Gửi ông Trọng và 200 uỷ viên TW.
Chỉ
còn vài tuần lễ để kết thúc việc chuẩn bị cho Đại hội XII,
từ ngày 20 đến 28/1/2016. Thời gian còn quá ít. Khác với mọi
kỳ Đại hội trước, lần này, tuyệt không một tin tức nào từ
nội bộ bị rò rỉ. Đã có một quy định đặc biệt được đưa ra từ
hội nghị 12: "mọi nội dung về nhân sự là tuyệt mật, là
sống còn cuả đảng, tiết lộ sẽ bị qui vào tội phản đảng,
ngang với tội phản quốc, khai trừ và cách chức tuốt tuột ngay
lập tức. Trong suốt thời gian hội nghị, mọi uỷ viên tham dự sẽ
ăn ngủ tại chỗ, không về nhà, không giao tiếp với bất kỳ ai
và chịu sự giám sát 24/24H ”.
Chuyện “bí mật” thì xưa nay vẫn vậy. Việc của đảng chưa bao giờ
là việc cuả dân. Nhưng bây giờ, nhìn vào đâu, đảng cũng thấy
có kẻ thù, ở chỗ nào, cũng có âm mưu lật đổ. Đảng đang hoạt
động trong lòng địch. Dân đã thành địch rồi. Lộ ra cho dân biết
là chết. Phải áp dụng quy tắc thời chiến, như hoạt động bí
mật, nghĩa là ngoài vòng pháp luật, nghĩa là hoạt động phi
pháp.
Nhưng cái chuyện bí mật lần này thực đã không giống bất cứ
lúc nào, bởi vì nó đã quá khó ngửi, nghĩa là chuyện nội bộ
đã quá thối. Cái bẩn đã vung vãi lung tung mà đóng kín,
thì... có bao nhiêu, đảng ngửi hết.
Mặc dù vậy, khi bế mạc hội nghị 13, nghe ông Trọng tuyên bố “Hội nghị của chúng ta đã thành công tốt đẹp” và “nhìn chung đạt kế hoạch đề ra, mặc dù còn không ít khó khăn”,
thì có thể đoán rằng cuộc chiến có thể đã ngã ngũ. Cũng
có nghĩa là có thể ông “Dũng đang thoi thóp, thậm chí đã
chết”. Bởi vì rõ ràng, “kế hoạch được đề ra” là loại bỏ
bằng được ông Dũng, để “bảo vệ bằng được chế độ”.
Xưa nay, thiên hạ cứ đồn đoán hai phe, thậm chí ba phe, nhưng
nhìn kỹ một chút, sẽ thấy chẳng có phe phái nào cả. Chỉ có
chuyện Đảng và ông Dũng. Đảng về danh nghĩa có quyền tuyệt
đối, nhưng lại chẳng có công cụ kiếm tiền, trong khi với hai
nhiệm kỳ Thủ tướng, ở trung tâm thực quyền, ông Dũng lại kiếm
được quá nhiều. Nếu có thể nói là ông Trọng, ông Sang hay
nhiều ông chuyên trách đảng, không thuộc chính phủ, là trong
sạch, là liêm khiết thì sợ “bé cái nhầm”, bất đắc dĩ phải
“sạch” đấy thôi. Cứ nhìn ông Nông Đức Mạnh thì biết, hai nhiệm
kỳ hò hét trong sạch, mà kiếm đủ tiền để dát vàng như cung
vua, rồi để cưới một bà vợ ngang tuổi con mình. Cũng là mơ
ước, thèm khát âm thầm cuả biết bao lãnh tụ. Ở Hội ngḥi 6,
không biết ông Trọng thực khóc cho dân cho nước, hay khóc vì cay
cú và uất ức? Và những kẻ “sạch” bất đắc dĩ này là đồng
minh tự nhiên cuả ông. Chẳng phải vì ông có thừa tâm đức để quy
tụ họ, mà chỉ vì họ cùng ghét ông Dũng.
Còn ông Dũng thì chưa bao giờ đủ tài đức để có thể tạo dựng
được phe cánh. Nhưng mà có đồng minh, đồng minh của ông là lòng
tham. Mà lòng tham thì ở đâu trong Đảng lại không có? Lực lượng
cuả ông có lúc là 75% Trung ương kia mà.! Nhưng tham thì tráo
trở, lật lọng. Những kẻ bỏ phiếu tín nhiệm ông không phải vì
ông đáng được, mà vì chính họ, bởi vì sau ông, sẽ tới họ.
Nhưng khi ông “bốc mùi” thì những đồng minh này sẽ là những kẻ
bỏ chạy đầu tiên.
Ông Đại Biểu Lê Nam nói trong phiên họp Quốc Hội "nhiệm kỳ này chúng ta đã chứng kiến nước mắt của đồng chí Tổng bí thư rơi vào lịch sử”.
Đúng vậy. Chưa bao giờ trong lịch sử Đảng CS Việt Nam, một TBT
lại uất hận Thủ Tướng đến phải khóc. Chính vì thế, ngay từ
sau Hội nghị 6, một kế hoạch “Đánh Chuột” hình thành.
Theo lẽ thường, thanh trừng bắt đầu bằng việc chặt tay chân đối
thủ, nghĩa là cắt bỏ vây cánh. Chương trình “Luân chuyển cán
bộ”- một kế hoạch cài người thân tín một cách công khai dưới
danh nghĩa bồi dưỡng cán bộ quy hoạch ra đời ngày 21/03/2014.
Đó là chước “Dụ rắn ra khỏi hang”.
Trong danh sách 25 cán bộ được giao trách nhiệm phó bí thư đảng
bộ địa phương, có hai người bị loại ở Đại hội cơ sở là
Nguyễn Văn Thanh, phó Tổng thanh tra Chính Phủ, được ông Dũng
cài làm phó bí thư Lạng Sơn, nếu trúng bí thư, thì Chính Phủ
sẽ là người kiểm soát cửa vào Trung Quốc, căn cứ hậu cần
chiến lược của Đảng, và để tiện đi đêm, khi cần. Nguyễn Khắc
Định, Phó Chủ Nhiệm Văn phòng Chính Phủ, người chuyên chấp bút
diễn văn cho Thủ Tướng, được cài làm phó bí thư Thành Phố Hồ
Chí Minh với ý đồ tiếp quản thường vụ thay Nguyễn văn Đua về
hưu, rồi lót chân Lê Thanh Hải, nắm quyền quyết định ở thành
phố quan trọng nhất cuả Việt Nam. Nhưng ngày 15/04/2014, Tô Huy
Rứa áp vào trao quyết định phân công Võ Văn Thưởng. Nguyễn Khắc
Định không có tên trong Ban chấp hành mới của đảng bộ thành phố
Hồ Chí Minh. Còn ở Lạng Sơn, Trần Sĩ Thanh, cháu Nguyễn Sinh
Hùng, được Bộ Chính Tṛi chỉ định làm Bí thư, không qua bầu
cử, Nguyễn Văn Thanh chưng hửng... Lê Thanh Hà, con trai nguyên Chủ
tịch Lê Đức Anh, được ông Dũng cài vào Sài Gòn từ 2001, nhưng
bị Lê Thanh Hải bắt bài, nên cô lập và vô hiệu hoá. Cả ba vị
này ông Dũng phải cay đắng rút về Văn Phòng Chính Phủ.
19 vị khác được đưa xuống địa phương, chủ yếu do giới thiệu
cuả Thủ tướng, cài vào vị trí Phó Chủ Tịch tỉnh - không một
vị nào trúng Phó bí thư, nghĩa là không vị nào có được ghế
Chủ tịch tỉnh.
Không chỉ tay chân của ông Dũng lộ hết nguyên hình, bị chặt cụt,
sự nghiệp chính trị coi như hết, mà đám ăn theo, từng bỏ
phiếu cho ông, bây giờ dúm vó, tim đập chân run, mặt cắt không ra
máu. Những kẻ này sớm muộn cũng là những xác chết rồi. Vì
thế, kỳ viết phiếu lần này ở Hội nghị 13, có khó gì mà
không đoán ra được. Ai là kẻ dám to gan đề cử ông Dũng? Ai là
Lê Lai cứu chúa. “Đi với ma mặc áo giấy”, những kẻ, nếu có lúc đi cùng đường với ông, chỉ là lòng tham, những kẻ mặc áo giấy, kiếm đâu ra Lê Lai.
Nhưng độc hơn, hiệu nghiệm hơn có lẽ là bài “lịch sử chính
trị”. Đây là công cụ mà bậc thầy cuả các bậc thầy đểu giả
là Lê Đức Thọ đã biến nó thành một nghệ thuật man rợ, vô nhân
cách nhất của sự Đểu Giả của nền Chính Trị cộng sản. Nếu có
vấn đề về lịch sử chính trị thì bắt buộc phải gạt ra ngoài
danh sách đề cử và ứng cử, đợi điều tra xác minh. Đây là
điều bất khả kháng duy nhất đối với mọi loại bầu bán của
đảng. Chưa có kết luận thì còn treo. Nếu vẫn chưa có kết luận
thì vẫn còn treo. Và nếu cứ mãi còn đang xác minh thì nghĩa
là vận mệnh chính trị cuả con mồi đã hết. Chính vì vậy mà
trước bầu cử, bao giờ cũng bất ngờ xuất hiện những tài liệu
từ trên trời rơi xuống. Thật thì đối thủ chết ngay lập tức,
mà giả thì phải điều tra, xác minh, nghĩa là không chết cũng
ngắc ngoải.
Ông Dũng có quá nhiều điều cần phải xác minh. Con gái ông Dũng
là đảng viên nhưng lấy chồng người Mỹ và có quốc tịch Mỹ. Vi
phạm điều lệ đảng. Ông Dũng thông gia với quan chức cao cấp
"ngụy quyền" Sài Gòn, đại tá tình báo Mỹ. Ông Dũng có hai
Tài khoản nước ngoài với hàng trăm triệu đô. Ông Dũng có bất
động sản ở gần như tất cả các tỉnh. Ông Dũng tuồn tiền tham ô
cho con gái, con gái tuồn tiền cho chồng rửa dưới danh nghiã
đầu tư ở nước ngoài, mua sắm bất động sản ở nước ngoài dưới
vỏ bọc đầu tư. Ông Dũng chính là nhân vật bí ẩn đứng sau Phạm
Qúy Ngọ trong lời khai của Dương Chí Dũng. Phủ thờ từ đường
dòng họ của ông Dũng xây bằng tiền hối lộ...
Tất cả đều cần phải được xác minh. Để chính danh việc xác
minh cần có người thật tố cáo. Ba vị Giáo sư-Tiến sỹ đầu ngành và
cao niên nhất của Học viện Chính trị quốc gia Hồ Chí Minh đã phải hy
sinh danh dự và uy tín cuả mình để tố cáo con gái Thủ tướng
có quốc tịch Mỹ mà không đủ bằng chứng. Cần tới 3 Giáo sư-Tiến
sỹ đầu ngành và không cần bằng chứng, vì mục đích chính là gây
náo động, càng tranh cãi ồn ào càng tốt. Có thiếu căn cứ
thì mới có tranh cãi và mới có thanh minh, mà có gì hơn sự
nhận tội bằng chính lời thanh minh?
Nhưng để cho tiện, những vấn đề của ông Dũng, mặc dù chưa phải
là tất cả, được gom lại trong một lá đơn tố cáo gửi ông
Trọng, Bộ Chính trị và BCH Trung ương cuả người có tên là
Trịnh Văn Lâu (Tư Cẩn), nguyên uỷ viên TW khoá VI, VII, nguyên phó
Chủ nhiệm Thanh tra TW. Trong bản cáo trạng này, ngoài những
tội đã nêu trên mà ai cũng rõ, còn có tội phá hoại quan hệ
môi răng Trung Việt và tội âm mưu Tổng thống, âm mưu tách Quân
Đội và Công An ra khỏi đảng, âm mưu dùng cựu Thủ tướng Anh Tony
Blair làm cố vấn chuẩn bị Cách Mạng Màu...
Cùng với lời giãi bày công khai cuả Nguyễn Thanh Phượng là
việc công khai qua mạng xã hội thư của người có tên là Nguyễn
Tấn Dũng, Thủ tướng Chính phủ gửi Tổng Bí Thư Nguyễn Phú
Trọng, ba ngày trước Hội nghị TW 13, thanh minh với ông Trọng
những điều mà Ban Thanh Tra TW báo cáo Bộ Chính trị liên quan
đến ông Dũng.
Đây cũng lại là thủ đoạn “thanh minh là thú tội”. Nếu
chính ông Dũng chịu thanh minh, thì trước hết, các tố cáo kia
là có thật. Còn việc thanh minh đúng sai thì cần phải điều tra
xác minh, tức là đã đạt được mục đích!!. Đọc cái thư thanh
minh này, người ta chỉ thấy những tố cáo thì hóc hiểm, trong
khi thanh minh thì hời hợt, yếu ớt, chả có mấy thuyết phục.
Ông Dũng “lùn” thật với văn hoá chỉ đủ làm y tá, nhưng chắc
chắn không ngu tới mức tự cắt... cuả mình. Với lại, việc nhận
tội và cầu xin ông Trọng là việc chấp nhận đầu hàng, tự
buông vũ khí, hy sinh, bỏ rơi vây cánh và tệ hơn là vô tình tâng
ông Trọng lên tột đỉnh. Thử hình dung xem điều gì xảy ra khi
lá thư này tới tay 200 uỷ viên TW đang bị nhốt kín trong phòng
họp Hội nghị 13.
Không biết của ai, nhưng chắc chắn thư này không thể là của ông Dũng.
Vụ án Nguyễn Viết Dũng mặc quần áo "ngụy quân" là một tuyên
chiến với những gì dính líu Chế độ Cộng Hoà, với bất kỳ ai
liên quan tới "Ngụy quân", "Ngụy quyền". Mặc áo còn bị tù, thì
thông gia với "Ngụy quyền", với gián điệp Mỹ vẫn có thể làm
Tổng Bí Thư?!
Tất cả mọi tố cáo phải được làm rõ trước Đại Hội 12. Đó là
lý do để chính danh hoá việc Ban Thanh Tra TW đảng được giao
nhiệm vụ cấp bách với quyền hạn tối thượng, nghĩa là có
quyền làm bất cứ điều gì, dùng bất cứ công cụ phương tiện
nào, thọc vào bất cứ đâu, huy động bất cứ ai, trảm bất cứ
trở lực nào, với danh nghiã bảo vệ sự trong sáng cho cán bộ
cao cấp cuả đảng, nhằm mục đích bảo vệ Đảng, bảo vệ Chế độ.
Nghĩa là mọi bí mật sẽ bị khui ra. Không một cái gì có thể
che giấu. Cũng có nghĩa là ông Dũng bị lột “trần truồng”.
Nhưng có thể do khối lượng công việc qúa lớn, nội dung công
việc quá phức tạp, trong khi thời hạn lại quá ngắn, sẽ phải
tiếp tục điều tra sau Đại hội. Hội nghị 13 được triệu tập
chậm hơn hai tháng, để thời gian điều tra không còn nữa, là vì
lý do này. Nghĩa là mọi chuyên đã được tính trước. Hồ sơ ông
Dũng sẽ phải tạm để lại. Và như vậy là số phận cuả ông Dũng
đã được định đoạt. Không có ông Dũng trong danh sách đề cử.
Lại thêm chính ông Dũng cũng đã “TỰ XIN RÚT không ứng cử”. Vì
vậy, sẽ không có ông DũngTổng Bí Thư và cũng vì vậy, sẽ
chẳng có ông Dũng Tổng Thống.
Và cái mà người ta điều tra ra sẽ là bản án treo trên đầu ông
Dũng, có thể dùng bất cứ lúc nào để uy hiếp, trấn áp, mặc
cả, thậm chí để cho những kẻ đê tiện, nhiều như ròi trong
Đảng, làm tiền cha con ông Dũng.
Mưu ma này là của ai, của chính ông Trọng hay của cả bốn ông
Trọng Dụ Rứa Huynh? Có Trần Đại Quang ở đây không? Mưu ma chước
quỷ loại này cũng thường khiến người ta nghĩ đến Trung Nam
Hải. Không có căn cứ nào để biết rõ.
Điều có thể khẳng định được duy nhất là ông Dũng phải thua và chắc là đã thua.
Ông Dũng vốn dĩ có thể thắng, vì ông có tiền, những kẻ ăn
theo xúm quanh ông có tiền, rất nhiều tiền. Ai cũng cần tiền
và vì tiền, kể cả thánh. Những kẻ ghen ghét ông, qúa một nửa
trong số đó là vì tiền, dù chỉ là tiền ông cướp được của
dân. Trong khi, “cái gì không mua được bằng tiền thì có thể mua được bằng rất nhiều tiền”. Chỉ tiếc, khi ông tuyên bố “không hy sinh chủ quyền để đổi lấy hữu nghị viển vông”, “đã đến lúc phải thay đổi cơ chế”,
ông lại không đi tới cùng như chờ đợi của lòng người. Người ta
không tin ông đem lại điều gì khả dĩ tốt đẹp, nhưng người ta
sẽ dồn hết sức, thậm chí hy sinh cho ông để thay đổi chế độ.
Tiếc là sự ngạo mạn ngu xuẩn và có thể lòng tham đã làm ông
mù mắt. Bây giờ thì mọi chuyện đã thành quá muộn. Không ai
cứu được ông nữa.
Ông ít học và chỉ quen nghề võ, mà xưa nay, Võ chỉ thắng trong
thời loạn mà không thể thắng trong thời bình. Vì vậy ông cần
phải làm ra loạn, tạo ra loạn. Sáng 28-12, khi chủ trì hội nghị
trực tuyến của Chính phủ với các địa phương ông đã chỉ thị phải “ngăn chặn âm mưu can thiệp của nước ngoài vào vấn đề nội bộ”.
Nguyễn Sinh Hùng đi Bắc Kinh ngày 21/12 vừa để trình duyệt dự
thảo nhân sự Đại Hội 12, vừa để nhận chỉ thị của Tập. Đây
chính là âm mưu can thiệp của nước ngoài? Vấn đề nội bộ là gì,
nội bộ Đảng, hay việc riêng của Dũng và Nhóm lợi ích thân
Dũng?
Từ việc này có thể tiết lộ một sự thật: Nguyễn Tấn Dũng
chính là mục tiêu tiêu diệt của họ Tập. Khi sang Việt Nam hồi
tháng 11, cái mà Tập sợ nhất là phát ngôn kiểu “Hữu nghị
viển vông” của Dũng. Nếu điều này xảy ra, nghĩa là Dũng vu vơ
gì đấy giữa Quốc Hội, hay đài báo quốc tế, thì chuyến đi của
Tập sẽ thất bại hoàn toàn, và “Thiên Tử” sẽ phải ôm nhục.
Chính vì vậy mà trước khi sang VN, Tập đã úp mở phao tin sẽ
mời riêng Dũng. Đó là chiêu “ảo ảnh sa mạc”, nhằm khoá miệng
Dũng bằng ảo ảnh hào quang trên 9 tầng mây. Dũng là người duy
nhất ôm hôn Tập 3 lần, Tập ngỏ lời mời và thế là Dũng ngây
ngất, ngoan ngoãn im tiếng suốt chuyến đi của Tập.
Nhưng khi gặp Nguyễn Sinh Hùng, Tập lại chỉ chuyển lời hỏi thăm
Trọng, Sang, không một lời đếm xỉa tới Dũng. Tập chúc mừng
Trọng Sang và cười vào mũi Dũng.
Người ta đã lừa Dũng dễ dàng như lừa một chú chó con.
Vì vậy phải có loạn. Có loạn mới dùng được vũ lực. Kẻ nào
không sợ chết? Phạm Quý Ngọ đã chết trước khi có thể nói ra
cấp trên trực tiếp. Nguyễn Bá Thanh phải chết khi dám công khai
tuyên chiến “hốt liền, không nói nhiều”. Phùng Quang Thanh lẽ ra đã bị bắn... còn những người như họ Cù thì lập tức “biến” chỉ bằng hai bao cao su.
“Trạng chết chúa cũng băng hà, dưa gang đỏ đít thì cà đỏ trôn”. Dũng sẽ không chịu. Sẽ có máu đổ. Đầu tiên là Trọng Lú, sau đó là Sang Móm, tiếp đến là Hải Sài Gòn.
Lời kêu gọi ngăn chặn âm mưu can thiệp của nước ngoài vào vấn đề nội bộ có phải được hiểu là lời tuyên chiến?
Nhưng Dũng làm gì có lực lượng. Đỗ Bá Tỵ lên Đại tướng, nhưng
bị tước hết quyền lực. Cũng giống trường hợp Hà Văn Thắm,
Chủ tịch Oceanbank, đã có quyết định khởi tố vẫn để cho tháp
tùng ông Trọng đi Mỹ. Đỗ Bá Tỵ lên Đại tướng chỉ vì cần phong
Đại tướng cho Ngô Xuân Lịch, bí thư TW, Chủ nhiệm Tổng cục
Chính trị, là người của đảng, sẽ vào Bộ Chính Trị trong Đại
Hội 12 và sẽ là Bộ trưởng Quốc phòng, chứ không phải Tỵ.
Trần Đại Quang chưa bao giờ là người cuả Dũng. Dù rất nhiều
cố gắng, nhiều công sức, nhưng thực ra Dũng chưa bao giờ kiểm
soát được cái Bộ khốn nạn chỉ biết “còn Đảng còn mình” này,
thậm chí cả khi còn Nguyễn Văn Hưởng. Dũng muốn nó thành Bộ
Kiên Giang, nhưng Lê Hồng Anh là một con lợn, ai cho ăn cũng khụt
khịt, ngoáy đuôi. Bùi Quang Bền chỉ là một chú vịt bầu, lọt
thỏm giữa đám vịt cái Nam Định, Ninh Bình. Bây giờ thì Trần
Đại Quang đã biến nó thành Bộ Ninh Bình rồi, và Quang khinh
Dũng, chỉ đơn giản là vì chính Quang là người biết rõ nhất
Dũng giầu như thế nào và từ đâu mà giầu. Đám lau nhau ăn theo
Dũng, đông như kiến, nhưng là đám âm binh, vô hình, chỉ giỏi trò
ma cô và sẵn sàng tháo chạy.
Vì vậy mà cùng trong một hội ngḥi trực tuyến với 63 tỉnh ngày 29/12, ngay sau khi Dũng kêu gọi “ngăn chặn âm mưu can thiệp của nước ngoài vào vấn đề nội bộ”, thì Quang cảnh cáo ngay “tình trạng nghiêm trọng tiết lộ bí mật quốc gia trên mạng” và tuyên bố “không để hình thành các tổ chức phản động, đối lập cũng như không để xảy ra các tình trạng bị động bất ngờ trong nội địa”?! Sau đó 1 ngày, 30/12, Đinh Thế Huynh cũng nhắc lại cảnh cáo "cư dân mạng nói (ông Hùng) sang là để TQ can thiệp vào ĐH 12 của Đảng, tác động vào nhân sự của ĐH là sai trái”. Ý ám chỉ là đe ông Dũng đã xúc phạm Thiên triều.
Dũng có thể làm gì được? Thủ tiêu cả Trọng Sang cũng không
giúp ông có được ghế TBT. Mà đụng tới Thiên Triều thì ngay cả
mạng sống cũng khó mà giữ.
Không leo lên được thì chỉ còn đường về. Mà về thì ông thực
khó mà sống. Ông có quá nhiều ân oán. Liệu người ta có để ông
yên với đống tài sản khổng lồ mà ông chiếm được, dù thực ra
không hoàn toàn do ông cố ý. Ông không cấm được người ta ăn cắp,
trong khi theo luật của giới trộm cắp, thì “người để mình ăn
cắp là người cùng ăn cắp và được chia phần như nhau”. Bệnh ăn
cắp tài sản quốc gia là bệnh cuả chế độ, ông chỉ là người
được ăn “cuả ăn cắp”. Ai ngồi cái chỗ phải ăn ấy cũng sẽ như
ông thôi. Ông thừa biết, chỉ có thay đổi cái chế độ ngồi trên
pháp luật này mới diệt được bệnh dùng pháp luật để ăn cắp.
Nhưng ông đã không kiên định để dân và người Mỹ tin ông.
Tuy nhiên, gạt được Dũng ra khỏi cuộc chơi, mới chỉ đi được một nửa, “từ nay đến hội nghị 14 còn quá nhiều việc phải làm và không ít khó khăn”. Bởi vì còn chuyện cuả 4 cái ghế “tứ trụ”.
Quốc Hội thì có lẽ vào tay Nguyễn Thị Kim Ngân, vì Tòng Thị
Phóng quá “đụt”, ngồi ghế tập sự tới hai nhiệm kỳ mà vẫn cứ
như người ngọng.
Ở cái ghế thứ hai, Nguyễn Xuân Phúc có vẻ dương oai ồn ào
nhưng tham không thua gì Dũng, trong khi gian hùng lại vượt xa
Dũng và có tiếng là phản thầy, bán chúa. Hoàng Trung Hải có
tài, nhưng có máu Tàu trong người, gọi tục là Trọng Thủy, leo
lên Tể tướng thì nỏ thần Việt có cơ mất lần nữa. Vũ Đức Đam
thì tuy sạch nhưng quá đơn giản, chưa hợp với chiến địa đang
ngập đầy máu và thương tích. Chỉ còn Nguyễn Thiện Nhân, tuy có
hơi hướng từ đào tạo Mỹ, nhưng cũng không chống Trung Quốc,
nhất là thuộc loại trung dung, dễ bảo. Và nếu ông này trúng
Thủ Tướng, thì VN còn chút may mắn.
Nguyễn Sinh Hùng, sau chuyến đi Trung Quốc vừa rồi, rộ lên tin
đồn được Trung Quốc chấm vào ghế TBT. Nhưng chắc không phải. Có
lẽ chỉ là chuyện Tập thưởng công cho việc tiếp đón tại Quốc
Hội. Nhân việc cần Khâm sai sang trình nhân sự Đại Hội 12, nên
Tập gọi đích danh, nhân thể nhận quà ban thưởng. Đích thân sang
cầu nhận phong vương, thì dân Việt người ta đào mả cả ba đời
nhà ông chứ tha à?! Vả lại, Hùng đã chịu phân công làm Chủ
tịch Hội Đồng Bầu Cử QH năm 2016. Chả lẽ vừa làm TBT vưà làm
Chủ tịch HĐ Bầu Cử? Vả lại, cái ông xứ Nghệ này, vốn ăn nói
như dùi đục chấm mắm cáy, nếu lên ngôi Tổng, chắc dân Việt
phải nhiều lần đỏ mặt với bàn dân quốc tế.
Trương Tấn Sang gần đây kín tiếng, ít ồn ào, không biết bên trong ẩn chứa gì. Vừa rồi, Ông hứa
“sẽ tận dụng thời gian còn lại, dành tối đa thời gian để giải quyết
những bức xúc, trăn trở của nhân dân, ngày mai nghỉ, chiều nay vẫn phải
làm". Không biết đây là tín hiệu rút lui hay là trò tung hoả
mù để tránh đòn thù của Dũng. Ông này tuy thèm muốn chiếc
ghế Tổng Bí Thư, nhưng lại không đủ gan đứng mũi chịu sào,
muốn diệt Dũng, nhưng lại sợ Dũng, chỉ đánh võ mồm và nấp
sau lưng Trọng. Nếu có trúng TBT thì cũng chẳng làm nên trò
trống gì.
Đinh Thế Huynh là Chủ tịch Hội Đồng lý luận TW, mỗi năm một
lần dẫn đoàn Hội Thảo lý luận với một Uỷ viên Bộ Chính Trị
TQ, tất nhiên mỗi năm một lần nhận quà của TW đảng CS Trung
Quốc, hai năm một lần ăn ngủ tại khách sạn hảo hạng cuả nước
Trung Hoa, nếm đủ cuả ngon vật lạ của Thiên Triều, chắc chắn sẽ
cũng như Tô Huy Rứa, và trước nữa là Nguyễn Phú Trọng, đã
dầy công vun đắp cho tình hữu nghị keo sơn Trung Việt và làm
giàu thêm kho tàng lý luận Mác-xít và Chủ Nghĩa Xã Hội. Ông
này có thể được lòng Thiên Triều, nhưng chưa đủ bề dày để quy
phục nhân tâm. Có thể được “quy hoạch” TBT, nhưng cho nhiệm kỳ
tới. Kỳ này có thể thay Tô làm Trưởng Ban Tổ Chức, hoặc thay
Lê vào chân Thường Vụ. Thậm chí có thể “hạ phóng” làm Bí Thư
Hà Nội để tích lũy thực tiễn, rồi rút về, hoặc bầu bổ sung
giữa nhiệm kỳ.
Trần Đại Quang nếu chịu rời chức Bộ Trưởng Công An đầy quyền
thế, có thể chịu nhận chiếc ghế nào? Chủ tịch nước vốn có
tiếng mà không có miếng. Cái ghế ấy chỉ hợp với đàn bà,
quanh quẩn với các việc hiếu hỉ lễ nghi, nâng cốc và chúc
tụng. Người ta chỉ nhận nó khi đã nguội lạnh mọi khát vọng.
Quang chưa phải loại người này, chẳng lẽ vun vén biến Bộ Công
An thành Bộ đồng hương Ninh Bình là để cho ai?. Nếu cái chủ
trương kéo thêm 10 năm cho tướng CA có bằng Giáo Sư Tiến Sĩ là
để ghế Bộ Trưởng Công An cho Bùi Văn Nam, thì Quang sẽ đi đâu,
Trưởng Ban Tổ Chức hay Trưởng Ban Thanh Tra? Còn nếu ông trúng
TBT thì ra chế độ này là chế độ Cảnh Sát, Đảng này thành
Đảng phát xít, gần 4 triệu đảng viên thành mật vụ hết à? Có
thể làm Tổng thống kiểu Putin, nhưng làm sao thay được Hiến
Pháp?
Như thế này thì ra Tổng Trọng âm mưu dọn chỗ cho chính mình?
Già và lẩm cẩm như ông mà vẫn còn tham vọng, ảo tưởng thế
sao? Hay ông cũng có giấc mơ cuả ông Nông, vợ trẻ, tiền nhiều?
Tại sao ông cứ phải liên tục hò hét “bảo vệ cho được chế
độ”? “bảo vệ cho được chủ nghiã Mác Lênin và bảo vệ cho được
XHCN”. “Phải kiên quyết chống cho được đa nguyên, đa đảng”.
Đúng. Để bảo vệ cho được những thứ đó phải có những người
như ông và chỉ những người như ông. Còn phải chọn ai nữa. Nhưng
cũng chính vì giữ cho được những thứ từ lâu đã thành rác
rưởi này mà ông, những người lú lẫn như ông và tiền bối mông
muội của ông đã cướp đi của dân tộc bao nhiêu thế hệ. Lịch sử
dân tộc đã bị các ông kéo lùi bao nhiêu năm?
Không còn mấy người như vậy đâu. Hãy nhìn quanh ông xem, đừng ảo
tưởng nữa. Người ta gạt ông Dũng ra không phải vì ông sáng
suốt mà vì ông Dũng bất tài, đã không đáp ứng được ngưỡng
vọng của họ. Người ta bỏ ông Dũng, không phải để bầu cho ông,
mà vì ông Dũng đã không lật được ông, không cứu được dân, không
bảo vệ được đất nước.
Ông kêu “còn không ít khó khăn”, hãy nhìn kỹ lại xem, liệu có
Đại Hội được không? Nếu cứ cố ép, rồi cũng sẽ có danh sách
đề cử, nhưng rồi có bầu được không? Và rồi cái bầu ra sẽ có
hình thù của cái gì? Hãy suy nghĩ lại xem. Tại sao như vậy? Đây
là hiện tượng gì? triệu chứng gì? Khủng hoảng này do đâu?
Lần Đại Hội này đã khó thế, liệu còn có lần sau không? Các
nhân tố ngày tận thế của đảng đã xuất hiện từ chính sự chém
giết mà ông là tác giả. Bởi vì không ai có thể giết được xu
thế. Mọi cái mới xuất hiện, nếu nó tự lớn lên, không một sức
mạnh nào cản nổi thì đó là yếu tố quy luật, đó là xu thế.
Cái thuận quy luật thì tồn tại, cái cản lại nó không tránh
được bị tiêu diệt.
Còn nếu để bảo vệ chế độ cộng sản, ông chủ trương dựa vào
Tàu, trông nhờ vào ý thức hệ để bảo vệ độc đảng, thì ông sẽ
là kẻ phản bội nhân dân của ông, ông sẽ có tên trong những kẻ
bán nước, rước voi về dầy mả tổ. Hãy để cho dân của ông được
sống như những người dân xung quanh vùng và trên thế giới. 200
con người, 200 cái đầu TW uỷ viên không ngu như ông tưởng đâu. Chỉ
còn 4 nước CS độc đảng trong một thế giới gần 200 quốc gia.
Điều đó đủ để chỉ cho 200 cái đầu TW biết rằng ông là người
bị bệnh, bệnh lú lẫn. Và họ sẽ không bầu cho ông.
Ông đã biến chuyến đi Mỹ cuả ông thành một thứ trò chơi. Ông
đã xúc phạm danh dự và sự nghiêm túc của Tổng thống Mỹ. Ông
một lần nữa lại tiêu huỷ cơ hội lịch sử của Dân tộc. Ông không
thể tránh được sự trừng phạt. Sự lú lẫn trong cái đầu của
ông đã không còn là cuả riêng ông nữa. Nó đang kìm hãm, kéo
lùi bước đi của cả một dân tộc. Hãy nhìn kỹ xem, ngoài ông ra,
trong đảng của ông, có người thứ hai nào cố thủ ngu muội đến
như ông không?. Nếu không có thì hãy tin rằng mạng sống của ông
đang bị đe dọa. Bởi vì sẽ có một suy diễn rằng chỉ cần loại
được ông là hoá giải được tất cả. Và bởi vì cái điên của ông
có thể làm nhiều cái đầu khác phát điên. Sự kiên nhẫn có thể
đã tới hạn. Với hơn 90 triệu người thì khó mà lường trước
được điều xảy ra.
Sẽ chẳng có ai thay ông cả. Ngay cả khi họ ngồi vào ghế của
ông, họ cũng sẽ không lặp lại sự ngu xuẩn của ông. Nghĩa là họ
có thể ngồi đấy, nhưng họ sẽ không phải là người điên.
Và có thể tin được rằng, lần này sẽ là lần cuối cùng các ông làm Đại Hội.
31/12/2015
0 comments:
Post a Comment