VRNs (31.07.2014) - Hà nội - Ngày
29/7/2014, tôi đáp máy bay từ phi trường Tân Sơn Nhất đến Nội Bài – Hà
Nội, để cùng với các chị em trong Hội Phụ Nữ Nhân Quyền Việt nam tham
gia “Hội thảo với chủ đề Truyền Thông phi Nhà Nước” tổ chức tại Đại Sứ
Quán Úc, Hà Nội, vào lúc 8 giờ 30 ngày 30/7/2014.
Khi xuống sân bay, tôi liền đón taxi về nhà nghỉ Trúc sơn số 850
đường Láng Đống Đa Hà Nội. Cùng buổi chiều, tôi đi đón chị Thuý Nga về
phòng để chuẩn bị cho ngày mai cùng đi với cô Huỳnh Thục Vy.
Đêm ngày 29/7 nhân viên nhà nghỉ liên tục gọi điện và yêu cầu chúng
tôi cung cấp thông tin cá nhân. Lúc nửa đêm, phòng chúng tôi liên tục bị
gõ cửa nhưng chúng tôi không mở.
Đến 6 giờ 20 phút sáng ngày 30/7, phòng của tôi lại tiếp tục bị gõ
cửa, họ đòi vào phòng với lý do để tìm đồ vì bỏ quên. Chúng tôi không
đồng ý và không cho phép họ vào trong. Bằng mọi nỗ lực nhỏ nhoi của hai
người phụ nữ, một người đang bị gãy chân do công an đánh hai tháng
trước, chúng tôi đã dùng ghế và bàn gỗ có sẵn để chèn chốt cửa lại. Tôi
và chị Nga cương quyết không mở và họ nói với chúng tôi rằng, họ là chủ
nhà nghỉ nên có quyền cho ở bao lâu thì ở, không thì đuổi ra ngoài. Xin
được nhắc lại phòng tôi thuê và có cung cấp chứng minh thư đầy đủ nên họ
không thể tự tiện xông vào, vì điều này xâm phạm nghiêm trọng quyền tự
do cá nhân của tôi.
Mặc dù tôi và chị Nga có lên tiếng rằng, nếu không cho thuê thêm thì
chúng tôi vẫn cần thời gian làm vệ sinh cá nhân và thay đồ ngủ, thế
nhưng họ vẫn tiếp tục đập và phá cửa phòng. Họ làm chúng tôi rất hoang
mang và lo sợ trước những hành động ngang ngược, côn đồ đó đối với hai
người phụ nữ bệnh tật và yếu đuối như chúng tôi. Đến lúc cánh cửa gỗ
nhiều lần bị đập mạnh, nó văng mạnh ra và gần như sắp sút khỏi bản lề.
Rất may số bàn ghế mà chúng tôi đã trưng dụng để chặn cửa khá kỹ và chắc
chắn.
An ninh bao vây nhà nghỉ
Ngay sau đó, chúng tôi thông tin cho bạn bè khu vực Hà Nội đến hỗ trợ. Các bạn tôi đã yêu cầu họ không được đập cửa.
Từ 6h20 đến 8h30 chúng tôi phải hứngchịu các tiếng đập và phá cửa rất
lớn từ bên ngoài. Sau đó khoảng 9h hàng chục công an cả thường phục và
sắc phục tập trung từ nhiều ngã đến bao vây nhà nghỉ nơi chúng tôi đang
lưu trú. Mọi hoạt động từ bên ngoài chúng tôi không kiểm soát được, sử
dụng facebook để đưa tin. Chúng tôi biết được có hơn 100 công an an ninh
cả Hà Nội và Hà Nam với xe bít bùng các loại đã được mang tới.
Lúc ấy chúng tôi đang trong tình trạng rất nguy cấp, sức khoẻ kém vì
sau nhiều lần di chuyển. Tôi đau dạ dày vì không được ăn uống cả sáng và
trưa. Thức ăn trong nhà nghỉ đã hết hạn sử dụng 4 tháng. Chị Nga đau
đầu vì mất ngủ, mọi trợ giúp bên ngoài dường như vô hiệu. Thiếu không
khí và thức ăn, chúng tôi mất đi hoàn toàn các quyền cơ bản của một con
người khi bị giam lỏng ngay chính trong căn phòng mình thuê hợp pháp.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, chúng tôi chỉ biết cầu cứu mọi người
bằng điện thoại và facebook để thông báo tình hình hiện tại. 5 tiếng
đồng hồ trôi qua trong vô vọng, không có một biểu hiện dễ chịu nào từ
phía an ninh khi họ không cho bạn bè mang thức ăn vào cho chúng tôi. Họ
tiếp tục canh gác chìm nổi quanh khu vực nhà nghỉ.
Đến khoảng 13h họ bắt đầu tản dần vì theo tôi nghĩ đã đến thời điểm
kết thúc cuộc hội thảo tại ĐSQ Úc. An ninh thường phục và sắc phục đã
rút gần hết, chỉ còn chừng 5 người tại quán nước. Lúc đó vợ chồng Thục
Vy đến nhà nghỉ và đưa chúng tôi rời khỏi nơi này. Chúng tôi về nhà thờ
Thái Hà. Vợ chồng Thục Vy lên xe đi thăm cháu gái tại Vĩnh Phúc, còn tôi
vì mệt mỏi nên tá túc tại Nhà thờ Thái Hà.
An ninh theo dõi cô Ngọc về tận Nhà thờ Thái Hà
Đến buổi tối, khi tôi ra ngoài ăn uống thì bị khoảng 10 an ninh mật
vụ bám theo suốt dọc đường với ánh mắt hung bạo. Tôi tranh thủ về nhà
thờ lúc 22h thì có một tên an ninh tôi trông quen mặt vì lúc nãy họ theo
tôi khi ra ngoài, anh ta đột nhập vào ngay sân nhà thờ Thái Hà và bắt
đầu tìm kiếm, từ ban công tầng 2 tôi đã nhìn thấy và chụp lại hình ảnh.
Tôi vội vàng vào phòng và đóng kín cửa.
Lúc tôi đi lên phòng vừa chốt cửa thì có người gọi đúng tên tôi nhờ
mở cửa giúp, biết ngay là an ninh vào tận nơi, tôi rất lo lắng và hoảng
sợ, tôi gọi cho các bạn và thông báo đến các cha. Sự việc có người đột
nhập vào nhà thờ gây chấn động và các cha cùng các chú đệ tử rọi đèn tìm
kiếm nhưng không tìm thấy gì. Chúng tôi lục lọi mọi ngóc ngách nhà thờ
để đảm bảo an toàn.
Tôi đang ở đây một mình rất lo lắng và thấy sự đe doạ nghiêm trọng
đến an nguy của bản thân cùng với mọi người đang sống tại đây. Việc có
người đột nhập nhưng tìm không ra ai sẽ gây tâm lý bất an và lo sợ lúc
đêm tối thế này. Tôi vẫn còn tá túc tại Nhà thờ đến ngày 2/8 thế nhưng
với việc theo dõi, rình rập như hiện nay – mọi sự di chuyển của tôi đều
nằm trong tầm kiểm soát của họ.
Chị Thuý Nga đã lên đường về Hà Nam bình an, duy chỉ còn lại tôi ở Hà Nội.
Kế hoạch ra Bắc lần này của tôi với vài hoạt động khác cho Hội PNNQ
VN thế nhưng đành phải tạm gác lại vì sự theo dõi, bám sát của an ninh.
Tôi thật sự lắng cho sự an nguy của bản thân mình trong những ngày
còn ở đây. Tôi rất mong nhận được sự quan tâm và chia sẻ với các cô chú,
các bạn Hà Nội.
Hà Nội, ngày 30/7/2014
Huỳnh Phương Ngọc
0 comments:
Post a Comment