Tự do như muối - Hạnh phúc như đường - Khi còn đang ăn đủ miếng ngọt miếng ngon - Khó thấy giá trị của hạt đường hạt muối tôi sống ở miền nam nhìn dòng đời trôi nổi nở lại tàn bao nhiêu mùa hoa hai nền Cộng Hòa một cuộc chiến tranh dài đẫm máu tôi đã dốc lòng chiến đấu bảo vệ tự do dưới lá cờ nền vàng ba sọc đỏ tiếc thay trong đội ngũ chúng tôi có ít những Ngô Quang Trưởng , Nguyễn Khoa Nam mà lại khá nhiều Nguyễn Vĩnh Nghi, Nguyễn Văn Toàn nên lính mất niềm tin dân chán nản những kẻ có lòng lắc đầu ngao ngán rồi nước Mỹ đồng minh, xưa là bạn nay trở mặt lọc lừa quên lời hứa năm xưa bỏ mặc “ tiền đồn của thế giới tự do “ thất thủ kẻ thù đưa tôi lưu đày biệt xứ rồi khua chiêng gióng trống ăn mừng đám trí thức, sinh viên, học sinh xưa trốn vô bưng mơ một thiên đường trên trái đất nay ngồi trên khán đài nghếch mặt “ Thiên đường đang ở trong tầm tay “ Má Hai xưa đào hầm nuôi cán bộ nay hớn hở “ Tụi nó dzià mình chắc có tương lai “ bà Tám con chết trận Đồng Xoài hãnh diện lãnh bằng gia đình liệt sĩ những nhà văn, nhà thơ, xưa chống “ cuộc chiến tranh phi lý “ (đâm sau lưng người lính Cộng Hòa ) nay chìa bút ra xin viết bài ngợi ca chế độ mới đám thanh niên xưa trốn chui trốn nhủi ở hậu phương xanh mặt khi nghe nhắc tới chiến trường nay tự nhận đã yêu thầm cách mạng những người dân bình thường xưa gặp lính khi ghét khi thương lúc buồn ngồi chửi đổng “ Tao chửi cả thằng Tổng Thống xá gì lính tráng tụi bay “ nay cũng ngập ngừng vỗ tay nhưng mắt nhìn quanh lấm lét họ chưa có câu trả lời dứt khoát muốn đợi một thời gian sau vài năm cuộc hôn nhân qua tuần trăng mật đã đầy nước mắt và những tiếng nấc nghẹn ngào đám trí thức vô bưng năm nào tức giận thấy mình bị bội phản buông lời phản kháng kẻ vô khám Chí Hòa người bị quản thúc tại gia đưổi gà cho vợ thiên đường ước mơ sụp đổ má Hai đã quen dần với bo bo, với sắn với khoai như người dân miền Bắc những cán bộ xưa má nuôi trong hầm bí mật đã ra lệnh bắt má mấy lần má không đủ ăn lấy đâu đóng thuế bà Tám ôm tấm bằng Gia Đình Liệt Sĩ bụng đói meo làng trên xóm dưới ai cũng nghèo tình người hiếm hơn hồi đó bà ra mộ con ngồi nhổ cỏ khóc thầm những văn nhân một thời phản chiến “ ngộ biến tòng quyền “ cố bẻ cong ngòi bút nhưng với văn thơ, với nhạc quen phóng túng tự do sao chịu nổi gông xiềng lại tiếc những ngày trời rộng thênh thang muá bút đám thanh niên hèn, khoác lác tưởng được chế độ mới tin dùng bị đi lao động quốc phòng thanh niên xung phong làm việc không công nơi rừng sâu nước độc cháy da vàng mắt đói lòng những người dân xưa chửi vung chửi vít nay im thin thít chẳng dám hé môi một số kẻ lỡ lời bị đi “ tù không án “ khi cán bộ xưng tụng bác Hồ, ca ngợi Đảng họ cao giọng hoan hô vỗ tay thật to nhưng bụng thầm ao ước được sống lại những ngày xưa cũ sau ba mươi tháng tư, đớn đau tủi hổ là gia đình người lính Cộng Hòa kể bị cướp nhà người bị cướp đất con bị đuổi học vợ mất sở làm chồng đi tù biệt tăm đi họp, cán bộ Cộng Sản mỉa mai nhiếc móc ra đường bị lườm dọc nguýt ngang đến khi ruộng vô tập đoàn gạo vải sữa đường bán theo tiêu chuẩn nhà máy công ty hãng xưởng trờ thành quốc doanh công an khu vực đầy quyền hành thực thi chính sách nhân hộ khẩu người dân chịu đời không thấu mà chẳng dám than vãn kêu ca bấy giờ gia đình người lính Cộng Hòa mới nhận được những tia nhìn thiện cảm nghĩ đến con, đến chồng, đến cha trong nhà tù Cộng Sản họ hãnh diện ngẩng đầu hôm nay giữa trời cao được thấy lá cờ vàng ba sọc đỏ phất phới bay trong gió tôi muốn khóc thật to tôi muốn hét lên “Đây hạnh phúc ! Đây tự do ! “ Mà thuở nào tôi đã buông tay đánh mất để phải chôn tháng năm tươi đẹp nhất của cuộc đời trong các trại tù rải rác khắp nơi trên đất nước họ hàng tôi, đồng bào tôi những ai không đi được mấy chục năm trường gánh chịu đau thương uất hận tủi hờn nhìn quê hương tan nát mẹ Việt Nam ơi ! Những đứa con lưu lạc đã nhận rõ lỗi lầm đang đấu tranh âm thầm cho một ngày quang phục sẽ còn nhiều khó nhọc để dành lại giang san từ tay bọn Cộng Sản tham tàn nhưng kìa ! Phất phới bay trong gió vẫn như ngày nào lá cờ vàng ba sọc đỏ mà sao hôm nay chính nghĩa sáng ngời chẳng cần một lời luận bàn lý giải tôi đứng lặng nhìn, lòng khoan khoái lá cờ vẫn còn đây thì quê hương ơi ! Sẽ có một ngày. Viết tại San Leon sau một lần dự lễ dựng kỳ đài tại Houston . Phạm Đức Nhì |
0 comments:
Post a Comment