Minh Văn - Khi
ở trong môi trường chỉ toàn là người điên thì bạn cũng sẽ trở thành
người điên hoặc chí ít cũng bị ảnh hưởng. Đó là điều có tính chất mặc
nhiên mang tính xã hội, và cũng phù hợp với tinh thần thuyết Tiến hoá
của Charles Darwin. Khi chung quanh bạn toàn là người điên thì điều đó
đã trở nên quen thuộc và dễ hiểu, và khi đó tất cả sẽ hướng ánh mắt về
phía thiểu số còn lại: Đó là bạn – một người bình thường. Vấn đề bây giờ
là bạn chấp nhận trở thành người điên như họ để được là người bình
thường, hay cho rằng mình bình thường để trở thành người điên?
Có một xứ sở mà ở đó mọi thứ đều trái ngược với
phần còn lại của thế giới. Tại đây, họ làm những điều rất kỳ cục và nói
một giọng điệu giống nhau, kể cả cách suy nghĩ cũng giống nhau nữa. Họ
sống và làm việc để phấn đấu cho một mục tiêu hoang tưởng, hay nói cách
khác là đi trên một con đường không có đích đến. Khi người ta hỏi họ làm
như vậy để làm gì, thì họ trả lời rằng: Để xây dựng Chủ nghĩa Cộng Sản.
Mặc dù sống trong một xã hội bất công và nhiều
tham nhũng nhất thế giới, nhưng người dân ở đây không bao giờ phàn nàn
cả. Sau một ngày làm việc mệt nhọc họ lại được nghe những bài hát ca
ngợi lãnh tụ, ca ngợi đảng cộng sản, và như thế là đủ. Họ cảm thấy cơ
thể lại dồi dào năng lượng, có đủ liều thuốc tinh thần cho một ngày làm
việc tiếp theo. Và cuộc sống ở xứ sở này cứ thế trôi đi hết ngày này qua
ngày khác, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác.
Nhưng chỉ có thế thì con người ta cũng có lúc
mệt mỏi và chán nản. Để cho cư dân mình không có phút giây nào bi quan,
những người lãnh đạo ở xứ này lại có một phương thức khác khiến cho
người dân luôn yêu đời và tin tưởng để bước tiếp con đường không có đích
đến ấy. Đó là những câu khẩu hiệu luôn được đưa ra đúng thời, đúng chỗ
để động viên tinh thần và củng cố niềm tin của nhân dân. Sau đây là
những câu khẩu hiệu thông dụng mà cư dân xứ này thường hô vang một cách
say mê và kiêu hãnh:
- “Chủ nghĩa Mác – Lênin vô địch muôn năm!”
- “Đảng Cộng sản Việt Nam quang vinh muôn năm!”
- “Thóc không thiếu một cân, quân không thiếu một người!”
- “Nhà nước của dân, do dân vì dân. Tất cả quyền lực thuộc về nhân dân”
- “Dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra”
- “Yêu nước là thi đua, thi đua là yêu nước!”
....
Chỉ chừng nấy ví dụ thôi, thì chắc quý vị đã
thấy người dân xứ này hạnh phúc và nhiệt thành đến mức nào rồi. Có lẽ
mọi lời bình luận đều vô nghĩa.
Tuy những người lãnh đạo xứ này nói “Tất cả quyền lực thuộc về nhân dân”,
nhưng nếu người dân nào đó mà thực thi quyền lực của mình thì lập tức
bị cho là điên. Vì rằng những người còn lại mặc dù hô khẩu hiệu nhưng họ
không bao giờ nghĩ và làm như thế cả. Giống như thời nhà Tần, Triệu Cao
chỉ vào con Hươu rồi nói đó là con Ngựa vậy.
Ở xứ sở này, những người sau đây thì trở thành
người điên hoặc người điên tiềm năng: Yêu nước, chống tham nhũng, đòi
quyền công dân...và đặc biệt là nói những gì không giống như nhà nước đã
nói.
Sau đây là cách mà họ biến một người bình thường
trở thành người điên: Trước hết người đó bị cô lập với những người còn
lại. Cả một hệ thống tuyên truyền của bộ máy nhà nước khẳng định họ là
người không bình thường, vì đi ngược lại với chủ trương và chính sách
của nhà nước. Người này luôn bị công an và chính quyền địa phương cử
người theo dõi, giám sát để ngăn chặn những hành vi bất bình thường có
hại cho an ninh quốc gia. Sau một thời gian bị cô lập và gây khó dễ từ
phía chính quyền, người bình thường này thường bày tỏ những phản ứng gay
gắt, và đặc biệt là nói nhiều. Những hiện tượng đó bắt đầu giống triệu
chứng của một người điên. Khi bị người nhà nước gây khó dễ một cách phi
lý, người đó bắt đầu phản ứng bằng cách gào lên trước đông người một
cách dữ dội, và đôi khi cào cấu. Đến lúc này thì người đó hoàn toàn
giống người điên. Nhiệm vụ còn lại rất dễ dàng: Người ta điều động một
chiếc xe cứu thương từ bệnh viện tâm thần có công an đi kèm đến nhà nạn
nhân. Tại đây thì đội ngũ cán bộ địa phương gồm: công an, dân phòng, cán
bộ dân vận, hội phụ nữ, đoàn thanh niên, hội cựu chiến binh...đã túc
trực sẵn để tiếp ứng. Khi chiếc xe cứu thương đến nơi thì ở đây công tác
tư tưởng đã được làm xong, đám cán bộ đó làm cho những người dân chung
quanh hiểu rằng: Đó là một người điên, và nhà nước ta với tính nhân đạo
cố hữu đã cho xe đến để đón vào nhà thương điên chữa bệnh. Họ xộc vào
nhà lôi nạn nhân ra xe cứu thương, mặc cho người đó phản ứng dữ dội.
Nhìn nạn nhân áo quần, tóc tai rũ rượi, miệng thì gào thét: “Tôi không điên, tôi không điên, các người đưa tôi đi đâu vậy...?”, những người hiếu kỳ bảo nhau:
- Rõ khổ, đúng là bị tâm thần thật rồi!...
Và họ đã có lý, vì người điên bao giờ cũng bảo là mình không điên.
Quả thực ở xứ này việc phân biệt ai là người
điên rất khó. Vì rằng muốn biết được người đó có điên hay không thì phải
biết thế nào là người bình thường. Và nữa, những người lãnh đạo đất
nước này sau khi tạo nên một xứ sở của những người điên thì họ cũng bị
điên nốt, vì thế mà rất khó mà phân biệt được. Họ nói như những người
điên, luôn hô hào người dân đi theo và trung thành với chủ nghĩa Cộng
sản hoang tưởng. Rõ tội, như thế thì đúng là người điên rồi còn gì, ở
đây họ vừa là nạn nhân vừa là thủ phạm.
Đúng là xứ sở của những người điên!
0 comments:
Post a Comment