Có lẽ vì tuổi đời chưa được nhiều, và vì không am hiểu rõ
về phong tục cùng tập quán của dân tộc Việt nên mới đầu năm/
đầu tháng - thay vì kiêng cữ cho nó lành – blogger Đoan Trang đã
buông đôi lời không được nhã nhặn cho lắm đối với bộ công an
(nói chung) và giới quản giáo coi tù (nói riêng) như sau:
Quản giáo hống hách như các "cô mậu" thời bao cấp...
Buổi sớm 2/1/2016, Hà Nội vẫn hơi lạnh và mờ mờ tối như những sáng
mùa đông khác, nhưng chị Lê Thị Minh Hà (vợ blogger Ba Sàm) và chị Vũ
Minh Khánh (vợ luật sư Nguyễn Văn Đài) đã dậy từ sớm để chuẩn bị đồ tiếp
tế, mang vào trại B14 nuôi chồng.
Đây là lần thăm nuôi đầu tiên của họ trong năm 2016. Từ tháng 11 vừa
qua, Trại tạm giam B14 (thuộc Cục An ninh Điều tra, Bộ Công an) đã lên
lịch “gửi quà” cho người bị tạm giam, tạm giữ trong cả năm 2016. Theo
đó, mỗi tháng Trại ấn định hai ngày cho thân nhân đến thăm nuôi người bị
nhốt bên trong - nói trắng ra là NUÔI, vì chẳng ai sống nổi nếu không
có đồ tiếp tế mà chỉ dựa vào trại.
Có đến đây mới thấy vô vàn cái bất cập và vô nhân đạo của hệ thống
nhà tù, trại giam ở Việt Nam. Hay nói đơn giản hơn, đây là nơi mà sự chà
đạp quyền con người trong xã hội được thể hiện một cách thô thiển và
trêu ngươi nhất...
Cán bộ quản giáo nắm quyền xét duyệt đồ thăm nuôi, coi như có toàn
quyền quản lý dạ dày của người bị giam, nên oai lắm, hống hách lắm, hét
ra lửa mửa ra khói y như mậu dịch viên thời bao cấp. Ở họ, toát lên một
thái độ kỳ lạ: luôn sẵn sàng ngồi lên đầu dân ngay lập tức, nếu thấy dân
có vẻ run, yếu thế, dễ bị bắt nạt.
Trong căn phòng đăng ký chật chội ở bên ngoài trại (là nơi người nhà
khai báo và gửi đồ vào trong trại, cán bộ tiến hành kiểm tra, kiểm
duyệt, cân đong đo đếm v.v.), luôn nghe thấy tiếng cán bộ la lối: “Chị
Vinh đâu nhở?”, “Bà X. khai xong chưa? Làm cái gì lâu thế?”. Hễ viết sai
một chữ là người đi thăm nuôi phải làm lại tờ khai mới, trong khi liên
tục bị thúc giục, quát lác xơi xơi.
Chị Lê Thị Minh Hà đang nộp phiếu gửi đồ cho trại thì Thiếu tá Nguyễn
Thị Kim Oanh, số hiệu 204-291, cao giọng: “Lần sau đi thăm nuôi thì chị
đi một mình thôi. Một mình chị. Nhá”. Chị Hà hỏi có chuyện gì, cô thiếu
tá này trỏ tay vào mấy bạn trẻ đi cùng (đưa chị Hà và chị Khánh đến
trại): “Thì chị nhìn đấy. Họ đến đây làm mất trật tự”.
Thiếu tá Nguyễn Thiện Khánh, số hiệu 009-268, tranh thủ ngay: “Mời
các anh chị ra ngoài. Đi về. Về”. Mọi người bực bội: “Chưa xong việc, về
cái gì mà về?”.
Cô Kim Oanh lại hống hách: “Tôi không làm việc với các anh các chị.
Tôi chỉ làm việc với chị Hà đây thôi. Nhá. Mời các anh chị về”...
Khách quan mà nói thì qúi vị quản giáo của trại giam B14 đã
làm việc hoàn toàn theo “đúng qui trình,” và ngôn từ của họ
(nghe) cũng đâu đến nỗi nào:
- Chị Vinh đâu nhở?
- Bà X. khai xong chưa? Làm cái gì lâu thế?
- Mời các anh chị ra ngoài. Đi về. Về.
Thì cũng ông/bà hay anh /chị đàng hoàng, chứ có phải là thằng
này/ con nọ gì đâu – đúng không? Thế mà Đoan Trang vội vàng
kết luận là "quản giáo hống hách như các ‘cô mậu’ thời bao cấp!"
Tôi e rằng nhà báo của chúng ta cũng chả rõ gì mấy về cái
thời bao cấp này đâu. Trong lúc nóng giận cô chỉ nói (đại) thế
thôi.
Muốn biết thực/hư ra sao, phải nghe qua đôi lời từ những người tù thời đó kìa. Trước hết, xin giới thiệu ông Nguyễn Hữu Đang, một người tù nổi tiếng hồi thập niên 60, nói qua (chút xíu) về nội qui của trại mình:
“Án bao nhiêu năm chẳng quan trọng, chẳng đáng kể. Không một mối liên
hệ với bên ngoài, không thư từ, không thăm nom, không tiền hay quà hay
lương thực gửi tới – không, anh không nhận được chút gì của bạn bè hay
gia đình. Anh không có quyền nhận thăm nom, không tiếp xúc với bên
ngoài. Anh chỉ sống chuyên giữa các anh với nhau, những người tù, những
tù nhân chính trị. Thế giới của anh, nhân loại đối với anh là 200 người
tù – không có những người đồng tổ quốc, đồng công dân; với anh, không có
gì hết, chỉ có 200 người đồng ngục cùng một số phận...”
Kế tiếp là một người tù nổi tiếng (không kém) khác, cũng bị bắt giam vào năm 1959, ông Kiều Duy Vĩnh:
"Mẹ tôi đến Bộ Công An ở phố Trần Bình Trọng hỏi về anh con bị tù.
Gác cửa không cho vào. Nhưng từ nhà tôi ở chợ Hôm ra hồ Thiền Quang chưa
đến 1 km nên hầu như liên tục khi nào mẹ tôi đi đâu là mẹ tôi lại tạt
vào Bộ Công An quấy rầy họ. Đến nỗi người thường trực cứ trông thấy mẹ
tôi là tránh mặt không tiếp.
Mẹ tôi cứ đến hỏi. Hỏi mãi. Riết rồi họ phải trả lời. Nhưng cũng mất
hơn 3 năm họ mới cho mẹ tôi cái địa chỉ trại tù Cổng Trời: Công Trường
75A Hà Nội. Mẹ tôi lại hỏi tiếp: Thế cái công trường này nó ở chỗ nào ở
cái đất Hà Nội này? Họ bảo họ không biết..."
Đến thập niên 70 thì tình trạng ở trại giam ở Việt Nam đã
được cải thiện rất đáng kể, tử tế hơn thấy rõ. Thân nhân
người tù được cho biết nơi giam giữ và được cho phép vào thăm
nom, và chuyện trò với phạm nhân - theo lời của người tù Bùi Ngọc Tấn:
“Hắn bước lên bậc cấp. Người đầu tiên hắn nhìn thấy là ông Thanh Vân.
Vợ hắn và Bình ngồi ở phía cuối chiếc bàn hình chữ nhật to dài. Ông
Thanh Vân ngồi đầu này.
- Báo cáo ông, tôi có mặt.
Ông Thanh Vân chỉ tay vào một cái ghế ở giữa:
- Anh ngồi xuống. Trại giải quyết cho anh được gặp chị ấy, nhưng anh không được nhận đồ tiếp tế.
Lại thế nữa. Nhưng thôi. Không đề nghị, không van xin. Đồ tiếp tế là
những thứ cứu sống mình nhưng cũng không là gì cả. Điều quan trọng là
được gặp vợ, hai vợ chồng đôí thoại. Được nhìn nhau. Được nhìn Bình,
người bạn không bao giờ bỏ hắn.
Những câu đối thoại không biết bắt đầu từ đâu, luôn bị ám ảnh bởi sợ
hết giờ. Những câu đối thoại có sự hiện diện của ông quản giáo, chỉ là
những điều dối trá. Thì thôi, hãy nói cho nhau nghe những điều dối trá.
Chúng ta đã học cách nghe những lời dối trá để qua đấy biết được sự
thật. Ông Thanh Vân đã lại lúi húi vào quyển sách giáo khoa. Lần này là
quyển Vật lý lớp 10. Ông là một người vừa thâm canh, vừa quảng canh trí
tuệ.
Vợ hắn lên tiếng trước:
- Anh có khoẻ không?
Hắn nhìn vợ. Nhìn thẳng vào mắt vợ. Vợ hắn cũng nhìn vào mắt hắn. Hai
người nhìn nhau. Họ đọc trong mắt nhau tình yêu thương, nỗi khổ cực, sự
đau đớn, niềm tin, sự phẫn uất, nỗi tuyệt vọng, lòng xót thương không
bờ bến, sự khao khát bên nhau và nỗi hận không làm được cả vũ trụ nổ
tung lên...
Hắn thở dài.
Hắn không muốn thở dài trước những ông quản giáo, vì hắn cho rằng
tiếng thở dài của người tù sẽ đem lại niềm vui cho họ. Hắn không muốn tỏ
ra mềm yếu trước mặt người khác. Nhưng lúc này tiếng thở dài là cái van
xả xúp-páp an toàn. Nếu không người hắn sẽ nổ tung lên mất. Cả người
hắn như một quả núi lửa, nghẹn ngào...
Ngọc giàn giụa nước mắt, những dòng nước mắt lặng lẽ. Hắn nhìn vợ
không bằng lòng. Cái nhìn ấy muốn nói: Đừng khóc em. Có ai thương chúng
mình đâu. Những giọt nước mắt của em anh không trả được." (Bùi Ngọc Tấn. Chuyện Kể Năm 2000, tập I. CLB Tuổi Xanh, Hoa Kỳ: 2000, 31- 34).
Đến đây - hy vọng - bà Lê Thị Minh Hà, bà Vũ Minh Khánh, cũng như
nhà báo Đoan Trang, nếu không hoàn toàn hạ hoả thì cũng đã
nguôi (giận) phần nào. Từ thời Nguyễn Hữu Đang đến thời của
Nguyễn Hữu Vinh và Nguyễn Văn Đài mới có hai thế hệ, hay nửa
thế kỷ thôi - chỉ một cái chớp mắt của lịch sử chứ mấy -
vậy mà lịch sử của hệ thống lao tù ở nước ta đã tiến một
bước rất dài, gần như là nhẩy vọt (great leap forward) chứ đâu
phải bỡn.
Lịch sử (vốn) tính bằng thế kỷ mà, không thể nào vội vàng
được. Và cũng chả phải vội làm gì. Cứ từ từ vì sẽ còn
nhiều thế hệ người Việt vào tù nữa, nếu chế độ hiện hành
vẫn còn có thể tiếp tục hoành hành ở Việt Nam.
05.01.2016
0 comments:
Post a Comment