Mũ Nâu Thiện Xạ

Đàn Cẩu ngoại tìm mọi cách bò về
Trên
đời có nhiều thứ văn hóa lắm, từ phong tục, tập quán, nơi ăn chốn ở,
cung cách cư xử, sinh sống, trang phục cho đến cả ăn uống, mà thiên hạ
gọi một cách văn chương là "văn hóa ẩm thực" cũng được kể đến. Ở đây,
tuy tôi đề cập đến văn hóa "mộc tồn", nhưng không hề nhắc chuyện... ăn
món này, mà chỉ đề cập đến một khía cạnh khác có dây dưa đến "cây còn" -
tức con cầy.
Đầu cua tai nheo khiến tôi đề cập đến việc phải học tập theo "văn hóa mộc tồn" là như vầy:
Ban
Biên Tập chúng tôi có ông Thiên Lôi, đây là danh hiệu truyền tin của
ông ấy thuở xa xưa - Ông quả thật dữ dằn với giặc cộng, hồi ấy Tử Thần
chỉ đâu ông đánh đó và mỗi lần vung búa tầm sét lên là trúng phóc - Ai
ai cũng nể. Có một điều chúng tôi lấy làm lạ, là người năng nổ, hoạt bát
như ông lại nhát... ăn, uống.
Ai
đời sĩ quan BĐQ mà không biết uống rượu - Thức ăn cũng chỉ hạn chế
trong ba thứ: thịt gà, thịt heo và thịt bò, không nghêu sò ốc hến, "si
phút, si phiếc" gì cả - Ngồi chung bàn với ông rất có lợi -
Một hôm tôi hỏi đùa:
- "Ông chỉ ăn thịt, vậy có ăn được thịt... chó không?"
- "Ông chỉ ăn thịt, vậy có ăn được thịt... chó không?"
Ông lắc đầu:
-"Tôi không ăn thịt chó và tôi cũng ghét chó thậm tệ".
-"Tôi không ăn thịt chó và tôi cũng ghét chó thậm tệ".
"Lọa"
chưa, người ta không ăn thịt chó vì họ... yêu chó - Nó có nhiều tính
tốt, đặc biệt là trung thành và có nghĩa với chủ, nên người yêu chó
không nỡ ăn thịt. Còn ông không thích nó thì hà cớ gì ông không ăn thịt
nó -
Thiên Lôi phán:
- Tôi ghét cái tính... nịnh của nó! Ông thấy không, con chó nhà ông, nếu ông giận chuyện gì đánh hay đá nó một cái thì một lát sau, chỉ cần ông ngoắc ngoắc là nó cụp tai, vẫy đuôi líu ríu bước tới liền - Tôi ghét cái hành động quy lụy ấy của nó - Đồ không có... "lập trường".
- Tôi ghét cái tính... nịnh của nó! Ông thấy không, con chó nhà ông, nếu ông giận chuyện gì đánh hay đá nó một cái thì một lát sau, chỉ cần ông ngoắc ngoắc là nó cụp tai, vẫy đuôi líu ríu bước tới liền - Tôi ghét cái hành động quy lụy ấy của nó - Đồ không có... "lập trường".
Nghe ông phát biểu xong, anh em cười xòa - Đúng là Thiên Lôi rỗi hơi, ghét chó vì nó không biết... nhớ!
Sau trận cười lại có người thắc mắc:
- Chó không giận chủ, dù chủ có đánh nó đau, gọi nó vẫn về, không bỏ đi là hợp tình hợp lý, vì đấy là người nuôi nó. Còn người ngoài đánh nó, muốn giết nó hay đồng loại của nó thì nó thù chứ ! - Ông không thấy kẻ thù của lũ chó là mấy tay chủ quán thịt chó à? Mấy tay này đi đến đâu, tụi nó kéo cả đàn cả lũ sủa inh ỏi, đuổi cho tới nơi, tới chốn đâu có tha! - Chó có lập trường của chó đấy chứ!
- Chó không giận chủ, dù chủ có đánh nó đau, gọi nó vẫn về, không bỏ đi là hợp tình hợp lý, vì đấy là người nuôi nó. Còn người ngoài đánh nó, muốn giết nó hay đồng loại của nó thì nó thù chứ ! - Ông không thấy kẻ thù của lũ chó là mấy tay chủ quán thịt chó à? Mấy tay này đi đến đâu, tụi nó kéo cả đàn cả lũ sủa inh ỏi, đuổi cho tới nơi, tới chốn đâu có tha! - Chó có lập trường của chó đấy chứ!
Câu chuyện tào lao này tưởng là anh em đùa với nhau cho vui, không ngờ lại đưa đến... chân lý: Đúng! Chăm phần chăm đúng
- Chó có lập trường của chó và lập trường này lại rất đứng đắn, không
thua gì con người - Thậm chí còn... "gác" một số người nào đó nữa kìa!
Nghĩa là, chó biết ai là chủ, ai là kẻ thù - Nếu chủ có giận đánh cho ít
roi, chính chó không giận lại chủ mà biết... "tha thứ", vẫn về với chủ -
Còn với kẻ thù là những người ăn thịt đồng loại, chúng sẽ không quên và
luôn luôn nhắc nhở nhau mối thù truyên kiếp này - Như thế thì chó xứng
đáng cho một số người... "học tập" là đúng! Ai vậy cà?
Thật
sự thời buổi này tìm câu trả lời không khó - Đầy dẫy những người mà lập
trường không bằng "mộc tồn", hay nói rõ hơn là không có nét "văn hóa
mộc tồn", cần phải.... học tập.
Họ là ai?
-
Họ là những người đã từng là bạn ta, đã ăn chung, ngủ chung, đứng chung
chiến tuyến, lúc khốn khó trong tù có khi còn chia nhau nửa tán đường,
cục muối v...v....
- Họ cũng giống chúng ta, cũng đã bị tan nhà, nát cửa, bị VC đánh tư sản, đến nỗi chỉ còn cái xác nhà không.
-
Họ là những nhà văn, nhà báo, bị khép tội phổ biến văn chương đồi trụy,
dùng ngòi bút để đánh phá "cách mạng", tội danh về tư tưởng lại còn
nặng nề hơn những kẻ cầm súng.
-
Họ được gọi là những "tên biệt kích văn nghệ" - Họ là những nhạc sĩ, ca
sĩ bị gán tội phản động, dùng lời ca tiếng hát để thúc đẩy binh sĩ hăng
hái giết các chiến sĩ giải phóng.
Họ
là những vị tuyên úy các tôn giáo, là kẻ thù nặng nề nhất của chế độ
mới, vì đã chạy theo ngụy quyền, dùng tôn giáo như một loại thuốc phiện
ru ngủ binh lính, thúc đẩy họ bắn giết và sẵn sàng tha tội giết người
cho binh lính để họ yên tâm gây tội ác.

-
Họ là những Quân, Cán, Chính, thành phần ưu tú của VNCH, đã bị bọn cộng
sản gọi là "ma cô, đĩ điếm", chạy theo đế quốc Mỹ để kiếm chút bơ thừa
sữa cặn từ dịp 30-4-1975.
-
Họ là những người dân lương thiện mà đầu óc mau quên, mới hôm nào trốn
chui, trốn nhủi dưới những đống rơm, bó mía, thậm chí có khi phải rúc
dưới những bao phân hay rác, để vượt biên, vừa tốn vàng, vừa cực khổ,
nguy hiểm. Nếu bị bắt, chắc chắn sẽ mang tội phản quốc, bị tù mà không
có án. Còn không bị bắt thì hành trình vượt biển có chín phần chết, một
phần sống - Ngoài sóng gió, bão táp, lạc đường, hư máy, còn nạn hải tặc
hãm hiếp phụ nữ, rồi bắt đi đem bán cho các động mãi dâm, sau đó giết
hết mọi người, nhận chìm thuyền để phi tang v...v....
-
Họ là những ông hát ô đi sang Mỹ bằng máy bay, nhưng trước đó là những
năm tù vô định, năm, mười, mười lăm.. năm, bị hành hạ từ thể xác đến
tinh thần, đem được thân xác còm cõi về đến nhà thì đã tơi tả - Nào đã
yên thân, tấm thân tơi tả đó có khi còn bị mất nhà, mất vợ, mất con, lê
tấm thân mòn mỏi bán vé số sống qua ngày, tuần tuần, tháng tháng vẫn
phải đến công an khu vực trình diện mới tạm yên thân.
-
Họ, họ là những người mới hôm nào, khi sang được bến bờ tự do, đã vui
mừng, hứng khởi tuyên bố những lời lên án chế độ cộng sản, họ tả lại
những cảnh cơ cực, khốn khổ của họ và đồng bào trong nước: câu "cột đèn
đi được nó cũng đi", đã phát ra từ miệng nhiều (rất nhiều) người. Vậy mà
chỉ ít năm sau họ... quên hết. Họ hân hoan trở về nơi mà họ đã liều
chết để lìa bỏ ra đi, tuyên bố, tuyên mẹ vung vít để nịnh VC... Thôi!
quý vị cũng hiểu cả rồi! Tôi buồn, không viết đến họ nữa... Tôi viết
chuyện khác: Gởi Ki-Ki, Mi Lu, Mi Nô, Vàng, Vện, Mực, Đốm, các quý Cẩu
thuộc mọi quốc tịch trên thế giới thân mến!
Nhân
danh cá nhân tôi, một con người chuộng tự do, biết yêu mến đồng loại
nếu họ có lòng nhân ái với mình và mọi người, yêu các loại gia súc sống
gần gũi - Đồng thời cũng biết oán thù những kẻ gian ác, thủ đoạn, giết
hại đồng bào. Tóm lại, tôi biết ơn những người hay vật, đã làm ơn hoặc
giúp ích cho tôi, cho đời - Tôi cũng cực lực lên án và xa lánh những kẻ
gian ác, chuyên tìm cách hại người, thù ghét các loại ác thú vồ người ăn
thịt - Loài người mà ác giống như cộng sản, loài thú mà dữ như cọp,
beo, chó sói, tôi tìm cách tránh xa được chừng nào tốt chừng đó. (không
có ...nhu cầu gần gũi).
Tôi
rất vui thấy quý Cẩu cũng có cách hành sử giống chúng tôi, mặc dù chúng
ta khác nhau: "người và vật". Quý Cẩu ơi! Tôi rất buồn vì loài người
chúng tôi có một số kỳ lắm, họ sẵn sàng tôn vinh những người đã hại họ,
hại gia đình họ tan nát - Họ mau quên và dễ dàng quỳ gối trước kẻ thù.
Tôi biết quý Cẩu không giống họ, vì nếu quý Cẩu cũng mau quên giống như
họ thì... tuyệt chủng lâu rồi - Đây này! Thí dụ như mấy chủ tiệm thịt
chó, nếu quý Cẩu không sủa ầm ĩ, thông báo cho nhau để tránh, mà lại im
lặng chạy theo chúng, khi thấy chúng cầm cục xương, nắm cơm đưa ra, thì
lúc đang mải ăn những thứ đó, họ đã đập đầu quý cẩu, hay trùm bao bố,
bắt đem về làm thịt rồi - Cẩu nào cũng như vậy thì tuyệt chủng là cái
chắc - Tôi hết lòng khâm phục "thái độ ngoan cường" ấy của quý Cẩu - Tôi
ước ao làm sao mà người Việt hải ngoại chúng tôi, triệu người như một,
biết đề cao, cảnh giác như các quý Cẩu, xa lánh bọn cộng sản gian ác thì
hạnh phúc cho dân tôi biết mấy.

Quý
Cẩu ơi! Niềm mơ ước của tôi tuy đơn giản như vậy, nhưng sao tôi vẫn cứ
lo mộng khó thành - Tôi chỉ sợ một điều, những ông bà đã hân hoan trở về
VN ấy, lại sỉ vả tôi, họ bảo rằng chúng tao về với... chủ tao, mà sao
mày cũng lắm mồm. Nếu vậy, quả thật hết thuốc chữa... Quý Cẩu ngạc nhiên
không hiểu à? - Có gì đâu, cũng giống như hình ảnh đồng loại của quý
Cẩu, âm thầm cụp tai, vẫy đuôi đi theo anh chủ tiệm... thịt cầy với khúc
xương trên tay đấy! Tương lai mấy cẩu đó chắc sẽ được xuất hiện trên
bàn, chung với riềng, mẻ và... lá mơ - Thật thơ mộng và lãng mạn quý Cẩu
nhể!!!
Thưa
quý vị! Những "chuyện cộng đồng" này chắc quý vị đã nghe, hoặc đã thấy.
Tôi chỉ kể lại - Mong quý vị thông cảm và bỏ qua những sai sót, nếu có.
0 comments:
Post a Comment