Ông Nguyễn Bá Thanh.
Đây là
một phần bài nói của ông Nguyễn Bá Thanh trước 4.500 cán bộ các cấp của
Đà nẵng. Mời bà con đọc qua chút xả xì-trét cho đỡ … tức!
30-4-1975 ta giải phóng hoàn toàn miền
Nam, thống nhất đất nước, giang sơn thu về một mối. Như vậy sau 117 năm
kể từ ngày Pháp nổ phát súng xâm lược vào Đà nẵng 1858 mở đầu cho cuộc
xâm lược. Như các đ/c biết trong kháng chiến đứng đầu là Chủ tịch Hồ Chí
Minh và bộ tham mưu tối cao có đức có tài, những tên tuổi như Lê Duẩn,
Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Văn Linh…, góp phần
vào trong chiến thắng chống Mỹ. Phải nói uy tín của Đảng đối với dân gần
như tuyệt đối. Đảng gắn bó máu thịt với dân, dân rất tin Đảng.
Nhà tan cửa nát cũng ừ,
Thắng giặc Mỹ, ta sẽ được chừ, sướng sao !
Thắng giặc Mỹ, ta sẽ được chừ, sướng sao !
Có những gia đình như gia đình mẹ Thứ,
chồng và con gần cả chục người hy sinh. Có những người mẹ lần lượt tiễn
những người con cuối cùng mình rứt ruột đẻ ra để tham gia chiến đấu
chiến thắng Mỹ.
Nhưng sau giải phóng miền Nam 1975, phải
nói rằng những người cộng sản Việt Nam quá say sưa với chiến thắng, cứ
tưởng mình thắng Mỹ là nhất rồi. Không có gì khó hơn thắng Mỹ mà còn làm
được thì các thứ khác cũng làm được. Bắt đầu chủ quan, bắt đầu duy ý
chí. Các đ/c nhớ lại Quỳnh lưu Nghệ an không? Thay trời đổi đất sắp đặt
lại giang sơn. Mo cơm cùng với mắm cà quyết tâm xây dựng chủ nghĩa xã
hội. Mắm cà với mo cơm mà xây dựng cái gì?
Rồi bắt đầu nhập các tỉnh lại. Úi chu
choa! Nhập các tỉnh Bình Trị Thiên. Dân mà đi ở dưới lên tỉnh phải đi
hai ngày đường. À, Bình Trị Thiên hay là Thiên Trị Bình? Rồi các tỉnh
trong này, Nghĩa Bình, Phú Khánh… rồi nhập hết. Người ta có câu ca:
Tỉnh dài huyện rộng xã to
Tỉnh lo phần tỉnh, dân lo phần mình.
Tỉnh lo phần tỉnh, dân lo phần mình.
Rứa cũng không nghe, cứ nhập dzô. Sau này phải chia tách ra như các đ/c biết. Mơ mơ màng màng !
Hồi nớ còn nhớ đ/c Phạm Tuân đi tàu vũ
trụ với Go-rơ-bát-cô đó. Tất nhiên mình cũng vinh dự là người Việt Nam
đầu tiên lên vũ trụ. Thế nhưng ở Hà nội lập tức xuất hiện câu ca liền:
Nước này còn lắm gian truân,
Việc gì phải phóng Phạm Tuân lên trời?
Việc gì phải phóng Phạm Tuân lên trời?
Vậy là có thơ liền!
Và do say sưa chiến thắng, Đảng bắt đầu
buông lỏng sự lãnh đạo, chính quyền bắt đầu buông lỏng sự quản lý nhà
nước và cán bộ đảng viên bắt đầu thoái hóa biến chất. Những điều trước
kia không bình thường thì dần dần bắt đầu bình thường.
Phải nói cái đường lối ngoại giao của
chúng ta chưa thật khéo cho nên ta phải vướng vào hai cuộc chiến tranh:
Biên giới phía Bắc, Biên giới Tây Nam. Chúng ta phải đụng độ với ông bạn
khổng lồ phương Bắc. Trung Quốc xua hàng mấy chục sư đoàn kể cả xe tăng
tràn sang 6 tỉnh phía Bắc, hướng Hà nội mà tiến. Lúc đó những lời hịch
của cha ông ngày xưa, của Lý Thường Kiệt lại vang lên. Mở đài phát thanh
ra là nghe:
Nam Quốc sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư !
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư !
Rồi những lời hịch của Quang Trung lại vang lên:
Đánh cho nó chích luân bất phản
Đánh cho nó phiến giáp bất hoàn
Đánh cho sử tri Nam Quốc sơn hà chi hữu chủ !
Đánh cho nó phiến giáp bất hoàn
Đánh cho sử tri Nam Quốc sơn hà chi hữu chủ !
Liên tục trên đài phát thanh ! Và những
con em chúng ta lại lên đường ra trận bảo vệ biên cương. Cùng một lúc
trị cái đám Pôn Pốt – Iêng Sary, cứu họa diệt chủng Cam-pu-chia , đồng
thời bảo vệ nhân dân mình. Cứ tối tối tràn sang giết hàng chục người vứt
xuống sông. Đám Pôn Pốt tàn ác như thế nào các đ/c biết rồi. Một mặt
phải đối phó với phương Bắc vô cùng vất vả.
Các đ/c nhớ rằng, tất nhiên tôi xét lại
lịch sử theo quan điểm cá nhân tôi là như thế. Nếu Bác Hồ còn sống thì
chưa chắc xảy ra hai cuộc chiến tranh này đâu. Với cái đường lối ngoại
giao khéo léo tài tình, Bác Hồ sẽ tránh được hết !
Có những chi tiết báo chí không nêu đó
thôi. Chứ thực chất năm 1951, Bác Hồ từ Việt Nam qua Trung quốc. Ổng nói
làm sao, ổng rủ rê làm sao mà Mao Trạch Đông đi cùng Bác Hồ qua tít
Mát-xcơ-va để gặp Xít-ta-lin. Gặp Xít-ta-lin rồi, Xít-ta-lin thì có biết
Mao Trạch Đông của cách mạng Trung Quốc, nhưng Việt Nam hồi đó chưa có
tên tuổi chi hết. Bác Hồ mới bảo là: ông chưa biết tui, ông này thì ổng
biết tui, thôi thì ông viện trợ qua cho ông này rồi giúp cho tui để tui
về chiến đấu với thực dân Pháp, tui giành độc lập. Xít-ta-lin đồng ý.
Cho nên giai đoạn một số vũ khí của Liên
Xô cộng một số vũ khí Trung Quốc đã giúp ta trong kháng chiến chống
Pháp là bắt đầu từ cuộc đi đó. Một nước lớn như thế, Trung Quốc là nước
lớn chứ không phải nhỏ. Nhưng mà Bác Hồ qua, ổng thuyết phục sao đó mà
ảnh (tức là Mao Trạch Đông) xách cặp đi cùng với Bác. Lôi xềnh xệch nó
đi qua tới Mát-xcơ-va ! Giỏi như thế đó !
Còn mình chừ mình nói loạng quạng, loạng quạng…
Nguồn: Ygiao Blog
0 comments:
Post a Comment