
Những
người đang đấu tranh cho Tự do Dân chủ Nhân quyền trong thời Hán Ngụy
gian lao nguy hiểm hơn thời Mỹ Nguỵ nhiều, mặc dù họ không tiếp tay với
địch như những người tranh đấu thời Chống Mỹ Kíu Nước (CMKN). Ai nghi
ngờ cứ hỏi BS. Huỳnh Tấn Mẩm ngày xưa còn sinh viên tranh đấu cho phía
địch của VNCH có bị “côn đồ” đánh đập, móc túi, bóp dế, chụp giật rồi bỏ
chạy như hôm nay những cô cậu sinh viên học sinh vừa bị tại Hà Nội và
Sài Gòn chỉ vì “cái tội” xuống đường phát tờ copy của Bản Tuyên ngôn
Quốc tế Nhân quyền không?...
So với thời “Mỹ Ngụy” trước kia, cuộc tranh đấu
trong thời Hán Ngụy gặp khó khăn, nguy hiểm gấp bội phần. Điều này cho
thấy lòng can đảm, sự hy sinh của những người xuống đường hôm nay quả
cảm đáng khâm phục dường nào.
Trước khi vào nội dung, người viết mở ngoặc để
xin phép mượn và cảm ơn Luật sư Đinh Thạch Bích hai chữ Hán Ngụy của
tiên sinh, trên Diễn đàn Vietnam Exodus, nghe chính xác cách gì để đưa
vào tựa bài này. Đóng ngoặc.
Nói tới Hán Ngụy là không thể không “liên hệ”
tới “Mỹ Ngụy”. Chữ “Ngụy” trong “Mỹ Ngụy, Ngụy quyền, Ngụy quân, nhạc
Ngụy” vân vân mà ta nghe vừa buốt óc đọc sưng mắt vừa khôi hài vì “tính”
mỉa mai trớ troe của nó suốt mấy thập niên qua.
Tuy được viết ra cùng chữ, phát ra đồng âm y
chang với “Ngụy” trong Hán Ngụy, nhưng ý nghĩa đính thực lại là Chân;
còn Ngụy đi theo Tàu Khựa - Hán Ngụy - mới là Ngụy thứ thiệt, ngụy chính
hiệu Bà Lang Trọc; ngụy chính hiệu Xà bông Cô Ba 72 phần dầu; ngụy
chính hiệu “con nai vàng ngơ ngác đạp trên lá vàng khô”, tức là đồ xỏ
lá, xạo ke, lưu manh, gian dối, lừa đảo, giả mạo, đểu cáng... đại khái
là không tin được, đúng như lời dạy chính xác cực kỳ của vị “vạn thế sư
biểu” người Việt gốc Việt Nguyễn Văn Thiệu, “ Đừng nghe những gì...”.
Khi nói đến Hán Ngụy là phải nhớ đó là Ngụy thứ thiệt.
Làm thế nào để phân biệt Ngụy thứ thiệt với Ngụy
Ngon, Ngụy Ngay, Ngụy thấy mà thèm nhỏ dãi trên tay mang cái đồng hồ có
cửa sổ không người lái, trong nhà Ngụy thấy mà thèm cái TV “ngồi” trong
nhà chứ không phải chạy nhông nhông ngoài đường Hà Nội, Ngụy Văn Thà
anh hùng chỗ trận tiền biển cả quyết hy sinh tính mạng để bảo vệ Tổ
quốc, chứ không phải phường núp núp, luồn lách đi đêm với giặc vì quyền
lợi của băng đảng mà đưa VN vào thời kỳ Bắc Thuộc mới?
Không cần vận dụng tới Duy vật biện chứng pháp
để “vạch mặt” Ngụy luồn Hán, chỉ cần nhìn qua vài ba hiện tượng sờ sờ -
không cách chi chối cãi, nỏ đàng mô chối cãi. Chẳng hạn như câu chuyện
tự bạch của chiến sĩ gái Dương Thu Hương từng háo hức “đi ta đi giải
phóng Miền Nam” nhưng khi vào đến Sài Gòn vừa được “giải phóng” mới bật
ngửa ra mình bị lừa, bèn ngồi bên lề đường Lê Lợi trước mớ sách báo “văn
hóa đồi trụy Mỹ Ngụy” mà nghẹn ngào thốt lên, “Man rợ đã chiến thắng văn minh” .
Chẳng hạn như sau 38 năm “giải phóng”, Nhạc Ngụy còn gọi là “Nhạc Vàng”
đã đánh tan hoang “Nhạc Đỏ” (Hỡi những kẻ còn cứng lòng, hãy đến nghe
nhạc thính phòng đó đây khắp nước, hay nhìn những “Show” Chế Linh, Quang
Lê... về nước hát Nhạc Ngụy giữa Hà Nội, thì biết..). Chẳng hạn nhờ
Đổi, Mới mình Cũ “Ngụy” (Mỹ Ngụy) mà Kách Mạng thoát nạn bo bo ngày ba
bữa. Nạn bột mì đen Liên Xô nuốt vô tối mặt tối mày. Nạn uống cà phê
ướp... háng vì ngăn sông cấm chợ; thử hỏi Kách Mạng chân chính ở chỗ nào
khi hạt cà phê cũng phải sống chui rúc trong quần chúng các chị các bà,
như Ba Ếch chui rúc trong rừng tràm rạch giá thời chống Mỹ phá nước...
và Ngụy thứ thiệt “hiện đại” nhất là “GS. Tiến sĩ Khoa học” Vũ Minh
Giang, Chủ tịch Hội đồng Khoa học và Đào tạo ĐHQGHN vừa lên án người dân
Ukcraina kéo đổ, đập, đạp tượng Lê Nin là “hành động thiếu văn hóa vì đó là di tích lịch sử” ,
và “GS.TS còn dạy rằng “Đánh giá lịch sử cần cái nhìn bình tĩnh, tôn
trọng khách quan, gắn với hoàn cảnh lịch sử. Tôi nhìn thấy sự trân trọng
quá khứ vẫn là thuộc tính của người Việt Nam, nhất là đối với những
người trong quá khứ đã từng có ơn với mình”, trong khi giật sập rồi đem
dấu mất tông tích Tượng đài Người lính VNCH ngồi ngậm ngùi Thương tiếc
đồng đội đã hy sinh.
Nói “Hán Ngụy” là chính xác 100% em ơi chiều nay
100%. Rằng thì là không ngụy sao được khi miệng thì hô “giải phóng dân
tộc”, nhưng xua quân đi “ta đánh Miền Nam là đánh cho ông Liên Xô và ông Trung Quốc”; mồm
“giành độc lập đất nước” mà tay thì ký hết công hàm dâng Hoàng Sa,
Trường Sa, lại đến Hiệp định Biên giới cắt Nam Quan, Bản Dốc, hải phận
cho kẻ thù truyền kiếp.
Thành thử từ rày về sau, khi nói đến Ngụy là ai cũng tự động hiểu đó là Ngụy đúng nghĩa đúng chữ.
Người viết hơi dông dài cũng vì thành phần giới
già… đầu mà óc thì vưỡn trẻ thơ với chữ Ngụy; thêm vào đó là cũng vì một
bộ phận không nhỏ trong “những người muôn năm cũ” chẳng hay “hồn ở đâu
bây giờ” mà mở miệng là Ngụy này Ngụy kia, rồi còn gọi ngày mình xách
quần chạy trối chết là “giải phóng” một cách tự nhiên như người... Mong
quý bạn đọc niệm tình tha thứ cho hạ nhân cái tội cà kê dê ngổng chẳng
đặng đừng.
Trở lại việc Tranh đấu thời Hán Ngụy hôm nay gặp khó khăn gấp bội thời “Chống Mỹ kíu nước”.
Thời “Chống Mỹ Kíu Nước” (CMKN), luật pháp cho
phép tụ tập đông người, xuống đường biểu tinh, khác với thời Hán Ngụy bị
cấm ngặt kể cả để bày tỏ lòng yêu nước, kêu gọi chống ngoại xâm;
Thời CMKN chỉ có Cảnh Sát mà không có Côn An,
Dân Phòng, Quần chúng tự phát điên muốn đánh ai thì đánh, chẳng những
không bị phạt mà còn được khen thưởng bằng tiền mặt hẳn hoi;
Thời CMKN có báo chí Tự do nên Nhân viên công
lực không thể muốn đánh ai thì đánh như thời Hán Ngụy chỉ có báo đời báo
hại, dân xuống đường chỉ hô “HS-TS-VN” cũng ăn đòn Kunfu, bị khiêng như
khiêng con lợn có béo lòng mới ngon cho Đại úy CA đạp vào mặt tỉnh bơ.
Thời CMKN ai làm nấy chịu chứ không như thời Hán
Ngụy bị nhà nước khủng bố những người ruột thịt, gây áp lực lên cha mẹ
già yếu, vợ dại con thơ...
Thời CMKN nếu người xuống đường làm điều gì ảnh
hưởng đến an ninh trật tự thì Cảnh Sát bắt phạt ở đó hay đưa về đồn, chứ
không như thời Hán Ngụy ngoài việc đánh đập tại chỗ, đưa về đồn còn cho
người đến tận nhà quăng mắm tôm kít đái, khóa trái cửa nhà, rinh rập
ngăn cản khách đến nhà.
Thời CMKN ai làm gì sai thì có luật phạt theo
tội, không liên quan gì đến chỗ cư trú chứ không như thời Hán Ngụy Công
an khu vực bắt buộc chủ nhà đuổi không cho ở mặc dâu hợp đông thuê nhà
còn hiệu lực.
Thời CMKN không có chuyện học sinh sinh viên bị
đuổi học vì chống nhà nước như thời Hán Ngụy, chỉ hô “Tàu khựa cút về
nước” hay “Đi chết đi, đảng CS bán nước” cũng bị đuổi học.
Thời CMKN, đang ở tù vì tội hoạt động cho địch
quân cũng được nhà tù tạm tha cho ra đi thi Tú Tài, chứ không như Thời
Hán Ngụy không có chuyện tù nhân được đi thi, và với cái tội hoạt động
cho địch thì chỉ có sinh thì (chết).
Thời CMKN, nếu phải “vô phúc đáo tụng đình” thì
cũng có luật sư, có chánh án nghiêm minh, độc lập với Hành Pháp, xử công
khai chứ không như thời Hán Ngụy, nói là xử công khai, nhưng lại ủm
nhủm, dàn quân ra ngăn cản báo giới, ngăn cản, đe dọa người đi xem kể cả
người thân, còn bản án đọc lên chiếm nhiều thời gian hơn giờ nghị án
chứng tỏ đã có sẵn trong túi quan tòa.
Thời CMKN, muốn bắt ai là phải có trát tòa đàng
hoàng ngọai trừ bị bắt quả tang về tội hình sự, phá rối an ninh, chứ
không như thời Hán Ngụy Công an phải trùm hai bao cao su đã qua sử dụng
để ngụy trang đi bắt người ta giữa đêm hôm.
Thời CMKN, khi bắt ai người ta nói rõ bắt vì tội
gì, chứ không như thời Hán Ngụy phải vận dụng đến “tội trốn thuế” để
bắt “tội” yêu nước, xuống đường hô hào chống xâm lăng.
Thời CMKN nếu bị bắt vì tội đi theo địch hoạt,
động làm lợi cho địch, xét theo luật mà phạt tù đàng hoàng chứ không như
thời Hán Ngụy bắt người xuống đường kêu oan nhốt vào trại Phục hồi Nhân
phẩm...
Nói chung đại khái là sự khác biệt giữa Thời Mỹ
“Ngụy” và Thời Hán Ngụy cơ bản là như thế. Từ đó suy ra những người đang
đấu tranh cho Tự do Dân chủ Nhân quyền trong thời Hán Ngụy gian lao
nguy hiểm hơn nhiều, mặc dù họ không tiếp tay với địch như những người
tranh đấu thời CMKN. Ai nghi ngờ cứ hỏi BS. Huỳnh Tấn Mẩm ngày xưa còn
sinh viên tranh đấu cho phía địch của VNCH có bị “côn đồ” đánh đập, móc
túi, bóp dế, chụp giật rồi bỏ chạy như hôm nay những cô cậu sinh viên
học sinh vừa bị tại Hà Nội và Sài Gòn chỉ vì “cái tội” xuống đường phát
tờ copy của Bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền không.
Nhưng có điều chắc chắn là cuộc đấu tranh hôm
nay sẽ đạt đến chiến thắng trong một ngày không xa. Một chiến thắng chắc
chắn sau này sẽ không có người hối hận mình đã tham dự. Vì đây là cuộc
Đấu tranh Giải phóng Dân tộc và Bảo vệ Tổ quốc Việt Nam.


0 comments:
Post a Comment