và ngạc nhiên.
Văn hóa là gì? Theo Wikipedia, Văn hóa là văn học, nghệ thuật, cách sống, cách ăn mặc, trí thức của một người, của một xã hội, của một quốc gia. Theo định nghĩa văn hóa là văn học, nếu tôi không lầm thì tôi chưa bao giờ đọc hay nghe thấy ai chê bai văn NNN hết. Họ khen nữa là đằng khác. Bằng chứng là NNN phát hành một lô sách và một lô audio tape, CD để bán. Đây không phải là văn hóa Việt khuyến khích đó sao? Không một ai chê bai văn mình viết thì làm sao NNN lại lên án văn hóa Việt Nam thiên về đả kích?
Lý do người Việt ở hải ngoại đả kích là vì họ nghĩ lập trường và hành động sống của NNN không phản ảnh thái độ của người đã chạy nạn Cộng Sản, là vì ông đã chọn một cái đứng mà người Việt tỵ nạn Công Sản không thể nào chấp nhận được: đó là làm trò hề trong ngày 30-4. Sự đả kích này không khác gì ở nước Mỹ dân chúng đả kích nhau vì lý do chính trị, không phải vì lý do văn hóa. Đảng Dân Chủ Democratic Party và Đảng Cộng Hòa Republican Party ở Mỹ đánh nhau hơn chó với mèo, hai bên lúc nào cũng muốn ăn tươi nuốt sống nhau, thế thì NNN nói văn hóa Mỹ khuyến khích ở chỗ nào? Hay là có thể ông dùng nhầm chữ? Có thể nào NNN có tấm lòng quá nhỏ hẹp, người ta khen văn của mình thì không sao, nhưng chê hành động mình làm thì ông chụp mũ là văn hóa Việt Nam đả kích?
Tôi đọc câu này NNN viết để sửa lưng những người đã dại dột phê bình kém xây dựng về ông: “Thánh nhân xưa có câu: “Lòng ganh tị thường làm cho người ta trở nên nhỏ nhen và độc ác”! Điều này ai cũng thấy rõ trên những lá thư, những bài viết nặc danh. Họ dùng những lời lẽ thô tục, cọc cằn, quên cả tuổi tác và địa vị của mình, quên rằng mình đã có con cháu và hằng ngày vẫn nghiêm khắc dạy con cháu bài học ngay thẳng và đạo đức!”
và xin phân tích:
-Thứ nhất, khi nêu ra một danh ngôn, người viết thường dùng nó để khuyến khích đối tượng và chính cả mình nên noi theo làm gương. Tôi đưa ra thí dụ câu danh ngôn của Tổng Thống Kennedy trong ngày lễ tân phong Tổng Thống vào tháng Giêng năm 1961:
“Đừng hỏi Tổ Quốc làm gì cho anh mà hãy hỏi anh làm gì cho Tổ Quốc” (“Ask not what your country can do for you – ask what you can do for your country” ).
và câu nói nổi tiếng của Tổng Thống Theodore Roosevelt tại Đại Học Paris Sorbonne, Pháp, vào ngày 23-4-1910 :
“Người chỉ trích là người không đáng kể. Người nêu ra sự vấp ngã của người khoẻ mạnh, hoặc chỉ điểm những sơ hở mà người khác lăn mình ra làm cũng không đáng kể. Sự đáng kể dành cho người thật sự tham gia trong chiến đấu trường, mặt họ thẹo sần sì vì bụi, mồ hôi và máu, họ phấn đấu dũng cảm, họ thất bại liên tục vì không nỗ lực nào mà không có sai lầm hay thiếu sót. Họ rất nhiệt tình, tận tâm, chiến đấu cho một chính nghĩa, nếu may mắn, họ biết rằng sẽ gặt hái thành công lúc kết cục, nếu không may mắn bị thất bại thì ít ra họ cũng biết là thất bại trong khi táo bạo làm hết mình để sử sách không bao giờ liệt kê họ cùng chung với những kẻ tâm dạ nhát gan không bao giờ biết đến chiến thắng hay bại trận”.
(“It is not the critic who counts: not the man who points out how the strong man stumbles or where the doer of deeds could have done better. The credit belongs to the man who is actually in the arena, whose face is marred by dust and sweat and blood, who strives valiantly, who errs and comes up short again and again, because there is no effort without error or shortcoming, but who knows the great enthusiasms, the great devotions, who spends himself for a worthy cause; who, at the best, knows, in the end, the triumph of high achievement, and who, at the worst, if he fails, at least he fails while daring greatly, so that his place shall never be with those cold and timid souls who knew neither victory nor defeat.” )
Trong cả hai câu danh ngôn này, dù rằng dụng ý dùng để khuyên răn mọi người, người nghe sẽ cảm thấy được là nó cũng áp dụng cho chính cả người phát biểu: chúng ta hãy cùng nhau áp dụng lý thuyết đó vào đời sống. Trái lại câu “ranh ngôn” của ông NNN đưa ra chỉ với mục đích là triệt hạ đối phương, người đọc sẽ có cảm tưởng ông ta là thánh, còn mọi người khác là quỷ sứ cần học lại công dân giáo dục.
-Thứ hai, khi nêu ra một danh ngôn, nếu muốn có uy tín, người viết phải viết rõ tên người phát biểu. Nếu không phải là danh ngôn, thì phải viết rõ là ca dao, tục ngữ… để người đọc, nếu muốn thì còn biết đường mà lần, tra khảo để kiểm chứng. Trong câu nói ở đây, ông Ngạn viết : “Thánh nhân xưa có câu: “Lòng ganh tị thường làm cho người ta trở nên nhỏ nhen và độc ác”! Khi đọc đến cái nguồn ông Ngạn đề cập là “thánh nhân” thì tôi chắc chắn 1000% là bịa đặt rồi. Làm gì mà có thánh nhân? Ông Đạo Dừa thì có. Ông Bẩy Thầy Chùa cũng có. Chứ “Thánh nhân” thì hoàn toàn không. Vả lại, thánh nhân nào mà nói một câu tầm thường, quá trùng hợp vào trường hợp của NNN để ông ta lấy dùng, giảng moral cho người đả kích ông ấy như thế? Thánh nhân phải nói những danh ngôn cầu kỳ hơn như là: “Thà ít tiền uống bia hơi còn hơn là không tiền uống bia lon”.
Trong câu viết sau đây, NNN khoe khoang là bầu show VN trả rất nhiều tiền nhưng ông không thèm về :
“Từ 3 năm nay, các bầu show trong nước mời tôi về liên tục. Mà không cần nói, bạn đọc cũng biết hiện nay thù lao trong nước trả rất cao, nhất là đối với tôi. Một khi tôi đã dám từ chối những quyền lợi lớn lao ấy, chẳng lẽ lại bay sang hát có một show cho sứ quán bên Đức hay sao?”
Nếu tôi làm nghề MC, xưa tôi đi vượt biên tìm tự do, vợ con tôi chết trên biển cả mà bây giờ bầu show ở Việt Nam gửi thư mời tôi về VN làm việc thì cho dù tiền trả có cao bằng núi Bảo Long ở Biên Hòa (OK, núi này thấp quá, thay nó bằng núi Hoàng Liên Sơn ở Lào Cai-Lai Châu), tôi sẽ vất nó vào sọt rác trong tích tắc, không bao giờ đề cập đến một ai vì nó nhắc lại nỗi đau thương, mất mát, hận thù của ngày tôi đi vượt biên, tiền rừng bạc bể cũng không mua chuộc được. Đằng này, không cảm thấy sự đau thương tủi nhục thì chớ, NNN lại khoe khắp thiên hạ như là một hãnh diện vô biên là đây này, xem họ trả tôi khối tiền về Việt Nam đi làm! Đây là một sự khoe khoang với bàng quan thiên hạ là ta đây có thể làm rất nhiều tiền, nhưng không thèm ấy thôi!
Ở Canada, Mỹ, NNN làm đủ mọi cách để kiếm tiền, bán sách, bán video, bán CD audio, làm MC , quảng cáo cho dịch vụ telephone, quảng cáo phone card, quảng cáo cho ghế massage, cho máy massage đầu, với ảnh của NNN và Kỳ Duyên to tướng in hẳn lên hộp giấy bên ngoài (một lỗi lầm to lớn, tôi nghĩ chẳng ai dám mua vì nhìn hình họ sẽ sợ ma). Tôi nói đúng chứ không sai, máy massage đầu (!), mà theo lời quảng cáo là “rất cần thiết cho đời sống” (tôi không biết “rất cần thiết” cái nỗi gì không biết, hay là một câu nói vô bổ chiêu dụ khách hàng?). Làm đủ nghề như thế chứng tỏ là NNN một là mê tiền nếu những nghề này mang đến cho NNN nhiều tiền, hai là làm không đủ ra tiền vì họ trả ít quá nên phải làm nhiều “job”. Cho dù là lý do nào đi nữa, nếu bầu Việt Nam trả quá nhiều tiền thì tại sao không nhận một cái rụp mà từ chối? Có phải là nếu nhận làm ở Việt Nam thì 100% là ở Canada/Mỹ người Việt họ sẽ tẩy chay, không còn tìm được một đồng xu, rồi nhỡ trục trặc ở Việt Nam, phải đi trở lại về Canada/Mỹ kiếm tiền thì có phải là thả mồi bắt bóng hay không?
NNN than phiền người khác dùng “lời lẽ thô tục, cọc cằn, quên cả tuổi tác và địa vị của mình”, thế nhưng chính NNN trong video phỏng vấn dùng chữ cọc cằn “Nó’” để ám chỉ đối phương:“Nó vẫn nhắm vào chú….Nó vẫn lôi chú ra….” .
Theo NNN, người chỉ trích đã “…quên rằng mình đã có con cháu và hằng ngày vẫn nghiêm khắc dạy con cháu bài học ngay thẳng và đạo đức.” NNN cũng dùng lời lẽ cọc cằn, như thế thì đó là văn hóa Việt Nam đả kích hay chỉ chính cá nhân NNN đả kích?
Tôi viết bài này để cho ông Ngạn biết tôi nằm trong số người mà ông nghĩ là “vốn không đông”, không đồng quan điểm với ông ta. Tôi viết bài này để cho ông Ngạn biết tôi không phải nằm trong số người nặc danh phê bình: Tên tôi là Nguyễn Tài Ngọc, tôi cũng viết văn (dù rằng văn tôi không rùng rợn bằng chuyện ma NNN), và tôi cũng không dùng bút hiệu. Tôi viết bài này cũng muốn cho ông Ngạn biết là tôi bắt chước cách xưng hô của ông ta. Dù rằng tôi nhỏ hơn NNN mười mấy tuổi, tôi xưng là “tôi” thay vì là “em” để cho ông Ngạn thấy nó chướng đến chừng nào. Tôi viết bài này để phân tích thái độ của NNN, để cho ông thấy văn hóa Việt Nam không phải là văn hóa đả kích, nhưng thái độ và lập trường sai lầm của NNN cần có người chỉ trích, phê bình, sửa sai, để ông sớm tỉnh thức trong cơn mê hão huyền là ông được đa số người Việt ở hải ngoại ưa chuộng.
Nguyễn Tài Ngọc
02 May 2012
Source: Saigonocean
Chuyện dài Nguyễn Ngọc Ngạn, Phần 2
Chuyện dài Nguyễn Ngọc Ngạn, Phần 2
Nguyễn Tài Ngọc
Tuần vừa rồi tôi viết một bài nói lên quan điểm của tôi về những vấn
đề ông Nguyễn Ngọc Ngạn (NNN) trình bày minh giải cho suy luận của ông
khi nhận làm MC cho một chương trình ca nhạc ở Berlin mà bây giờ đã bị
hủy bỏ.
Tôi định chỉ viết ngắn gọn nhưng không ngờ
vừa viết mà đầu óc vừa suy nghĩ đến con ma cà-rồng ở nhà họ Hứa thành ra
nó dài đến năm trang lúc nào không biết. Vì thế mà tôi phải vội vàng
chấm dứt kẻo không nhiều người đọc quá, tôi phải tung ra bán CD chuyện
con quỷ dạ tràng, kiếm thêm được vài đồng bạc mua nước mía thì tôi lại
trở nên kênh kiệu, xem thường mọi người mất.
Trong bài viết “Giá không có tôi” và cuộc phỏng vấn trên Youtube với
cô Hoàng Anh, ông NNN thắc mắc là tại sao thiên hạ không để cho ông ta
yên, ông chỉ làm ăn lương thiện, mà người đời quấy rầy ông làm gì.Tôi không biết ông NNN có nói thật là ông không biết lý do tại sao người ta chống đối, nên bài viết thứ hai này tôi sẽ bày tỏ cho ông biết những huyền bí của đời sống để tối ngủ ông khỏi phải thắc mắc vẩn vơ (Những câu in nghiêng khi nói về NNN là trích từ cuộc phỏng vấn của ông Ngạn và cô Hoàng Anh trên Youtube).
Thánh nhân có câu “Nếu không có lửa thì không có khói”.
Tôi xin nêu ra là tôi đã hỏi ông Thần Bếp ở nhà tôi, ông xác định rõ
ràng là thánh nhân bạn ông ta có nói câu này, chứ không như câu ông NNN
viết “Thánh nhân xưa có câu: “Lòng ganh tị thường làm cho người ta trở nên nhỏ nhen và độc ác”
! “Thánh nhân” này, theo ông Thần Bếp nhà tôi, thì hoàn toàn vô kiểm
chứng, ông ta chưa truy lùng ra được ông thánh nào nói như vậy.
Nếu mình không làm việc gì ngứa tai gai mắt
thì chẳng ai nói xấu về mình. Ngược lại, nếu mình làm điều gì tốt thì
tự khắc tiếng đồn tốt về mình nó sẽ lan rộng như bông gòn gặp gió, ai
cũng biết. Hai thí dụ:
-Tiếng tốt: Mother Teresa:
Ngày xưa tôi không biết bà ta là ai, thế nhưng mỗi lần đọc bất cứ bản
tin nào đề cập đến Mother Teresa thì thấy ai cũng khen. Vì thế mà dần
dần tôi biết bà là công dân Ấn Độ nhưng gốc là Albanian, bỏ hết đời mình
tận tụy giúp người nghèo, kẻ mồ côi, tật nguyền ở Calcutta. Trong 18
năm thống kê của Viện Gallup, Mother Teresa được người Mỹ liệt kê bà là
một trong mười người được dân chúng Hoa Kỳ kính trọng nhất. Một người
nhân từ không cần quảng cáo rầm rộ, không cần sửa lưng ai, tự khắc được
thế giới kính phục.
-Tiếng xấu:a. Tổng Thống Clinton: Khi còn là Thống Đốc của Arkansas, việc làm của Clinton đã tạo ra bao nhiêu dư luận xôn xao xì xầm nói ông ta dê gái. Clinton luôn luôn phủ nhận điều này cho đến khi ông ta bị bắt quả tang tằng tịu với cô Monica Lewinsky ở Tòa Bạch Cung. Lúc bấy giờ, cả thế giới biết là ông ta gian dối vợ. Tuy rằng có tang chứng rõ ràng, và tuy Hạ Viện biểu quyết đa số truất phế, Clinton không bị mất chức vì Thượng Viện chỉ có 45 Nghị Sĩ biểu quyết thuận (cần 2/3 tổng số Thượng Viện, 67 phiếu, mới truất phế được Tổng Thống).
b. Gary Hart : Thượng Nghị Sĩ của tiểu bang Colorado từ 1975-1987, ra ứng cử Tổng Thống năm 1984 và 1988. Thuộc đảng Dân Chủ, đã lập gia đình, Gary Hart là người nói chuyện lưu loát, giỏi tranh luận, uyên bác về kiến thức chính trị. Năm 1988 khi ra ứng cử lần thứ hai, nước Mỹ ai cũng nghĩ là ông ta sẽ thắng cả lần Sơ tuyển và lần Tổng tuyển cử, vì cả hai đối thủ của ông, George Bush Cha, và Michael Dukakis, không ai hoạt bát về chính trị nếu so sánh với Gary Hart. Khi Gary Hart tuyên bố tranh cử vào tháng Tư 1987 thì lập tức trong dư luận có tin đồn là ông ta có bồ. Vào ngày 3 tháng Năm 1987, trong một cuộc phỏng vấn với tờ New York Times, ông ta thách thức phái đoàn báo chí: “Các anh cứ theo dõi tôi, tôi nói thật đấy. Ai mà muốn rình tôi làm cái gì, đi đâu, thì tha hồ. Họ sẽ chán ngấy cho mà xem”. Ngày 2 tháng Năm, hai ký giả của tờ Miami Herald rình suốt ngày ở nhà Gary Hart ở Washington, D.C., phát hiện một cô gái trẻ từ nhà của ông ta đi ra. Ngày hôm sau, 3 tháng Năm, cùng vào lúc ông ta thách thức ký giả của tờ New York Times theo dõi mình thì tờ Miami Herald cho in báo tin giật gân là Garry Hart gian dối vợ, đi với một cô gái khác. Họ chỉ điểm cô này là một người mẫu, 29 tuổi, tên là Donna Rice. Dư luận lập tức thay đổi ý kiến, không muốn bầu cho Garry Hart nữa. Đúng một tuần sau, Garry Hart tuyên bố rút lui tranh cử chức Tổng Thống.
Cả ba thí dụ tôi vừa nêu trên đưa ra một điểm chính: có lửa mới có khói. Nếu một người không làm gì hết thì không một ai bỗng dưng ghét họ như vậy. Hành động, thái độ, và lập trường của NNN đã làm bao nhiêu người phẫn uất, và đó là lý do có rất nhiều người chỉ trích ông ta.
Trong buổi phỏng vấn với cô Hoàng Anh, ông NNN lập lại ít nhất là ba lần về những người chỉ trích mình. NNN còn bỏ thì giờ giảng luân lý đạo đức cho những người đó cách học làm người. Tôi không nghĩ chỉ có một số ít người phê bình mà ông ta cay cú đến thế (“Họ cứ đem chú ra mà đả kích”). Nếu ông NNN không biết lý do tại sao người ta ghét ông thì tôi xin mạn phép phân tích để ông được tỏ tường:
1. NNN chỉ là người tìm đủ mọi cách để kiếm tiền, không có uy tín để dậy đời người khác:
Không có một điều gì sai lầm nếu một người làm đủ mọi việc làm để kiếm tiền, nếu phương tiện đó không phải là bất chính. Một người làm nhiều công việc cũng không có nghĩa là họ không có uy tín. Nhưng nếu họ dùng sự nổi danh của họ để quảng cáo cho nhiều món hàng khác nhau thì họ không còn uy tín nữa. Khi một hãng mướn cô ca sĩ Britney Spears, hay anh chàng đánh golf Tiger Woods, hay cô đào Angelina Jolie để quảng cáo cho sản phẩm của hãng mình, những người này đồng ý làm chỉ vì một lý do duy nhất: được trả tiền. Tôi nói như thế không có nghĩa là chê món hàng của họ quảng cáo, vì có thể là món hàng đó rất tốt. Tôi chỉ nói vì được trả tiền nên họ làm, không cần biết món đó tốt hay xấu, thế thôi. Thí dụ điển hình: Hai hãng nước ngọt Pepsi và CocaCola. Nói thí dụ Coca Cola ngon hơn Pepsi. Pepsi và Coca Cola cùng đến hỏi cô Britney Spears quảng cáo cho sản phẩm của họ, Pepsi trả mười triệu, CocaCola trả $200,000. Dù rằng CocaCola ngon hơn Pepsi, cô Britney Spears sẽ chọn quảng cáo cho Pepsi. Tại sao? Vì Pepsi trả nhiều tiền hơn. Do đó, mục đích của người nhận làm quảng cáo cho các hãng xưởng là chỉ vì một lý do duy nhất: tiền. NNN cũng thế. Khi ông ta nhận quảng cáo cho phone card, cho máy massage đầu, máy massage mắt, lý do tiên quyết là vì tiền (mắt mà cũng cần máy massage! Ở Mỹ 37 năm, tôi nào biết mắt cũng cần máy massage?, phải nhờ NNN quảng cáo tôi mới biết). Tiền vào túi ông ta là đủ rồi, không cần biết người khác phải bỏ tiền ra mua món hàng đó, tốt hay là không. Nhiều Mục sư giảng đạo trên TV ở nước Mỹ -TV evangelist- rất là giầu vì con chiên gửi dâng tiền. Có những người già, nghèo, sống nhờ tiền an sinh xã hội nhưng cũng gửi tiền dâng. Có bao giờ NNN nghĩ một bà cụ VN già , không có tiền, nhưng vì thích ông ta nên bỏ tiền ra mua máy massage mắt quảng cáo, cho dù rằng mình không cần nó hay không? Tôi bảo đảm nếu NNN phải tự bỏ tiền ra mua máy massage mắt thì chắc có lẽ chẳng bao giờ ông ta mua. Một người không có uy tín như thế mà lại trích ra câu nói của thánh nhân, dậy người khác cách làm người để lại uy tín cho con cháu, nói người khác soi gương…, thì quá ư là khôi hài, hơn xa phim hề Charlot.
2. NNN là người khoe khoang: Nghe cuộc phỏng vấn, ai cũng tưởng là NNN có công… khai thác nền văn học Việt Nam, sáng lập Quốc Tử Giám:
“Chú biết các cháu mới lớn học tiếng Việt, một phần chú giúp các diễn đàn trẻ cũng vì thấy các cháu học hành thành tài bên này mà vẫn tha thiết văn hóa Việt cho nên chú bỏ thì giờ trả lời những câu hỏi về văn hóa giúp các cháu “.
” …cháu (ám chỉ “chú” ở đây) làm việc thiện, cháu (ám chỉ “chú” ở đây) làm việc tốt, chú nghĩ đến giới trẻ các cháu…chú nghĩ đến thế hệ trẻ còn nối tiếp văn hóa Việt thì chú giúp được cái gì, đóng góp một cái gì vừa là nghề vừa là công tác để chú làm song hành hai cái, được cái gì hay cái đó… ”
Một trong những cá tính hay của bất cứ dân tộc nào là sự khiêm nhường. Bà Lisa Edmonson có một câu nói: “Người khiêm nhường là người tự tin và khôn ngoan. Người khoe khoang là người kém tự tin, thiếu bản lãnh” (“He who is humble is confident and wise. He who brags is insecure and lacking.”).
Cá tính của một người khiêm nhường sách giáo khoa nào cũng dậy, đứa bé nào cũng phải học , như trong Kinh Thánh có câu: “Tay trái làm đừng cho tay phải biết”. NNN chẳng những vừa khoe khoang, lại còn vừa có cái mật lớn hơn đình Tân An, mong nhận người khác thưởng cho mình vì cái công đáng giá năm xu của mình “bỏ thì giờ trả lời những câu hỏi về văn hóa giúp các cháu”: “chú nghĩ đến thế hệ trẻ còn nối tiếp văn hóa Việt thì chú giúp được cái gì, đóng góp một cái gì vừa là nghề vừa là công tác để chú làm song hành hai cái, được cái gì hay cái đó, nhưng mà chờ đợi người ta khen mình… (lắc đầu, ý nói “còn khuya”), chỉ mong người ta đừng chửi mình là tốt rồi”.
Mother Teresa không bao giờ kể việc mình làm giúp người, nhưng tự khắc được thế giới tìm đến, tuyên dương biết bao nhiêu công trạng. Vào năm 1979, bà được giải Nobel Hòa Bình, nhưng từ chối lễ nghi tuyên trạng. Thay vào đó, bà yêu cầu ban tổ chức trao tặng số tiền $192,000 dollars giải thưởng cho những người nghèo ở Ấn Độ. May là NNN chỉ giúp trí óc, chả tốn đồng xu nào, chứ nếu NNN có vài dollars cho người khác thì chắc có lẽ mỗi người phải đứng sắp hàng từ Ải Nam Quan đến Mũi Cà Mau vỗ tay cám ơn NNN từ ban ngày đến ban đêm, giờ Tí Canh Ba vợ chồng cũng chẳng được làm gì hết.
3. Cãi bướng về sự quan trọng của ngày 30 Tháng Tư:
Lý do chính yếu NNN thực hiện cuộc phỏng vấn này là biện luận cho việc mình nhận lời làm MC cho chương trình ca nhạc ngày 30-4. Chẳng những ca nhạc thôi, mà còn “ca nhạc hài” vào ngày kỷ niệm buồn khổ nhất của những người Việt ở hải ngoại! Thay vì trả lời thẳng lý do tại sao tại sao ông ta xem thường ngày 30-4, NNN đi ra khỏi đề tài, bênh vực việc tổ chức show nhạc vào ngày 30-4 bằng cách đề cập các show nhạc không có lý do gì mà không tổ chức vào ngày 19-5: “Tại sao chúng ta bắt chúng nó (con cháu thế hệ trẻ) nhớ những ngày lễ của đối phương?“ Thưa ông Ngạn, Người Việt hải ngoại tẩy chay show diễn ra ngày 30-4 không phải vì lý do đó là ngày lễ của đối phương, nhưng vì đó là ngày uất hận của người Việt hải ngoại khi Cộng Sản chiếm miền Nam. Khi rời Việt Nam tôi chỉ còn học Trung học, chưa cầm súng chiến đấu mà khi thấy cái bích chương quảng cáo show nhạc Berlin vào ngày 30-4 tôi còn thấy ngứa mắt, lộn ruột, thế mà ông là người đã từng là lính của quân đội VNCH cầm súng bảo vệ cho miền Nam, cả trăm nghìn xương máu đã đổ chỉ vì bảo vệ hai chữ “tự do” thiêng liêng ấy, thế mà ông thấy việc hái ra tiền cho cá nhân ông, cho những ca sĩ trình diễn, cho những người tổ chức ngày hôm đó, quan trọng hơn cái ngày bao nhiêu người bị mất mạng trước đà tiến quân của miền Bắc vào Dinh Độc Lập, quan trọng hơn cái ngày bao nhiêu người tử nạn trên đường ra khơi tìm tự do, quan trọng hơn cái ngày khởi đầu của hàng trăm nghìn quân nhân VNCH bị đày đi tù cải tạo với một số lớn bỏ thây không bao giờ đoàn tụ với vợ con, quan trọng hơn cái ngày cả chục triệu dân miền Nam chìm đắm trong khổ cực kinh hoàng không có gạo ăn, chỉ biết sống tạm với bobo?
Cho là ông vẫn còn không hiểu sự quan trọng của ngày 30-4, tôi đưa ra một thí dụ có thể ông sẽ hiểu: Vào ngày 7 tháng 12-1941, quân đội Nhật Bản tấn công Trân Châu Cảng. Đoàn cảm tử phi công Nhật bắn hư hại nhiều chiến hạm đậu ở Pearl Harbor. Một trong chiến hạm bị thiệt hại nặng nhất, bị đánh đắm, là USS Arizona, giết chết 1,102 lính trong số 1,177 thủy thủ đoàn. Chính phủ Mỹ quyết định để nguyên USS Arizona ngay chỗ bị đắm, biến nơi này thành Đài Tưởng Niệm USS Arizona, và vẫn tổ chức lễ kỷ niệm hàng năm vào ngày 7 tháng 12. Mỗi năm hơn một triệu du khách đi tầu ra Đài Tưởng Niệm ngay giữa hải cảng có thể thấy xác chiến hạm này nằm dưới nước, tưởng niệm các binh lính đã hy sinh vì quốc gia.
Nói thí dụ ngày 7 tháng 12 năm nay, ca sĩ nổi tiếng của Mỹ hiện thời là Lady Gaga tổ chức một buổi trình diễn nhạc rock ở Honolulu, Hawaii, nơi chiến hạm USS Arizona bị đánh đắm thì NNN nghĩ như thế nào, dân chúng Mỹ cứ nên cho họ tổ chức, đừng tẩy chay buổi ca nhạc vì nó là ngày lễ kỷ niệm chiến thắng của phe đối phương, Nhật Bản? Nếu NNN vẫn còn đang suy nghĩ thì tôi lại cho thêm một giả dụ mới : Thí dụ như bố NNN là một trong những thủy thủ Mỹ trên chiến hạm USS Arizona bị thiệt mạng chết theo tầu vào ngày đó thì ông nghĩ như thế nào, có nên tẩy chay show nhạc của Lady Gaga hay không?
4. Kiêu ngạo, dùng lời bất lịch sự gọi người khác :
Chê bai văn hóa Việt là đả kích, NNN nói tiếp theo : “Văn hóa người Việt là không khen . Nó không chửi là tốt rồi, giống như chồng Việt Nam, nó không đánh là mừng rồi, đừng có chờ nó nói “anh yêu em nữa”…Trong ngôn ngữ Tây Phương, đại danh từ dùng để xưng hô chỉ có “I và you” “je và toi/vous”. Vì thế khi nghe nói chuyện, một người không thể biết người này đang xem thường người khác trừ khi họ dùng những tiếng chửi thề xấu xa. Trái lại, ngôn ngữ Việt Nam chúng ta có thể biết được trình độ văn hóa của một người khi họ dùng đại danh từ như thế nào. Một người lịch sự không bao giờ dùng “nó” để gọi người khác lớn tuổi hơn mình. Tiếng lịch sự phải dùng là “họ”. Chẳng những bất lịch sự, NNN lại kiêu căng khi gọi tất cả mọi người trong nền văn hóa Việt Nam, gọi tất cả ông chồng Việt Nam là “nó”. Cái kiêu căng này còn đáng phàn nàn hơn khi chính NNN công nhận người chỉ trích ông ta lớn tuổi hơn mình: “những người đó phần lớn tuổi cũng đã lớn rồi, hoặc cỡ chú, hoặc là lớn tuổi hơn chú cũng có…” Người lớn tuổi hơn mình, mình không gọi bằng “anh”, bằng “ông”, mà lại gọi bằng “nó” ? Thế mà NNN còn khoe là “..chú nghĩ đến thế hệ trẻ còn nối tiếp văn hóa Việt thì chú giúp được cái gì, đóng góp một cái gì vừa là nghề vừa là công tác để chú làm song hành hai cái, được cái gì hay cái đó…”.
NNN hỏi những người chỉ trích mình có soi gương hay không, và nói với cô Hoàng Anh rằng: “chú rất là xấu hổ khi các cháu đọc những lời tục tằn trên Internet do thế hệ của chú viết ra bởi vì các cháu đọc tiếng Việt mà đọc những chữ này thì còn gì là trong sáng tiếng Việt mình…“, thế thì NNN có tự soi gương, có xấu hổ vì chữ ông ta dùng gọi người khác hay không?
5. Ếch ngồi đáy giếng:
Ông NNN rất tự tin là: “Những người ngứa mắt vì tôi vốn không đông – bởi nếu đông thì tôi đã nằm nhà từ lâu rồi”. Có một lý do để đưa ông ta đến kết luận này: những vé show nhạc thường được bán hết. Thế nhưng ông NNN không biết đó là chỉ là một số nhỏ người đi mua vé xem ở hí viện. Rất ít người mua DVD, vì thế mà chính ông Tô Văn Lai đã quả quyết Thúy Nga Paris gặp khó khăn, lỗ nặng do nạn băng đĩa lậu hoành hành, nên nói úp mở Thúy Nga sẽ có thể đóng cửa. Cho rằng NNN nổi tiếng đến đâu đi nữa, sự nổi tiếng này nằm trong lãnh vực ca nhạc, một lãnh vực hoàn toàn không đóng góp gì cho vận mệnh đất nước, không bảo toàn an ninh quốc gia, không cung ứng sự hưng thịnh cho xã hội, không phát triển kiến thức giáo dục, không trau giồi nền tảng đạo đức, không nâng cao đời sống dân chúng. Nó chỉ mang giải trí cho dân tình.
Kim Kardashian, một cô người Mỹ chẳng có nghề ngỗng gì, nổi tiếng vì có một người bố là triệu phú, có một phim con heo lan truyền trên khắp Internet, vừa mới ký giao kèo với đài truyền hình TV E! trả cô ta $40 triệu dollars trong ba năm, chỉ để họ đến nhà cô ta quay phim đời sống thường nhật!
Lady Gaga, một nữ ca sĩ Mỹ tôi nhìn mà chỉ lắc đầu vì không hiểu tại sao dân chúng ưa thích, hiện giờ đòi tiền thù lao là $100,000 cho mỗi lần cô ta xuất hiện vài giờ!
Những ca sĩ, thể tháo gia, tài tử, vài người có đời sống đạo đức cần duyệt xét lại, đòi giá quảng cáo rất cao vì họ có một thị trường thích họ, muốn theo họ. Thế nhưng nếu để ý cho kỹ, những người này chẳng bao giờ ngu dại tuyên bố dậy đời, hay giảng đạo đức, hoặc bộc lộ xu hướng, quan điểm của họ về chính trị để rồi sẽ gặp sự phản đối của phe đối phương làm áp lực tẩy chay.
NNN chỉ là MC của một tập đoàn hát xướng. Thế mà ông ta không biết cái địa vị ấy, lại hùng hổ dùng nó để làm bình phong bày tỏ quan điểm chính trị và đạo đức của mình.
Để kết cục, sở dĩ tôi viết tiếp “Chuyện dài Nguyễn Ngọc Ngạn, Phần 2″ này là vì một số độc giả củahttp://www.saigonocean.com viết email tán thành quan điểm của tôi, cũng giống như của họ, về NNN. Trong số đông thầm lặng này, tôi muốn trích ra email của một cô giáo cũ gửi cho tôi. Cô tôi cũng gai mắt vì hành động của NNN. Cũng giống như NNN, cô tôi là Giáo sư Trung Học Đệ Nhất Cấp ở Việt Nam, nhưng không giống như NNN, cô tôi là người rất khiêm nhường qua một câu ngắn gọn cô viết cho tôi sau khi đọc bài tôi viết phê bình “Chuyện dài NNN”: “Cám ơn Tài Ngọc đã nói những gì phải nói (thay cho những người dốt văn như Cô)”.
Là một cựu giáo sư, dậy tôi học mà cô tôi viết một câu thật khiêm nhường. Thưa ông Ngạn, cô tôi là đại diện của văn hóa Việt Nam, một nền văn hóa khiêm nhường, biết lo lắng về sĩ diện văn hóa của cả quốc gia, chứ không phải loại kiêu căng, đả kích, xem trọng cá nhân như văn hóa NNN.
Nguyễn Tài Ngọc
09 May 2012
Source: Saigonocean
0 comments:
Post a Comment