Wednesday, July 18, 2012

Ba tài liệu liên quan đến việc tờ báo Người Việt phổ biến bài viết: nhục mạ quân, Dân, Cán Chính Việt Nam Cộng Hòa...

Xin chuyển đến Quý Vị, Quý NT và CH....

Ba tài liệu liên quan đến việc tờ báo Người Việt phổ biến bài viết:

nhục mạ quân, Dân, Cán Chính Việt Nam Cộng Hòa...

Xin mời Qúy Vị đọc và thẩm định...


Trân trọng...




 
BMH
Washington, D.C

TỔNG HỘI CỰU TÙ NHÂN CHÍNH TRỊ VIỆT NAM
4032 STONE FIELD Dr, ORLANDO, FL 32826  .
 
TUYÊN BỐ

V/v Báo Người Việt đăng bài của Sơn Hào tuyên truyền, dối trá, láo khoét cho cộng sản Việt Nam.

Qua bài viết đó, Tổng Hội CTNCT/VN nhận định:

1.   CSVN đã vi phạm Hiệp Định Geneve 1954 và Hiệp Định Paris năm 1973 dùng bạo lực để xâm lược, cưỡng chiếm miền Nam Việt Nam. CSVN gọi đó là chiến thắng nhưng thực tế CSVN đã chiến bại. Trong cuộc chiến tranh chống lại sự xâm lược của cộng sản Bắc việt nhưng không có người dân nào bỏ nước ra đi. Từ ngày 30-4-1975, ngày CSVN gọi là thống nhất đất Nước thì hàng triệu người Miền Nam tìm đủ mọi cách trốn ra khỏi nước Việt Nam trong đó có cả hàng trăm ngàn người dân Miền Bắc cũng tìm cách trốn thoát, điều này chứng tỏ CSVN lộ nguyên hình là một tên đồ tể giết người cướp của và xã hội cộng sản là một ĐỊA NGỤC TRẦN GIAN mà ai cũng phải bỏ chạy.
2.   Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 hệ thống tuyên truyền láo khoét của CSVN bị phá sản . Cộng sản đã tuyên truyền nhồi sọ   cho rằng Miền Nam bị” Mỹ Ngụy” kềm kẹp nên người dân không có nhà, phải ngủ ở gầm cầu, không có bát phải ăn bằng gáo dừa. Những  tên cộng sản và người dân miền Bắc  đã bừng tỉnh trước sự dối trá, xuyên tạc của đảng CSVN vì  một Miền Nam trù phú, có mức sống cao, người dân tự do đi lại, tự do cư trú, cơm no áo ấm, một cuộc sống cao gấp trăm lần những người dân miền Bắc đã chứng minh bao nhiêu năm qua Đảng CSVN hoàn toàn nói dối, lừa bịp.
3.   Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, CSVN đã lùa Quân Dân, Cán Chính Việt Nam Cộng Hòa vào các trại tập trung để trả thù, khủng bố về tinh thần, hành hạ thể xác bằng bắt lao động cực nhọc  và cố tình bỏ đói để chết. Vậy mà Sơn Hào nói ngày 30-4-1975 không tắm máu, không trả thù. Đây là luận điệu dối trá . Trần Bạch Đằng ,ủy viên trung ương đảng CSVN đã tuyên bố: “ BỌN CHÚNG TA BỎ TÙ, CON CHÚNG TA SAI, VỢ CHÚNG TA XÀI, NHÀ CHÚNG TA Ở, XE CHÚNG TA ĐI”. Qua lời tuyên bố này chứng tỏ CSVN chủ trương trả thù tàn bạo nhằm mục đích tiêu diệt những gia đình mà cộng sản căm thù vì họ là tinh hoa của Miền Nam, là những người yêu Nước chống cộng.
4.   Sau ngày 30-4-1975 CSVN lộ nguyên hình một đảng cướp, một nhà Nước chủ trương trấn lột tài sản của người dân.Trong chế độ Việt Nam Cộng Hòa, người dân đổi tiền  cũ lấy tiền mới, giá trị như nhau. Còn CSVN  chỉ cho đổi vài trăm đồng, số tiền còn lại hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn đều bị kể như không còn giá trị nữa. Như vậy. 95% tiền bạc của người dân có đã rơi và tay bọn côn đồ cộng sản, còn người dân không còn tiền  nên cuộc sống rất đói khổkhó khăn.
5.    Trước 30-4-1975, Việt Nam Cộng Hòa không nhường một tấc đất , tấc biển cho bất cứ Nước nào kể cả Hoa Kỳ. Sau 30-4-1975 CSVN là một đảng BÁN NƯỚC, đã công khai bán đất, bán biển dâng đất dâng biển cho Trung Cộng. Giang sơn Tổ Tiên để lại càng ngày càng nhỏ lại. Ngày 19 tháng 1 năm 1974 khi Trung Cộng xâm chiếm trái phép Đảo Hoàng Sa, Hải Quân VNCH đã dũng cảm hải chiến, bắn chìm tàu chiến của Trung cộng. Không Quân cũng chuẩn bị 20 phi cơ F5 với đầy đủ bom đạn sẵn sàng cất cánh oanh tạc Trung Cộng ở Đảo Hoàng Sa. Từ ngày nhuộm đỏ cả Nước đến nay, CSVN đã im lìm bất lực để cho hải quân Trung cộng lộng hành bắn giết ngư dân, đánh chìm ghe đánh cá cũng vì đã dâng Đảo, bán biển choTrung cộng.
6.   Trước ngày 30-4-1975, cộng sản  nghèo nàn không đủ ăn. Khi cưỡng chiếm Miền Nam, đã tìm mọi cách vơ vét bỏ túi. Cho đến bây giờ, Đảng CSVN là một đảng tham nhũng. Không tham nhũng không phải là đảng viên CSVN.
7.   Gần nửa thế kỷ đảng CSVN đi theo con đường Xã Hội Chủ Nghĩa mà Nguyễn Văn Linh, cựu Tổng Bí Thư đảng CSVN đã nói “ Chúng ta xây dựng Xã Hội Chủ Nghĩa mà trong tay không có một thiên thư nào!!!” Trần Phương, một Giáo Sư, cựu Phó Thủ Tướng của CSVN đã tuyên bố :” Xã Hội Chủ Nghĩa là cái gì…? Nói đến Xã Hội Chủ Nghĩa là Lừa Bịp.” Như vậy chứng tỏ đảng CSVN đã đi lầm đường, sai hướng mà vẫn cố tình ôm lấy chủ nghĩa xã hội để phá hoại đất nước.
8.   Sau 37 năm nhuộm đỏ cả Nước, CSVN trở thành “ Giặc Nội Xâm”đàn áp , khủng bố, ăn cướp, bỏ tù vô cớ nên người dân oán thù chế độ. Đã và đang làm tay sai đắc lực cho Trung Cộng và tạo nguy cơ Việt Nam sẽ bị mất Nước trước ý đồ bành trướng thâm độc của Trung cộng.
9.   Tờ Báo Người Việt là tờ báo có lập trường thân cộng ai cũng biết nay lại cố tình đăng và phổ biến những luận điệu dối trá của  Sơn Hào để làm nhục người Quốc Gia.
Với những nhận định trên, Tổng Hội CTNCT/VN tuyên bố:
1.   Cộng sản Việt Nam là thủ phạm của mọi đau thương tang tóc và đã biến Việt Nam thành một địa ngục trần gian.
2.   Những luận điệu dối trá của Sơn Hào không còn lừa bịp được những người dân ở trong Nước cũng như Hải Ngoại vì họ đã biết  quá nhiều về cộng sản Việt Nam.
3.   Tám nhận định của Tổng Hội CTNCT/VN là những minh chứng, sự kiện thực tế đã và đang xảy ra  dưới sự thống trị tàn bạo của đảng CSVN mà Sơn Hào không hề dám đề cập đến chứng tỏ bản chất của  cộng sản là dối trá, lừa bịp.
4.   Những thành viên của Tổng Hội  là nạn nhân của chính sách trả thù tàn bạo của CSVN, hàng chục ngàn người chết trong tù, hằng trăm ngàn gia đình bị tan nát đúng như lời tuyên bố của Trần Bạch Đằng. Tàn ác như vậy mà cộng sản Việt Nam gọi là nhân đạo!!!Điều này chứng tỏ Cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã nói “ ĐỪNG NGHE NHỮNG GÌ CỘNG SẢN NÓI MÀ NHÌN KỸ NHỮNG GÌ CỘNG SẢN LÀM “.
5.   Tổng Hội CTNCT cực lực lên án báo Người Việt đã cố tình đăng tải những luận điệu dối trá của cộng sản để làm lợi cho cộng sản. Tổng Hội CTNCT yêu cầu quý chiến hữu không viết bài, không đọc báo, không quảng cáo và tẩy chay báo Người Việt. Các khu Hội CTNCT ở thành phố của minh tìm phổ biến rộng rãi những việc làm thân cộng của báo Người Việt cho quý chiến hữu và gia đình đồng thời vận động dồng hương tẩy chay cũng như không phổ biến, không đọc báo Ngượi Việt.
 
Orlando ngày 18 tháng 7 năm 2012.
TM Ban Chấp Hành Tổng Hội CTNCT/VN
Nguyễn Trung Châu.

**************************************
-----Original Message-----
From: DrLuu NguyenDat
To:
Sent: Wed, Jul 18, 2012 8:34 pm
Subject: Hiệu ứng Pháp lý, Dân sự về việc nhật báo Người Việt phổ biến nhục mạ “VNCH là bè lũ Việt gian tay sai của Mỹ”

Hiệu ứng Pháp lý, Dân sự về việc nhật báo Người Việt phổ biến      nhục mạ “VNCH là bè lũ Việt gian tay sai của Mỹ”

I. Báo Chí & Hiện tượng Phỉ báng Mạ lỵ tại Hoa Kỳ
1. Căn Bản Pháp lý của Phỉ Báng Mạ lỵ Ngày Nay
Tại Hoa Kỳ, kể từ khi có án lệ Zenger [1735], phỉ báng không còn là một tội hình [seditious libel], mà được thụ lý như một vụ hộ [civil case], do bồi thẩm đoàn quyết định về nội vụ và cấp bồi thường thiệt hại dân sự, dưới lời hướng dẫn về mặt pháp lý của quan toà tại chức.
Phỉ báng [libel] là những phát biểu bêu xấu, nhục mạ, có thể trông thấy được, dưới hình thức văn bản, ấn loát, hình ảnh, phim ảnh.   Còn mạ lỵ [slander] là những lời lẽ bêu xấu, nhục mạ đã xuất khẩu và có người nghe được.
Phỉ báng và mạ lỵ là tình trạng lạm dụng của quyền tự do ngôn luận.  Phỉ báng và mạ lỵ là những sai phạm [torts/civil wrongs] trong việc phổ biến tin tức thất thiệt làm thiệt hại tới quyền lợi vật chất và tinh thần, tới nghề nghiệp, danh dự, uy tín của một người, hay một nhóm ngưòi, khi họ trở thành nạn nhân của những sai phạm đó.  Luật pháp coi phỉ báng và mạ lỵ cùng một thành tố sai phạm như nhau.
Muốn thắng một vụ kiện dân sự về phỉ báng mạ lỵ, nguyên đơn phải chứng minh được bốn thành tố sau đây:
  1. bị đơn phát biểu bêu xấu, nhục mạ dưới hình thức phỉ báng mạ lỵ, vu khống, thất thiệt;
  2. phổ biến tới đệ tam nhân hay nhiều người khác không phải là nguyên đơn;
  3. nguyên đơn bị chỉ trích rõ rệt, đích danh trong nội vụ phỉ báng, mạ lỵ;
  4. và nguyên đơn bị thiệt hại dưới hình thức vật chất hay tinh thần, do hậu quả của tin tức thất thiệt, sai quấy đó [mất danh dự, mất uy tín, mất việc làm, phá vỡ gia đình v.v.]
Trách nhiệm của người phổ biến [publication/transmission] hay chuyển tiếp một tin thất thiệt có tính cách nhục mạ  [forwarding/republication of defamation] trên báo chí, ấn phẩm, mạng lưới v.v. cũng ngang trách nhiệm của người đề xướng phỉ báng, mạ lỵ lần đầu, nếu như người tiếp chuyển [a] biết đó là tin thất thiệt, [b] hoặc phải biết như thế, khi có thẩm quyền và cơ hội kiểm soát, chọn lọc trước khi phổ biến.
2. New York Times  vs Sullivan [1964]
Trước năm 1964, các Tiểu Bang thường quyết định rằng phỉ báng và mạ lỵ khộng được Tu Chính Án Một bảo vệ [unprotected speech], nghĩa là nhà báo tuyệt đối chịu trách nhiệm về sự phỉ báng, dù không biết điều phổ biến là sai quấy.
Phải đợi tới khi Tối Cao Pháp Viện, trong vụ án New York Times  vs Sullivan (1964) thẩm định rằng các chính khách, viên chức [public officials], nếu muốn thắng kiện phải chứng minh [a] tin tức phổ biến là thất thiệt, có tính cách phỉ báng mạ lỵ, và [b] bị đơn [phóng viên, chủ bút, cơ sở truyền thông] lúc đó có manh tâm ác ý [actual malice] khi truyền tin thất thiệt gây phương hại cho nguyên đơn.
Quan Toà Tối cao Pháp Viện William J. Brennan, xét xử vụ New York times vs Sullivan, đã phán định bị đơn có manh tâm ác ý phỉ báng mạ lỵ [c] nếu bị can biết rõ đó là tin thất thiệt hoặc [d] chểnh mảng coi thường hư thực khi đăng tin.
Tối Cao Pháp Viện mở rộng đối tác của án lệ “Sullivan” [Sullivan Case] với những nhân vật công cộng/nhân vật của công chúng [public figures], gồm các nhân vật có tiếng tăm, như tài tử màn ảnh, các tác giả nổi tiếng, các thể thao gia, các nhà kinh doanh năng động, các nhà tài phiệt lớn, có máu mặt, các lãnh tụ cộng đồng v.v.
II. Trường Hợp điện báo Người Việt phổ biến nhục mạ “VNCH là bè lũ Việt gian tay sai của Mỹ”
Nhật báo Người Việt  đăng bài “Vết thương ngày 30 tháng 4” của Nguyễn Gia Kiểng vào ngày 16 tháng 4, 2012.  Gần 3 tháng sau, Chủ Nhật mùng 8 tháng 7, nhật báo Người Việt đăng nguyên văn bài phản biện của tác giả Sơn Hào – “Lời lẽ bóp méo sự thật của Nguyễn Gia Kiểng”, với những đoạn chính như sau:
Kỷ niệm ngày chiến thắng 30-4 liền kề với ngày quốc tế lao động ngày 1-5 làm cho niềm vui của chúng ta được nhân lên gấp bội. Cả dân tộc vui mừng, tự hào, tất cả những người lao động vui mừng, tự hào. Nhưng lạ thay, ông Nguyễn gia Kiểng đã viết bài “Vết thương ngày 30 tháng 4” đưa lên mạng Internet, theo đó đã sặc mùi chia rẽ Nam Bắc, làm như thể miền Nam, Sài gòn là một miền đất khác Việt Nam, một dân tộc khác Việt Nam, làm như thể từ ngày 30 tháng 4, 1975 thì miền Nam Sài Gòn mất tất cả, bị xâm lăng tất cả! Không hiểu ông có thâm thù gì với cách mạng, thâm thù gì với dân tộc mà lại than thở như vậy. Ông quên mất điều đơn giản, tối thiểu là chỉ có đội quân xâm lược Mỹ và bè lũ Việt gian tay sai của Mỹ là thất thủ, là mất miền Nam, mất Sài Gòn, còn dân tộc Việt Nam, cả Nam lẫn Bắc là người thắng trận, thu giang sơn về một mối, chấm dứt ách thống trị của thực dân mới…
1. Căn Bản Pháp Lý về Bài viết của tác giả Sơn Hào:
Với tất cả sự dè dặt trong phạm vi bài tham luận này, căn cứ vào nội vụ, tác giả Sơn Hào, khi xác định dưới dạng “phản ánh từ độc giả” rằng “bè lũ Việt gian tay sai của Mỹ là thất thủ, là mất miền Nam, mất Sài Gòn” [sic], có thể đã hành động với những sai phạm dân sự [torts/civil wrongs] như sau:
  1. Tác giả đã phát biểu, bêu xấu, nhục mạ dưới hình thức phỉ báng mạ lỵ, vu khống, thất thiệt rằng những người “mất miền Nam, mất Sài Gòn [là] bè lũ Việt gian tay sai của Mỹ”. Muốn chứng minh ngôn từ phát biểu là phỉ báng, mạ ly, nguyên đơn chỉ cần chứng minh có đệ tam nhân thấy, đọc, nghe và hiểu đó là phỉ báng, mạ lỵ, khi chính tác giả của bài đăng tải này không chứng minh được sự thật là toàn thể những người “mất miền nam, mất Sài Gòn” là “bè lũ Việt Gian tay sai của Mỹ”… dù bị đơn nghĩ và cả quyết đó chỉ là ý kiến cá nhân, hay đùa cợt, chế giễu [CSVN thường chế giễu người Việt tỵ nạn bỏ nước ra đi là “ngụy”, là “ma cô, đĩ điếm”, khi có người nghe, đọc và hiểu đó là lời nhục mạ, thì sự thể mạ lỵ, phỉ báng đã thành].
  2. Tác giả đã phổ biến tin thất thiệt này tới đệ tam nhân hay nhiều người khác không phải là nguyên đơn khi tác giả có ý định đăng tải công khai trên mặt báo của Người Việt, có tính cách truyền thông công cộng [newspaper, magazine, publication];
  3. Tuy tác giả không nêu đích danh nạn nhân trong nội vụ, nhưng lại suy diễn và ám chỉ [interpretation/mention by innuendo] những người “thất thủ, mất miền Nam, mất Sài Gòn” là quân dân cán chính Việt Nam Cộng Hoà, là gần 3 triệu người bỏ nước ra đị với căn cước “tỵ nạn cộng sản”, là đa số dân chúng miền Nam bị kẹt lại trong nước sau ngày 30 tháng tư  năm 1975 để sống cảnh tù đầy, bóc lột, kỳ thị … là “Việt gian”, là “tay sai của Mỹ”, là “ngụy”;
  4. Tác giả đã trực tiếp mang lại cho những người bị phỉ báng những thiệt hại dây chuyền dưới hình thức vật chất [lý do dối trá, những chứng cớ xảo quyệt để nhà nước CSVN tiếp tục tịch thu tài sản, cướp nhà cướp đất của dân oan – đa số xếp hạng “ngụy”, hạn chế việc làm ăn của họ v.v. ] hay tinh thần [làm mất danh dự, mất uy tín, tù đày, phá vỡ gia đình v.v.].  Đó là những hậu quả tất nhiên của tin vu khống thất thiệt.
2. Căn Bản Pháp Lý về việc Đăng Tải, Phổ Biến Tin Thất Thiệt trên nhật báo Người Việt
Với tất cả sự dè dặt trong phạm vi bài tham luận này, căn cứ vào nội vụ, báo Người Việt có thể đã hành động với những sai phạm dân sự  [torts/civil wrongs] như sau:
  1. Báo Người Việtđã đăng tải, phổ biến tin thất thiệt là toàn thể người “mất miền nam, mất Sài Gòn” [gồm cộng đồng Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản và đa số người dân miền Nam bị kẹt lại trong nước, lâm cảnh khốn khổ, tù đày] là “bè lũ Việt Gian tay sai của Mỹ”.
  2. Báo Người Việtvới tư cách là một cơ sở truyền thông đặt tại hải ngoại, do những người từng sinh sống tại miền Nam sáng lập, nay sinh hoạt thường xuyên với cộng đồng người Việt hải ngoại, ắt phải biết rõ, một cách công minh [nếu không chịu ảnh hưởng, áp lực, hay chỉ huấn của CSVN] bài viết của Sơn Hào là thất thiệt, có tính cách nhục mạ, phỉ báng khi xác định rằng toàn thể những người “mất miền Nam, mất Sài Gòn” — với thân phận người Tỵ Nạn Cộng Sản tại hải ngoại, hay với thân phận kẻ tù đày, bị ngược đãi, kỳ thị trong nước — là “bè lũ Việt Gian tay sai của Mỹ”.
  3. Báo Người Việt cũng phải biết như thế, khi có nhiệm vụ và cơ hội kiểm soát, chọn lọc bài vở “chuyển” tới trước khi phổ biến.
Báo Người Việt cũng đã nhận lỗi trong việc khiếm khuyết thi hành trách nhiệm kiểm soát tin tức, lời lẽ hư thực, và đã tích cực phổ biến tin thất thiệt.
Thư Xin Lỗi của Ông Phan Huy Đạt, Chủ Nhiệm nhật báo Người Việt đã nhìn nhận:
  • Những người bị Sơn Hào phỉ báng, nhực mạ là “quý độc giả, quý đoàn thể tổ chức cựu quân, dân, cán, chính Việt Nam Cộng Hòa”.
  • Nhật báo Người Việt …phạm một lỗi nặng nề…
  • Ngày Chủ Nhật vừa qua, mục thư Độc Giả trên báo Người Việtđã in một lá thư với lời lẽ hàm hồ có lợi cho chế độ cộng sản và còn xúc phạm toàn thể quân, dân, cán, chính Việt Nam Cộng Hòa…
  • Lỗi lầm đáng tiếc trên xảy ra là do nhân viên phụ trách chọn Thư Độc Giả.  Sau khi tìm hiểu sự việc, chúng tôi đã quyết định ngưng việc người phạm lỗi.
  • Ngoài ra, Hội Đồng Quản Trị Công Ty Người Việt đã nghiêm khắc khiển trách và chế tài những người liên đới trách nhiệm, gồm Chủ Nhiệm và Chủ Bút.
  • Chúng tôi trân trọng bày tỏ lòng biết ơn quý độc giả và thân hữu đã cho biết ngay phản ứng về lá thư độc giả nêu trên trong mấy ngày qua; và một lần nữa mong toàn thể quý vị lượng thứ.
Tuy nhiên, thư Xin Lỗi của Ông Phan Huy Đạt, Chủ Nhiệm nhật báo Người Việt:
  • Chỉ có tính cách nhìn nhận những sai phạm dân sự [torts/civil wrongs] [a]đã hoàn tất, một cách minh thị, trên giấy trắng, mực đen [b] có hiệu quả làm tổn thương [c] toàn thể quân, dân, cán, chính Việt Nam Cộng Hoà.
  • Lời nhận lỗi đó chỉ có tính cách “chữa lửa” với hy vọng giảm thiểu hậu quả tài chính về sự thất thu trong tương lai, do sự tẩy chay của độc giả và thân chủ quảng cáo, vốn thuộc toàn thể khối người bị nhục mạ.
  • Do đó lời “nhận lỗi” hay ăn năn sám hối trên không thể là thành tố “giải trách”, “tha lỗi”, khiến báo Người Việtcó thể phủi [rửa] tay trở thành trong sạch, vô tội vạ trong nội vụ.
  • Tuy lá thư xin lỗi của chủ nhiệm nhật báo Người Việt không nêu rõ lý do sai phạm, nội vụ đã cho thấy sự cố tình, tính toán, hay thâm ý của người có trọng trách chọn lựa đăng tải một bài phản biện sau khoảng cách 3 tháng trời, với đầy đủ thời gian tính cho sự manh tâm ác ý trong sai phạm phỉ báng mạ lỵ.  Tối Cao Pháp Viện Hoa  Kỳ, trong vụ án New York Times  vs Sullivan (1964) thẩm định rằng các chính khách, viên chức [public officials], nếu muốn thắng kiện phải chứng minh [a] tin tức phổ biến là thất thiệt, có tính cách phỉ báng mạ lỵ, và [b] bị đơn [phóng viên, chủ bút, cơ sở truyền thông] lúc đó có manh tâm ác ý [actual malice] khi truyền tin thất thiệt gây phương hại cho nguyên đơn. Quan Toà Tối cao Pháp Viện William J. Brennan, xét xử vụ New York times vs Sullivan, đã phán định bị đơn có manh tâm ác ý phỉ báng mạ lỵ [c] nếu bị can biết rõ đó là tin thất thiệt hoặc [d] chểnh mảng coi thường hư thực khi đăng tin.
Trên thực tế, toàn thể  cộng đồng người Việt hải ngoại, những người “tỵ nạn cộng sản” và đa số dân chúng miền Nam bị kẹt lại trong nước không là những nhân vật của công chúng [public figures] để tác giả Sơn Hào vung tay chỉ trích và để nhật báo Người Việt tự do tung tin thất thiệt.  Họ là những cá nhân ôn hoà, những nạn nhân của thời cuộc.  Vậy với tư cách tư nhân, họ chỉ cần chứng minh tin đăng tải là tin thất thiệt, mà không cần chứng minh sự manh tâm ác ý của tác giả, của phóng viên, của toà soạn.  Tư nhân sinh sống yên ổn cần được bảo vệ kỹ hơn là các chính khách và nhân vật nổi tiếng trong các vụ phỉ báng mạ lỵ.  Do đó nếu thanh danh họ bị xúc phạm, làm họ bị thiệt hại, mất danh dự, mất uy tín trong nghề nghiệp, hoặc mất cơ hội sinh nhai, thì trong vị trí tư nhân, họ chỉ cần chứng minh việc phỉ báng mạ lỵ có tính cách vu khống, thất thiệt là đủ thành tố.
TẠM KẾT LUẬN:
Bất cứ cá nhân, pháp nhân, hội đoàn, tổ chức dân sự, tương trợ, chuyên nghiệp, xã hội, tôn giáo, văn hoá, giáo dục có liên hệ trực tiếp với toàn thể quân, dân, cán, chính Việt Nam Cộng Hòa, trong và ngoài nước, nếu thấy bị xúc phạm, bị thiệt hại trong vụ phỉ báng, mạ lỵ do Sơn Hào và nhật báo Người Việt cố tình hay bất cẩn gây ra có quyền chọn thi hành những biện pháp sửa sai, đòi đền bù như sau:
  1. nhờ cơ sở pháp lý, luật sư nhiệm cách bênh vực quyền lợi đòi bồi thường về các sai phạm dân sự [torts/civil wrongs], căn cứ vào nội vụ và các thành tố nêu trên;
  2. hoặc tối thiểu tỏ thái độ bất bình, bất tín nhiệm, cảnh cáo bất hợp tác, không tài trợ cho một cơ sở truyền thông có nhiều thành tích ám muội, nhiều âm mưu chia rẽ cộng đồng như vậy, căn cứ vào những chứng cứ cụ thể, rõ rệt — những hình ảnh hợp tác, hội họp với quan chức CSVN; căn cứ vào những hành vi tái tục bêu xấu, khiêu khích, ác ý “có lợi cho chế độ cộng sản và còn xúc phạm toàn thể quân, dân, cán, chính Việt Nam Cộng Hòa…[lời của ông Phan Huy Đạt, chủ nhiệm nhật báo Người Việt].
Luật lệ chế tài phỉ báng mạ lỵ có hiệu ứng đòi hỏi các cơ sở truyền thông, ấn loát, các diễn đàn trên mạng, nhà báo phỏng vấn và tường thuật tin tức, phổ biến trước tác, tài liệu một cách thận trọng, kỹ lưỡng hơn, giúp độc giả hiểu biết rõ rệt, đúng mức về tình hình thời cuộc liên quan tới đời sống chung quang họ, một cách ôn hoà, trung thực.
Đó cũng là cơ hội để giới báo chí nói chung tự kiểm và phối hợp lương tâm nghề nghiệp với đà tiến hoá của nền dân chủ hiện đại, mỗi lức tăng trưởng và cải tiến để khỏi tự hủy.  Tiến bộ phúc lợi, quyền lực và đạo đức phải kết sinh song hành trong cuộc sống nhân bản, đáng sống, đáng bảo trọng.
TS-LS Lưu Nguyễn Đạt
PHỤ BẢN
 

Hình ảnh đồng bào biểu tình trước toà soạn báo Người Việt khi báo này nhục mạ lá cờ vàng năm 2007

*****************************************

SỰ BẤT QUÁ BAO NHIÊU LẦN MỚI ĐỦ?
     
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
 
 
Trong cái túi khôn của người xưa có một câu rất đáng học là “Sự bất quá tam.” Ba lần thôi, đủ rồi. Phạm lỗi. Xin lỗi, đấm ngực ăn năn cũng chẳng ai tin được nữa, nếu sự việc xẩy ra quá 3 lần. Mẹ Tăng Sâm nghe người ta nói con bà giết người, đến lần thứ ba thì bà không thể nào không tin. Có lỡ thì cũng lỡ đến lần thứ ba, chứ ai lầm lỡ đi, lầm lỡ lại cùng một sai lỗi đến lần thứ bốn, thứ năm, thứ sáu … và biết đâu sẽ còn dài dài?
 
Tờ báo Người Việt phạm lỗi, đăng bài của độc giả Sơn Hào bá vơ nào đó xúc phạm đến danh dự của cộng đồng người Việt tỵ nạn, cho là những tên làm tay sai cho Mỹ, tức là bán nước, tính ra lần này là lần thứ tư. Đấy là chưa kể đến chuyện Đỗ Ngọc Yến, chủ nhiệm sáng lập tờ báo Người Việt, ngồi chủ tọa bàn việc lớn với những tên chóp bu VGCS là Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Xuân Phong v.v. Chưa hết, những người ở xa không đọc báo Người Việt nên không biết, nhưng theo tiết lộ của chủ báo Saigon Nhỏ, bà Hoàng Dược Thảo, thì chuyện báo Người Việt thì thụt nâng bi bọn VGCS xưa nay xẩy ra dài dài, chỉ tại người ta không để ý đến mà thôi. Chủ báo Saigon Nhỏ viết: Từ 20 năm qua, tôi đã lột mặt nạ báo Người Việt nhiều lần. Từ thập niên 80, báo Người Việt đã sưu tầm tài liệu cho Việt Cộng khi cho tổ chức cuộc thi viết về nạn đói năm Ất Dậu song song với tin Việt Cộng kiện Nhật bản đòi đền bù cho nạn nhân nạn đói năm Ất Dâu (1945). Toà soạn báo Người Việt đã bị đốt sau khi đài truyền hình của Người Việt phát hình cờ Việt Cộng chạy trên sông Thủ Thiêm.  Sau mỗi lần bị lột mặt nạ, báo Người Việt lại sa thải người chịu trách nhiệm biên tập. Sa thải kiểu “đèn trống quân” vì sau một thời gian, khi mọi việc lại lắng dịu thì người bị sa thải này lại được thu hồi vào vị trí cũ.”
 

 
            Lần này cũng vậy, báo Người Việt sỉ nhục đồng bào đã đíu rồi, ông chủ nhiệm Phan Huy Đạt mới mời một số “fan” đến để xin lỗi. Đúng ra cũng là một điều hay, thế nhưng “rằng hay thì thực là hay, xem ra ngậm đắng nuốt cay thế nào” ấy.
 
            Này nhá, hãy nói về lá thư xin lỗi của ông chủ nhiệm trước. Ông là một luật sư, hẳn biết rõ luật báo chí và cách thức làm báo. Luật pháp cho phép báo chí bảo mật nguồn tin. Nhưng xin nhớ, nguồn tin chứ không phải là nguồn (tác giả) bình luận. Cho rằng tác giả đăng bài bình luận trong mục “ý kiến độc giả” là người phải chịu trách nhiệm về những điều mình viết ra. Nhưng, tờ báo không thể nào đăng bài của một người, nhất là bài phê phán, mạ lỵ người khác hay một tập thể, mà không biết rõ tác giả là ai. Trường hợp như thế, tờ báo sẽ, hoặc là không biết làm báo, hoặc tắc trách, hoặc là vì một lý do nào khác, bị áp lực, bị đe dọa, hoặc bị mua chuộc bằng tiền bạc, quyền lợi v.v. nên phải bảo vệ bí mật cho người viết. Tác giả Sơn Hào là ai, tại sao báo Người Việt không dám công khai danh tánh của người này cho dư luận biết. Nếu ông luật sư chủ nhiệm quả thực không biết Sơn Hào là thằng cha căng chú kiết nào thì quả thực ông không biết làm báo, hoặc ông tắc trách. Còn nếu biết mà ông không dám vạch mặt chỉ tên tên Sơn Hào, lại đứng ra nhận lỗi và xin lỗi thay cho hắn để bảo vệ bí mật cho hắn thì vì lý do gì, chủ đích gì? Những người bị Sơn Hào mạ lỵ cũng cần phải được biết chứ.
 
            Vấn đề thứ hai không kém quan trọng trong lá “Thư Xin Lỗi” của ông Ls chủ nhiệm Phan Huy Đạt là cách dùng chữ của ông trong mạch văn của lời xin lỗi. Rõ ràng toàn bài viết là một lời xúc phạm (insult) làm mất thanh danh (defamation) của nền Cộng Hòa miền Nam VN trong đó ông là một thành viên, mà ông chỉ cho đó là một lời lẽ hàm hồ thì ngưòi tỵ nạn như chúng tôi thật sự không hiểu nổi. Hoặc là ông không biết rành tiếng Việt, hoặc là ông cố tình chạy tội chứ không phải xin lỗi. Viết như Sơn Hào mà ông chỉ cho là “hàm hồ.” Vậy chứ hàm hồ nghĩa là gì ông có biết không? Theo từ điển Hán Việt của Thiều Chửu (p. 466) thì chữ “hàm hồ” có nghĩa là: cổ họng (hóc?) nói năng không được rành mạch. Sơn Hào trong bài viết của hắn nói rất rõ ràng, minh bạch chứ có cái gì hàm hồ đâu. Ông luật sư cứ đọc lại mà xem. Nếu ông có cách nào đó buộc Sơn Hào phải viết cho rành mạch hơn ý tưởng của hắn cho ông xem thực sự hắn muốn nói gì rồi ông hãy cho biết quan điểm của tờ báo có phải hay hơn không. Việc gì ông phải hấp tấp xin lỗi sớm thế. Nếu ông luật sư chủ nhiệm không làm được như vậy thì chỉ còn có thể hiểu được là ông tìm cách làm giảm nhẹ đi vấn đề và xin lỗi cho xong chuyện. Cách này là cố tình chạy tội.
 
            Việc báo Người Việt tổ chức họp cộng đồng để đưa ra lời xin lỗi cũng là một vấn đề khó hiểu khác. Theo nhà báo Hà Giang (của Người Việt) thì khách mời có khoảng 5 chục người, gồm thân hào, nhân sĩ, đại diện các đoàn thể, và nhiều cơ quan truyền thông Việt ngữ tại Little Saigon. Cho đến lúc này, những người quan tâm theo dõi vấn đề chỉ được đọc bài tường thật buổi họp của chính báo Người Việt qua nhà báo Hà Giang là phóng viên viết tin và lãnh lương của Người Việt. Ngoại giả không thấy một cơ quan ngôn luận nào khác đưa tin hay tường thuật về buổi hội họp này. Báo Người Việt gây biến cố, rồi báo Người Việt mời “nhân dân” đến họp, rồi cũng báo Người Việt tường thuật buổi họp và loan tin. Như vậy thì nền tự do báo chí của tờ Người Việt xem ra cũng không khác gì nền tự do báo chí của VGCS là mấy. Người bình dân thường gọi hành động vừa đá bóng vừa thổi còi này là “báo chí lề phải” đấy ông chủ nhiệm ạ.
 
Vả lại, những người được mời đến dự buổi họp là những ai, họ thuộc thành phần và huynh hướng nào, đại diện cho tập thể nào hoặc cơ quan ngôn luận nào thì không được ký giả Hà Giang viết rõ ràng, rành mạch. Nghĩa là cũng hàm hồ luôn. Nhưng có một điều không hàm hồ và rất rõ là những người chống đối mạnh mẽ nhất khi sự việc xẩy ra như các ông Ngô Kỷ, bà chủ báo Saigon Nhỏ Hoàng Dược Thảo, Đ/T Thomas Trần v.v. không được mời, mà chỉ thấy những người không hề lên tiếng về việc này, lại nữa có nhiều người xưa nay được coi là “fan” của tờ Người Việt có mặt. Những Fan này được mời đến để làm gì, có phải để họ hợp thức hóa sự xin lỗi vờ của ông Phan Huy Đạt?
 
Một số từ ngữ và câu văn trong những lời phát biểu của cử tọa hoặc Ban Điều Hành tờ Người Việt có thể giúp soi sáng đưọc phần nào thắc mắc trên. Chẳng hạn, ông Ls chủ nhiệm trong phần trình bầy sự việc chỉ cho rằng đối với ông và tờ báo của ông, đây là một “tai nạn.” Sao lại là tai nạn? Tai nạn là một việc đáng tiếc gây ra vì vô tình, hoàn toàn không có chủ tâm. Một bài báo quan trọng qua tay hàng loạt nhân vật có trách nhiệm từ thư ký tòa soạn, đến phụ tá tổng thư ký, đến tổng thư ký, đến phụ tá chủ bút, rồi đến chủ bút là người sau cùng quyết định, như vậy mà là tai nạn được sao? Đúng là miệng lưỡi của ông luật sư. Còn ông phụ tá chủ bút Vũ Quí Hạo Nhiên biện hộ cho việc tờ Người Việt bằng một câu biện luận khá ngộ nghĩnh thế này: Thời buổi này còn có kẻ bênh vực CS ngu dốt như vậy thì phải cho thế giới thấy. Hiểu theo ông Vũ Quí Hạo Nhiên thì đây là phương pháp báo Người Việt làm cho những kẻ bưng bô cho CS như tên Sơn Hào phải tự lột mặt nạ mình. Không biết nên gọi cái chiến thuật này là “gậy ông đập lưng ông” hay “lấy mỡ nó để rán nó” mới được. Hay lắm, nhưng xin hỏi toàn thể Ban Điều Hành báo Người Việt câu này là, việc ông chủ nhiệm sáng lập ra tờ Người Việt Đỗ Ngọc Yến chủ tọa buổi họp với Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Xuân Phong, tại sao Người Việt lại giấu nhẹm đi, đến khi bị phát giác lại còn bào chữa? Trường hợp Đỗ Ngọc Yến tại sao Người Việt không phô bầy ra cho cả thế giới thấy? Sao không lấy mỡ của Đỗ Ngọc Yến rán Đỗ Ngọc Yến cho đúng với chủ trường của tờ Người Việt? Rồi đến câu hỏi của ông Phan Tấn Ngưu mới thật là khôi hài. Ông Ngưu hỏi báo Ngưòi Việt có chịu áp lực của thế lực nào không. Không lẽ một nhân vật hoạt động cộng đồng tên tuổi như ông Phan Tấn Ngưu kém thông minh đến độ không biết trước được câu trả lời của ông Đinh Quang Anh Thái, đại diện cho tờ Người Việt, ra sao? Như vậy thì ông Phan Tấn Ngưu hỏi để làm gì?
 
Và cuối cùng theo bài tường thuật của ký giả Hà Giang thì nhà báo công giáo Trần Phong Vũ, chủ bút nguyệt san Diễn Đàn Giáo Dân đã “rửa tội” cho tờ báo Người Việt bằng một lập luận rất ư là chí lý. Ông Vũ nói: Chỉ cần đọc những bài bình luận hàng ngày của ông Ngô Nhân Dụng trên nhật báo Người Việt thì cũng hiểu rõ chủ trương của tờ báo. Nêu bằng chứng này, ông Trần Phong Vũ muốn dùng uy tín của ông để đưa ra sự bảo kê cho lập trường và đường lối chính trị của tờ báo Người Việt mà ông chủ nhiệm, luật sư Phan Huy Đạt đã minh định trong lá Thư Xin Lỗi trước đó: Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức … tiếp tục cùng toàn thể đồng bào đấu tranh xóa bỏ chế độ CS độc tài, xây dựng một nước Việt Nam dân chủ tự do. Đọc lời lẽ của ông Trần Phong Vũ, kẻ viết bài này cảm thấy buồn và tiếc hùi hụi việc ngày xưa Đức Cha Lê Hữu Từ đã từ chối rửa tội cho Hồ Chí Minh quá sức. Giá Đức Cha chịu khó rửa tội cho tên giặc già này thì Dân Tộc VN ngày nay đâu có đến nỗi phải điêu đứng như thế này? Do “phép rửa” của nhà báo công giáo Trần Phong Vũ, tờ Người Việt thể nào cũng được sạch tội trước mặt một số người. Chỉ tiếc một điều là ông Vũ lấy có một lon nước Ngô Nhân Dụng để rửa thì có lẽ hơi thiếu nước đấy. Giá như ông lấy cả hồ nước (ban biên tập) của tờ Người Việt gồm những nhà văn, nhà báo, nhà bình luận lớn, những sĩ quan chiến tranh chính trị có uy tín để rửa cho tờ Người Việt thì tội gì của Người Việt từ trước tới nay mà không được rửa sạch.
 
Thập niên 50 trong vụ Cải Cách Ruộng Đất ở miền Bắc, Hồ Chí Minh giết mấy trăm ngàn mạng người rồi xin lỗi là xong. Cái chết thể xác nó nhẹ như lông hồng. Ngày nay tờ Người Việt giết chết danh dự của hàng triệu người rồi cũng xin lỗi, lại được một nhà báo công giáo lớn rửa tội cho thì mọi chuyện cũng sẽ qua đi thôi. Nhưng cái chết tinh thần vì mất danh dự nó đeo đẳng con người ta suốt cả cuộc đời. Nó nặng nề lắm.
 
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

*****************************************

0 comments:

Powered By Blogger