Còn mấy tuần nữa sẽ diễn ra Đại Hội đảng thứ 12 của Đảng Cộng sản
Việt Nam (CSVN). Đã từ mấy năm nay, ít ra là một năm, đảng này đã khua
chiêng gõ mõ, quảng cáo cho đại hội này. Nhưng từ trước tới giờ, 11 lần
đại hội đã qua, chúng ta thấy gì? Tuy Đại hội chưa xảy ra, nhưng người
ta cũng có thể đoán được một phần nào nội dung: Đó là bình mới, rượu cũ.
Bình mới, đó là nhân viên có thể thay đổi hay vẫn còn một số nhân viên
cũ, cộng thêm với một số nhân viên mới. Nhưng bản chất của nó không thay
đổi: Đó là vẫn là một đảng cộng sản; vẫn là một đảng lợi dụng thời cơ,
dựa vào ngoại quốc để cướp quyền và dùng bất cứ phương tiện gì, dù là ác
ôn, để giữ chính quyền; vẫn là một đảng mang tính cách tiểu nhân, theo
lời nói người xưa "Tiểu nhân nói chuyện người; trung nhân nói chuyện đời; đại nhân nói chuyện sự".
I) Đó vẫn là một đại hội mang bản chất cộng sản, vì hiến pháp
cộng sản vẫn còn đó, vẫn lấy lý thuyết Mác Lê làm nền tảng, chủ trương
đấu tranh giai cấp, bạo động lịch sử và không công nhận quyền tư hữu;
mặc dầu lý thuyết này là một lý thuyết không tưởng, đã áp dụng thất bại
hoàn toàn trong gần một thế kỷ qua, ngay ở những nước là cái nôi của chế
độ cộng sản, như Liên sô và Đông Đức..
Những người như ông Gorbatchev, bà Angela Markell, một người là cựu Tổng
bí thư, một người là đương kim Thủ tướng Đức, đã lớn lên, sống ở Đông
Đức, quê hương của Karl Marx. Không thể nói những người này không hiểu
cộng sản.
Ông Gorbatchev thì tuyên bố: “Tôi đã bỏ hơn nửa cuộc đời đấu tranh
cho lý tưởng cộng sản; nhưng ngày hôm nay, tôi phải đau buồn tuyên bố
rằng: Cộng sản chỉ biết tuyên truyền và nói láo.”
Bà Merkell, trong một dịp kỷ niệm ngày Bức tường Bá linh sụp đổ, có nói: “Cộng sản chỉ biết gieo hận thù và chia cắt, như xây Bức tường này.”
II) Đó là một đảng dựa vào ngoại quốc để cướp chính quyền, rồi cũng dựa vào ngoại quốc, làm bất cứ chuyện gì để giữ chính quyền.
Thực vậy, nếu nói những đảng cộng sản, không riêng gì Việt Nam, mà ngay
từ cái đảng đầu tiên do Lénine thành lập đã là đảng dựa vào ngoại quốc
để cướp chính quyền, rồi tiếp đến đảng của Mao, đảng của Hồ v.v...
Xin nhắc lại một tý lịch sử: Đệ Nhất thế chiến (1914 -1918) gồm 2 phe:
Phe đồng minh có Pháp, Anh, Nga của Nga hoàng Nicolas II, rồi sau có Hoa
Kỳ. Phe Trục gồm có Đức, Đế quốc Áo Hung và Đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ. Gần
cuối thế chiến, Đức không thể nào đương đầu cùng một lúc với 2 mặt trận:
Mặt trận Đông Bắc với Nga và Mặt trận Tây nam với Pháp, muốn dồn lực
lượng vào mặt trận Tây nam. Lợi dụng thời cơ, Lénine lúc đó đang sống
lưu vong ở Thụy Sĩ, đã tuyên bố: “Hòa bình bằng bất cứ giá nào, dù phải nhượng đất để có hòa bình và có quyền.”
Chính vì vậy, mà Bộ tham mưu Đức đã lợi dụng thời cơ, đưa Lénine về rồi
giúp đỡ cướp chính quyền. Một khi cướp được chính quyền, thì Lénine
nhường 1/3 lãnh thổ trong đó có cả Ukraine, cho Đức, rồi tìm mọi cách để
giữ chính quyền.
Việc cướp chính quyền của Hồ Chí Minh vào ngày 19/8/1945 cũng tương tự,
lợi dụng thời kỳ cuối Đệ Nhị Thế Chiến (1939-1945), dựa vào ngoại quốc
Liên sô và Trung cộng.
Chính vì vậy mà Đức Đạt lai Lạt ma có nói: “Cộng sản là một loài cỏ
dại, mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là một loài trùng độc, sinh sôi
nẩy nở ở trong rác rưởi của cuộc đời.”
Và một khi có được chính quyền rồi thì dùng phương pháp của Lénine để cai trị dân qua cái loa, cái còng và cái súng.
Cái loa để tuyên truyền, bưng bít, tráo đổi sự thật, vẽ ra thiên đàng
không tưởng. Cái còng là khi dùng cái loa mà vẫn không nghe, thì dùng
cái còng để bỏ tù. Khi bỏ tù rồi mà vẫn không nghe, thì dùng cái súng để
thủ tiêu.
Mai Chí Thọ, Bộ trưởng Bộ Công an cộng sản Việt Nam, có tuyên bố trước những người bị “cải tạo, học tập”:
“Hồ Chí Minh có thể là một kẻ độc ác; Nixon có thể là một người vĩ
đại; người Mỹ có thể đã có chính nghĩa. Nhưng chúng tôi đã thắng và
người Mỹ đã bị đánh bại, bởi vì chúng tôi đã thuyết phục được người dân
là Hồ Chí Minh là một người vĩ đại, Nixon là một kẻ giết người, người Mỹ
là những kẻ xâm lược. Yếu tố then chốt là kiểm soát được người dân và
quan điểm của họ. Chỉ có chủ nghĩa Mác Lê mới cho phép làm điều đó.
Không ai trong các anh thấy sự kháng cự đối với chế độ của những người
cộng sản. Vì vậy đừng suy nghĩ về chuyện đó. Quên nó đi.” (Mai Chí
Thọ - Theo lời tường thuật của Đoàn văn Toại - trong New York Times -
29/3/1981 - Lời phát biểu trước những người trí thức bị học tập cải
tạo).
Chúng ta nên nhớ là từ năm 1981 tới nay, thế giới đã thay đổi, Liên Sô,
Đông Đức, thành trì cách mạng của chủ nghĩa cộng sản đã sụp đổ. Thế giới
ngày hôm nay với Internet, cộng sản không còn có thể bưng bít thông
tin, cai trị với cái loa, cái còng và cái súng nữa. Nhưng giới lãnh đạo
Cộng sản Việt Nam, vẫn không ý thức điều đó, vẫn cố bám víu vào phương
pháp Mác Lê này để kéo dài quyền hành.
Đại hội đảng thứ 12 vẫn không ra ngoài ý đồ đó.
Đó là bản chất thứ nhì của rượu cũ.
III) Bản chất thứ 3 của rượu cũ bình mới, đó là một đảng có tính cách tiểu nhân.
Thật vậy, các cụ ngày xưa có nói: “Tiểu nhân nói chuyện người; trung nhân nói chuyện đời; đại nhân nói chuyện sự”.
Đại hội đảng thứ 12 đã được nói từ lâu nay, ít nhất là một năm, nhưng
chúng ta chỉ thấy nói về chuyện người, chuyện ai lên chức Tổng Bí thư,
ai giữ chức Thủ tướng, nào là Nguyễn Phú Trọng vẫn giữ chức cũ, nào là
Nguyễn Tấn Dũng sẽ lên thay, nhưng chúng ta có thấy họ nói đến kế hoạch,
chương trình giải pháp những vấn đề căn bản, nóng bỏng của quốc gia dân
tộc không (chuyện sự)? Phải đương đầu với vấn để biển Đông thế nào? Đâu
là chương trình để tránh sự tụt hậu kinh tế, sự cạnh tranh bị tụt dốc?
Đâu là kế hoạch để đương đầu với tình trạng giáo dục bị xuống thang, đạo
đức xã hội bị băng hoại.
Chương trình của Nguyễn Tấn Dũng là thế nào, của Nguyễn Phú Trọng là làm
sao? Khác nhau ở chỗ nào? Đâu là chương trình của những người mới có
thể thay thế Trọng và Dũng, như Nguyễn sinh Hùng, Trần đại Quang.
Dù sao Đảng Cộng sản là đảng cầm quyền, người Tổng bí thư rất quan trọng.
Ở những nước tân tiến, dân chủ, mỗi lần có cuộc tranh cử tổng thống,
những ứng cử viên đều đưa ra những chương trình, công khai minh bạch
trước quốc dân, để họ so sánh rồi bàu.
Gần đây có 2 bức thư, một bức thư tố cáo Nguyễn Tấn Dũng, rồi một bức
thư trả lời lại. Cả 2 đều nặc danh, không có tính cách quang minh chính
đại, của người quân tử như các cụ thường nói, mà dấu dấu, diếm diếm của
kẻ tiểu nhân.
Đây là đặc tính thứ ba của bình mới, rượu cũ của Đại Hội Đảng lần thứ 12.
Đại hội đảng thứ 12 cũng chỉ là một bản cũ soạn lại, tranh giành quyền
hành của một nhóm người, mặc quyền lợi của quốc gia dân tộc.
Ông Yakolev, cựu Ủy viên Bộ chính trị đảng cộng sản Liên sô, có nói về giới lãnh đạo cộng sản:
“Đó là loài sâu bọ. Con mới đẻ nằm lên xác con già. Con già đè lên
xác con trẻ. Nhưng trong đó có con khỏe nhất, leo lên chỗ cao nhất.
Nhưng để đạt đến địa vị này, nó đã phải giẵm lên xác không biết bao con
khác.”
Đảng Cộng sản Việt Nam, Đại Hội đảng thứ 12 sắp diễn ra, cũng không tránh khỏi quy luật này. (1)
Paris ngày 03/01/2016
0 comments:
Post a Comment