Kính thưa các đồng chí lãnh đạo
Thưa toàn thể Nhân dân được đặt dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của đảng.
Với tất cả niềm tự hào của những người dân được sống dưới chế độ Xã hội Chủ nghĩa tươi đẹp, chúng tôi có thể nói rằng: Việt Nam chúng tôi được bầu với số phiếu rất cao vào ghế Hội đồng Nhân Quyền Liên Hợp Quốc vừa qua không chỉ là một sự cố gắng vĩ đại mà là một minh chứng hùng hồn rằng Nhân quyền ở Việt Nam là một vấn đề cần quan tâm và đã rất được quan tâm.
Theo một số tờ báo lá han ở Việt Nam – những tờ báo tạo cho người đọc hội chứng ghẻ ngứa và dị ứng- điều đó chứng tỏ rằng, cả thế giới đánh giá cao Việt Nam trong vấn đề nhân quyền. Nói theo cách của Tổng Bí thư Đảng CS Việt Nam sau khi nèo nẽo để được thăm Vatican: “Mình có thế nào thì người ta mới đón tiếp”.
Điều này không chỉ thúc đẩy Việt Nam thể hiện rõ hơn, vai trò, vị trí và trách nhiệm của mình trong vấn đề thúc đẩy nhân quyền không chỉ ở Việt Nam, mà là trên toàn thế giới.
Cuộc gặp nhân ngày Quốc tế nhân quyền tại Hà Nội 7/12/2013
Muốn vậy, ngay ở Việt Nam, chúng ta tự thấy là càng phải mẫu mực và đi tiên phong trong việc thực hiện thúc đẩy nhân quyền để làm gương mẫu. Và chúng ta đã làm điều đó rất tích cực bằng những hành động cụ thể và thiết thực. Chỉ xin đơn cử một vài ví dụ và hình ảnh để thấy sự tích cực đó như sau:
Ngày 7/12/2013, tại Hà Nội, một số công dân tổ chức gặp gỡ với Đại sứ các nước EU, Đức, Mỹ, Thụy Sĩ… để hội đàm, giáo dục cho họ biết thế nào là nhân quyền Việt Nam. Nhờ sự lãnh đạo sáng suốt của đảng, nhờ sự tài giỏi của lực lượng công an, chúng ta đã thấy việc giáo dục cho những kẻ đó là không cần thiết và mất thời gian. Vì thế chúng ta đã huy động đông đảo cán bộ an ninh, công an, dân phòng và nhiều lực lượng đến “khuyên bảo”, dọa nạt, ngăn chặn, theo dõi, can thiệp… để cuộc gặp gỡ trở thành điển hình việc thúc đẩy quyền con người theo mô hình của chúng ta, đồng thời kiên quyết bác bỏ những nội dung đã ghi trong Bản tuyên ngôn nhân quyền của Liên Hợp Quốc, đó chỉ là những điều cần cho các quốc gia khác không phải là xứ thiên đường XHCN.
Khi cuộc họp đã diễn ra, các vị đại sứ của những đất nước đã bầu
chúng ta vào Hội đồng Nhân quyền ngồi chưa ấm chỗ, thì lực lượng hóa
trang của chúng ta đã kịp thời hành động. Chúng ta đã buộc nhà hàng trả
lời khách là hết mọi thứ để phục vụ, dù bọn chúng đã đặt trước. Trước
lực lượng hùng hậu áp đảo của an ninh, nhà hàng đã phải khuất phục.
Ngày 8/12/2013, một số blogger, nhiều người dân tập trung ở các công viên hai đầu đất nước để học hỏi, trao đổi về quyền con người, chào mừng ngày Việt Nam được bầu vào Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp quốc. Bọn họ cứ tưởng rằng ở đất nước này, cứ nghe đảng và nhà nước nói là thật, nên dám mang theo những chiếc bóng bay trên đó ghi rõ: “Chúng ta là con người, chúng ta có quyền”.
Để thể hiện cho bọn dân đen biết rằng: Đảng ta lãnh đạo tuyệt đối, nên việc nghĩ, việc nói cũng phải xin phép và đặc biệt là phải theo định hướng không phải nói thế là nó thế. Do vậy chúng ta đã kiên quyết ngăn chặn triệt để. Để làm việc đó thành công, chúng ta đã huy động nhiều bộ phận và lực lượng. Đặc biệt là lực lượng hóa trang, giả đóng vai côn đồ đã phát huy hết sức hiệu quả. Đội quân đó đã sẵn sàng đánh, đập không thương tiếc, gây thương tích cho một số thanh niên dám đòi nhân quyền theo tiêu chuẩn quốc tế mà không chịu chấp nhận nhân quyền do đảng ta ban phát. Hàng loạt đồng chí đã hóa trang cướp bóng bay, dùng thuốc lá châm nổ bóng bay trên tay trẻ em, phụ nữ, người già… đó là những hành động đáng được tuyên dương và phát huy.
Việc dùng công an, kết hợp côn đồ hoặc giả côn đồ (thường gọi là lực lượng hóa trang) là việc làm hết sức hiệu quả, khi mà giữa rừng máy quay, máy chụp ảnh có thể ghi lại hình ảnh bất cứ lúc nào. Nhưng, khi quá lạm dụng biện pháp này, chúng ta cũng không thể bảo toàn danh dự, bởi dân chúng đã biết quá nhiều “những biện pháp nghiệp vụ” này. Thậm chí, người dân còn nói thẳng là công an kết hợp côn đồ.
Đáng tiếc là trong đó, lực lượng mang sắc phục đã không hoàn thành nhiệm vụ khi cướp công khai chiếc balo của một thanh niên và khi bị hô hoán thì bỏ chạy thục mạng. Việc này tuy có làm ảnh hưởng đôi chút hình ảnh của Công an nhân dân mà lại ngang nhiên đi ăn cướp. Nhưng xét tổng thể thì đây cũng chỉ là thêm một hành động “bôi nhọ đít nồi” mà thôi. Ngành công an vốn đã được dân phong tặng nhiều danh hiệu cao quý hơn thế. Chẳng phải ngẫu nhiên mà người dân đã cải biên câu ca dao sau đây: “Con ơi, nhớ lấy câu này. Cướp đêm là giặc, cướp ngày: Công an”. Bởi ngoài công an, đố ai dám ra đó mà cướp.
Chạy thục mạng sau khi cướp được balô
Một sáng kiến hay, thể hiện vị thế của chúng ta “Chánh nghĩa sáng ngời” – Lời Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết – là chúng ta đã dùng mắm tôm lén lút ném vào đám đông thanh niên, sinh viên tập trung dám phát bản tuyên ngôn Quốc tế nhân quyền tại Sài Gòn. Đó là điều sỉ nhục đối với đảng ta, nhà nước và nhân dân ta vốn đã quyết tâm không đi theo những tiêu chuẩn của văn bản đó, dù chúng ta đã ký kết, nhưng xét ra chỉ có cách này may ra có hiệu quả mà thôi.
Hiệu quả đạt được, là một số trong đó sẽ phải mang theo cái thối tha của chúng ta về nhà. Trong trường hợp phải tắm gội cả đêm, nếu bị cản lạnh, thì bộ phận y tế của chúng ta lại tăng doanh thu… nhất cử đa tiện.
Với sáng kiến này, chỉ duy nhất một điều có hại, đó là uy tín của nhà nước, của đảng, của ngành công an đi theo mấy nắm mắm tôm kia, trôi theo dòng nước và những bãi nước bọt của người dân mà thôi.
Tiếp đến, ngày hôm nay 10/12/2013, trên các mạng xã hội đã liên tiếp thông tin nhiều vụ việc, hành động của chúng ta trên khắp đất nước, thiết thực chào mừng ngày Quốc tế nhân quyền, rất cụ thể, “biện chứng và… khách quan” – Nguyễn Phú Trọng.
Đầu tiên, phải kể đến việc hốt gọn hàng trăm người dân oan đổ về Hà Nội kêu oan nhân ngày Quốc tế nhân quyền. Họ kêu oan là việc của họ bao năm nay, nhưng, thay vì việc xếp hàng vào lăng kính cẩn viếng bác, họ đã giương cao khẩu hiệu nói lên oan khuất của mình. Đồng thời họ hô vang các khẩu hiệu khó nghe, kêu gọi Quốc hội, Thủ tướng và cả Đảng cứu họ. Những điều đó, thể hiện sự ấu trĩ và ngu xuẩn của đám dân bị ta cướp ruộng đất, tài sản và nhà cửa. Bọn chúng cứ làm như Quốc hội, Thủ tướng và cả Đảng sinh ra là để lo những việc vớ vẩn đó. Đám dân đó đã không nghe mới đây Tổng Bí thư đã khẳng định “Đường Tăng sang Tây Thiên lấy kinh còn phải hối lộ”. Điều đó có nghĩa là: vậy thì đảng viên ta có tham nhũng, hối lộ hoặc ngay cả ăn cướp ở chốn bẩn thỉu này có sao đâu. Đúng là bọn này thừa lòng tin vào đảng và thiếu thực tế. Do vậy việc dẹp chúng là một thắng lợi lớn trong ngày Nhân quyền Quốc tế.
Dân oan các tỉnh tại Hà Nội, cạnh lăng Hồ Chí Minh
Kế đến, từ Hà Tĩnh, vang dậy tiếng la hét, tiếng chửi bới và những tiếng động quen tai của việc khoảng 300 công an, kết hợp các lực lượng cưỡng chiếm đất đai của dân hai xã Xuân Thành và Cương Gián để làm sân golf. Mặc dân kêu khóc và hễ cưỡng lại thì… đánh – Sinh ra công an mà không đánh thì sinh ra để làm gì? Vậy nên đã có 15 tên dân bị bắt vì dám giữ đất. Nhiều tên bị thương. Điều này để chứng minh rằng: Quyền tư hữu đất đai là chuyện vớ vẩn, đất đai là của toàn dân, nhưng chỉ có đảng mới có quyền mua, bán, chiếm, lấy, cho… thỏa sức.
Từ Sài Gòn xa xôi, một thanh niên có tên Hoàng Dũng, rất đẹp trai đã đưa hình ảnh lên mạng với cái mặt bê bết máu. Lực lượng của chúng ta đã hành động hơi thô lỗ nên đã bị tố cáo. Thế nhưng, dù sao đó cũng là một thành tích chào mừng ngày Quốc tế Nhân quyền của lực lượng này sau khi đã nhốt một số chị em vào nhà của họ. Vụ này chúng ta chỉ thiệt hại mất vài ổ khóa để khóa ngoài cửa nhưng hiệu quả lại cao.
Chưa hết, từ Đà Nẵng miền Trung, những hình ảnh sống động được tới
tấp gửi lên mạng. Ở đó, lực lượng của ta đã bắt nhiều người, đánh đập
thỏa thích khi dám đến cơ quan công quyền hỏi về việc đang đêm bị đột
nhập phòng ở trái pháp luật để bắt người.
Những hình ảnh máu me đầy mặt, đầy người, những nạn nhân trong bệnh viện vì chấn thương sọ não nhờ ơn đảng và ơn Công an… lan truyền chóng mặt. Những hình ảnh này chứng minh chiến công của các chiến sĩ “còn đảng còn mình”. Nhưng còn có tác dụng răn đe không chỉ người dân Việt Nam, mà cả các tổ chức quốc tế, các nước khác có ý định can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam” rằng: Ngon thì vào, cỡ chúng mày có mấy cái đầu để chịu chấn thương sọ não mà dám?
Cho đến giờ này khi ngồi viết bản báo cáo tổng kết ngày nhân quyền Quốc tế này trên đất nước tươi đẹp, quyền làm người được đảm bảo của chúng ta, thì Lê Thị Phương Anh, vợ nạn nhân Lê Anh Hùng đang bơ vơ không nơi trú thân tại Đà Nẵng và gửi đi những tiếng kêu thống thiết.
Kính thưa toàn thể thế giới
Nếu so với sự đặc thù của nhân quyền ở Việt Nam, thì đó là những bài học và kinh nghiệm mà cả thế giới cần học tập: Đàn áp, bắt bớ, cướp giật, tính mạng và máu người dân, chỉ là chuyện thường ngày ở mọi nơi, mọi lúc. Đó là việc đảm bảo một cách tuyệt đối về quyền con người dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của Chủ nghĩa Mác – Lênin lấy bạo lực làm trọng.
Bởi tất cả cần phải theo nguyên lý: Không có quyền nào, dù là quyền con người đi nữa mà lớn hơn quyền lãnh đạo độc tài của đảng.
Nhưng, điều đáng tiếc, là phần còn lại của thế giới lại thừa nhận một nguyên tắc dân chủ, nhân quyền khác xa, thậm chí đi ngược lại những tiêu chí Việt Nam đang thực hiện.
Dù vậy, thì cả thế giới vẫn bầu Việt Nam vào ghế Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc? Điều này có ý nghĩa hết sức to lớn và sâu sắc. Nghĩa là cả thế giới phải nghiêng minh mà kính phục cách phát huy quyền con người bằng những bàn tay nhuốm máu dân lành.
Và cả thế giới sẽ phải câm lặng, dù có đau, dù có xót. Bởi chính các người đã giơ tay bầu chúng ta với bàn tay ấy điều khiển lĩnh vực nhân quyền của thế giới.
Nói một cách đơn giản hơn: Nó chỉ có một ý nghĩa lớn lao và bao quát mà chúng ta phải gào to lên: “Hỡi phần còn lại của thế giới, chúng mày chỉ là một lũ ngu”.
Hà Nội, Tổng kết ngày Quốc tế nhân quyền 10/12/2013
· J.B Nguyễn Hữu Vinh
Thưa toàn thể Nhân dân được đặt dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của đảng.
Với tất cả niềm tự hào của những người dân được sống dưới chế độ Xã hội Chủ nghĩa tươi đẹp, chúng tôi có thể nói rằng: Việt Nam chúng tôi được bầu với số phiếu rất cao vào ghế Hội đồng Nhân Quyền Liên Hợp Quốc vừa qua không chỉ là một sự cố gắng vĩ đại mà là một minh chứng hùng hồn rằng Nhân quyền ở Việt Nam là một vấn đề cần quan tâm và đã rất được quan tâm.
Theo một số tờ báo lá han ở Việt Nam – những tờ báo tạo cho người đọc hội chứng ghẻ ngứa và dị ứng- điều đó chứng tỏ rằng, cả thế giới đánh giá cao Việt Nam trong vấn đề nhân quyền. Nói theo cách của Tổng Bí thư Đảng CS Việt Nam sau khi nèo nẽo để được thăm Vatican: “Mình có thế nào thì người ta mới đón tiếp”.
Điều này không chỉ thúc đẩy Việt Nam thể hiện rõ hơn, vai trò, vị trí và trách nhiệm của mình trong vấn đề thúc đẩy nhân quyền không chỉ ở Việt Nam, mà là trên toàn thế giới.
Muốn vậy, ngay ở Việt Nam, chúng ta tự thấy là càng phải mẫu mực và đi tiên phong trong việc thực hiện thúc đẩy nhân quyền để làm gương mẫu. Và chúng ta đã làm điều đó rất tích cực bằng những hành động cụ thể và thiết thực. Chỉ xin đơn cử một vài ví dụ và hình ảnh để thấy sự tích cực đó như sau:
Ngày 7/12/2013, tại Hà Nội, một số công dân tổ chức gặp gỡ với Đại sứ các nước EU, Đức, Mỹ, Thụy Sĩ… để hội đàm, giáo dục cho họ biết thế nào là nhân quyền Việt Nam. Nhờ sự lãnh đạo sáng suốt của đảng, nhờ sự tài giỏi của lực lượng công an, chúng ta đã thấy việc giáo dục cho những kẻ đó là không cần thiết và mất thời gian. Vì thế chúng ta đã huy động đông đảo cán bộ an ninh, công an, dân phòng và nhiều lực lượng đến “khuyên bảo”, dọa nạt, ngăn chặn, theo dõi, can thiệp… để cuộc gặp gỡ trở thành điển hình việc thúc đẩy quyền con người theo mô hình của chúng ta, đồng thời kiên quyết bác bỏ những nội dung đã ghi trong Bản tuyên ngôn nhân quyền của Liên Hợp Quốc, đó chỉ là những điều cần cho các quốc gia khác không phải là xứ thiên đường XHCN.
Ngày 8/12/2013, một số blogger, nhiều người dân tập trung ở các công viên hai đầu đất nước để học hỏi, trao đổi về quyền con người, chào mừng ngày Việt Nam được bầu vào Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp quốc. Bọn họ cứ tưởng rằng ở đất nước này, cứ nghe đảng và nhà nước nói là thật, nên dám mang theo những chiếc bóng bay trên đó ghi rõ: “Chúng ta là con người, chúng ta có quyền”.
Để thể hiện cho bọn dân đen biết rằng: Đảng ta lãnh đạo tuyệt đối, nên việc nghĩ, việc nói cũng phải xin phép và đặc biệt là phải theo định hướng không phải nói thế là nó thế. Do vậy chúng ta đã kiên quyết ngăn chặn triệt để. Để làm việc đó thành công, chúng ta đã huy động nhiều bộ phận và lực lượng. Đặc biệt là lực lượng hóa trang, giả đóng vai côn đồ đã phát huy hết sức hiệu quả. Đội quân đó đã sẵn sàng đánh, đập không thương tiếc, gây thương tích cho một số thanh niên dám đòi nhân quyền theo tiêu chuẩn quốc tế mà không chịu chấp nhận nhân quyền do đảng ta ban phát. Hàng loạt đồng chí đã hóa trang cướp bóng bay, dùng thuốc lá châm nổ bóng bay trên tay trẻ em, phụ nữ, người già… đó là những hành động đáng được tuyên dương và phát huy.
Việc dùng công an, kết hợp côn đồ hoặc giả côn đồ (thường gọi là lực lượng hóa trang) là việc làm hết sức hiệu quả, khi mà giữa rừng máy quay, máy chụp ảnh có thể ghi lại hình ảnh bất cứ lúc nào. Nhưng, khi quá lạm dụng biện pháp này, chúng ta cũng không thể bảo toàn danh dự, bởi dân chúng đã biết quá nhiều “những biện pháp nghiệp vụ” này. Thậm chí, người dân còn nói thẳng là công an kết hợp côn đồ.
Đáng tiếc là trong đó, lực lượng mang sắc phục đã không hoàn thành nhiệm vụ khi cướp công khai chiếc balo của một thanh niên và khi bị hô hoán thì bỏ chạy thục mạng. Việc này tuy có làm ảnh hưởng đôi chút hình ảnh của Công an nhân dân mà lại ngang nhiên đi ăn cướp. Nhưng xét tổng thể thì đây cũng chỉ là thêm một hành động “bôi nhọ đít nồi” mà thôi. Ngành công an vốn đã được dân phong tặng nhiều danh hiệu cao quý hơn thế. Chẳng phải ngẫu nhiên mà người dân đã cải biên câu ca dao sau đây: “Con ơi, nhớ lấy câu này. Cướp đêm là giặc, cướp ngày: Công an”. Bởi ngoài công an, đố ai dám ra đó mà cướp.
Một sáng kiến hay, thể hiện vị thế của chúng ta “Chánh nghĩa sáng ngời” – Lời Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết – là chúng ta đã dùng mắm tôm lén lút ném vào đám đông thanh niên, sinh viên tập trung dám phát bản tuyên ngôn Quốc tế nhân quyền tại Sài Gòn. Đó là điều sỉ nhục đối với đảng ta, nhà nước và nhân dân ta vốn đã quyết tâm không đi theo những tiêu chuẩn của văn bản đó, dù chúng ta đã ký kết, nhưng xét ra chỉ có cách này may ra có hiệu quả mà thôi.
Hiệu quả đạt được, là một số trong đó sẽ phải mang theo cái thối tha của chúng ta về nhà. Trong trường hợp phải tắm gội cả đêm, nếu bị cản lạnh, thì bộ phận y tế của chúng ta lại tăng doanh thu… nhất cử đa tiện.
Với sáng kiến này, chỉ duy nhất một điều có hại, đó là uy tín của nhà nước, của đảng, của ngành công an đi theo mấy nắm mắm tôm kia, trôi theo dòng nước và những bãi nước bọt của người dân mà thôi.
Tiếp đến, ngày hôm nay 10/12/2013, trên các mạng xã hội đã liên tiếp thông tin nhiều vụ việc, hành động của chúng ta trên khắp đất nước, thiết thực chào mừng ngày Quốc tế nhân quyền, rất cụ thể, “biện chứng và… khách quan” – Nguyễn Phú Trọng.
Đầu tiên, phải kể đến việc hốt gọn hàng trăm người dân oan đổ về Hà Nội kêu oan nhân ngày Quốc tế nhân quyền. Họ kêu oan là việc của họ bao năm nay, nhưng, thay vì việc xếp hàng vào lăng kính cẩn viếng bác, họ đã giương cao khẩu hiệu nói lên oan khuất của mình. Đồng thời họ hô vang các khẩu hiệu khó nghe, kêu gọi Quốc hội, Thủ tướng và cả Đảng cứu họ. Những điều đó, thể hiện sự ấu trĩ và ngu xuẩn của đám dân bị ta cướp ruộng đất, tài sản và nhà cửa. Bọn chúng cứ làm như Quốc hội, Thủ tướng và cả Đảng sinh ra là để lo những việc vớ vẩn đó. Đám dân đó đã không nghe mới đây Tổng Bí thư đã khẳng định “Đường Tăng sang Tây Thiên lấy kinh còn phải hối lộ”. Điều đó có nghĩa là: vậy thì đảng viên ta có tham nhũng, hối lộ hoặc ngay cả ăn cướp ở chốn bẩn thỉu này có sao đâu. Đúng là bọn này thừa lòng tin vào đảng và thiếu thực tế. Do vậy việc dẹp chúng là một thắng lợi lớn trong ngày Nhân quyền Quốc tế.
Kế đến, từ Hà Tĩnh, vang dậy tiếng la hét, tiếng chửi bới và những tiếng động quen tai của việc khoảng 300 công an, kết hợp các lực lượng cưỡng chiếm đất đai của dân hai xã Xuân Thành và Cương Gián để làm sân golf. Mặc dân kêu khóc và hễ cưỡng lại thì… đánh – Sinh ra công an mà không đánh thì sinh ra để làm gì? Vậy nên đã có 15 tên dân bị bắt vì dám giữ đất. Nhiều tên bị thương. Điều này để chứng minh rằng: Quyền tư hữu đất đai là chuyện vớ vẩn, đất đai là của toàn dân, nhưng chỉ có đảng mới có quyền mua, bán, chiếm, lấy, cho… thỏa sức.
Từ Sài Gòn xa xôi, một thanh niên có tên Hoàng Dũng, rất đẹp trai đã đưa hình ảnh lên mạng với cái mặt bê bết máu. Lực lượng của chúng ta đã hành động hơi thô lỗ nên đã bị tố cáo. Thế nhưng, dù sao đó cũng là một thành tích chào mừng ngày Quốc tế Nhân quyền của lực lượng này sau khi đã nhốt một số chị em vào nhà của họ. Vụ này chúng ta chỉ thiệt hại mất vài ổ khóa để khóa ngoài cửa nhưng hiệu quả lại cao.
Những hình ảnh máu me đầy mặt, đầy người, những nạn nhân trong bệnh viện vì chấn thương sọ não nhờ ơn đảng và ơn Công an… lan truyền chóng mặt. Những hình ảnh này chứng minh chiến công của các chiến sĩ “còn đảng còn mình”. Nhưng còn có tác dụng răn đe không chỉ người dân Việt Nam, mà cả các tổ chức quốc tế, các nước khác có ý định can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam” rằng: Ngon thì vào, cỡ chúng mày có mấy cái đầu để chịu chấn thương sọ não mà dám?
Cho đến giờ này khi ngồi viết bản báo cáo tổng kết ngày nhân quyền Quốc tế này trên đất nước tươi đẹp, quyền làm người được đảm bảo của chúng ta, thì Lê Thị Phương Anh, vợ nạn nhân Lê Anh Hùng đang bơ vơ không nơi trú thân tại Đà Nẵng và gửi đi những tiếng kêu thống thiết.
Kính thưa toàn thể thế giới
Nếu so với sự đặc thù của nhân quyền ở Việt Nam, thì đó là những bài học và kinh nghiệm mà cả thế giới cần học tập: Đàn áp, bắt bớ, cướp giật, tính mạng và máu người dân, chỉ là chuyện thường ngày ở mọi nơi, mọi lúc. Đó là việc đảm bảo một cách tuyệt đối về quyền con người dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của Chủ nghĩa Mác – Lênin lấy bạo lực làm trọng.
Bởi tất cả cần phải theo nguyên lý: Không có quyền nào, dù là quyền con người đi nữa mà lớn hơn quyền lãnh đạo độc tài của đảng.
Nhưng, điều đáng tiếc, là phần còn lại của thế giới lại thừa nhận một nguyên tắc dân chủ, nhân quyền khác xa, thậm chí đi ngược lại những tiêu chí Việt Nam đang thực hiện.
Dù vậy, thì cả thế giới vẫn bầu Việt Nam vào ghế Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc? Điều này có ý nghĩa hết sức to lớn và sâu sắc. Nghĩa là cả thế giới phải nghiêng minh mà kính phục cách phát huy quyền con người bằng những bàn tay nhuốm máu dân lành.
Và cả thế giới sẽ phải câm lặng, dù có đau, dù có xót. Bởi chính các người đã giơ tay bầu chúng ta với bàn tay ấy điều khiển lĩnh vực nhân quyền của thế giới.
Nói một cách đơn giản hơn: Nó chỉ có một ý nghĩa lớn lao và bao quát mà chúng ta phải gào to lên: “Hỡi phần còn lại của thế giới, chúng mày chỉ là một lũ ngu”.
Hà Nội, Tổng kết ngày Quốc tế nhân quyền 10/12/2013
· J.B Nguyễn Hữu Vinh
0 comments:
Post a Comment